Thái Cổ Thần Vương

Cao ngạo hay ti tiện

Ngày thọ yến của Ma Đế rốt cục đã tới.
Ngày hôm nay bốn phương vị Ma tông tụ tập cường giả như mây, còn bên trong Ma tông, có một quân đoàn có thể quét ngang Đọa Lạc Ma vực trấn thủ ở đây, không có bất kỳ người nào dám càn rỡ vào hôm nay.
Đọa Lạc Ma Đế chính là người thống trị cao nhất của hàng vạn hàng nghìn ma đảo trong Đọa Lạc Ma vực, một tiếng hiệu lệnh của hắn khiến rất nhiều ma đảo đều phải nghe theo làm việc, lời nói của hắn chính là ý chỉ, sinh nhật của Đọa Lạc Ma Đế chính là việc trọng đại lớn nhất của Đọa Lạc Ma vực.
Ngày hôm nay, Ma Vương của hàng nghìn hàng vạn ma đảo sẽ đến đây chúc mừng, còn có nhân vật thiên kiêu dưới trướng Ma Vương, cùng với thế lực Ma tông cường đại của Đọa Lạc ma đảo.
Tứ đại phương vị Thiên Huyền Ma tông, tụ tập thế lực đứng đầu và thiên kiêu cao nhất của Đọa Lạc Ma vực, dĩ nhiên, số lượng người đến đây ngắm nhìn vẫn nhiều hơn, dù sao, thiên kiêu cuối cùng có thể đạt được tư cách tham gia yến hội chỉ là số ít mà thôi.
Nhưng cho dù như thế, bốn phương vị Ma tông, những người vào Ma tông không có nửa điểm rối loạn, vô cùng tự động, ma quân chí cường thủ hộ ở cửa vào khắp phương vị, trong hư không chung quanh cũng có tồn tại cường đại đứng dò xét, thậm chí có ma niệm kinh người quét động bát phương, ai dám dính vào?
Tần Vấn Thiên, Diệp Tử Mặc, Tề Đại còn có mấy tên thiên kiêu của Diệp gia đứng đợi cùng nhau, đang theo dòng người đi về phương hướng cửa vào một tòa Ma tông, xếp hàng đi về phía trước.
- Gia chủ bọn họ tiến vào rồi.
Chỉ thấy thanh niên đứng bên cạnh Diệp Tử Mặc nhìn về phía một nhóm cường giả trong hư không, bọn họ trực tiếp ngự không tiến vào Ma tông, Diệp gia chính là đại gia tộc của Đọa Lạc ma đảo, gia chủ có thể mang một số nhân vật Ma Vương cường đại trực tiếp đi vào, chỉ cần điều tra rõ thân phận, sẽ không ngăn cản, thế lực khác cũng như thế.
Rất nhiều ma đảo của Đọa Lạc Ma vực đồng dạng chỉ có người đứng đầu ma đảo và cường giả cảnh giới Ma Vương dưới trướng có thể có tư cách trực tiếp tham gia.
Chỉ có người cảnh giới Ma Thai, bởi vì số lượng thức sự quá khổng lồ, không thể trực tiếp dẫn vào bên trong, mà cần dựa vào chính mình thông qua sàng lọc của động ma đi vào.
Bọn người Tần Vấn Thiên và Diệp Tử Mặc đang xếp hàng, đây vẫn chỉ là cửa vào đầu tiên, sau khi lên thang trời, cũng không thiếu trạm kiểm soát, tầng tầng tiến dần lên.
Bọn người Tần Vấn Thiên và Diệp Tử Mặc đi tới trước Ma tông, chỗ mi tâm có lệnh quang chợt lóe, nhất thời trực tiếp đi vào bên trong, không người nào ngăn trở, tốc độ rất nhanh. Sau khi tiến vào bên trong, dọc đường đều có quân đoàn thủ hộ hai bên, chỉ đường cho bọn họ, theo con đường quân đoàn thủ hộ hướng dẫn đi về phía trước, xâm nhập vào trong Ma tông, đi qua vị trí trọng yếu.
Rốt cục, bọn họ đi tới dưới chân thang trời của Huyền Thiên ma cung thông lên bầu trời.
- Quỷ Phủ Thiên Công.
Tần Vấn Thiên đi theo thang trời ngẩng đầu lên nói.
- Chỗ ở của Ma Đế dĩ nhiên có uy nghiêm vô thượng, chúng ta lên đi.
Diệp Tử Mặc nói, ngay sau đó đi về phía trước, Tần Vấn Thiên cũng theo thang trời tiến lên phía trên, phảng phất như thẳng lên mây xanh.
Bước lên thang trời, lại có quân đoàn ma đạo thủ hộ, bước lên trên đưa mắt nhìn lại, ma môn vô cùng khổng lồ, ma cung vô thượng to lớn, rất nhiều thiên kiêu bước chậm đi về phía trước, giống như hành hương tiến vào bên trong.
Tần Vấn Thiên đã từng nhìn thấy cung điện của Tiên Đế, lúc ẩn lúc hiện giống như tiên cảnh trên trời, nhưng ma cung của Ma Đế lại có khí thế rầm rộ, bước vào bên trong là có thể cảm nhận được một luồng cảm giác vô cùng uy nghiêm, khiến không ai dám càn rỡ trong Ma cung.
Ma cung treo trên bầu trời rất lớn, giống như một tòa pháo đài khổng lồ, còn bọn họ lúc này đang đi về đi trước, chính là chiến trường Huyền Thiên của pháo đài, nơi đó là chỗ Ma Đế mở tiệc sinh nhật đón khách, cũng là nơi điểm tướng.
Rốt cục, bọn Tần Vấn Thiên đi tới chỗ cửa vào chiến trường Huyền Thiên vô cùng khổng lồ, khán đài hình vòm cung đã chuẩn bị xong mười vạn chỗ ngồi dự tiệc, từ xa đưa mắt nhìn, đúng là vô cùng bao la.
Còn ở phương hướng chính giữa, có một đài chiến đấu Huyền Thiên vô cùng khổng lồ, toàn bộ chỗ ngồi ở đó là tôn quý nhất, ghế của Ma Đế cũng đặt ở đây, phương vị dưới tay của hắn cũng là chỗ cường hào các phương của Đọa Lạc Ma vực mới có thể ngồi, phía dưới nữa là vị trí của các Đại Ma Vương dưới trướng Ma Đế.
Tiếp dưới nữa là chỗ ngồi của các thiên kiêu tới tham gia thịnh yến, căn cứ vào lệnh bất đồng, bọn họ có thể ngồi ở tầng thứ bất đồng, cấp bậc cao nhất là hắc ám chi lệnh, gần như có thể ngồi chung với các Ma Vương, cùng một khu vực.
Mọi người còn phát hiện, phương hướng dưới tay Ma Đế còn có một số vị trí không nhiều lắm, rất gần với Ma Đế, được vị trí của Ma Vương bao quanh chính giữa, rất nhiều thiên kiêu nhìn thấy những chỗ ngồi kia đều lộ ra vẻ khao khát.
Nếu có thể ngồi ở chỗ đó, gần như có thể nhích tới gần Ma Đế, đây là vinh dự cỡ nào.
Tần Vấn Thiên thấy rất nhiều thân ảnh lục tục theo chỉ thị của thị vệ đi vào khu vực của mình, cả một biển người ở nơi cực kỳ rộng lớn này, lại không lộ vẻ chật chội, khu vực này thực sự quá khổng lồ, vị trí ở xa nhất, nhìn về phương vị của Ma Đế, nếu không phải có tu vi cường đại mà chỉ là thực lực của người bình thường, căn bản sẽ không nhìn thấy.
- Ma Vương đã vào chỗ ngồi.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Hắc Thạch Ma Vương đang ngồi trong khu vực Ma Vương, tán gẫu với Ma Vương bên cạnh.
Trong đám người phía trước Tần Vấn Thiên, Nhan Ngọc Nhược và Nhan Ngọc Hân đã ở đấy, hơn nữa nhìn thấy Hắc Thạch Ma Vương, Nhan Ngọc Nhược mỉm cười nói:
- Đáng tiếc phụ thân không thể đưa ta đi theo, nếu không cũng có thể thấy phụ thân ở khoảng cách gần.
Nhan Ngọc Hân nhẹ giọng nói.
Ma nữ cũng không quá để tâm để ý tới những lời thổi phồng của Nhan Ngọc Hân với Thương Viêm Thác, đôi mắt đẹp của nàng cứ xoay tròn xung quanh, khi nàng nhìn thấy một bóng người ở gần cửa ra vào, đôi mắt đẹp chợt dừng lại, ngay sau đó gọi lớn:
- Tần Vấn Thiên, ở đây.
Ánh mắt Nhan Ngọc Hân chợt lóe, quay đầu lại, cũng nhìn thấy thân ảnh Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên tiến vào cùng phương hướng với các nàng, vừa nhìn là có thể thấy, chân mày nàng khẽ cau lại, châm chọc nói:
- Muội vẫn nhớ thương hắn sao, cho dù hắn có thể đến đây thì thế nào, giữa hắn và chúng ta, nhất định là khoảng cách. Ngọc Nhược, nơi này thiên kiêu vô tận, bất cứ người nào ở bên cạnh muội cũng có thể ưu tú hơn hắn.
- Tỷ cứ chờ xem.
Ma nữ cười lạnh nói, ánh mắt dịu dàng đáng yêu cứ nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên, tựa hồ muốn nói, cái tên này, ngươi lại dám chuồn đi.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy nụ cười đặc trưng của ma nữ, không khỏi cười khổ lắc đầu, giơ chân đi về phía trước, đám người Diệp Tử Mặc cũng đi theo, không khỏi có chút ngạc nhiên, mỹ nữ này rút cuộc là ai?
- Tam công chúa.
Tần Vấn Thiên đi tới trước người ma nữ, gọi một tiếng, khiến cho ánh mắt đám người Diệp Tử Mặc phía sau chợt lóe, Tam công chúa?
- Hừ, ngươi còn nhận ra bổn cung sao, tại sao biến mất ngày như vậy, rút cuộc là ngươi chơi bời ở đâu?
Ma nữ nghi ngờ nhìn Tần Vấn Thiên, vươn tay hung hăng nhéo bên hông Tần Vấn Thiên một cái, động tác vô cùng mập mờ.
- Ngọc Nhược.
Nhan Ngọc Hân ở bên cạnh không chịu được, lạnh lùng nói:
- Ngọc Nhược, chú ý thân phận của muội, chẳng lẽ muội vẫn muốn dây dưa với một tên nô tài sao.
- Tỷ đủ rồi.
Ma nữ quát lớn một tiếng:
- Lại muốn cố ý chọc tức hắn bỏ đi sao?
- Nhan Ngọc Hân.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên rơi xuống người đối phương, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng sâu đậm, nói:
- Ta tuy là ma tướng dưới trướng Hắc Thạch Ma Vương, cũng có thể gọi Ngọc Nhược một tiếng Tam công chúa, nhưng nếu ngươi đã gả cho người khác, ta và ngươi không có bất kỳ liên quan gì, nói chuyện với ta chú ý chừng mực.
- Ngươi uy hiếp ta?
Trong thần sắc Nhan Ngọc Hân hiện lên hàn mang:
- Một tên nô tài cũng dám càn rỡ như thế.
Phía sau Nhan Ngọc Hân, ánh mắt Thương Viêm Thác bắn về phía Tần Vấn Thiên, lạnh nhạt nói:
- Nể mặt Ngọc Nhược ta mới không so đo với ngươi, nói chuyện với người khác, khách khí một chút.
- Tần huynh, những người này là ai, khẩu khí nói chuyện cũng lớn thật.
Diệp Tử Mặc tiến lên, lạnh lùng đảo qua mọi người.
- Còn quen biết trợ thủ sao?
Người bên cạnh Thương Viêm Thác cười châm chọc nói.
- Người của Thương Viêm gia, còn mấy người kia, ta không biết.
Tần Vấn Thiên nói.
- Người của Thương Viêm gia?
Diệp Tử Mặc sửng sốt, cười khổ không dứt, nhìn thấy màn này Thương Viêm Thác lộ ra ý ngạo nghễ, còn Nhan Ngọc Hân lạicàng châm chọc nói:
- Ngọc Nhược, nhìn thấy không, đây chính là lực ảnh hưởng của đại gia tộc.
- Thứ gia tộc bỏ đi, cũng dám càn rỡ như vậy, đầu của các ngươi mọc trên mông đít sao?
Diệp Tử Mặc cười khổ, đối phương lại cho rằng hắn cười khổ vì không chọc nổi bọn họ?
Chuyện này đúng là thú vị.
- Ngươi. . .
Nhan Ngọc Hân run lên, nhìn về phía Thương Viêm Thác, chỉ thấy thần sắc Thương Viêm Thác cũng trầm xuống, lạnh như băng nói:
- Gia tộc bỏ đi? Bản thân ta muốn hỏi, ngươi ở đâu chui ra , nếu không giải thích rõ ràng, ta sợ ngươi không chịu không nổi cái giá phải trả đâu.
- Người của Thương Viêm gia cũng dám uy hiếp ta.
Diệp Tử Mặc nhìn về phía đệ tử Diệp gia phía sau, nhất thời đoàn người cũng nở nụ cười.
- Tử Mặc, xem ra thanh danh của ngươi thật sự quá nhỏ, người khác căn bản không nhận ra ngươi.
Có người trêu chọc.
- Dĩ nhiên, cũng không loại bỏ người của một số thế lực bỏ đi không biết, Diệp Tử Mặc của Diệp gia lại bị người của Thương Viêm gia uy hiếp, chuyện này nếu nói ra, sợ rằng sẽ rất buồn cười.
- Ngươi là Diệp Tử Mặc?
Sắc mặt Thương Viêm Thác thay đổi, Diệp Tử Mặc trên ma bảng, Diệp Tử Mặc của Diệp gia.
Sắc mặt của người bên cạnh hắn cũng thay đổi, nhìn về phía Diệp Tử Mặc chắp tay nói:
- Thì ra là Diệp huynh.
- Diệp huynh, ta biết các ngươi sao? Còn chưa thỉnh giáo, các ngươi đến từ đâu?
Diệp Tử Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn, trong phút chốc ánh mắt trở nên sắc bén, thần sắc mấy người kia cứng đờ, ngay sau đó run rẩy nói:
- Chúng ta chẳng qua đi ngang qua mà thôi, cũng không quen người của Thương Viêm gia, xin cáo từ.
Vừa nói, liền run rẩy rời đi.
Sắc mặt Thương Viêm Thác như đóng băng, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, Tần Vấn Thiên lại quen biết Diệp Tử Mặc.
- Tần huynh, muốn xử trí bọn họ như thế nào?
Diệp Tử Mặc nói với Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên châm chọc nhìn Thương Viêm Thác và Nhan Ngọc Hân, lắc đầu, ngay sau đó nhìn về phía Nhan Ngọc Nhược nói:
- Tam công chúa, ta đi trước đây.
- Ta đi cùng ngươi.
Ma nữ mới vừa nói xong, đột nhiên nghĩ đến vị trí dựa vào phân cấp bậc, không khỏi lúng túng cười nói:
- Xem ra, chỉ có thể đứng xa nhìn ngươi.
- Quay đầu lại ta sẽ tìm ngươi.
Tần Vấn Thiên đi về phía trước, Thương Viêm Thác né nhường vị trí, Diệp Tử Mặc đứng ở đó nhìn thoáng qua Nhan Ngọc Hân, châm chọc nói:
- Hắc ám chi long bay lượn trên trời dĩ nhiên không thèm chấp nhặt con kiến hôi trên mặt đất, nữ nhân gả vào Thương Viêm gia rồi tự cho mình leo lên được vinh hoa giống như ngươi, ta đã gặp không ít, tầm mắt của các ngươi hèn mọn lại tự đại, đê tiện mà kiêu ngạo, thật đáng buồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận