Thái Cổ Thần Vương

Bổ nhiệm

Sau đó Trường Sinh giới chủ rời đi, Bắc Minh U Hoàng vẫn ở lại chỗ cũ, ngước nhìn về phiến tinh không vô ngân, gió thổi phất quá, mái tóc dài của nàng tung bay, thân ảnh mỹ lệ mang theo mấy phần cô độc.
- U Hoàng.
Một âm thanh đột ngột vang lên trong đầu, thân thể Bắc Minh U Hoàng khẽ run, lập tức lấy thủy tinh truyền tống ra.
Tay của nàng lạnh lùng, cầm thủy tinh truyền tống nhưng không biết nên nói cái gì, trên mặt nàng gợi lên một nụ cười thật nhẹ, một đạo tiên niệm đánh vào trong đó, nói:
- Chúc mừng ngươi!
- Ngươi biết tin rồi sao?
Bên kia truyền đến một âm thanh kinh ngạc, hỏi:
- U Hoàng, ngươi ở đâu?
- Ta ở tu hành bên ngoài, nghe tin ngươi đảm nhiệm Ly Hỏa cung chủ.
Bắc Minh U Hoàng nói dối.
- Thiên Vũ nói với ta ngươi ở Trường Sinh Điện, nàng nói có gặp ngươi trước khi rời đi.
Âm thanh bên kia lại nói.
- Ừ, đó là trước kia, hiện tại đã đi ra ngoài.
Bắc Minh U Hoàng nhẹ giọng nói.
- Thật sao?
Trong đầu truyền đến một giọng nói lộ ra sự hoài nghi.
- Ừ!
Bắc Minh U Hoàng nhẹ giọng đáp:
- Ta giờ này đã có tu vi Tiên đế đỉnh cấp, ngươi không cần lo lắng cho ta. Chúc mừng ngươi và Dạ Thiên Vũ trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng đến được với nhau. Nàng đã chịu không ít ủy khuất vì ngươi, ngươi hãy đối xử tốt với nàng.
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó lên tiếng:
- Ừ, ta biết rồi. U Hoàng, ngươi cũng phải bảo trọng. Nếu có chuyện gì nhớ nói cho ta biết.
Đôi mắt đẹp băng sương lạnh lùng của Bắc Minh U Hoàng lộ ra một nụ cười ôn nhu, nàng không trả lời mà thu hồi thủy tinh truyền tống, nhìn tinh không. Còn mấy chục năm nữa trong lần thịnh yến Trường Sinh giới tiếp theo, Trường Sinh giới chủ sẽ chiêu cáo thiên hạ. Nếu như Tần Vấn Thiên biết được tin tức này hắn sẽ nghĩ về mình như thế nào chứ?
Ly Hỏa cung, bên trong một căn phòng đại khí được bố trí cực kỳ ưu nhã, đứng trước cửa sổ là có thể nhìn ra hỏa đăng của Ly Hỏa cung ở xa xa, còn có thể nhìn thấy cảnh tưởng của Ly Hỏa thành ở bên dưới.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đứng trước cửa sổ nhìn phương xa, hắn chậm rãi buông thủy tinh truyền tống xuống, dù trong đầu hắn không có tiếng âm truyền đến, nhưng chẳng hiểu tại sao tâm tình của hắn hơi lắng đọng, không hiểu được, không hiểu tại sao lại như thế, đáng lẽ hắn phải phấn chấn mới đúng?..
- Làm sao vậy?
Phía sau lưng truyền đến một âm thanh êm ái, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào thân ảnh của Dạ Thiên Vũ. Nàng mặc chiếc áo phượng dài màu lửa đỏ cao quý mà thánh khiết, da thịt trắng sáng trắng như tuyết, rạng rỡ giống như nữ thần dưới ánh trăng làm trái tim người ta đập thình thịch.
- U Hoàng nói nàng không ở trong Trường Sinh Điện, ra ngoài lịch luyện rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn Dạ Thiên Vũ nhẹ giọng nói, nhìn thấy thần hình tuyệt mỹ ấy, ánh mắt không kềm được nhìn nàng thoáng qua. Lúc này Dạ Thiên Vũ quá đẹp.
- Có lẽ là ly khai thật.
Dạ Thiên Vũ nhẹ giọng nói, lập tức nàng ngắm nhìn Tần Vấn Thiên, duỗi hai tay trắng nõn như ngọc ôm lấy cổ của Tần Vấn Thiên, nói cười quyến rũ:
- Bắc Minh U Hoàng thật chỉ là sư tỷ của chàng đơn giản như vậy sao?
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Dạ Thiên Vũ, Tần Vấn Thiên nói:
- Không phải thì sao?
Dạ Thiên Vũ bĩu môi, lập tức lại cười khúc khích, ánh mắt càng trở nên câu hồn đoạt phách. Tần Vấn Thiên nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng gần trong gang tấc, ánh mắt tiếp tục nhìn xuống chiếc cổ trắng nõn như như thiên nga, xuống chút nữa là đường cong làm huyết mạch người ta căng ra, khiến người ta không nhịn được nhìn trộm vào đường cong tuyệt mỹ ấy.
Nhìn ánh mắt lửa nóng của Tần Vấn Thiên, nụ cười của Dạ Thiên Vũ càng quyết rũ hơn nữa. Tần Vấn Thiên vươn tay muốn ôm lấy nàng, đã thấy Dạ Thiên Vũ trườn người xuống, bàn tay hắn vừa đụng vào thân hình mảnh mai lại bị vuột mất rồi, cười khanh khách nói:
- Không cử hành hôn lễ cho ta đã muốn ăn trộm a, cho dù không làm được chính cung, chàng cũng không thể thiên vị như vậy chứ.
- Thiên Vũ, đã nhiều năm như vậy, ta muốn bù đắp nàng.
Tần Vấn Thiên nhìn Dạ Thiên Vũ nhẹ nhàng nói. Ánh mắt của Dạ Thiên Vũ mềm ra như mặt nước, nàng ngắm nhìn hắn, gắt giọng:
- Lời nói vô sỉ như vậy mà huynh có thể nói được sao?
- ...
Tần Vấn Thiên xạm mặt lại, không có lời nào chống đỡ.
- Ta múa một điệu múa cho huynh xem nhé.
Dạ Thiên Vũ dịu dàng nói.
Đôi mắt của Tần Vấn Thiên sáng ngời. Năm đó, điệu múa khuynh thành của Dạ Thiên Vũ, thế gian kinh diễm, đến nay khó có thể quên được. Cuôi cùng giờ này lại có thể thưởng thức được điệu múa kinh thế như vậy a.
- Ừ!
Tần Vấn Thiên gật đầu, Dạ Thiên Vũ đưa lưng về phía cửa sổ, ánh trăng vừa lúc chiếu xuống thân thể mềm mại hoàn mỹ của nàng, lập tức thân thể nàng khẽ động, phiên nhược kinh hồng. Toàn thân của nàng mềm mại tựa như không có xương, dáng điệu uyển chuyển, thân hình lả lướt, trong nháy mắt làm cho người ta không có cách nào kềm chế được, rơi vào trong tay giặc.
Nhất là nàng còn đẹp như vậy, hấp dẫn như vậy, làn áo phượng lay động, nét mày đưa tình, Tần Vấn Thiên không cách nào hình dung giờ khắc này đẹp nhất chính là ngồi trên mép giường, an tĩnh thưởng thức điệu múa của nàng, chỉ cảm thấy cảnh tượng xinh đẹp nhất trên thế gian chính là cảnh tượng này.
Tần Vấn Thiên không thể dùng lời lẽ nảo để hình dung giờ khắc tuyệt vời này. Hắn hoàn toàn luân hãm vào trong đó thật lâu… Điệu múa xoay tròn trong hư không chợt chậm lại, nữ thần dưới ánh trăng nở nụ cười mê hoặc chúng sinh, bước từng bước đi tới gần hắn.
Tần Vấn Thiên đã rơi vào trong tay giặc không cách nào tự kềm chế, chỉ ngồi ở đó không nhúc nhích, nhìn thân ảnh tuyệt mỹ đang mỉm cười đến gần hắn.
Cuối cùng, Dạ Thiên Vũ đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, đối mặt với hắn. Bàn tay nàng vịn vào hai vai của Tần Vấn Thiên rồi ngồi lên chân của hắn. Nữ thần dưới ánh trăng đã gần trong gang tấc.
Một tiếng vang xuy xuy truyền ra, chỉ thấy chiếc áo hấp dẫn màu lửa đỏ nứt ra từng mảnh, hóa thành hàng ngàn cánh hoa, bay múa trên không trung rồi quấn quanh thân thể của nữ thần, bao bọc lấy hai người trong những cánh hoa ấy. Một thân thể hoàn mỹ không tỳ vết cứ thế hiện ra trước mắt Tần Vấn Thiên. Đôi mắt của hắn đã hóa thành màu đỏ, trong lòng rung động không cách nào át chế, run rẩy đưa hai tay ra, di chuyển ma chưởng, giày vò khắp nơi.
Một âm thanh mất hồn bay ra từ trong làn môi đỏ như tiếng của trời.
Đây nhất định là một đêm điên cuồng, một đêm không ngủ được.
Ánh trăng vẫn treo cao trên trời, tinh quang lóng lánh chiếu rọi vào căn phòng xa hoa trên đỉnh Ly Hỏa cung, trong phòng và bên ngoài căn phòng ấy đều được phong quang vô hạn chiếu rọi vô cùng đẹp đẽ.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp rơi từ ngoài cửa sổ, giữa phòng ngủ, Tần Vấn Thiên mở mắt, nhìn thoáng qua thân thể mềm mại đang cuốn rúc vào trong ngực mình, lập tức nhìn dung nhan tuyệt mỹ ấy, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái.
Dạ Thiên Vũ chớp chớp hai hàng mi rồi mở mắt, đôi mắt đẹp của nàng còn có chút mơ hồ, sau khi cảm nhận được Tần Vấn Thiên hôn mình thì ánh mắt dần dần sáng lên, thân thể mềm mại lại rúc vào trong ngực của Tần Vấn Thiên, ánh mắt ôn nhu vô hạn.
- Dậy đi thôi.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng nói.
- Không...
Dạ Thiên Vũ trở mình, đưa lưng về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhoẻn miệng cười xấu, lập tức nhấc chăn lên dẫn đến một tiếng kêu sợ hãi. Tần Vấn Thiên cười rồi đứng dậy thay quần áo, Dạ Thiên Vũ ôm chăn cũng thay quần áo, đứng dậy rửa mặt chải đầu.
Chờ nàng thức dậy xong, Tần Vấn Thiên nhìn đôi mắt của nàng lộ ra thần sắc có phần khác thường. Hôm nay dường như Dạ Thiên Vũ không còn phong cách như trước kia, bớt hấp dẫn hơn một chút nhưng đoan trang cao quý hơn mấy phần.
- Nhìn cái gì?
Dạ Thiên Vũ cười quyến rũ, lên tiếng hỏi Tần Vấn Thiên.
- Yêu tinh vẫn là yêu tinh, không cải biến được.
Tần Vấn Thiên cười nhìn đối phương.
- Thật sao?
Dạ Thiên Vũ bắt đầu chải tóc, vấn tóc mây lên cao, sửa sang lại quần áo, nụ cười quyến rũ trên mặt biến mất, mà là bề ngoài cười tươi có vẻ uy nghiêm, giống như nữ vương cao quý, uy nghiêm vô thượng.
- Như vậy được chứ?
Dạ Thiên Vũ đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên hỏi, đã không còn chút quyến rũ nào mà chỉ có uy nghiêm.
Tần Vấn Thiên ngẩn người trong giây lát. Nữ nhân này thật đúng là dễ thay đổi a, khí chất trong nháy mắt đã trở nên hoàn toàn khác biệt. Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Vấn Thiên, Dạ Thiên Vũ cười khanh khách, lại trở nên quyến rũ:
- Đừng quên, trước kia thiếp là cung chủ Thiên Vũ cung. Giờ này làm nữ nhân của chàng, đương nhiên chỉ ở quyến rũ trước mặt chàng. Còn trước mặt người bên ngoài, mặc dù không làm được chính cung nương nương cũng nên biểu hiện khí thế của chính cung. Bằng không sau này bị chính cung nương nương của chàng khi dễ đến chết.
- ...
Tần Vấn Thiên xạm mặt lại. Hắn bỗng nghĩ tới cảnh tượng Thanh Nhi và Khuynh Thành gặp mặt Dạ Thiên Vũ thì không khỏi cười khổ, cảm giác đau cả đầu.
Hắn còn không rõ tính cách của Thanh Nhi và Khuynh Thành hay sao, khi dễ Dạ Thiên Vũ? Xem ra sau này cần phải dạy bảo nữ ma đầu này cho tốt, không thể để cho nàng khi dễ Thanh Nhi và Khuynh Thành.
- Đi thôi, cửu Đại Đế Quân vẫn cùng các thống lĩnh hộ pháp và nhiều gia tộc đều chờ chàng ở bên ngoài. Nếu chàng không lên tiếng, sợ là bọn họ không thể an tâm rời đi.
Dạ Thiên Vũ mỉm cười nói, Tần Vấn Thiên gật gật đầu. Hai người lần lượt rời khỏi căn phòng được kiến tại ở trên đỉnh Ly Hỏa cung, là nơi không người nào dám quấy rầy. Nơi này là tẩm cung của cung chủ, có trận pháp thủ hộ.
Ly Hỏa đại điện, tiệc rượu đã giải tán, vô số cường giả đều tụ tập ở đây.
Khi Tần Vấn Thiên và Dạ Thiên Vũ đi tới, mọi người trở nên trang nghiêm lên, không còn tùy ý cười nói, nhìn thần thái uy nghiêm của Tần Vấn Thiên cùng với vẻ đoan trang cao quý của Dạ Thiên Vũ mà thầm thở dài, quả nhiên hai người là tuyệt phối.
Tần Vấn Thiên vẫn luôn tuyệt đại phong hoa, Dạ Thiên Vũ ngày đó yêu diểm vô song, hiện giờ lại đoan trang cao quý, có uy lực của mẫu nghi thiên hạ. Có người đã sớm sắp đặt một ghế ở bên cạnh cung chủ bảo tọa, tự nhiên là chuẩn bị dành cho Dạ Thiên Vũ.
- Mấy ngày nay chư vị có vui không?
Tần Vấn Thiên cười hỏi thăm mọi người.
- Cung chủ thịnh tình khoản đãi, tất cả thuộc hạ đều phấn khích a.
Có một vị đế quân cười đáp.
- Ừ được.
Tần Vấn Thiên nhè nhẹ gật đầu:
- Giờ này ta đảm nhiệm Ly Hỏa cung chủ, tự nhiên phải xử lý khu vực Ly Hỏa cung mênh mông này cho tốt. Chín vị đế quân toàn lực phụ tá ở bên cạnh ta.
- Vâng thưa cung chủ. Chúng ta nhất định cúc cung tận tụy.
Tất cả Cửu Đại Đế quân đều khom người biểu lộ lòng trung thành, cũng nhấc được một tảng đá trong lòng xuống. Xem ra Tần Vấn Thiên không động đến vị trí của bọn họ rồi, không còn lo lắng Tần Vấn Thiên sẽ thay thế bằng thân tín của mình a.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu, lại nói:
- Mặt khác, trận chiến ngày đó tội thần chết không ít, không ít vị trí ở Ly Hỏa cung đều có thiếu sót, cần điều chỉnh một phen. Lúc này ta chính thức bổ nhiệm Tà Đế làm hộ pháp Ly Hỏa cung, Từ Lạp tiếp chưởng vị trí đại thống lĩnh khu bắc thành.
- Vâng thưa cung chủ.
Tà Đế và Từ Lạp khom người vâng lệnh. Những người còn lại đều trầm mặc im lặng. Giờ này có người nào can đảm nghi ngờ quyết định của Tần Vấn Thiên, bồi dưỡng thân tín của mình là đương nhiên.
Tiếp theo lại là một lần điều chỉnh. cường đạo đi theo Dạ Thiên Vũ năm đó đều có chức phận quan trọng. Ánh mắt bọn họ nhìn Tần Vấn Thiên và Dạ Thiên Vũ đều cực kỳ tôn kính, thầm nói nhãn quang của Thiên Vũ cung chủ quả nhiên rất tốt. Năm đó không biết nàng hi sinh cho Tần Vấn Thiên nhiều bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy hai người trên vương tọa thật quá hoàn mỹ rồi.
- Mặc gia Mặc Phi đảm nhiệm Ly Hỏa cung hộ pháp. Mặc Quân Di đảm nhiệm phó thống lĩnh trung ương thành.
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói:
- Các ngươi có bằng lòng hay không?
- Đa tạ cung chủ.
Mặc Phi và Mặc Quân Di nói lời cảm tạ. Bọn họ nhìn thoáng qua Đế Thiên. Xem ra quan hệ giữa cung chủ và phó cung chủ Đế Thiên tốt đẹp ngoài ngoài ý liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận