Thái Cổ Thần Vương

Chín đại truyền thừa

Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi chạy ra khỏi khu vực đó. Quả nhiên tám vị cổ đế không đuổi tới ở đằng sau. Bọn họ sóng vai từng bước một đi lên phía trước, có một cổ khí tức cổ xưa tràn ngập đến.
Cuối cùng, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi nhìn thấy một di tích cổ phía trước. Họ dừng bước chân, ánh mắt ngưng đọng lại tại nơi ấy.
Phía trước, dường như cũng là một pho tượng thông thiên kinh khủng. Pho tượng ấy chính là một tôn yêu thú cực kỳ to lớn, khí phách vô song. Tôn yêu thú có chín cái đầu, chín đôi mắt, tựa hồ đều ẩn chứa ý chí đáng sợ hoàn toàn khác biệt. Mỗi một loại ý chí đều lộ ra khí khái lăng thiên, không ai bì nổi, uy chấn muôn đời.
Chín cái đầu cùng tồn tại một lúc, lập tức cho người một khí khái tuyệt thế hùng bá thiên hạ, duy ngã độc tôn. Vị yêu thú này khi còn sống không biết đáng sợ như thế nào.
Một thân chín đầu, dọc theo thân thể không biết bao xa. Hơn nữa dáng dấp của yêu thú mơ hồ có mấy phần tương tự như Tiểu Hỗn Đản đó.
"Đây là Phạm Thiên đại đế? Nhân vật truyền kỳ danh chấn Tiên vực ư? Cổ chi đại đế chấn nhiếp muôn đời? Bản thể của ông ta đúng thật là yêu thú sao, Phạm Thiên yêu đế!"
Tần Vấn Thiên nhủ thầm trong lòng, ánh mắt của hắn nhìn về phía dưới thân thể ấy. Thân thể cực kỳ to lớn, dưới chín cái đầu tựa như có một phù văn đồ án kỳ diệu, vừa khéo có chín nơi.
Thời khắc này, trong hai bức đồ án đó lần lượt có một bóng dáng đang ngồi.
Một người. Một yêu.
Không ngờ chính là Tiểu Hỗn Đản cũng có ở đó.
Còn người đó chính là một thanh niên có khí thế lạnh lùng bao phủ vòng quanh thân. Thanh niên này lông mày sắc bén như kiếm, mặc dù nhắm hai mắt nhưng vẫn khiến cho người có cảm giác phong duệ. Khí chất trên người hắn rất lạnh. Trực giác nói cho Tần Vấn Thiên biết, người này tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm.
"Đứng thứ hai trên Đăng Tiên bảng. Ma Tà."
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, lập tức nghĩ tới người này là người nào. Chính là kẻ dữ dằn lì lợm mà các thiên kiêu hay nhắc tới, cường đại thứ hai trên Đăng Tiên bảng. Quả thực hắn sớm đã đi vào nơi này, hơn nữa dựa vào sức một mình đi tới đây. Những gì hắn đã trải qua chỉ sợ phải gian nan hơn rất nhiều so với Tần Vấn Thiên có thể tưởng tượng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn những đồ án khác. Bên trong chín bức đồ án có vài bức đồ án đã ảm đạm không có ánh sáng, phảng phất phù văn đều đã phai nhạt. Đồ án này có vẻ giống bức đồ án dưới trướng Ma Tà, thậm chí còn ảm đạm hơn so với đồ án dưới trướng Ma Tà.
"Ma Tà tới đây đã lâu, tất nhiên hắn lĩnh ngộ truyền thừa của Phạm Thiên đại đế trước so với Tiểu Hỗn Đản. Như vậy, lực lượng ảm đạm này có nghĩa là đã nhận truyền thừa xong. Hay nói cách khác, mấy tấm đồ án ảm đạm tức là thứ sớm đã có người đi qua. Trước khi Ma Tà tới đã có người đi qua sao? Hoặc đó là thứ bị Ma Tà tu hành xong rồi tạo thành?"
Trong lòng Tần Vấn Thiên xuất hiện một ý nghi ngờ.
-Còn có hai vị vị trí, huynh đi thử a.
Thanh Nhi đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, giọng nói trong trẻo, trong đôi mắt xinh đẹp có vẻ mong đợi. Đây rất có thể là truyền thừa của Phạm Thiên đại đế. Hiển nhiên là Thanh Nhi hy vọng Tần Vấn Thiên có thể có được nó.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lập lòe. Hắn nhìn Tiểu Hỗn Đản. Đúng lúc này, một trận quang mang lóng lánh, Tần Vấn Thiên nhìn thấy Tiểu Hỗn Đản mở mắt, nhìn Tần Vấn Thiên và nói:
-Không được. . .
-Tiểu Hỗn Đản.
Tần Vấn Thiên hô một tiếng, trong ánh mắt lóe lên thần sắc nghi hoặc.
"Truyền thừa của ta chia thành chín. Một người chỉ có thể có được một. Nếu muốn lấy được sinh lực cả đời của ta, làm đế của Tiên vực, phách tuyệt thiên hạ, thôn hút lực của tám người còn lại, chín chín hoá thành một, hấp thu chín đại truyền thừa vào một thân, mới thành tựu danh tiếng Phạm Thiên."
Một giọng nói từ miệng Tiểu Hỗn Đản đó phun ra. Mặc dù giọng nói của Tiểu Hỗn Đản còn có vẻ non nớt, nhưng vẫn có thể cảm nhận trong lời nói ấy rất bá đạo ác liệt, ắt là Phạm Thiên đại đế lưu lại.
-Nếu muốn được truyền thừa cả đời hắn, cần cửu cửu quy nhất, hóa chín đại truyền thừa sinh toàn thân?
Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một chút lệ mang. Hắn nhìn thấy trong mắt Tiểu Hỗn Đản mang theo vài phần hi vọng. Hiển nhiên không hy vọng hắn tu hành pháp của Phạm Thiên đại đế. Một khi hắn cũng tu hành, có nghĩa là nếu muốn có được toàn bộ lực lượng của Phạm Thiên đại đế, vậy hắn và Tiểu Hỗn Đản sẽ trở thành địch nhân.
"Phạm Thiên đại đế, đại đế yêu, lại thờ phụng thực lực, cá lớn nuốt cá bé. Muốn có được toàn bộ truyền thừa của ngươi, cần thôn tính tám vị còn lại, chọn một trong chín người. Cuối cùng có được toàn bộ truyền thừa người lưu lại. Không nghi ngờ chút nào, ắt là kẻ đáng sợ nhất."
Tần Vấn Thiên làm thế nào không rõ ý tứ của Phạm Thiên đại đế. Thủ đoạn này thật là ác độc, khiến cho người truyền thừa của hắn cạnh tranh với nhau. Truyền thừa chia làm chín. Cứ như vậy, mặc dù có người chiếm được truyền thừa vẫn lạc, Phạm Thiên đại đế hắn vẫn sẽ có người kế thừa, không đến nỗi truyền thừa đoạn tuyệt.
Nếu chỉ truyền thừa một người, như vậy khả năng đoạn tuyệt truyền thừa sẽ cao hơn.
-Tốt. Ta không chọn tu truyền thừa khác.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
-Ngươi ở nơi này có bị nguy hiểm hay không?
Chín đại truyền thừa giả của Phạm Thiên đại đế, nơi này đã có hai người. Nếu Người liều đứng thứ hai trên Đăng Tiên bảng này kết thúc tu hành, đợi đến khi Tiểu Hỗn Đản kia cũng được một trong chín đại truyền thừa, như vậy tất nhiên Người liều sẽ xuất thủ đối với nó.
Tiểu Hỗn Đản lắc lắc đầu, lập tức bàn tay vỗ vỗ ra ngoài. Trong phút chốc từng đạo phù quang lóng lánh, thân thể nó phảng phất bị bao phủ bởi màn ánh sáng, phía trên có phù văn đồ án cực kỳ phức tạp, bao phủ nó vào bên trong. Tần Vấn Thiên nhìn thấy một màn như vậy cũng yên tâm, xem ra trong quá trình truyền thừa hẳn sẽ không bị cắt đứt.
Ông...
Đúng lúc này, phía sau có tiếng gió truyền đến, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi chuyển ánh mắt nhìn ra sau. Bọn họ thấy phía sau không ngừng có cường giả lập lòe tiến đến, bất ngờ chính là những thiên kiêu trước đó bị chặn ở bên ngoài. Tình cảnh này làm Tần Vấn Thiên lóe lên thần sắc khác thường. Đã xảy ra chuyện gì mà tất cả đều vào được nơi này?
Tám vị cổ đế thực lực mạnh mẽ đến bực nào, không ngờ lại cho bọn họ bước chân vào đây.
Một thân ảnh màu xám tro bước chân vào. Thân thể hắn đứng ở bầu trời của động phủ, ánh mắt quét qua, rơi vào Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi.
-Không ngờ các ngươi lại không có qua?
Lão giả áo xám lầm bầm lầu bầu, rất kinh ngạc nhìn hai người Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, dường như thực sự không hiểu rõ.
Tình cảnh này khiến cho Tần Vấn Thiên như đã minh bạch điều gì. Chín đại truyền thừa Phạm Thiên đại đế chỉ có hai vị trí cuối cùng. Trước Ma Tà và Tiểu Hỗn Đản đã có năm người đã từng nhận được lực lượng truyền thừa. Như vậy khi hắn và Thanh Nhi bước chân vào nơi này, có nghĩa là danh ngạch kế thừa không còn một cái nào. Nhưng hình như lão giả áo xám không nghĩ tới, hắn và Thanh Nhi không tiếp nhận lực lượng truyền thừa của Phạm Thiên đại đế.
-Tiền bối, chúng ta tự nguyện bỏ qua.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
-Bỏ qua, bỏ qua. . .
Ánh mắt lão giả trở nên thất thần, đột nhiên bắn ra một đạo phong mang đáng sợ.
Ông. . .
Gió phất qua. Thân ảnh của lão nhân áo xám thần bí đứng ngay trước mắt Tần Vấn Thiên, gần trong gang tấc. Một luồng khí tức đáng sợ chèn ép đến, khiến cho Tần Vấn Thiên có cảm giác hít thở không thông, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
-Không ngờ ngươi lại bỏ qua!
Lão nhân thần bí dường như rất phẫn nộ, bước chân đạp về phía trước một cái. Ầm… một tiếng nổ cực lớn. Thân thể Tần Vấn Thiên va chạm tới pho tượng bên kia, lại bị một cổ trở lực đáng sợ ngăn chặn. Một màn ánh sáng phù văn lóng lánh xuất hiện, thời điểm tới gần pho tượng lại có uy áp cực kỳ trầm trọng, vừa khéo ngăn chặn hắn lại.
Thanh Nhi thần sắc lạnh lùng muốn ngăn chặn lão giả, nhưng thân ảnh đối phương đã nhoáng lên, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tần Vấn Thiên, cặp mắt cực kỳ đáng sợ.
-Các ngươi thật sự muốn từ bỏ, vì sao bỏ qua?
-Tiền bối.
Tần Vấn Thiên chỉ ngón tay tới Tiểu Hỗn Đản, nói:
-Đó là đồng bạn của ta. Ngươi phải hiểu rõ vì sao ta bỏ qua. . .
-Đồng bạn của ngươi ư?
Lão nhân thần bí nhìn thoáng qua Tiểu Hỗn Đản, rồi lại nhìn Tần Vấn Thiên, dường như đã minh bạch điều gì. Lão lập tức thở dài nói:
-Thôi, cho bọn họ tranh đi. Ai có thể tranh chấp được là tùy vào bản lĩnh của chính các ngươi.
Lời vừa rơi xuống, thân ảnh của lão nhoáng lên, lại một lần nữa biến mất không thấy đâu nữa.
-Tranh nhau.
Trong ánh mắt tất cả các thiên kiêu đều phun trào phong mang đáng sợ, đưa mắt nhìn pho tượng yêu thú đáng sợ ở phía trước. Mọi ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào hai đồ án tia sáng lóng lánh. Hai vị trí đó tất nhiên là truyền thừa.
-Chúng ta đi.
Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi lập lòe đi tới một bên. Lập tức uy thế chấn động ầm ầm đáng sợ càn quét thiên địa, điên cuồng bổ nhào về phía trước.
Tử Đạo Dương tốc độ nhanh nhất. Hắn bước ra một bước, tiến nhập vào màn ánh sáng có trở lực cực kỳ cường đại, quay đầu lại gầm lên giận dữ:
-Cút ngay.
Tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa, giống như âm thanh của đại đạo, khiến cho nội tâm mọi người chấn động mãnh liệt.
-Ta muốn một cái.
Trảm Bằng tốc độ nhanh cực kỳ, trong mắt hắn đều là thiên chấp chi niệm. Không ngờ Phạm Thiên đại đế lại là yêu đế. Như vậy tất yếu hắn phải tranh đoạt được một vị trí, chỉ vì hắn và Phạm Thiên đại đế chính là đồng loại.
Oành... Thân hình Tử Đạo Dương chậm bước, bước chân vào bên trong đó, uy thế rung trời trên người. Ai dám ngăn trở hắn?
Người đằng sau điên cuồng xông tới khu vực màn ánh sáng vũng bùn. Lập tức thân thể của bọn họ đều phảng phất lâm vào bên trong vũng bùn, khó có thể nhúc nhích, nhưng vẫn toàn lực đạp bước đi tới trước.
Cốt Ma vung song chưởng, có phù quang lóng lánh đáng sợ bay thẳng đến hai thân ảnh nổi giận đánh ra. Oanh… tiếng nổ lớn truyền ra. Hai người kia như lâm vào trong vũng bùn, bị đánh trúng, thân thể bị cánh tay xuyên thấu, trong nháy mắt bị hủy diệt rớt xuống.
Từ Như Tuyết phun trào thần tiên tinh tượng đến mức tận cùng, thân thể tàn phế quấn trường tiên, đột nhiên càn quét chung quanh, tiếng quật ra vang lên lanh lảnh không ngừng. Mỗi một tiên quật xuống, rơi vào trên thân thể hắn, nhất định quật đến tận xương, máu me đầm đìa.
Những thiên kiêu khác từng người điên cuồng công kích. Bởi vì đều lâm vào vũng bùn không gian cho nên khó có thể di động, chỉ có thể dùng cứng đối cứng để công phạt, cực kỳ nguy hiểm.
Trong nháy mắt liền có hơn mười vị thiên kiêu bỏ mình hoặc là bị thương. Cực kỳ thảm thiết.
Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi phảng phất trở thành người đứng xem, ở một bên nhìn chiến đấu càng thảm thiết hơn so với bên ngoài. Trước đó khi đối phó với tám đại Tiên Đế, các thiên kiêu đồng tâm hiệp lực, nhưng vào lúc chân chính tranh đoạt truyền thừa, lập tức trở nên máu me đầm đìa, hoàn toàn đã không còn cái gọi là đồng minh. Người nào cũng có thể hạ thủ ở phía sau lưng.
Lúc này, phía ngoài có một thân ảnh màu đỏ óng ánh loá mắt đến, nhanh giống như tia chớp màu đỏ, một ngọn lửa màu máu đáng sợ thiêu đốt, ẩn chứa uy năng hủy diệt hết thảy, trong nháy mắt xông vào trong đám người.
Thân ảnh ấy chỉ ngón tay bay thẳng đến phía trước, trong phút chốc một ngọn lửa màu đỏ múa may cuồng vũ, hóa thành Thần Phượng đáng sợ. Oành… đạo thân thể đồng thời đốt lên, dường như muốn đốt cháy tiêu diệt.
-Nam Hoàng.
Tần Vấn Thiên sáng mắt lên. Nam Hoàng đã xảy ra chuyện gì rồi. Hơn nữa, giờ khắc này khí chất của Nam Hoàng rất đáng sợ. Trước đó tuy Nam Hoàng Vân Hi lạnh như băng, nhưng tuyệt không có giờ phút như thế này.
Trên người nàng phát sinh cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận