Thái Cổ Thần Vương

Cợt nhả

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Đôi mắt đẹp của Hứa Thanh Dao đọng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Vấn Thiên, đương nhiên nàng biết mị lực của mình, có rất ít nam nhân chịu nổi, nhưng mà, phàm là kẻ biết thân phận của mình, cho dù là trong lòng nghĩ gì, cũng chỉ dám kính nhi viễn chi, không dám bất kính với nàng, nhưng sao tên Đao Kiếm Tiên Vương này lại muốn đàm luận Phong Hoa Tuyết Nguyệt với nàng?
Đôi mắt đẹp chức ý cười nhẹ nhàng, Hứa Thanh Dao nói với Tần Vấn Thiên:
- Được, chúng ta so chiêu một phen, nếu ngươi có thể thắng ta, thì chúng ta sẽ bàn Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Thân là Cường Giả Tiên Vương Trung Giai Đỉnh Phong, Hứa Thanh Dao thấy rất tò mò với Đao Kiếm Tiên Vương, muốn xem thử thực lực của đối phương, mà so chiêu là phương thức trực quan nhất.
- Tiên tử chớ có gạt ta, nếu ta so chiêu thắng tiên tử, thì tiên tử phải tâm sự Phong Hoa Tuyết Nguyệt với ta bảy ngày bảy đêm đó.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nhìn Hứa Thanh Dao , muốn thử thực lực của hắn? Đại giá cũng không nhỏ, nếu không Cổ Đế thành mà thường xuyên có người tìm hắn so chiêu, chẳng phải hắn phải mệt mỏi ứng chiến sao.
Trong con ngươi của Hứa Thanh Dao nổi lên vẻ kì lạ, nhưng vẫn cười nói:
- Vậy thì phải xem thực lực của Đao Kiếm Tiên Vương thế nào.
- Nếu tiên tử thành tâm muốn tâm sự với bổn tọa như vậy, thì bổn tọa cúng kính không bằng tuân mệnh, tiên tử cẩn thận nhé.
Trên người Tần Vấn Thiên có phù văn lóng lánh, Thánh Ý Kim Cương dao động, bao phủ cả người, khí thế Trung Giai Tiên Vương đỉnh phong chi tràn ngập trên người Hứa Thanh Dao, cười nhìn Tần Vấn Thiên, nàng vươn bàn tay ngọc mềm mại ra, đưa một ngón tay chỉ vào Tần Vấn Thiên, chỉ trong chớp mắt, lại có một biển hoa xuất hiện, bao phủ quanh người Tần Vấn Thiên.
Lúc Tần Vấn Thiên rơi vào trong biển hoa, mắt hắn nhìn phía trước, chỉ thấy Hứa Thanh Dao phiêu diêu như tiên, bước sen nhẹ nhàng, thân hình mạn diệu nhẹ nhàng nhảy múa, từ từ đi tới chỗ hắn, nét cười nhẹ nhàng, tuyệt đại giai nhân, nụ cười của nàng, đủ khiến người ta điên đảo thần hồn.
Mặt Tần Vấn Thiên nở rộ nụ cười, lặng người nhìn cảnh đẹp trước mắt, đồng thời vươn tay ra, tung một Kim Cương chưởng ấn về trước, giống như một bàn tay Phật lớn, áp mọi thứ, sức mạnh vô địch.
- Phốc...
Ngón tay ngọc thon dài, trắng nõn mềm mại, xinh xắn không nói nên lời, va vào chưởng ấn Kim Cương, lại khiến chưởng ấn Kim Cương bị nghiền nát, phù văn vỡ vụn, cổ tự tan thành, chưởng ấn tan nát.
- Ảo cảnh đẹp mắt như vậy, đúng là khiến người ta say đắm, ngón tay mỹ lệ như vậy, lại phát ra một đòn như vậy, tiên tử rất có thủ đoạn.
Đôi mắt Tần Vấn Thiên hóa thành màu vàng kim, nhìn thấu giả dối, biển hoa biến mất, cũng không có bóng dáng Hứa Thanh Dao đang nhảy múa , chỉ có uy lực của một chỉ kia, bá đạo mãnh liệt, uy lực lớn lao, nếu không tự mình lĩnh giáo, rất khó tưởng tượng ngón tay như vậy lại có thể đánh ra một đòn mạnh mẽ đến thế, nếu là Trung Giai Tiên Vương tầm thường, dùng một chỉ là có thể tiêu diệt.
Cảnh tượng trước mắt vốn chỉ là huyễn thuật của Hứa Thanh Dao, nàng ta là trang tuyệt sắc chốn nhân gian, chỉ cần dùng bản thân mình làm vật dẫn cho ảo cảnh, cảm giác mang đến cho người ta sẽ càng chân thật hơn, sự tồn tại của nàng, sự xinh đẹp của nàng, là một phần của ảo cảnh, có thể khiến người ta đắm chìm trong đó.
- Ngươi biết Phật Môn chi thuật.
Đôi mắt của Hứa Thanh Dao đẹp đến mức khiến những thứ khác mất màu, ảo cảnh lại hiện ra, huyễn hóa ra rất nhiều Hứa Thanh Dao, xinh đẹp lộng lẫy, năm ngón tay cùng xuất hiện, đâm ra từng luồng sáng quy tắc loá mắt, bất kì chỉ nào trong đó đều chất chứa sức mạnh khủng khiếp.
Thân thế Hứa Thanh Dao phi phàm, cha mẹ đều là Tiên Đế, kế thừa năng lực huyễn thuật từ mẫu thân nàng, còn Toái Thiên Chỉ này, là một tuyệt học thần thông của phụ thân nàng, tu hành đến mức cao nhất, dùng một chỉ, có thể để khiến đất trời tan nát, uy năng vô tận, ngón tay giữa của Hứa Thanh Dao núp trong một điểm, đâm phá mọi thứ.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, Hứa Thanh Dao có cùng cảnh giới với hắn, sao huyễn thuật chi cảnh của lại có thể mê hoặc Phá Vọng mâu của hắn chứ, hắn vẫn ngồi xếp bằng như trước, không thèm nhúc nhích, phù văn chuyển động quanh người phát ra ánh sáng rực rỡ, cơ thể hắn giống như một đại trận phù đạo tự nhiên, toả ra Kim Cương pháp ý, giống như một pho tượng Kim Cương vương giả bao phủ, đúc thành Kim Thân Bất Diệt.
Ngón tay ngọc thon dài đâm vào người Tần Vấn Thiên, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, Kim Cương pháp thân cũng đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, thực lực của Hứa Thanh Dao này đúng là không tầm thường, nhưng trong cùng một cảnh giới, Tần Vấn Thiên tự tin rằng đối phương không phỉa đối thủ của hắn.
Hứa Thanh Dao thấy dòn tấn công của mình không thể phá phòng ngự của Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia sáng kỳ dị, trên Đao Kiếm Tiên Vương này có thể giết chết Tử Đạo Long, quả nhiên không phải kẻ chỉ có hư danh, người có thực lực kinh người thật sự, chỉ là này để lộ khả năng phòng ngự của mình cũng có thể khiến người ta chấn động.
- Vũ đạo vô tình, nói ra thật là mất hứng.
Tần Vấn Thiên cười nói, tay trái vươn ra, hình như có tòa tháp nở rộ ra, trấn áp mọi thứ, trong khoảnh khắc đó, Hứa Thanh Dao đang muốn lui về phía sau lại sức mạnh vô thượng kia trấn áp lại, cơ thể mềm mại chấn động, nhưng không có cách nào tránh đi, giống như có một chiếc bảo tháp đè lên người.
- Cho nên, tiên tử vẫn nên tâm sự chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt với ta đi, tốt đẹp xiết bao.
Tần Vấn Thiên nói, tay phải vươn ra, hóa thành kiếm ý kinh tiêu, trong lúc đó Hứa Thanh Dao chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, hình như có Tử Thần đang áp sát, tác chiến gần người Đao Kiếm Tiên Vương này, đúng là tự tìm tội cho mình.
- Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm mạnh tay bẻ hoa sao.
Hứa Thanh Dao nhoẻn miệng cười, mê đảo chúng sinh, Tần Vấn Thiên mê mẩn thất thần một chút, may mà hắn có chân ngã chi lực, ý chí mạnh mẽ, không bị mê hoặc, tiếp tục cười nói:
- Ta không hề có ý mạnh tay bẻ hoa, chỉ muốn tâm sự bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ với tiên tử thôi.
Dứt lời, ngón tay hắn đánh xuống, nhảy vào trong người Hứa Thanh Dao, sức mạnh cuồng bạo thổi qua phá hủy sức mạnh của đối phương, khiến cho Hứa Thanh Dao kêu một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn máu, mặt trắng như tờ giấy.
- Làm càn.
Từng cường giả Tiên Vương cất bước đi ra, nhìn thẳng vào Hứa Thanh Dao, uy áp của bọn họ cuồng bạo thổi tới, nhưng lại nhìn thấy Tần Vấn Thiên dùng tay trái ôm Hứa Thanh Dao vào lòng, để thân thể mềm mại của đối phương dựa lên người hắn, một làn gió thơm phả vào mặt, ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên mặt Hứa Thanh Dao, cười nói:
- Đứng đó đừng nhúc nhích.
Vừa dứt lời, những tên Tiên Vương phóng thích uy áp dừng lại hết, ngây ra như phỗng, sau đó đôi mắt bọn họ phun ra ngọn lửa phẫn nộ, oán hận Tần Vấn Thiên.
Tên hỗn trướng này, dám làm nhục Thanh Dao tiên tử, Hứa Thanh Dao tuyệt mỹ vô song, được vô số Tiên Vương ái mộ, cung phụng như nữ thần, nhưng mà giờ phút này lại bị tên vô liêm sỉ kia ôm vào lòng đùa cợt, đúng là đáng chết.
Cuối cùng sắc mặt Hứa Thanh Dao cũng thay đổi, trước kia nàng có thể mỉm cười trước mọi chuyện, là bởi vì mọi thứ được nắm trong tay, nhưng mà Đao Kiếm Tiên Vương này ngang ngược như vậy, dám đùa giỡn nàng, Hứa Thanh Dao nàng là nhân vật bậc nào, chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Hứa Thanh Dao muốn tránh ra, cánh tay Tần Vấn Thiên lại dùng sức nắm nàng lại, ngón tay xẹt qua khuôn mặt Hứa Thanh Dao, nhẹ nhàng vuốt vuốt của dung nhan hoàn mỹ của nàng, mỉm cười nói:
- Tiên tử đẹp như thiên tiên, có thể tâm sự bảy ngày bảy đêm với tiên tử, đúng là chuyện tốt hiếm có trong đời.
- Đao Kiếm Tiên Vương, ta là Hứa Thanh Dao.
Nàng nói rõ thân phận, muốn Tần Vấn Thiên kiêng kị.
- Thanh Dao tiên tử, người đẹp tên cũng đẹp.
Tần Vấn Thiên lại giống như chưa từng nghe nói, ngón tay vẫn không thành thật như cũ, ý lạnh bao phủ cả người Hứa Thanh Dao , nói:
- Đao Kiếm Tiên Vương, ngươi điên rồi sao? Dám đối xử với ta như thế.
- Tiên tử nói gì vậy, trước đó là tiên tử đồng ý, nếu như ta so chiêu thắng tiên tử, thì sẽ tâm sự chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt với ta, tiên tử định không thực hiện hứa hẹn của mình sao?
Tần Vấn Thiên nhíu mày, bàn tay vuốt ve đôi má của Hứa Thanh Dao, chậm rãi vuốt rơi xuống, hạ trên chiếc gáy xinh đẹp như dương chi bạch ngọc, thậm chí còn có xu thế trượt xuống dưới.
Cả người Hứa Thanh Dao cứng đờ, không dám nhúc nhích chút nào, mặt nàng đỏ bừng, vừa phẫn nộ vừa nhục nhã, Hứa Thanh Dao nàng tuyệt sắc nhân gian, thiên phú siêu phàm, thân thế hiển hách, những kẻ theo đuổi nàng ai không phải người kinh tài tuyệt diễm, tao nhã vô song, nhưng mà lúc nào cũng tôn kính nàng vô cùng, từ xưa đến nay chưa có ai dám đối xử với nàng như thế, ngôn ngữ cợt nhả, bàn tay cũng không thành thật.
Những cường giả xung quanh vây xem mà trợn mắt há hốc mồm, nhìn Đao Kiếm Tiên Vương này tùy ý trêu đùa Hứa Thanh Dao , Thanh Dao tiên tử thánh khiết hoàn mỹ không tỳ vết, vậy mà rơi vào độc thủ của người này, đây đúng một là tên điên, dám giết Tử Đạo Long, dám đối xử với Thanh Dao tiên tử như vậy.
- Tiên tử còn chưa trả lời bổn tọa, có chịu thực hiện hứa hẹn không?
Giữa trán Tần Vấn Thiên lộ ra ý lạnh, bàn tay tiếp tục chạy xuống dưới, thân thể mềm mại của Hứa Thanh Dao run rẩy, hơi thở dồn dập, nàng thẹn quá hóa giận nói:
- Được, ta sẽ thực hiện hứa hẹn, đàm luận Phong Hoa Tuyết Nguyệt với ngươi bảy ngày bảy đêm.
Tần Vấn Thiên nhoẻn miệng cười, nói:
- Nhưng nhìn tiên tử có vẻ không tình nguyện.
Hai tay hắn ẩn ẩn chạm vào khu vực đồi núi kia, Hứa Thanh Dao vô cùng sợ hãi, miễn cưỡng cười vui, nói:
- Sao có thể chứ.
- Như vậy mới đúng.
Tần Vấn Thiên cười cười, thu lại bàn tay đang du ngoạn, ôm lấy Hứa Thanh Dao, thân hình chớp lóe, phóng lên trời, cười nói:
- Ta chuẩn bị tâm sự bảy ngày bảy đêm với Thanh Dao tiên tử, chẳng lẽ chư vị định vây xem thật sao, cáo từ.
Nói xong, Tần Vấn Thiên cười lớn chạy mấy, từng Tiên Vương giẫm chận tại chỗ bắn ra, truy kích theo, sắc mặt bọn họ trắng như giấy, lửa giận ngập trời, tên Đao Kiếm Tiên Vương này, dám vấy bẩn nữ thần trong lòng bọn họ.
- Tên Đao Kiếm Tiên Vương này trêu chọc đại họa rồi.
Có người đúng tạichỗ cảm thán.
- Đúng đó, tên Đao Kiếm Tiên Vương này căn bản không biết Hứa Thanh Dao là ai, hắn đùa cợt Hứa Thanh Dao, rõ ràng là đang dẫn họa lên người mình.
- Thôi đi, họa mà hắn chọc ra còn ít sao, giết Tử Đạo Long, chém Tiên Vương đỉnh phong của Chí Tôn kiếm phái, diệt Tiên Vương của Thái Hoa tiên triều, có chuyện nào không phải họa lớn chứ, hiện giờ lại thêm Hứa Thanh Dao nữa, căn bản là không có chuyện Đao Kiếm Tiên Vương không dám làm, muốn tìm hắn gây phiền phức, phải nghĩ cho xong mình phải trả giá bao nhiêu trước, nam sẽ giống Tử Đạo Long Nhất, kết cục của nữ tử thì sẽ Như Thanh Dao tiên tử.
- Không sai, hắn đang muốn khiêu khích các thế lực trong Cổ Đế thành mà, hình như một người theo đuổi của Hứa Thanh Dao là một trong số những thế lực kiểu đó thì phải, nhất định hắn ta sẽ không bỏ qua Đao Kiếm Tiên Vương.
- Đúng đó, Đao Kiếm Tiên Vương này thiên phú Vô Song, nếu như chờ hắn bước vào Tiên Đế đỉnh phong, có lẽ có thể sánh vai với những nhân vật đó, nhưng bây giờ thì cảnh giới vẫn còn thấp, Tử Đạo Long cũng không có tư cách, trước mặt mấy người kia không tính là thứ gì cả, Tần Vấn Thiên hắn vẫn còn kém rất xa, lần này hắn đùa cợt Hứa Thanh Dao, đúng là làm sai rồi, họa này còn lớn hơn cả giết Tử Đạo Long nữa.
Tin này truyền ra, như một tiếng sấm vang lên trong Cổ Đế thành, sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới, tiếng tăm của Đao Kiếm Tiên Vương, càng được nhiều người biết tới.
Hứa Thanh Dao là nhân vật bậc nào, danh vọng của nàng rất lớn, bị người ta khinh bạc, là chuyện lớn cỡ nào, trong chớp mắt có vô số thiên kiêu chờ xem náo nhiệt.
Lúc này, nơi nào đó trong Cổ Điện, một vị Tiên Vương tao nhã vô song cười to:
- Lần này có người khinh bạc nữ tử ngươi theo đuổi kia kìa, xem xem ngươi giấu mặt mũi ở đâu, khà khà.
Lại có một vị cường giả siêu phàm dạo bước torng Cổ Đế thành trong đó, hắn ta nghe thấy có người đàm luận chuyện của Hứa Thanh Dao, thì thào nói nhỏ:
- Lần này, vị thái tử tuyệt thế kia, sẽ xử trí Đao Kiếm Tiên Vương như thế nào đây, thật thú vị mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận