Thái Cổ Thần Vương

Thần tượng

- Thần huyết?
Tần Vấn nhíu tít chân mày lại, đôi mắt sắc bén. Thần Chi Thủ và trường thương cùng biến mất. Lòng hắn có chút nghi ngờ, lời mà Kim Sí Đại Bằng nói trong tích tắc tiêu tán kia là chỉ cái gì?
Hắn nhìn bàn tay của mình, phù quang lưu chuyển loá mắt, lực lượng huyết mạch hai màu đan xen lẫn quanh, có phù văn lóng lánh.
“Kim Sí Đại Bằng thật đúng là đáng sợ, chỉ sợ còn rất nhiều thiên phú thần thông còn chưa được thi triển ra, cần dùng công phạt mạnh nhất mới có thể xuyên qua thân thể đánh chết được nó.”
Tần Vấn Thiên thầm rúng động trong lòng. Nếu một cú đánh không đâm thủng thân thể của đối phương, như vậy hắn không còn công kích nào khác có khả năng phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Với thực lực hiện tại của hắn, Tần Vấn Thiên tự tin chân chính đạt đến tối đa dưới Tiên cảnh, rất hiếm có địch thủ trong cảnh giới Tiên Đài trở xuống. Nhân vật Thiên Tượng điên phong tầm thường, dựa vào Tinh Thần Thiên Tượng là có thể trực tiếp trấn áp hủy diệt, càn quét hết thảy. Nhưng Kim Sí Đại Bằng lại gây cho hắn lực áp bách đáng sợ, chân chính có thể uy hiếp đến hắn.
Lúc này hư không phía trước xuất hiện một Hư Không cổ lộ, dường như có thể đi thông lên bầu trời. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên sáng quắc, khảo nghiệm chẳng phải đã xong rồi sao?
Nếu như đây còn chưa phải là khảo nghiệm mạnh nhất, hắn thật không thể ra sức tiếp được nữa.
Bước chân bước ra, Tần Vấn Thiên bước tới Tinh Không cổ lộ này. Trong phút chốc, hắn có cảm giác xuyên qua hư vô. Ngay sau đó, bước chân hắn dường như đi tới một đầu khác của Tinh Không cổ lộ.
Đầu này của Tinh Không cổ lộ giống như một tòa điện phủ thần thánh dưới trời sao vô tận. Tinh quang từ trên bầu trời buông xuống, khí thế đầy vẻ cổ xưa và trang nghiêm. Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn về phía trước. Nơi đó có một thân ảnh đứng sừng sững giữa thiên địa, vươn tới trên bầu trời, cao cao tại thượng như thần linh chân chính vậy.
Ngoài ra không có ai khác nữa.
- Đây thật là Thần Tích sao?
Tần Vấn Thiên nhìn pho tượng này, vượt qua gian khổ trùng trùng đi tới nơi này, chỉ là để trơ mắt nhìn pho tượng này một cái hay sao?
Tần Vấn Thiên di động ánh mắt, nhìn sang bên cạnh pho tượng. Bàn tay của pho tượng có một thanh quyền trượng. Quyền trượng cũng đứng sừng sững giữa thiên địa như tượng trưng cho quyền thế vô thượng, uy nghiêm không thể so bì. Hắn bước chân đi tới trước pho tượng, ánh mắt sáng ngời, bất ngờ vươn tay chộp tới quyền trượng.
Trong một tích tắc này, trên quyền trượng có phù quang vô tận chạy điên cuồng. Một tích tắc này, trong đầu Tần Vấn Thiên đột nhiên có rất nhiều tin tức. Ánh mắt của hắn như nhìn thấy được cả tòa Thượng cổ chi thành, xuyên thấu Tinh Không cổ lộ. Trong não hải của hắn, vị trí mà hắn đứng là một tòa Thần để. Thượng cổ chi thành nằm ở dưới tòa Thần để này. Chỉ có thể thông qua Tinh Không cổ lộ, xuyên qua đến hư không xa vời, mới có thể đi tới toà Thần để này.
Pho tượng và quyền trượng của Thần để tượng trưng cho quyền uy cao quý vô thượng, quan sát mọi thứ trong toà Thượng cổ chi thành, chấp chưởng toà Thượng cổ chi thành này.
Thậm chí Tần Vấn Thiên nhìn thấy được tình hình bên ngoài Thượng cổ chi thành, đệ tử của Đông Thánh tiên môn đang tới lui quanh quẩn. Bọn họ bị ngăn trở ở ngoài Hư Vô Cổ Chiến đà, ngay cả vòng khảo nghiệm thứ nhất cũng không có tư cách thông qua. Tần Vấn Thiên chợt nảy sinh một cảm giác kỳ diệu, hắn cầm quyền trượng trong tay, thậm chí có thể đóng cửa toà Thượng cổ chi thành này.
- Có ba lối đi, ba cửa vào.
Lúc này, cảm giác của Tần Vấn Thiên lại khuếch tán lần nữa. Hắn nhìn thấy được càng nhiều cảnh tượng hơn nữa. Tòa Thượng cổ chi thành này không chỉ vẻn vẹn có cửa vào mà hắn đã tới, mà còn có hai lối đi khác, dường như kết nối với hai không gian khác của thành Cổ Đế. Chỗ ấy có thể là tầng thứ hai và tầng thứ ba của thành Cổ Đế.
- Không xong rồi. Tình Hiên gặp phải nguy hiểm.
Lúc này, Tần Vấn Thiên thấy Tử Tình Hiên đang trải qua khảo nghiệm, rơi vào tình thế cực kỳ nguy cơ nguy ngập trên Tinh Không cổ lộ, bị một con đại yêu hung thú đánh trọng thương.
- Ra ngoài.
Tần Vấn Thiên xuất hiện một cổ ý chí mãnh liệt. Tử Tình Hiên đang chiến đấu bất chợt cảm thấy một cổ ý chí vô thượng hàng lâm, thân thể của nàng thụt lùi trong nháy mắt, lui về sau Tinh Không cổ lộ. Một khắc sau, nàng xuất hiện bên ngoài Tinh Không cổ lộ, tim của nàng đập thình thịch không ngừng, ngửa đầu nhìn lên hư không, nội tâm chấn động ghê gớm. Đạo ý chí vừa rồi giống như ý chí của thần linh, không có cách nào chống lại. Đây là Thần chỉ sao?
Nhưng đạo Thần chỉ này đã cứu được nàng.
Tần Vấn Thiên vừa nhìn những người còn đang chiến đấu trên Tinh Không cổ lộ. Bàn tay của hắn đột nhiên ra sức, muốn lấy quyền trượng, nhưng chỉ thấy trong hư không có phù quang kinh khủng sáng lấp lánh. Một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, xuất hiện một hư ảnh của Hắc Long ở nơi ấy. Cái đầu to lớn đang nhìn hắn.
Tần Vấn Thiên mở to hai tròng mắt nhìn Hắc Long.
- Ngươi giờ còn quá yếu, hiện giờ ngươi vẫn không thể mang quyền trượng này đi.
Hắc Long hộc ra một câu nói, khiến Tần Vấn Thiên chấn động trong lòng. Đây là con Hắc Long ở trong biển kia, chẳng qua chỉ là một đạo ý niệm hiển hóa tại nơi này.
- Nếu như vãn bối đã thông qua Tinh Không cổ lộ đến nơi này, vì sao không thể mang quyền trượng đi?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.
- Ngươi đã lấy được một chút ý niệm liên hệ cùng quyền trượng, sau này có cơ hội có thể tới nơi này bất cứ khi nào. Chờ ngươi đạt tới cảnh giới nhất định rồi hãy trở lại, ta sẽ đóng tòa Thần để này thế cho ngươi.
Hắc Long mở miệng nói. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lập lòe. Nhân vật Cổ Chi đại đế đều đến đây vì Thần để, nhưng không thể lấy được. Nghe giọng nói của Hắc Long, dường như mình có thể thừa kế toà Thần để này.
- Tiểu tử kia, vận may của ngươi thật sự rất tốt, đã từng có không ít thiên tài kinh thế trong tuế nguyệt trường hà đã đi tới nơi này. Thực lực của bọn họ rất cường đại, đối thủ của bọn họ trên Tinh Không cổ lộ còn đáng sợ hơn. Thế nhưng vẫn có không ít nhân vật tuyệt thế chiến đấu cho đến cổ lộ thứ 9 mới thất bại. Còn ngươi tự thân thiên phú xuất chúng, lại được Thánh Hi thanh tẩy, tu hành tuyệt học của tổ tiên, đi đến nơi này dựa vào huyết mạch mạnh mẽ. Cảnh giới của ngươi thấp, ngược lại trở thành ưu thế. Nhưng cũng tương tự như vậy, cảnh giới của ngươi không đủ để cho ngươi khống chế quyền trượng này.
Hắc Long chậm rãi lên tiếng, thờ ơ nói:
- Sau này rồi hãy trở lại.
- Cứ ra về như thế này, chẳng phải rất cô phụ vãn bối thông qua Tinh Không cổ lộ, ít nhất tiền bối cho vãn bối cái gì chứ, ví dụ như pháp bảo từ thời thượng cổ chẳng hạn.
Tần Vấn Thiên nhìn Hắc Long, mỉm cười nói:
- Còn Thánh Hi nữa, vãn bối muốn mang đi một ít, tiền bối ắt là có biện pháp nào chứ?
- Ngươi thật là tham.
Hắc Long lên tiếng:
- Ngươi nhìn Bảo đỉnh bên tay trái của thần tượng. Nếu như ngươi có thể mang đi, thì cứ lấy. Bảo đỉnh chính là pháp bảo thượng cổ mà ngươi muốn, thậm chí ngươi cũng có thể dùng Bảo đỉnh này để tích trữ Thánh Hi mà ngươi yêu cầu.
Trong ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một tia nóng bỏng, Thượng cổ Bảo đỉnh a!
Hắn nhìn về phía tay trái của thần tượng, trong lòng bàn tay cự kỳ to lớn ấy quả thật đang cầm một Bảo đỉnh hình vuông, trên có khắc phù văn cổ xưa vô thượng, thần bí khó lường. Tần Vấn Thiên không thể nào nhìn mà hiểu được.
Tần Vấn Thiên vươn tay chộp tới Bảo đỉnh, muốn nhấc lên nhưng hắn phát hiện Bảo đỉnh không nhúc nhích, bởi lẽ nó nặng đến ngàn vạn cân.
- Thật nặng!
Thần sắc Tần Vấn Thiên cứng lại, thân thể trở nên phồng to. Hai tay ôm lấy tôn Bảo đỉnh to lớn, cả người lưu động ánh sáng chói mắt. Hắn hét lớn một tiếng, trong hai tay hắn tích chứa cự lực, một tiếng vang ầm ầm đáng sợ truyền ra, dường như Bảo đỉnh di động được một chút. D(ột nhiên phù quang sáng lên vô tận, rực rỡ loá mắt, lập tức một cổ lực lượng lốc xoáy đáng sợ xông ra từ trong Bảo đỉnh. Lực hút cực kỳ mãnh liệt không thể nào chống cự. Thân thể cao lớn của Tần Vấn Thiên bỗng hóa thành một vệt ánh sáng, bị Bảo đỉnh hút vào bên trong.
- Đây là. . .
Tần Vấn Thiên xuất hiện bên trong Bảo đỉnh, thân thể của hắn cực kỳ khổng lồ, nhưng vẫn có thể ở bên trong không gian của Bảo đỉnh. Trên toàn bộ Bảo đỉnh đều hiện phù văn cổ xưa, văn lộ cực kỳ phức tạp, tựa như tích chứa lực lượng thần bí cổ xưa. Không gian bên trong sáng rực lên, có hung uy phun trào ngập trời. Phù quang đáng sợ bao phủ thân hình khổng lồ của Tần Vấn Thiên. Trong một tích tắc, Tần Vấn Thiên cảm giác thân thể của mình sắp bị Bảo đỉnh luyện hóa hết, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
- Ngươi bịp ta.
Thân thể Tần Vấn Thiên phóng lên cao, nhưng phù quang vô tận lưu chuyển khắp nơi trên thân thể của hắn, khiến cho hắn căn bản không thể nào nhúc nhích được, không thể nào thoát ra khỏi Bảo đỉnh này.
- Đây là thượng cổ Bảo đỉnh, đối với ngươi có ích chứ không có hại, cứ cảm thụ cho tốt đi.
Âm thanh của Hắc Long truyền đến, thân thể của Tần Vấn Thiên như muốn bị vỡ nứt ra, phù văn cổ xưa hóa thành lực lượng công phạt đáng sợ đánh vào thân thể hắn. Trong một tích tắc, hắn phải nhận lấy vô số loại lực lượng thần thông công phạt, thân thể mơ hồ muốn rách bươm, cơ thể cao lớn dần dần trở nên hư ảo.
- Grừ...ừ...ừ!
Tần Vấn Thiên giải phóng lực lượng huyết mạch, phát ra một tiếng rống kinh thiên, quang văn màu trắng lưu chuyển khắp trên thân hình để chữa trị cấp tốc cho nhục thân đã bị hao tổn.
Thân thể hắn không ngừng bị phá hủy rồi lại được khôi phục. Loại thống khổ này ngay cả Tần Vấn Thiên cũng cảm giác ý chí cũng muốn băng hỏng mất, cảm giác mình sắp sửa không chịu nổi mà nổ tan xác chết đi.
- Không...
Tần Vấn Thiên hét lên điên cuồng, vẫn nghiến chặt răng chống đỡ. Hắn đã chạy tới trước tượng thần. Tại sao hắn lại bị một cái Bảo đỉnh tiêu diệt? Hung đỉnh này quyết không thể nào diệt được ý chí của hắn!
Chỉ thấy từng đạo quang văn xông vào trong thân thể của Tần Vấn Thiên, xông vào xương cốt của hắn, dung nhập vào trong huyết mạch của hắn. Loại thống khổ này khiến cho Tần Vấn Thiên mấy lần muốn hôn mê. Đau đớn giằng co suốt nửa canh giờ, nhưng Tần Vấn Thiên cảm thấy mình đã chịu cơn thống khổ kéo dài hàng nửa thế kỷ vậy.
Khi mọi thứ đều dừng lại, cả người Tần Vấn Thiên ướt đầm mồ hôi, nhưng da thịt của hắn càng trở nên sáng bóng hơn, xương cốt bên trong thân thể mơ hồ có một cổ lực lượng cuồng bạo y hệt như mãnh thú hồng hoang, ánh mắt của hắn nhìn Bảo đỉnh đã có thể thấy rõ ràng những phù văn. Những phù văn mơ hồ hóa thành từng đồ án trôi nổi trước mắt hắn, phảng phất là công phạt bảo thuật thượng cổ tích chứa uy lực vô thượng.
- Trong Bảo đỉnh có tích chứa thần thông!
Tần Vấn Thiên chấn động trong lòng, thời khắc này hắn cảm thấy mình và Bảo đỉnh đã có một chút liên hệ, nhưng khóe miệng của hắn chỉ chỉ nhếch được một nụ cười khổ, không đắc ý chút nào, còn chưa biết rốt cuộc là người nào đã luyện hóa được người nào đây.
Thân hình Tần Vấn Thiên nhoáng lên một cái đã ra khỏi Bảo đỉnh. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Hắc Long một cái, con khốn này đã chơi hắn một vố!
Nhưng Hắc Long vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nói:
- Còn một tên khốn khác là bằng hữu của ngươi đã bị ta tống ra khỏi nơi này, hơn nữa còn đóng cửa lại, bây giờ ngươi sắp đi ra ngoài sao?
- Trước tiên đi chứa Thánh Hi cái đã.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lập tức bàn tay hắn chấn động lên, lập tức Bảo đỉnh xoay tròn biến nhỏ lại không ít, sau đó bay vào lòng bàn tay của hắn. Tay hắn nắm trượng, tia sáng nhoáng lên, thân thể biến mất, ngay lập tức xuất hiện ở trước Thánh Hi.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn Thánh Hi từ thiên khung rơi xuống, lập tức hận ý đối với Hắc Long cũng biến mất không còn gì. Đây chính là Thượng cổ Thánh quang, một khi đựng vào trong Bảo đỉnh mang đi, nhân vật đế vương đều phải cầu xin hắn. Dĩ nhiên Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ trong lòng, chuyện hắn mang Thánh Hi ra ngoài tuyệt đối không thể bại lộ, nếu không sẽ chết rất thê thảm.
Bàn tay hắn huy động, Bảo đỉnh biến đổi càng lúc càng to lớn lên, bay vào trong Thánh Hi, phút chốc Thánh Hi vô tận chảy vào trong trong Bảo đỉnh, hóa thành từng đạo quang văn dung nhập vào bên trong Bảo đỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận