Thái Cổ Thần Vương

Tin tức của Tiêu Mỹ Nhân

Sắc mặt Hạ Lan Vân Thiên trầm hẳn xuống, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía y, có người mở miệng nói:
- Tần Thống lĩnh đừng quá đáng quá, Hạ Lan Gia Chủ vậy là đã quá nể mặt ngươi rồi, thậm chí còn nguyện gả thiên kim nhà Hạ Lan cho ngươi làm thiếp, ngươi hà cớ gì mà cứ ép người quá đáng đến vậy.
- Mâu thuẫn giữa ta và Hạ Lan Đế Quân sợ là không thể hóa giải, bởi thế, chắc chắn phải chết một người, đúng không?
Tần Vấn Thiên nhìn Hạ Lan Đế Quân cười nói.
Ánh mắt lạnh như băng của Hạ Lan Đế Quân nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, nếu sớm biết Tần Vấn Thiên sẽ có ngày hôm nay, thì năm đó đã không nên tìm mọi cách giết y bất kể giá nào.
- Nếu đã như vậy, lão phu cũng không nói nhiều nữa, Tần Thống lĩnh sau khi về xin hãy suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, Hạ Lan thị ta sẽ không có bất kỳ hành động gì nhằm vào Tần Thống lĩnh, hy vọng sự nhượng bộ của Hạ Lan thị đủ để có được tình hữu nghị từ phía Tần Thống lĩnh.
Hạ Lan Vân Thiên nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Việc này tạm thời không nhắc tới, ta kính Tần Thống lĩnh một ly.
- Mời.
Tần Vấn Thiên nâng ly, hai người trực tiếp cạn chén.
Vì sự có mặt của Tần Vấn Thiên, bầu không khí của tiệc rượu không được thoải mái, do đó sau khi uống vài ly, Tần Vấn Thiên liền nói:
- Phủ thống lĩnh còn có nhiều việc phải xử lý, Tần mỗ xin cáo từ.
- Được, nếu vậy xin Tần Thống lĩnh đi thong thả, Thu Nguyệt, thay ta tiễn Tần Thống lĩnh.
Hạ Lan Vân Thiên nói.
- Dạ, gia gia.
Hạ Lan Thu Nguyệt đứng dậy, đi tới bên Tần Thống lĩnh nói:
- Tần Thống lĩnh, ta tiễn ngài một đoạn.
- Khách sáo rồi, ta tự đi được rồi.
Tần Vấn Thiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, có điều Hạ Lan Thu Nguyệt chỉ mỉm cười, vẫn đứng bên cạnh, tiễn Tần Vấn Thiên ra ngoài, thị nữ của Tần Vấn Thiên lẳng lặng đi theo sau.
- Tần Thống lĩnh, hà tất gì ngươi phải xa lánh người khác như thế, Hạ Lan thị sừng sững ở thành Ly Hỏa này đã nhiều năm, lúc đó Cung Chủ đều còn chưa có, gia gia ta đối xử tốt với ngươi như vậy, không phải vì sợ chuyện, chỉ là vì kính ngươi là cũng một nhân tài, thậm chí không truy cứu thù hận của người nhà thúc phụ ta.
Hạ Lan Thu Nguyệt nhẹ nhàng nói, không thể không nói mỹ nữ chính là ưu thế, đặc biệt lại là tuyệt đỉnh mỹ nữ, lời nói của Hạ Lan Thu Nguyệt không hề khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy phản cảm chút nào.
- Có một vài việc, tiểu thư Hạ Lan biết rõ trong lòng là được, nếu như năm đó con gái của Hạ Lan Đế Quân, Hạ Lan Minh Nguyệt cũng được như nàng, Hạ Lan Đế Quân cũng được như những người ở Hạ Lan thị, thì có khi sẽ không có thù hận ngày hôm nay.
Tần Vấn Thiên cười đáp lời, đôi mắt Hạ Lan Thu Nguyệt lấp lánh, lộ ra vẻ suy tư, nàng khẽ mỉm cười nói:
- Hy vọng Tần Thống lĩnh có thể nghĩ thông suốt.
Đưa Tần Vấn Thiên ra khỏi Hạ Lan thị, chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay, Hạ Lan Thu Nguyệt, mới quay trở lại, ánh mắt Tần Vấn Thiên lấp lánh ý tứ sắc bén, Hạ Lan thị này, rất lợi hại.
Tiệc chiêu đãi lần này, thứ nhất giúp y thấy được sức mạnh của Hạ Lan Thị, thứ hai, có thể khiến cho giữa y và Đế Thiên nảy sinh khoảng cách, đáng tiếc Hạ Lan thị không biết y chính là Đế Thiên, Đế Thiên chính là y, thứ ba, cũng là một điểm vô cùng quan trọng, điểm này tương đối không rõ ràng, nhưng rất đáng sợ, Hạ Lan thị đưa ra lời mời cầu hòa, mặc dù y đã dứt khoát cự tuyệt, nhưng nếu như truyền tới tai của Cung Chủ Ly Hỏa cung, sẽ nghĩ như thế nào? Liệu có nghi kỵ gì không?
Sau khi Tần Vấn Thiên đi khỏi, tại tiệc rượu ở Hạ Lan thị, rất nhiều người tỏ ra phẫn nộ với thái độ của Tần Vấn Thiên, hy vọng Hạ Lan Thị ra tay đối phó với y, có điều Hạ Lan Vân Thiên lại không biểu lộ thái độ, tuyệt không hề nhắc chuyện này, sau khi Hạ Lan Thu Nguyệt quay lại, mọi người đều bắt đầu quay ra hưởng thụ bữa tiệc, khách chủ đều vui vẻ.
Mấy tháng sau, thống lĩnh phủ có một vị khách tới, trực tiếp tìm Tần Vấn Thiên, Tần Vần Thiên lập tức hội kiến.
- Tần Thống lĩnh, cục thế bên khu Bắc thành này gần đây còn tốt không?
Tử Nguyệt Tiên Đế mỉm cười hỏi, người đến chính là nữ nhân bên cạnh Cung Chủ Ly Hỏa, Tử Nguyệt Tiên Đế, đôi mắt đẹp như cười, có đôi chút khí chất phi phàm.
- Mọi thứ đều tốt, khu Bắc thành dạo gần đây không có động tĩnh gì, Hạ Lan thị bên kia tạm thời cũng rất yên tĩnh.
Tần Vấn Thiên cười nói, hai người cùng ngồi thưởng trà.
- Vậy sao?
Tử Nguyệt Tiên Đế cười nhạt, nói:
- Nhưng ta nghe nói thời gian trước, Hạ Lan thị tổ chức yến tiệc sinh nhật cho Hạ Lan Thu Nguyệt, có mời Tần Thống Lĩnh tới dự.
Tần Vấn Thiên trong lòng thoáng chấn động, quả nhiên, không ngờ Cung Chủ hái Tử Nguyệt Tiên Đế tới hỏi chuyện này.
Có điều y vẫn có đôi chút nghi ngờ, cho dù Cung Chủ có nghi kỵ, những cũng không cần thiết phải hành động quá rõ ràng đến thế mới phải chứ?
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật đầu không một biểu cảm:
- Hơn nữa, Hạ Lan thị giảo hoạt vô cùng, thậm chí muốn ta biến chiến tranh thành tơ lụa, hạ gả nữ tử Hạ Lan thị cho ta.
Nói rồi, tự Tần Vấn Thiên lắc lắc đầu.
- Một việc tốt như thế, Tần Thống lĩnh sao lại không đồng ý.
Tử Nguyệt Tiên Đế cười ám muội thần thái lại có đôi chút mê người, Tần Vấn Thiên thấy thần thái này xuất hiện trên con người tao nhã lại đoan trang Tử Nguyệt Tiên Đế, nhủ thầm trong lòng Cung Chủ quả biết hưởng thụ, cười nói:
- Chưa nói đến chuyện việc này rất có thể là âm mưu của Hạ Lan thị, cho dù không phải, ta làm sao có thể đồng ý?
Đôi mắt đẹp của Tử Nguyệt Tiên Đế chăm chăm nhìn Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cũng nhìn thẳng vào nàng, thấy thế tấn công trong đôi mắt xinh đẹp của đối phương, Tần Vấn Thiên cười khổ sở:
- Tiên Tử, ngươi nhìn ta như vậy, sẽ khiến người khác chịu không được.
- Vậy sao, không chịu được thế nào?
Tử Nguyệt Tiên Đế cười mờ ám, từ người lại toát thêm vài phần phong thái của tiểu nữ nhân.
- Đừng, Cung Chủ sẽ giết ta.
Tần Vấn Thiên vội nhìn đi nơi khác, Tử Nguyệt Tiên Đế khẽ mỉm cười, trong đôi mắt xuất hiện tia sáng lấp lánh, thế gian có nữ nhân nào không thích được người khác tán thưởng? Huống chi Tần Vấn Thiên không chỉ tán thưởng, còn không dám khinh nhờn với nàng, đương nhiên nàng sẽ không để bụng.
- Tần Thống lĩnh, Cung Chủ kêu ta tới đây truyền lời, nếu như Tần Thống lĩnh lập đại công trong tương lại, thậm chí có thể cho Dạ Thiên Vũ ra khỏi lao ngục Ly Hỏa.
Tử Nguyệt Tiên Đế bỗng nhiên nói, ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lên, nhìn về Tử Nguyệt Tiên Đế, gật đầu nói:
- Tiên tử thay ta cảm tạ đại ân của Cung Chủ.
- Ừm, ta còn phải đi vài nơi khác nữa, xin cáo từ trước.
Tử Nguyệt Tiên Đế đứng dậy.
- Ta tiễn Tiên tử.
Tần Vấn Thiên cũng đứng dậy theo, đưa Tử Nguyệt Tiên Đế đi, đợi cho đối phương đi khỏi, khuôn mặt y không kìm được lộ ra vẻ suy tư, đúng lúc này, trong đầu hắn xuất hiện một đạo thanh âm, lập tức lấy ra Truyền tấn thủy tinh, hỏi:
- Tiêu Mỹ Nhân tìm Tần mỗ có việc gì?
- Ha ha, Tần Thống lĩnh chẳng phải nhận lời khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ tới phủ thống lĩnh Nam thành ta thăm thú chút sao, vậy thì, nay đã có thời gian rảnh chưa?
Giọng nói Tiêu Mỹ Nhân mang theo đôi phần ma mị, vang lên trong đầu Tần Vấn Thiên, y mỉm cười nói:
- Tiêu Mỹ Nhân, tạm thời ta còn chưa đi được.
- Vậy sao, nếu ta biết một tin tức quan trọng thì sao?
Tiêu Mỹ Nhân dường như rất tự tin, vẫn cười khe khẽ nói:
- Liên quan đến Dạ Thiên Vũ đó.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, tin tức quan trọng liên quan tới Dạ Thiên Vũ?
Y ngầng đầu liếc nhìn Tử Nguyệt Tiên Đế đã rời đi, mắt nheo lại, nói:
- Tiêu Mỹ Nhân, có thể nói cho Tần mỗ biết là tin tức gì không?
- Ngươi tới phủ thống lĩnh của ta, ta sẽ nói với ngươi.
Tiêu Mỹ Nhân cười ha ha, Tần Vấn Thiên cất truyền tấn thủy tinh đi, liền đó thân ảnh lóe lên, trực tiếp đi thẳng ra bên ngoài.
Phủ thống lĩnh Nam thành thành Ly Hỏa, Tần Vấn Thiên bước vào bên trong, một thị nữ dẫn y tới một lâm viên bên hồ tuyệt đẹp, đây không phải lần đầu tiên y tới toà thống lĩnh phủ này, tuy rằng lần trước tới đây là Thân ngoại Hóa thân của y, Đế Thiên, lần trước ở bên hồ, lần này lại trong lâm viên.
- Tần thống lĩnh xin ở đây nghỉ ngơi một lát, Thống lĩnh đại nhân của chúng tôi sẽ tới ngay.
Thị nữ mỉm cười nói, sau đó khom lưng lui ra, để lại một mình Tần Vấn Thiên.
Trong hoa viên, mùi hương nồng nàn bốn phía, trên bàn là trà đã pha sẵn, y nâng chén trà lên, tĩnh tâm thưởng thức.
Nhưng chờ mãi một hồi lâu mà vẫn không thấy tung tích Tiêu Mỹ Nhân, tiên niệm của y đành phải khuếch tán ra ngoài hoa viên, đến nơi lần trước Tiêu Mỹ Nhân và Đế Thiên tới, mặt hồ những làn sóng nước lấp lánh, trong hồ, có một mỹ nhân đang tắm gội, mái tóc dài ẩm ướt xõa xõa dài, làn da thịt lộ ra trên mặt nước trơn mịn láng, mịn màng căng bóng, dung nhan cực kỳ quyến rũ, thần thái với nụ cười ma mị được thể hiện ra hoàn toàn.
Tần Vấn Thiên không biết nói gì, thu hồi lại tiên niệm, liền đó nghe thấy giọng nói mê hoặc của Tiêu Mỹ Nhân truyền tới:
- Nhìn cũng nhìn rồi, còn trốn gì nữa, Tần Thống lĩnh có muốn cùng tắm không, nhiệt độ nước ở đây rất thoải mãi đó.
- Tiêu Mỹ Nhân, nàng biết vì sao ta tới.
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ngươi qua đây, ta sẽ nói cho ngươi hay.
Tiêu Mỹ Nhân cười khanh khách, Tần Vấn Thiên đứng dậy, thân hình lóe lên, rất nhanh, y đã đứng khoanh tay bên hồ nước, lẳng lặng nhìn mỹ nhân đang tắm trong hồ.
- Bây giờ thì được chưa?
Tần Vấn Thiên thản nhiên nhìn nữ tử đang tắm gội trong hồ, hỏi.
Chỉ thấy Tiêu Mỹ Nhân chậm rãi từng bước đi lên từ hồ, cơ thể nàng dần dần trồi lên khỏi mặt nước, da thịt trắng nõn tựa tuyết, trên người quấn một chiếc áo mỏng manh đã bị nước làm ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể, dáng người ma mị tựa ma quỷ, như thể trong suốt, thực khiến huyết mạch người ta phải căng lên.
Hai tay Tiêu mỹ Nhân đỡ mái tóc, hất ra sau, càng làm tăng vẻ quyến rũ.
Từng bước từng bước đi lên bờ, Tiêu Mỹ Nhân đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên, mê hoặc không gì sánh được, cười nói:
- Tần Thống lĩnh muốn nghe bây giờ, hay đợi ta thay quần áo đã.
- Ta sẽ chờ ở đây.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, nhưng nội tâm thì cực kỳ không bình tĩnh nổi, một bức tranh như vậy, chỉ cần y còn là người bình thường, thì không thể nào bình tĩnh được, nhưng tới cảnh giới này của y, khả năng tự chủ đương nhiên cực mạnh.
- Được, vậy Tần Thống lĩnh đợi ta đôi chút.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Mỹ Nhân dường như có thể hút hồn phách của người khác đi mất, đi lướt qua người Tần Vấn Thiên, để lại một làn hương thơm, Tần Vấn Thiên đến một đình đài ngồi xuống, tĩnh lặng chờ đợi, không lâu sau, Tiêu Mỹ Nhân mặc một chiếc áo ngủ bó sát người đi ra, cả người trắng hồng lên trong bộ đồ, có một nét phong tình quyến rũ khác hẳn, nhưng vẫn có sự mê hoặc tương tự như thế.
- Tiêu Mỹ Nhân, giờ có thể nói cho ta biết rồi chứ?
Tần Vấn Thiên hỏi tới.
- Ngươi sốt ruột như vậy, lẽ nào, ta ở trước mặt ngươi không có chút mê lực nào sao?
Tiêu Mỹ Nhân u ám nói.
- Tiêu Mỹ Nhân lẽ nào không biết bản thân mình có mê lực mạnh tới nhường nào? Chỉ có điều nàng cũng biết, người ngồi trong ngục Ly Hỏa vốn dĩ phải là ta, nên đương nhiên ta quan tâm tới tin tức của Dạ Thiên Vũ, mong mỹ nhân cho biết.
Tần Vấn Thiên cười khổ sở.
- Ngươi ôm ta, ta sẽ nói bên tai cho ngươi nghe.
Tiêu Mỹ Nhân cười mê hoặc, Tần Vấn Thiên sầm mặt, nhìn vào đôi mắt đang chằm chằm nhìn y của Tiêu Mỹ Nhân, biết nữ ma đầu này nếu không đạt được mục đích sẽ không thôi.
Bước lên trước, Tần Vấn Thiên ôm lấy thân thể Tiêu Mỹ Nhân, nói nhẹ nhàng bên tai nàng:
- Giờ có thể nói được chưa?
Đôi tay Tiêu Mỹ Nhân cũng ôm lấy Tần Vấn Thiên, cả người dường như dán vào y, hết sức hấp dẫn, thổi một làn hơi bên tai Tần Vấn Thiên, chậm rãi mở miệng nói:
- Ta có được tin tức, Trường Sinh giới, muốn đưa Dạ Thiên Vũ đi khỏi Ly Hỏa cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận