Thái Cổ Thần Vương

Thế không thể đỡ

Hai năm trước, trên Vân Châu đã xảy ra một sự kiện lớn, gia tộc họ Khương đã dựng nước Khương, là một thánh địa luyện khí của Vân Châu, đã bị một người san thành đất bằng.
Sự kiện này đã gây chấn động Vân Châu, làm cho tất cả thế lực của Vân Châu đều chú ý tới, muốn biết người diệt gia tộc họ Khương là ai.
Cuối cùng cũng có tin tức truyền ra, người tiêu diệt gia tộc họ Khương chính là lâu chủ của Phiêu Tuyết lâu, là một truyền kỳ của thành Phiêu Tuyết trong quận Giang Lăng, mà vị này cũng đã mất.
Cho nên, những sự tích của lâu chủ Phiêu Tuyết lâu tại thành Phiêu Tuyết đều được người kể lại, mỗi chuyện đều rất rung động, có thể làm người ta nói chuyện say sưa, không có ai nghĩ tới, gia tộc họ Khương lại bởi vì một tên Thiên Tượng tam trọng mà dẫn tới diệt tộc, lại càng không có ai nghĩ tới, các thế lực lớn của Vân Châu lại bị diệt sạch khi đối địch với một người đã chết, lâu chủ Phiêu Tuyết lâu cũng là một người có tài hoa tuyệt đỉnh, rất tiếc lại mất sớm, linh hồn nhập vào khí thành.
Trong trận sóng gió của hai năm trước, có hai cái tên nổi tiếng làm mọi người đều biết, một cái trong đó đương nhiên là Lâu chủ của Phiêu Tuyết Lâu, còn cái tên thứ hai lại là Tần Vấn Thiên.
Chính là thanh niên đang đứng trên Vân Thiên Chiến Đài, Tần Vấn Thiên.
- Đệ tử của Lâu chủ Phiêu Tuyết lâu, Tần Vấn Thiên.
Thời gian dần trôi qua, tiếng nói trong không gian bao la càng ngày càng nhỏ, không ồn ào nữa, vô số ánh mắt nhìn về phía tòa Vân Thiên Chiến Đài nơi Tần Vấn Thiên đang đứng, nhìn chằm chằm vào một người mặc áo trắng.
Người này chính là Tần Vấn Thiên, người đã nổi danh tại Vân Châu vào hai năm trước, hiện tại hắn đang đứng trên Vân Thiên chiến đài.
Nếu chỉ nói về tiếng tăm thì không có vị thiên kiêu nào ở Vân Châu tại cảnh giới Thiên Tượng có thể sánh bằng hắn.
Với lại, ở đây có rất nhiều thế lực lớn đều có ân oán chưa giải quyết với Tần Vấn Thiên.
- Thú vị, tên này lại xuất hiện ở đây sao.
Trên vương tọa hư không, Nhàn Vân Tiên Vương rất hứng thú mà nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
- Tên này lại dám rời khỏi khí thành sao, Phủ chủ, người của Chiến Thiên tiên phủ ta đã vì hắn mà chết rất nhiều, lần này lại không có khí thành thì hãy để những thiên kiêu trong phủ ta chém giết hắn tại trên Vân Thiên chiến đài.
Có cường giả của Chiến Thiên tiên phủ nói bằng giọng lạnh lẽo, hắn có một con cháu đã chết tại trận chiến ở thành Phiêu Tuyết nên rất hận Tần Vấn Thiên.
- Kẻ này, phải giết chết.
Thư viện Vạn Thánh cũng có cường giả mở miệng.
- Lần này hắn chắc chắn phải chết trên Vân Thiên chiến đài.
Có một tiếng nói truyền tới từ Cửu Nhạc tiên viện.
Rất nhiều thế lực lớn đều muốn giết chết Tần Vấn Thiên.
Lúc đầu ở trong thành Phiêu Tuyết, Tần Vấn Thiên đã xúc phạm rất nhiều người, những người đó phần lớn đều ở trong những thế lực lớn nhất của Vân Châu, mà hiện tại những thế lực đó cũng tới xem cuộc chiến, khi thấy Tần Vấn Thiên rời khỏi khí thành thì đương nhiên không thể tha hắn.
- Hóa ra sư huynh nổi danh như vậy.
Trong đám người phía dưới, Quân Mộng Trần thấy không gian rộng lớn dần yên tĩnh lại, vô số người nhìn về Tần Vấn Thiên thì cũng hơi kinh ngạc, danh tiếng của Tần Vấn Thiên cũng quá lớn đi, có thể tập trung ánh mắt của mọi người, những thiên kiêu khác còn không làm được điều này.
Ánh mắt của Tử Tình Hiên cũng hơi khác lạ, liếc tới Mộ Nham, chỉ thấy Mộ Nham cười nói:
- Lúc trước tên này được một khí thành, bị nhiều thế lực ham muốn nên đại chiến xảy ra, trong cuộc chiến đó đã có rất nhiều người chết cho nên hắn đã xúc phạm rất nhiều người.
- Thảo nào, trận chiến đó chắc chắn là một trận chiến mãnh liệt, nếu không thì sẽ không có ảnh hưởng lớn như vậy.
Quần Mộng Trần cười nói, Mộ Nham cũng nhẹ nhàng gật đầu, trận chiến kia đúng là rất gây chấn động.
Lúc này, phía trên Vân Thiên chiến đài, khi Tần Vấn Thiên đi vào bên trong chiến đài thì có một quầng sáng lơ lửng ở cạnh người, có hơn một trượng, ở trong còn có một lực lượng chiến đấu, rõ ràng có thể cảm nhận được chiến khí tồn tại.
Đối thủ cũng giống vậy, trên người cũng có một trượng chiến khí, rõ ràng cũng là lần đầu chiến đấu, vóc người người này cường tráng, cả người cao một trượng, chỉ cần đứng nơi đó đã tạo cho người khác cảm giác bị đè nén.
Vũ Dương cũng đã nhận ra sự khác thường của không gian, đôi mắt hắn sáng lên giống như nhớ ra cái gì đó, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên rồi nói:
- Ngươi chính là Tần Vấn Thiên, hai năm trước đã làm thành Phiêu Tuyết không được bình an?
- Là ta.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Rất tốt, ta sẽ dùng mạng sống của ngươi làm kỷ niệm về cuộc chiến đầu tiên của ta ở trên Vân Thiên chiến đài.
Trong mắt Vũ Dương lóe lên vẻ hăng hái, chân đạp mạnh, sau một tiếng nổ thì có một luồng trấn áp đáng sợ lao thẳng tới Tần Vấn Thiên, làm cho sắc mặt Tần Vấn Thiên chợt nghiêm lại, lại là lực lượng trấn áp, lực lượng Vũ Dương tìm hiểu cũng giống hắn.
Chỉ thấy cả người Vũ Dương có ánh sáng trấn áp xoay quanh, mạnh mẽ mà đè ép về phía Tần Vấn Thiên, mỗi bước ra một bước đều có vô cùng vô tần lực lượng đè ép tới, khí thế cực kỳ mênh mông.
Nhưng người có thể đứng trên Vân Thiên chiến đài đều đã thông qua sơ tuyển, đều có thể vượt cấp mà chiến đấu, hơn nữa Vũ Dương còn là thiên kiêu của Trấn Tiên giáo, thực lực tất nhiên là cực kỳ mạnh mẽ.
- Ông.
Chỉ trong nháu mắt, ánh sao lóng lánh, mộng giới xuất hiện, Vũ Dương giống như đã đi vào thế giới của giấc mơ.
- Hừ.
Vũ Dương hừ lạnh một tiếng, ánh sao chiếu lấp lánh, trong không gian xuất hiện rất nhiều bia đá được tạo thành từ ánh sao, mỗi một tấm bia đều có ánh sao lấp lánh, lực lượng trấn áp đáng sợ từ đó mà truyền ra.
- Giết.
Bàn tay Vũ Dương vung vẩy, các bia đá liền bay ra các hướng khác nhau, giống như muốn đè ép thiên tượng của Tần Vấn Thiên vậy, trong lúc đó còn có bia đá lao thẳng tới Tần Vấn Thiên.
Cây thương của Tần Vấn Thiên hiện ta, ánh sao lấp lánh trên mũi thương, trong nháy mắt hắn đâm ra, sau một tiếng vang thật lớn, một tấm bia đá trực tiếp bị nổ tung rơi xuống, tốc độ công kích nhanh tới mức khó mà tin được.
Bàn tay Vũ Dương lay động, từng tấm bia đá khổng lồ đè ép tới, chỉ thấy cây thương trong tay Tần Vấn Thiên bay múa, từng mũi thương đều như tia chớp mà đâm ra, vừa chạm liền tách ra, tiếng vang liên tục, chỉ thấy bia đá không ngừng nổ tung, mỗi một thương đều nhanh chuẩn mạnh.
Sau lưng Tần Vấn Thiên mọc ra hai cánh, cả người lóe lên đã đi trong thiên tượng, Vũ Dương vung tay lên, chỉ một lát rất nhiều tấm bia đá tập trung tại một chỗ, biến thành một bia đá vô cùng khổng lồ, đè ép xuống, lực lượng kinh khủng như muốn ép nát cả người Tần Vấn Thiên.
Thương của Tần Vấn Thiên như một tia chớp đâm vào tấm bia đá, nhưng chỉ nháy mắt cây thương đã bị ép nát, lực lượng đè ép kinh khủng liên tục đập nện lên người Tần Vấn Thiên, làm cho hắn lùi lại liên tục.
- Sau khi rời khỏi khí thành thì ngươi quá yếu, trận chiến đầu tiên lại chọn ta có lẽ là chuyện ngu xuẩn nhất mà ngươi đã làm, để ta giết ngươi đi.
Bước chân của Vũ Dương đi về phía trước, chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên lấp lóe, thầm nghĩ:
- Cảnh giới của người này giống như ta, cũng đều có thể vượt cấp chiến đấu, như vậy những thiên kiêu của các thế lực lớn chắc chắn còn mạnh hơn cả hắn, lần tuyển chọn này đúng là đầm rồng hang hổ mà.
- Người này lại bị Vũ Dương đánh lui, xem ra hai năm trước chỉ mượn nhờ uy lực của thành Phiêu Tuyết, hắn mặc dù cũng mạnh mẽ nhưng lại kém xa so với danh tiếng của hắn a.
Mọi người nhìn trận chiến trong hư không đều nghĩ vậy, Quân Mộng Trần lại nghi ngờ nói:
- Tại sao sư huynh lại ẩn dấu lực chiến đấu?
Hắn và Tử Tinh Hiên đều rất rõ, mặc dù tên Vũ Dương kia cũng khá mạnh nhưng Tần Vấn Thiên muốn chiến thắng hắn cũng rất dễ dàng.
- Trận chiến đầu tiên mà biểu hiện sức chiến đấu rất mạnh rồi thì làm cách nào mà cướp đoạt chiến khí nữa.
Mộ Nham cười nhạt nói, làm cho đôi mắt Quân Mộng Trần chớp chớp, sư huynh ‘nham hiểm’ như vậy sao?
- Đúng là ngươi quá yếu.
Vũ Dương đi nhanh tới, bia đá lại phóng to hơn, lơ lửng trên không, mạnh mẽ đè ép Tần Vấn Thiên, mỗi một mặt bia đều chứa đựng sức công kích mạnh mẽ.
Thân hình Tần Vấn Thiên lại tiến lên trước, cây thương liên tục đâm ra nhanh như tia chớp, tốc độ nhanh khiến cho người xem hoa mắt, đúng lúc này Vũ Dương xuất hiện ảo giác rất ngắn, giống như khắp mọi nơi đều có mũi thương sáng chói bắn tới, ánh sáng đáng sợ.
- Là giả.
Ý chí Vũ Dương chắc chắn nên ngay lập tức biết đây là ảo giác, hắn nhìn thấy cây thương của Tần Vấn Thiên lách vào khe hở của bia đá rồi đâm ra, nhưng khi đâm ra cũng cần thời gian, hắn vẫn có thể đỡ được.
- Phốc…-
Cổ họng của hắn đã bị đâm thủng, cả người Tần Vấn Thiên như một bóng mờ, đứng trước mặt hắn, tay cầm thương, mũi thương cắm trên cổ hắn.
Một thương kỳ dị, một thương đoạt mạng.
- Ngươi quá coi thường tinh thần thiên tượng của ta, đây chính là mộng giới.
Tần Vấn Thiên thì thào, rút thương ra, Vũ Dương ngã xuống, chiến khí trên người hắn bị chiến khí của Tần Vấn Thiên nuốt hết làm cho chiến khí của Tần Vấn Thiên tăng thêm một trượng.
- Vũ Dương.
Sắc mặt cường giả của Trấn Tiên giáo run rẩy, tại sao Vũ Dương có thể chết trận được?
Có cường giả đi tới dọn dẹp chiến đài, Tần Vấn Thiên tay cầm thương, đứng sừng sững trên Vân Thiên chiến đài, không đi xuống mà muốn tiếp tục khiêu chiến.
- Ông.
Gió mạnh thổi qua, chỉ thấy một người lao thẳng lên trời, rơi xuống Vân Thiên chiến đài, ánh mắt của hắn rất sắc bén, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, bước ra từng bước một, sát khí phóng ra ngoài.
- Chiến Thiên tiên phủ, Chu Hành Nham.
Trong mắt người này toàn sát ý, chính là huynh đệ của Chu Hành Sơn, ngày xưa là cường giả của Chiến Thiên tiên phủ đã tham chiến trong trận thành Phiêu Tuyết, hai người cũng giống nhau vài phần.
Hắn tức giận ngập trời, sát khí phóng lên, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên, hai chưởng phóng ra, kinh thiên động địa.
- Còn không bằng Vũ Dương.
Mắt Tần Vấn Thiên sáng ngời, vứt bỏ cây thương, cả người xông tới, nhanh như điện chớp đánh tới Chu Hành Nham, người hắn mặc áo giáp lóng lánh phù văn, cực kỳ chói mắt, trong khi xuất chưởng, thì có hai cánh tay khổng lồ chụp vào trời sao, phá hủy tất cả, tiếng động đáng sợ truyền ra, bốn tay đập vào nhau vang lên một tiếng cực lớn, Chu Hành Nham kêu thảm một tiếng, cánh tay nổ tung, sau đó có một dấu tay đánh vào người hắn, đập tan sức sống trong người hắn.
Chiến khí của Tần Vấn Thiên bay ra nuốt hết chiến khí trên người Chu Hành Nham, mà cả người Chu Hành Nham thì từ trên Vân Thiên chiến đài rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận