Thái Cổ Thần Vương

Hàn Vương Mạc Vấn

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Thái Huyền Tiên Vương lập tức hiểu rõ ý của Diễm Uyên Tiên Vương, Tần Vấn Thiên, không ngờ đã từng chọc bệ hạ không vui, từng bị bệ hạ vứt bỏ, như vậy Tần Vấn Thiên muốn vào tam giáp là chuyện quả thật không có khả năng.
Chỉ thấy ánh mắt của Diễm Uyên Tiên Vương nhìn vào Tần Vấn Thiên, tiếp tục nói:
- Năm đó ngươi đã bỏ lỡ, muốn ngóc đầu trở lại cũng không dễ dàng như vậy, nếu ngươi lại vào tam giáp, có thể bệ hạ thật sự sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, nhưng vị trí tam giáp nhất định không thuộc về ngươi.
- Còn chưa có kết cục, ngươi nói không tránh khỏi quyết đoán rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn Diễm Uyên Tiên Vương nói.
Khóe miệng của Diễm Uyên Tiên Vương lại thoáng lộ ra nụ cười lạnh lùng, người này cũng thật là ngây thơ, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng lần trước bệ hạ không nhận hắn làm đệ tử là vì hắn chọc giận bệ hạ? Nay hắn lại muốn dùng biểu hiện xuất sắc nhất để chinh phục bệ hạ sao?
Buồn cười, hi vọng của Tần Vấn Thiên này nhất định sẽ thất bại.
Đương nhiên, Diễm Uyên Tiên Vương không thể nào nói những điều này với Tần Vấn Thiên, cũng sẽ không nói ra, chỉ thấy hắn xoay người, để lại một câu nói với giọng điệu trầm thấp:
- Có một số việc đã định sẵn rồi, không phải cố gắng là có thể thay đổi.
Cách nói này có thể nói là ý nghĩa sâu xa.
- Có một số việc không đến cuối cùng, ngươi mãi mãi không biết được kết cục.
Tần Vấn Thiên cũng đáp lại một tiếng, nếu Diễm Uyên Tiên Vương cẩn thận suy nghĩ câu nói này, có lẽ sẽ phát hiện ra trong đó cũng có hàm ý sâu xa, nhưng Diễm Uyên Tiên Vương lại không suy ngẫm sâu hơn vè hàm ý này, hắn chỉ cho rằng đây chẳng qua là lời nói ngông cuồng không biết trời cao đất rộng, lời nói ngông cuồng không chịu thua của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên vẫn tin bản thân có thể tiến vào được tam giáp, cho nên mới dùng câu này để đáp lại.
Nhưng hắn thật sự nghe hiểu được lời Tần Vấn Thiên muốn nói gì sao?
Giống như câu hắn đã nói trước đó, có những chuyện, đã định sẵn, không phải cố gắng là có thể thay đổi được. Nhìn bề ngoài, đây có lẽ chỉ là châm chọc Tần Vấn Thiên có tư chất không tốt, nhưng kì thực Tần Vấn Thiên lại hiểu được rõ, cho dù hắn có thiên phú cao tới đâu, chỉ sợ tam giáp cũng sẽ ngăn cản hắn ở bên ngoài.
Nhưng câu nói kia của Tần Vấn Thiên thì sao?
Có một số việc, không đến thời điểm cuối cùng, ngươi mãi mãi cũng không biết kết cục…
Diễm Uyên Tiên Vương bưng ly rượu đi ra ngoài, lại cùng những Tiên Vương khác trò chuyện vui vẻ, dường như trước đó bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, mà Thái Huyền Tiên Vương lại nhìn chăm chăm vào Tần Vấn Thiên, trong lòng thầm thở dài một tiếng, cảm thấy tiếc. Hắn vốn định thu nhận Tần Vấn Thiên hoặc Quân Mộng Trần làm đệ tử, cho dù bọn họ thật sự có may mắn trở thành nhân vật Thánh Tử, hắn cũng có thể dạy bảo một phen.
Chỉ có điều bây giờ… Thái Huyền Tiên Vương lắc đầu rời đi, không nói thêm gì nữa.
- Thật đúng là ầm ĩ, âm hồn không tiêu tan.
Quân Mộng Trần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diễm Uyên Tiên Vương, xiết chặt hai nắm tay, Diễm Uyên này lúc nào cũng chống đối với bọn họ, quấn lấy bọn họ không chịu buông tha.
Tần Vấn Thiên, ta tin ngươi có thể làm được.
Cố Lưu Phong vỗ nhẹ vào vai Tần Vấn Thiên, nói.
- Đúng, tuy rằng lần này ngươi không có vào được hai mươi người mạnh nhất, nhưng tuyệt đối không nên chán nản.
Tần Vấn Thiên nhìn Cố Lưu Phong nói, nhớ năm đó, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Lưu Phong cũng là phong thái tuyệt thế.
- Yên tâm, ta không có yếu ớt như vậy, đây có lẽ là tính cách của ta thay đổi rồi, không như người và Hoa Thái Hư ở trong thế giới căn bản là nhân vật phong hoa tuyệt đại, đến Tiên vực, nhìn thấy rất nhiều người có thể chèn ép ta, tính cách dần dần thay đổi, có lẽ ta nên học hỏi Hoa Thái Hư, đi ra ngoài trải nghiệm một phen.
Cố Lưu Phong khẽ nói.
- Đúng, ta tin tưởng ngươi.
Tần Vấn Thiên lại cười nói, Tiên vực có quá nhiều thiên kiêu, thiên kiêu tuyệt thế ở thế giới hạt đặt ở Tiên vực, nếu như vẫn không tiến bước, quả thật không tính là cả cả. Một khi đã tiến vào Tiên vực, ngươi vẫn phải từng bước tiến về phía trước lột xác, người nơi này là một đám người kiệt xuất nhất của mười ba châu của Đông Thánh, đặt bất kỳ ai ở thế giới căn bắn lại không phải là nhân vật tuyệt thế.
- Tiếp theo, hai mươi người đứng đầu của mỗi cảnh giới khác nhau, không biết sẽ lấy qui tắc thế nào để lựa chọn ra những nhân vật trước mười, ta nghĩ có thể sẽ áp chế xuống cùng cảnh để chiến đấu, bằng không không dễ so tài.
Cố Lưu Phong nhỏ giọng nói, cảnh giới của mỗi người đều không giống nhau, quả thật rất khó so tài.
Trên đài cao, những nhân vật Tiên Vương hình như cũng đang thương lượng về quy tắc tiếp theo.
Hai mươi người mạnh nhất quyết đấu chọn ra mười người, kì thực chỉ cần tương đối công bằng là đủ rồi, không thể nào làm tuyệt đối được, bọn họ có rất nhiều hình thức chiến đấu có thể lựa chọn, mấu chốt còn phải xem ý nguyện của Đông Thánh Đình thế nào. Dù sao hắn là đại diện cho Đông Thánh Tiên Đế tới chủ trì trận Tiên yến này.
Tiên yến rất náo nhiệt, mấy gã thiên kiêu bị loại cũng dần dần chấp nhận, yên tâm hưởng thụ bầu không khí của Tiên yến, tuy rằng đã bỏ lỡ cơ hội lần này, nhưng bọn họ sau này chính là đệ tử nòng cốt của Đông Thánh Tiên môn, còn có thể trở thành nhân vật tinh anh, có cơ hội bái đại năng môn của Đông Thánh Tiên môn làm sư, để tu hành, chỉ cần bọn họ chịu cố gắng nhất định có thể có tiền đồ huy hoàng.
Sau khi rất nhiều người đệ tử kiệt xuất của Đông Thánh Tiên môn đi đến mười ba châu đều sẽ là nhân vật kiệt xuất một phương, nếu có thể tu hành đến cảnh giới Tiên Vương, bọn họ thậm chí có cơ hội nắm giữ một châu, có thể nói quyền thế như vậy chính là ngập trời.
Tuy rằng ở chỗ này, Tiên Vương một phương có vẻ không chói mắt lắm, dường như không có gì đặc biệt, nhưng ở đây là nơi nào, Tiên yến của Đông Thánh Tiên môn, do Đông Thánh Tiên Đế tổ chức, nhân vật Tiên Vương tất nhiên không có quá nhiều ánh sáng, cho dù là đám người Nhàn Vân Tiên Vương thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng dù vậy cũng không thể xem thường quyền thế của họ.
Đất đai của một châu lớn tới mức nào? Vân Châu đại địa có tám mươi mốt quận, thành trì vô tận. Nhàn Vân Tiên Vương thân là Châu Vương, hắn có thể một tay che trời, có thể hô mưa gọi gió ở Vân Châu.
Tuy rằng bọn họ bây giờ ngồi chung một chỗ với các Tiên Vương, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ thật sự cho rằng bản thân đã đạt đến địa vị như vậy. Chỉ vì đây là Tiên yến, bọn họ trải qua sát hạch mới có được tư cách này, chứng minh bọn họ có tiềm năng ngồi cùng một chỗ với các Tiên Vương. Về phần sau này thế nào, vậy phải xem sau này bọn họ có thể đi đến một bước nào.
Trò chuyện một chút, thời gian phút chốc trôi qua, Đông Thánh Đình trở lại trên ghế của mình. Các Tiên Vương cũng dần dần yên tĩnh trở lại, từng người ngồi vào vị trí, cường giả phía dưới cũng nhanh chóng trở nên yên lặng, khí tức cường đại đó trong nháy mắt có thể khiến cho bọn họ cảm giác được uy nghiêm tồn tại.
Chỉ thấy ánh mắt của Đông Thánh Đình đảo qua mọi người, lập tức mở miệng nói:
- Trước đó, ta và Lưu Ly công chúa cùng với một vài trưởng bối Tiên Vương đã thương lượng qua một hồi, quyết định ra quy tắc chiến đấu của vòng kế tiếp. Vòng này, chúng ta sẽ chọn ra mười vị trong số hai mươi thiên kiêu trúng tuyển. Vòng chiến đấu này sẽ không xếp hạng cụ thể. Mười người đứng đầu, mỗi người cũng đều có giải thưởng, chờ đến Tiên yến lần này kết thúc sẽ cùng ban tặng. Đương nhiên, sau cùng chúng ta sẽ chọn ra tam giáp. Phần thưởng của bọn họ mới là quý giá nhất. Muốn tiến vào tam giáp, trước hết phải tiến vào mười người mạnh nhất.
- Quy tắc rất đơn giản, cứ dựa theo trình tự Lưu Ly công chúa đã gọi tên trước đó, từng người một lên đài chiến đấu khiêu chiến, nếu như chiến đấu với người cùng cảnh giới không cần áp chế cảnh giới, nếu chiến đấu với người có cảnh giới khác nhau, ta sẽ tự mình lấy bảo vật áp chế, cho các ngươi chiến đấu ở cùng một cảnh giới, người thắng tạm thời an toàn. Người thua, sau khi vòng đấu này kết thúc, các ngươi còn có một cơ hội khiêu chiến, nếu lại bị đánh bại một lần nữa sẽ bị loại.
Đông Thánh Đình chậm rãi mở miệng, nói:
- Còn có một điểm nữa, người đã bị bại một lần nữa, người khác không thể lựa chọn làm đối phương tiến hành khiêu chiến, ta sẽ cho hắn một lần quyền chủ động, tránh xuất hiện trường hợp hai kẻ mạnh chèn ép một vị thiên kiêu, các vị chắc hẳn đều rõ ràng rồi chứ?
Mọi người đều gật đầu. Đông Thánh Đình đã nói rất rõ ràng, bọn họ nghe đương nhiên hiểu được rõ ràng.
- Trận chiến đầu tiên, Cô Tô Thiên Kỳ lên đài chiến đấu.
Ánh mắt của Đông Thánh Đình đảo qua, dừng lại ở phía Đông Châu.
Thân hình Cô Tô Thiên Kỳ chớp hiện, bóng người trực tiếp rơi trên Chiến Đài cổ. Ngay lập tức, mười chín nhân vật thiên kiêu còn lại có không ít người cảm thấy hơi khẩn trương. Nếu Cô Tô Thiên Kỳ lựa chọn bọn họ lên đánh một trận, khả năng bọn họ bị đánh bại là rất lớn. Như vậy, bọn họ lại chỉ còn một lần cơ hội có quyền chủ động khiêu chiến với người khác, người thua hai trận sẽ bị loại.
- Thái Âm Châu, Mạc Vấn.
Chỉ nghe Cô Tô Thiên Kỳ lạnh lùng mở miệng. Thấy hắn lựa chọn Mạc Vấn, có vài người cảm thấy kinh ngạc.
Mạc Vấn là nhân vật đệ nhất thiên kiêu của Thái Âm Châu, trong hai mươi người mạnh nhất chỉ có nàng cùng với Tử Tình Hiên là nữ tử, có thể nói là thiên chi kiêu nữ.
Nhưng mọi người lại lập tức hiểu rõ được dụng ý của Cô Tô Thiên Kỳ khi lựa chọn Mạc Vấn. Có thể đối với hắn, khiêu chiến với ai cũng giống như nhau. Mạc Vấn lại có cảnh giới giống như hắn, như vậy cũng không có ai cần phải áp chế cảnh giới, có thể trực tiếp xông tới chiến đấu.
Cô Tô Thiên Kỳ, không thích phiền phức, tất nhiên đơn giản vui vẻ đánh một trận là hay nhất.
Thân hình của Mạc Vấn chớp hiện, bóng lưng của nàng nhanh chóng rơi trên Chiến Đài cổ, trên thân mặc trang phục màu xanh lam khiến nàng có vẻ nổi bật không tầm thường, làn da trắng trẻo không tì vết khiến cho nàng giống như nữ băng tuyết, kỳ ảo không dính bụi trần.
- Mạc Vấn, nàng có thể cùng Cô Tô Thiên Kỳ đánh một trận sao?
Quân Mộng Trần thì thào nói nhỏ một tiếng, nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt hắn thoáng hiện lên chút ý quan tâm ân cần.
- Có chút khó khăn. Chỉ có điều Mạc Vấn tuyệt đối cũng không tầm thường. Cho dù Cô Tô Thiên Kỳ muốn cùng nàng đánh một trận, sợ rằng cũng phải lấy ra thực lực chân chính.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Sau khi ba người bọn họ nhìn thấy được Mạc Vấn bước lên đài chiến đấu, hình như tất cả đều rất quan tâm tới Mạc Vấn.
Đơn giản là vì Mạc Vấn và bọn họ đến từ cùng một chỗ.
Mạc Vấn của Thái Âm Châu là đệ tử của Thiên Phù giới.
Trong hai mươi người mạnh nhất, ngoại trừ ba người bọn họ ra, còn có một vị đệ tử Thiên Phù giới khác, Mạc Vấn.
Hai mươi người, Thiên Phù giới chiếm bốn vị trí trong đó.
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không có chào hỏi nhau, thậm chí không có biểu lộ ra bất kỳ dấu hiệu gì, chỉ là lặng lẽ chú ý tới sự tồn tại của đối phương.
Mạc Vấn với trang phục màu xanh lam có vẻ rất bình tĩnh, nhìn thấy được trên người Cô Tô Thiên Kỳ phóng ra ánh sáng chiến đấu mạnh mẽ, xung quanh nàng phát ra từng tiếng động răng rắc rõ ràng, xuất hiện một mảnh thế giới hàn băng, nhiệt độ không gian dường như đột nhiên giảm xuống.
- Lạnh quá.
Cho dù là Cổ Chiến Thiên ngồi khá xa cũng có thể cảm nhận được lạnh giá trên người của Mạc Vấn lúc này. Càng đáng sợ hơn chính là lúc này mái tóc đen của Mạc Vấn đã hóa thành bạc trắng như băng, giống như thanh kiếm sắc bén treo ở sau lưng. Toàn thân nàng dường như lột xác, thân thể nàng vốn mang theo một loại khí chất mộng ảo giống như mỹ nữ băng sương, giống như nữ hoàng băng giá chân chính.
Uy lực công kích của Đông Thánh Đình hạ xuống, kèm theo ánh sáng vô cùng mãnh liệt, giống như mặt trời chói mắt, nhưng khi công kích đến trước người Mạc Vấn, ánh mặt trời dường như cũng muốn hóa thành hàn băng, tiếng động răng rắc rõ ràng truyền ra. Đông Thánh Đình đánh ra quyền quang không ngờ bị đóng băng, quyền quang hư ảo bị băng phủ thành thực chất, giống như nắm đấm ngừng lại ở trong khoảng không, có thể tưởng tượng được hơi lạnh này đáng sợ tới mức nào!
Một cây trường mâu bằng băng bắn ra, kèm theo tiếng vang rắc rắc giòn giã truyền ra, băng phong phá vỡ quyền quang, sức công kích đáng sợ này phút chốc đã bị hóa giải.
- Mạc Vấn này cũng có thể chất kỳ lạ, dường như là thể chất Tiên Thiên Hàn Vương hiếm thấy.
Có nhân vật Tiên Vương thì thào nói nhỏ. Nếu Cô Tô Thiên Kỳ không phải tự tin vô song, trong trận chiến đầu tiên này tuyệt đối không nên lựa chọn Mạc Vấn mới đúng!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận