Thái Cổ Thần Vương

Ngược Đãi

Vòng eo mảnh khảnh của Sở Thanh Y bị tay Tần Vấn Thiên ôm chặt, lại nghe Tần Vấn Thiên nói hai chữ "nô lệ", nàng cảm thấy ngực đau rát, suýt thì phun ra một ngụm máu tươi.
Xuỳ...
Ánh sáng loé lên, Sở Thanh Y thế mà định tự sát. Tần Vấn Thiên giơ chưởng đánh lên người nàng, phế bỏ nàng hoàn toàn, khiến nàng ta không có chút sức lực nào, người mềm nhũn, vô cùng nhục nhã. Nàng ta vốn định giết Tần Vấn Thiên để báo thù, thế mà nay lại rơi vào trong tay Tần Vấn Thiên.
- Huynh đệ, giết bọn ta.
Một giọng nói yếu ớt truyền tới, là hai tên thiên kiêu của Thực Thiên Thánh Giáo. Tần Vấn Thiên liếc bọn họ một cái, không thèm nhìn hai người kia mà mang theo Sở Thanh Y rời khỏi nơi đây. Có một số việc một khi đã làm thì phải gánh chịu hậu quả. Tuy hắn ghét Sở Thanh Y, nhưng cũng không đồng tình với hai người này.
Tần Vấn Thiên mang Sở Thanh Y bay vọt tới sơn mạch. Đám người Dao Đài Tiên Tử và Thẩm Nguyệt Hoa vẫn còn đang chờ Tần Vấn Thiên, thấy vậy hắn gượng cười, khẽ nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, Dao Đài Tiên Tử lần lượt rời đi. Mà bên ngoài, hai nữ tử của Phiêu Tuyết Thánh Điện bị tru sát cảm thấy chuyện không ổn. Với sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên, Sở Thanh Y rất có khả năng bị giết, nhưng thân mình Sở Thanh Y trên tế đài khẽ rung, dường như đã bị thương, mà hoàn toàn không tỉnh lại. Sắc mặt các nàng sa sầm đi, nghĩ tới một loại khả năng.
Sau đó tin Sở Thanh Y bị bắt được tan ra ngoài, đám cường giả Lôi Bá rất tức giận. Trong Thông Thiên giới, cường giả các phương tìm kiếm Tần Vấn Thiên đã tới nơi Sở thanh Y bị bắt mà tra hỏi hai tên cường giả bị hành hạ kia, thế mới biết Tần Vấn Thiên quả thực đã bắt Sở Thanh Y tiến vào sâu trong sơn mạch. Các cường giả ấy bèn vào sơn mạch tìm kiếm tung tích Tần Vấn Thiên.
Vài ngày sau, ở một nơi sâu trong núi non hoang dã mênh mông vô tận, Tần Vấn Thiên lại vô cùng nhàn nhã. Hắn bắt một con Liệt Diễm Sư rất mạnh làm toạ kỷ, nướng thịt yêu thú cho hắn ăn, sống khá là vui vẻ thoải mái, còn tiện thể để cho con Liệt Diễm Sư này canh giữ Sở Thanh Y thay hắn.
Tần Vấn Thiên nằm trên một tảng đá, ăn xong thịt nướng trên tay thì nói với Sở Thanh Y:
- Lấy thịt đến đây cho ta.
Sở Thanh Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng không dám không làm theo mệnh lệnh của hắn, ngoan ngoãn đi tới lấy thịt nướng đưa cho Tần Vấn Thiên.
- Đừng nhìn ta như vậy, đút cho ta ăn đi.
Tần Vấn Thiên lười biếng nói. Ánh mắt Sở Thanh Y như có thể giết người, nhìn chằm chằm hắn.
Tần Vấn Thiên giơ tay, một thứ sức mạnh vô hình kéo thân mình yếu đuối của Sở Thanh Y về phía Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên nằm đó, ôm nàng vào ngực, hai tay kia vỗ về cơ thể mềm mại kia, hít sâu một hơi như đang ngửi mùi hương trên cơ thể cô gái.
- Cảnh nơi này thật đẹp, rất hợp làm chuyện tuyệt vời.
Tần Vấn Thiên khẽ cười, nói.
- Ta đút.
Sở Thanh Y lạnh lẽo nói.
- Vẻ mặt này thật đúng là đẹp tuyệt vời.
Tần Vấn Thiên giơ đôi tay mò tới nơi tuyệt đẹp. Thân thể Sở Thanh Y khẽ run. Mấy ngày nay nàng bị sàm sỡ không biết bao nhiêu lần, nay đã gần chết lặng, còn phải cố mỉm cười.
- Tuy hơi xấu xí chút, nhưng cũng tạm được.
Tần Vấn Thiên buông nàng ra. Sở Thanh Y đút thịt yêu thú cho Tần Vấn Thiên, mà hắn thì như rất hưởng thụ.
- Săn yêu thú ăn thịt, mỹ nữ làm bạn, ngày này thật quá vui vẻ, thoải mái.
Tần Vấn Thiên duỗi lưng một cái rồi nói.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì? Lúc trước ngươi không động ta, ta không tin giờ ngươi sẽ động ta.
Sở Thanh Y nhìn Tần Vấn Thiên, nói.
- Những chuyện ngươi làm đều vượt qua điểm mấu chốt của ta. Giết ngươi thì vô dụng, mà thả ngươi thì ta không cam lòng. Không hành hạ ngươi một trận sao có thể khiến ngươi nhớ lâu. Huống chi một mình diệt yêu thú quả thực hơi cô đơn, có mỹ nữ kề cận chẳng phải sẽ vui vẻ hơn sao. Còn việc ta có động tới ngươi hay không, dù sao ngươi cũng là một đại mỹ nữ, chẳng lẽ không tự tin về bản thân vậy ư?
Tần Vấn Thiên mỉm cười đầy tà ác, nói:
- Nào, tới bóp vai cho ta, mỏi quá.
Sở Thanh Y đi tới phía sau Tần Vấn Thiên, nắn bóp bả vai cho Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhắm mắt hưởng thụ, nhưng có vẻ rất thoải mái.
Rống...
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ phía Liệt Diễm Sư, Tần Vấn Thiên lập tức vùng dậy, bắt lấy Sở Thanh Y nhảy lên lưng yêu sư, nói:
- Đi!
Hắn vừa nói xong, yêu sư lập tức lao đi. Nó chính là yêu linh của vùng núi này, nên rất quen thuộc địa hình nơi đây, lại có khứu giác nhạy bén khi đại yêu tới, nếu có gì không đúng là Tần Vấn Thiên khiến nó chạy đi ngay. Tần Vấn Thiên chỉ chọc tới lũ yêu thú ở Tiên Đài bảy tầng, giết được thì nướng ăn, không giết được thì bỏ chạy.
Trong chớp mắt, Tần Vấn Thiên đã ở lại trong sơn mạch đầy yêu thú này chừng mấy tháng, không ngừng rèn luyện sức chiến đấu của mình. Lần vào Thông Thiên giới này, hắn vẫn không muốn qua Thông Thiên Tiên Bảng, mà chỉ muốn tôi luyện bản thân. Tìm được Sở Thanh Y để báo thù cho Quân Mộng Trần, tất nhiên làm hắn rất khoái trá.
Trong một khu rừng ở dưới sơn mạch, có một con sông trong vắt. Sở Thanh Y đang tắm rửa dưới sông. Toàn thân nàng ướt sũng, trông càng thêm đẹp đẽ.
- Nàng vốn là giai nhân, tiếc thay lòng dạ lại độc ác.
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến Sở Thanh Y biến sắc mặt, ngẩng đầu lên liền thấy một bóng người yên lặng nằm trên một tảng đá lớn. Nàng giơ thai tay ôm trước ngực, lạnh nhạt nói:
- Chẳng phải ngươi đang làm tặc sao!
- Làm tặc?
Tần Vấn Thiên cười nhạt, nói:
- Đã nhìn từ trước, chẳng cần phải làm tặc. Thậm chí da thịt ngươi như nào, ta đều biết rõ.
Nói xong, Tần Vấn Thiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn thẳng thân thể mềm mại kia không chút kiêng nể. Sở Thanh Y chỉ tay vào mặt Tần Vấn Thiên, lạnh nhạt nói:
- Đồ vô liêm sỉ.
- Ngươi có tư cách nói từ "vô liêm sỉ" à?
Tần Vấn Thiên nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đang phẫn nộ, cười lạnh một cái rồi quay người bước đi, dường như không hề hứng thú. Cảnh này khiến Sở Thanh Y vừa thẹn vừa giận. Mấy ngày nay lòng kiêu ngạo của nàng không ngừng bị đả kích, nay tâm tình nàng trở nên vô cùng yếu ớt, không còn là vị Thánh nữ vô cùng kiêu ngạo của Phiêu Tuyết Thánh Điện ban trước. Bị Tần Vấn Thiên hành hạ nhiều ngày như vậy, nàng hoàn toàn thành một nô tỳ hầu hạ Tần Vấn Thiên.
Sở Thanh Y đi lên bờ, quần áo ướt nhẹp dán sát vào thân hình để lộ ra đường cong hoàn mỹ. Nàng nhìn hình ảnh cô gái phản chiếu trên mặt nước sông trong vắt, khẽ cắn môi. Cơ thể đẹp đẽ như này, tại sao hắn lại chẳng thèm ngó ngàng. Nàng chính là Thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh Điện, thánh khiết vô song, là nữ thần trong mộng của vô số người mà.
Nhưng nàng lập tức biến sắc, cảm thấy khá xấu hổ. Thế mà nàng lại nảy sinh cái ý nghĩ như vậy trong đầu, nói ra thì đúng là buồn cười.
- Ta thế mà bị giày vò tới mức không còn chút kiêu ngạo nào sao?
Lúc này Sở Thanh Y vô cùng yếu ớt, đôi mắt lại ươn ướt.
Nàng quay trở lại trong rừng. Tần Vấn Thiên đang nướng thịt yêu thú, thấy Sở Thanh Y ngồi lên tảng đá bên cạnh bèn nói:
- Lại đây hong khô y phục đi, ngươi cảm thấy mình ướt sũng thì sẽ đẹp lắm sao?
Sở Thanh Y bước tới ngồi xổm cạnh Tần Vấn Thiên, cuộn người lại. Ánh lửa chiếu đỏ khuôn mặt nàng.
- Ngươi định lúc nào thì thả ta đi?
Sở Thanh Y hỏi.
- Ta nói là sẽ thả ngươi sao?
Tần Vấn Thiên liếc Sở Thanh Y một cái, lập tức nói:
- Có lẽ một ngày nào đó ngươi không hận ta nữa, ta sẽ thả ngươi. Nhưng e là khả năng ấy không cao.
Lúc này Tần Vấn Thiên nhíu mày lại, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh, khẽ nói:
- Như vậy mà còn có thể tìm tới, xem ra là người ái mộ ngươi.
Ánh mắt Sở Thanh Y loé lên hy vọng, nàng lập tức nhìn ra phương xa. Không lâu sau, một bóng người tuấn tú xuất hiện trong hư không. Người này mặc trường bào hoa lệ, khí độ phi phàm, hiển nhiên hắn có thân phận bất phàm, là một thiên kiêu của thế lực siêu cấp nào đó ở trung bộ Tiên Vực, là người ái mộ Sở Thanh Y.
Hắn nhìn Tần Vấn Thiên và Sở Thanh Y ngồi cạnh nhau, mà người Sở Thanh Y lại ướt sũng, sắc mặt lập tức trở nên khá khó coi.
- Thanh Y thánh nữ, tên súc sinh này làm gì nàng rồi?
Sắc mặt Sở Thanh Y thay đổi. Một nam một nữ, mà Sở Thanh Y còn là tù nhân, lại còn xinh đẹp như vậy, lúc này thân mình bị ướt, mặc cho ai đến đều nghĩ tới phương diện kia.
- Ta và Thanh Y thánh nữ tôn trọng lẫn nhau, lúc này đang cùng nướng thịt yêu thú để ăn, sống yên bình và thoải mái, ngươi không nhìn thấy sao?
Tần Vấn Thiên híp mắt cười nói. Ngày đó trong những kẻ áp giải Quân Mộng Trần, có kẻ này.
Rầm!
Một luồng khí thế cuồng bạo bộc phát ra từ trên người kẻ này. Tu vi hắn ở Tiên Đài tầng sáu, rất mạnh. Kiếm quang màu vàng bay vù vù quanh người hắn, hoá thành ngàn vạn thanh kiếm nhỏ, vô cùng sắc bén.
- Này, ngươi sẽ làm Thanh Y thánh nữ bị thương ấy.
Tần Vấn Thiên ôm chầm lấy Sở Thanh Y, khẽ cười nói. Người nọ nổi giận, nói:
- Thanh Y thánh nữ, các người...
Nghe được lời này, Sở Thanh Y lạnh lùng nhìn đối phương:
- Lời hắn nói như vậy mà ngươi cũng tin được. Ra tay đi, giết ta cũng chính là để ta ra ngoài.
- Được.
Người nọ gật đầu, ngay tức thì vô số mũi kiếm sắc phóng xuống. Thân thể thần ma của Tần Vấn Thiên bùng ra, một quầng sáng bao phủ lấy hắn và Sở Thanh Y. Chỉ thấy hắn lạnh lùng nói:
- Thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Nói xong, thân thể hắn phóng lên cao, miệng phun chân ngôn, hai chữ trấn diệt quét ngang hư không. Ngàn vạn thanh lợi kiếm kia ngưng lại giữa không trung.
Một thứ ánh sáng màu lửa từ trên rơi xuống, một thanh lợi kiếm mang theo ánh lửa vàng khôn cùng chém xuống từ trong hư không, phóng tới Tần Vấn Thiên. Dường như trên trời mà tới, kiếm khí kinh người.
Uy lực Thánh Tiên Đài của Tần Vấn Thiên càng lúc càng mạnh, diễn hoá thân mình đại yêu, rít gào đánh tới lợi kiếm hư không. Tay hắn chỉ vào hư không, kiếm uy vô tận như để hắn dùng, dừng trên thân kiếm kia, cả hai cùng vỡ vụn.
Thân thể thần ma giậm chân lao ra. Cả người Tần Vấn Thiên đều có thần hoa, uy thế vô song. Hắn giơ tay lên, chính là Đại Yêu Bảo Thuật, công phạt mà ra, như mưa rền gió dữ. Vị thiên kiêu kia điều khiển kim kiếm thần uy vô tận mà điên cuồng chống cự, lại thấy lực công phạt của Tần Vấn Thiên cuồng bạo khôn cùng, chấn động trời đất. Thần hoa bao phủ Tần Vấn Thiên khiến hắn trông như vị chiến thần tuyệt thế. Mái tóc dài của hắn tung bay, sức chiến đấu không ai bì được.
Sở Thanh Y bị quang hoa bao phủ. Nàng yên lặng đứng đó nhìn trận đại chiến giữa hư không, thấy sự tao nhã tuyệt thế của Tần Vấn Thiên. Nàng mơ hồ cảm thấy rằng nếu không đối địch với Tần Vấn Thiên, nàng sẽ thương thức sự hùng mạnh này của Tần Vấn Thiên. Nàng phát hiện rằng nàng chưa từng gặp qua kẻ nào đáng sợ như này, lấy cảnh giới Tiên Đài tầng bốn mà có thể áp chế được thiên kiêu cảnh giới Tiên Đài tầng sáu.
Nàng biết rất rõ người đã tới đây này, chính là nhân vật thiên kiêu có thiên phú tuyệt luân của một thế lực lớn với thực lực vô song, mà lại bị Tần Vấn Thiên nghiền ép mà chẳng làm được gì.
Có lẽ lúc trước khi lần đầu nàng biết Tần Vấn Thiên, thì đã mang theo sự cao ngạo và thành kiến cố hữu của mình. Nàng cao sang không ai bì kịp, nhưng bóng người tuyệt thế tao nhã dường như còn kiêu ngạo hơn cả nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận