Thái Cổ Thần Vương

Tiên đế rút lui

- Ầm!
Thân thể Doanh Đằng rơi xuống mặt đất, hộc ra một ngụm máu tươi, long ảnh biến mất trên bầu trời, Tiên Đài của hắn thu hồi vào trong cơ thể, khí tức phù động, mặt xám như tro tàn.
Thất bại. Doanh Đằng đã bị đánh bại.
Trước đó Tần Vấn Thiên khoác khôi lỗi vũ nhục hắn coi như không mang ý nghĩa chiến đấu chân chính, nhưng thời khắc này chiến đấu một cách đường đường chính chính, không cho mượn khôi lỗi, không cho mượn thần binh, chiến đấu hoàn toàn dựa vào chiến lực của tự thân, Tần Vấn Thiên vượt cảnh giới đánh bại hắn, hắn là một thanh niên thiên kiêu của Doanh thị tộc lại bị đánh bại thảm bại trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
- Doanh huynh chiến lực cường đại, nếu như cảnh giới cao hơn một chút nữa có lẽ có cơ hội thắng được ta.
Tần Vấn Thiên lãnh đạm nói. Hắn vừa dứt lời, Doanh Đằng “oa” một tiếng, lại lần nữa hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn bị lời nói của Tần Vấn Thiên làm tức giận đến mức hộc máu. Cái gọi là “cảnh giới cao hơn một chút nữa mới có cơ hội thắng?”, đây rõ ràng là mỉa mai đằng sau lời khen ngợi a. Hắn muốn tới cảnh giới gì mới có thể thắng? Nếu như hắn và Tần Vấn Thiên có cùng cảnh giới, chẳng phải là sẽ bị Tần Vấn Thiên đập chết trong một chưởng sao?!
Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên, nhận thấy người này nói chuyện không mang một chút hỏa khí nào, không như Doanh Đằng vênh váo hung hăng và cuồng ngạo, nhưng trong tiếng nói của Tần Vấn Thiên lại như có lưỡi đao, một câu nói của hắn có thể khiến cho Doanh Đằng tức giận đến hộc máu, nhưng sức chiến đấu của hắn thật cực kỳ đáng sợ, yêu nghiệt hiếm thấy, thể chất thân thể hắn dường như hoàn mỹ vô khuyết, khu thể bất diệt như là một Chiến thần trời sanh.
Trong mắt của Doanh thị tộc Tiên đế cũng có vẻ khó coi, Doanh Đằng thất bại, trước đó hắn vốn cho rằng Doanh Đằng không có lý do gì để bại, nhưng quả thật là thất bại rồi.
Hắn thân là nhân vật Tiên đế, đại biểu Doanh thị cổ tộc phía nam Tiên vực, lời đã nói ra, hắn không thể đổi ý ở trước mặt mọi người. Điều này có ý vị là hắn chỉ có thể ủ rủ âu sầu ra đi.
- Grừ...ừ...ừ.
Doanh Đằng đứng dậy, phát ra một tiếng hô khuất nhục. Đây là lần thứ hai hắn bị Tần Vấn Thiên làm nhục, hắn cho rằng chiến bại trong trận này chính là sự sỉ nhục trước mắt các đại thế lực, mất hết thể diện. Từ đây về sau hắn cũng không thể ngẩng đầu lên đường đường chính chính làm người tại Doanh Thị gia tộc. Thất bại trong trận chiến này là một sự sỉ nhục, nỗi nhục này sẽ một mực đi theo hắn, sẽ bị người đàm tiếu.
- Doanh Đằng.
Doanh thị tộc Tiên đế mở miệng nói:
- Một trận chiến đấu mà thôi, đi trở về tu hành cho tốt, tương lai lại tẩy mối sỉ nhục.
Doanh Đằng ánh mắt đỏ thẫm, hắn nhìn Tiên đế, nắm chắc hai đấm.
- Chúng ta đi về.
Doanh thị tộc Tiên đế lên tiếng, lập tức người Doanh thị tụ tập lại, thân hình bay lên không. Lúc Doanh Đằng ly khai, hai tròng mắt lạnh như băng của hắn ngóng nhìn theo Tần Vấn Thiên mang theo sát ý không che giấu chút nào.
- Doanh huynh đi thong thả.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói. Doanh Đằng bay lên trời lại chấn động bước chân lên, lại phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, bay đi phương xa. Doanh thị tộc cường giả cũng dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Chư vị vẫn chưa đi hay sao?
Vũ đế nhìn thoáng qua mọi người, nhàn nhạt lên tiếng:
- Ta không muốn nói thêm nữa, Cổ sơn này vô luận là muốn Thần Chi Thủ hay là bảo tàng, cho dù các ngươi đi hay là bắt Tần Vấn Thiên lại cũng không có chút tác dụng nào, vẫn phải vào Cổ sơn, không đi vào, hết thảy đều là uổng công.
Lúc này cường giả các phe đã bắt đầu phát sinh thối ý. Bọn họ hiểu lời Vũ đế nói là sự thật, chỉ có điều vẫn không cam lòng, chỉ muốn xem có biện pháp nào khác hay không, biết được chút tin tức nào đó từ Tần Vấn Thiên hay không. Đây chính là tuyệt học và bảo tàng của Nghệ đế, ai mà không muốn không cần chứ?
Đã có người xoay người chuẩn bị ly khai, nhưng đúng lúc này Tử đế tiếp tục nói:
- Ta vẫn chưa muốn rời đi.
- Tử đế, ngươi cần gì phải chấp nhặt tiều bối như vậy chứ.
Vũ đế lạnh lùng nói.
- Nếu hắn có liên quan đến cái chết của con trai và cháu trai của ngươi, liệu ngươi có thể thản nhiên như vậy?
Tử đế quét qua Vũ đế:
- Ta muốn giết hắn thật dễ như trở bàn tay, không ai trong các ngươi có thể ngăn cản được ta, nhưng bổn tọa cũng không phải là người ngang ngược, chỉ có đưa hắn đi tra xét ra chân tướng sự việc cho rõ ràng, hà cớ gì các ngươi ngăn trở ta?
- Ngươi muốn như vậy thì ta cũng không thể nói gì hơn.
Vũ đế nhìn đối phương rồi đi tới trước một bước, thờ ơ lên tiếng:
- Như vậy ta cũng lời mấy nói xin nói rõ tại đây. Năm đó Nghệ đế có ân với ta, ta thủ hộ truyền thừa cho Nghệ đế. Hiện tại nếu Tần Vấn Thiên đã được Nghệ đế nhìn nhận, thân ta là người thủ hộ truyền thừa cho Nghệ đế phải có trách nhiệm phụ trách cho sự an toàn của hắn. Tử đế ngươi đương nhiên là có thể giết hắn, nhưng ngươi dám dùng thân phận Tiên đế để làm chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ như vậy, chỉ sợ ngươi không chỉ bị chết một cháu trai đơn giản như rồi.
- Hả?
Những người đang muốn chạy nhận thấy Vũ đế và Tử đế tranh phong thì không khỏi ngừng lại, ánh mắt lóe ra ánh sáng loá mắt. Vũ đế muốn tuyên chiến cùng Tử đế hay sao?
Quả nhiên, Tử đế sau khi nghe được lời này thì tử mang trên người bắt đầu khởi động, nhìn chằm chằm Vũ đế ới khí thế đáng sợ:
- Ngươi uy hiếp bổn tọa đó ư?
- Ngươi có thể hiểu như vậy.
Vũ đế đáp lại một cách cường thế.
Tử đế đã trầm mặc, mảnh không gian này giờ lại bị đè nén đến đáng sợ. Hai nhân vật Tiên đế đứng đối mặt với nhau, trường bào không gió mà lay động. Mái tóc trắng của Vũ đế tung bay trong hư không, vị nhân vật Tiên đế ẩn sĩ này, chẳng lẽ thực sự có thực lực có thể chống lại đỉnh cấp Tiên đế của Tử đế hay sao? Nói vậy Vũ đế không khỏi ẩn tàng quá thâm sâu rồi.
Tần Vấn Thiên đứng ở một bên nhìn hết thảy sự việc. Nếu hắn là thánh chủ của Đấu Chiến Thánh tộc thế hệ này, như vậy nhất định Vũ đế sẽ bảo vệ hắn, chuyện này hắn chưa từng hoài nghi.
Nhưng Tử đế quả thật rất khó dây dưa, thân là Tiên đế đỉnh cấp Tiên vực, thực lực của Tử đế cường đại không thể nghi ngờ.
Tử khí lượn lờ quanh thân, trên bầu trời cũng xuất hiện tử quang kinh khủng bao phủ bầu trời che lấp đại địa. Trên người Vũ đế không có chỗ nào là không bộc phát ra khí thế. Trong một tích tắc, cả người Vũ đế cuộn trong uy lực chiến đấu ngập trời, có một cổ thượng cổ chiến thánh khí hung mãnh xuất phát ra từ trên người hắn giống như Chiến Vương tuyệt thế. Lão nhân giờ khắc đã hóa thân như một tôn Chiến thần vậy. Hắn tùy ý đứng ở nơi đó, khiến cho có cảm giác uy nghiêm vô thượng bao trùm cả thiên địa.
“Đấu Chiến Thánh Pháp.”
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ.
- Oành.
Tử đế đưa thủ chưởng ra, một cổ tử quang kinh khủng hàng lâm trên người Tần Vấn Thiên trong nháy mắt, tử quang chụp lấy thân thể của Tần Vấn Thiên, vọt tới chỗ Tử đế.
- Ầm!
Tần Vấn Thiên trực tiếp bóp nát không gian phù một mực nắm lòng bàn tay. Trong nháy mắt thân thể hắn bị bao phủ bởi lực lượng không gian, tử quang bắt lấy một phiến Không Gian chi lực hư vô, Tần Vấn Thiên lại lui về ra xa.
- Hừ!
Tử đế hừ lạnh một tiếng, chút tài mọn này làm sao có thể vận dụng ở trước mặt Tiên đế. Trong nháy mắt tử quang vượt ngang qua hư không hàng lâm trên thân thể Tần Vấn Thiên. Mặc dù cách nhau rất xa, thân thể Tần Vấn Thiên vẫn bị bắt trở về, nhưng lúc Vũ đế xuất hiện ở trước mặt Tử đế, hắn đánh ra một chưởng khiến cho phiến thiên địa này bị nát vụn dưới chưởng ấn, lấy Tử đế làm trung tâm, khắp hư không đều bị cuốn vào trong đó, làm vỡ nát hủy diệt hết thảy mọi thứ.
Hai con mắt màu tím tích chứa tử mang đáng sợ, hắn cũng chụp tới một chưởng. Chưởng ấn của hai người đụng vào nhau, một Thiểm Điện chi quang từ thiên khung đánh xuống mặt đất như là một luồng sấm sét lôi đình. Một số người có tu vi yếu thì cảm thấy linh hồn đang run rẩy, mặt đất dưới chân hai người điên cuồng nát vụn, xuất hiện một khe nứt sâu đến vô tận, mặt đất bị đánh nứt thành hai mảnh.
Trên người của hai người bao phủ quang hoa đáng sợ, không để cho công kích của bọn họ dao động tản ra, nếu không người có mặt ở nơi này sẽ bị xóa bỏ một nửa.
- Oành!
Lại là một đạo tử quang hàng lâm, không ngờ thân thể hai người đã trực tiếp biến mất không thấy đâu. Vị trí mà bọn họ đứng đã vỡ vụn toàn bộ.
Trong hư không truyền ra tiếng nổ vang rền, trong thiên địa xuất hiện quang mang hủy thiên diệt địa, bao phủ thiên địa, nơi chiến đấu chi quang giống như thần hoa, một bức hình hủy thiên diệt, địa mơ hồ lóe lên thân ảnh của hai người Vũ đế và Tử đế.
- Ầm ầm.
Lại là vài đạo tia chớp quang mang từ thiên khung chém giết xuống, trong vòng ngàn dặm có rất nhiều nơi bị chém trúng, tấc đất không sinh, mặt đất xuất hiện khe nứt.
Uy lực đế chiến thật đáng sợ đến bực nào, hơn nữa còn là đế chiến của Tiên đế đỉnh cấp.
Những nhân vật Tiên đế ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua hết thảy Hủy Diệt chi quang, nhìn về hư không mang theo nội tâm chấn động ghê gớm.
Không ngờ Vũ đế lại mạnh mẽ như vậy! Mạnh mẽ chống lại được Tử đế.
- Oành.
Lại thấy thân ảnh hai người bất chợt xuất hiện tại Thần Thủ sơn trang, đứng tại nơi ban đầu dường như bọn họ chưa từng có động qua, cuộc chiến đấu vừa rồi tựa như chưa từng xảy ra vậy.
- Hiện tại Tử đế có thể coi trọng lời ta nói một chút.
Vũ đế đưa mắt nhìn Tử đế, bình tĩnh lên tiếng.
- Ngươi tu hành thần thông gì?
Tử đế từ tốn nói. Hai người nói chuyện rất bình tĩnh, như vừa rồi không phải là đối thủ của nhau trong một trận đánh kinh khủng.
- Phương pháp tu hành của Nghệ đế năm đó.
Vũ đế đáp lại
Pháp thuật trứ danh nhất của Nghệ đế chính là Thần Chi Thủ, về phần năng lực khác của hắn bao nhiêu năm trôi qua, ai có thể biết được chứ. Đương nhiên là hắn sử dụng Đấu Chiến Thánh Pháp, chiến thiên chiến địa, không chỗ nào là không diệt, dĩ chiến dưỡng chiến càng đánh càng mạnh.
- Vận khí của ngươi thật không tệ.
Ánh mắt của Tử đế rơi vào trên người Tần Vấn Thiên. Lần đầu tiên Trường Thanh đại đế không chịu giao người; lần thứ hai, Nam Hoàng thị không giao người; lần thứ ba hắn tự mình hàng lâm, có Vũ đế bảo vệ cho Tần Vấn Thiên, Tử đế hắn chưa từng bị phiền toái bởi một vị hậu bối nào như vậy.
- Tử đế tiền bối nghiêm trọng rồi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Hy vọng ngươi luôn luôn có vận may tốt như vậy.
Tử đế nhàn nhạt lên tiếng, chợt phất ống tay áo. Một tiếng nổ ầm vang, thân thể Tần Vấn Thiên bị đánh bay ra ngoài, đụng vào một tòa đình đài, thân thể thần tiên rung chuyển rồi phun hộc ra một ngụm máu tươi. Trước mặt Tiên đế, Tiên Đài không hề có sức đề kháng, muốn giết hắn thật dễ như trở bàn tay, điếu này càng làm cho Tần Vấn Thiên tin tưởng vững chắc trước đó hắn cẩn thận là rất đúng, Tử đế và Đông Thánh Tiên đế cũng không biết chính hắn là người đã giết con cháu của họ.
- Ta cũng hy vọng vận khí của tiền bối không bị xui xẻo như vậy.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Tử đế với khóe miệng chảy máu và nụ cười yêu dị, Tử đế bị người chọc, Tử Đạo Dương chết; rồi sau đó là Tử Vân Vũ chết.
Ánh mắt của Tử đế sáng lên, đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên với sát khí lập lòe, trong phút chốc khiến cho Tần Vấn Thiên cảm giác lạnh cả người lạnh thấu đến xương.
- Tử đế, chú ý thân phận.
Nam Hoàng Cô Hồng đi tới trước người Tần Vấn Thiên lên tiếng nhắc nhở
- Chớ quên lời ta nói, ngươi có thể giết hắn, ta cũng người có thể giết được người của ngươi.
Vũ đế trầm sắc mặt xuống, Tử đế đạp bước chân một cái, mở miệng nói:
- Các ngươi canh giữ ở Cổ sơn và người mặt nạ bằng đồng xanh đi ra, sau khi hắn đi ra lập tức giết không tha.
- Vâng.
Tử đế môn nhân căng thẳng đáp, cũng may Tử đế đã buông tha cho bọn họ.
Đông Thánh Tiên đế, Huyền đế cùng với đám người Tiêu đế đều có thần sắc khó coi. Tử đế đều rút lui, bọn họ càng không hy vọng gì nữa. Mệnh của Tần Vấn Thiên quả thật quá kiên cường, giờ này rất nhiều nhân vật Tiên đế đều đỡ lưng cho hắn a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận