Thái Cổ Thần Vương

Thật muốn hôn ngươi một cái

Bên trong Tiên Võ Giới, yên tĩnh không tiếng động, nghe được cả tiếng kim rơi.
Vô số ánh mắt rơi vào trên thân ba người Tần Vấn Thiên, tuy rằng thời khắc này bọn họ đều muốn lớn tiếng hỏi ai là người vấn đỉnh đầu tiên, nhưng cũng lại vẫn duy trì sự yên tĩnh tới mức kỳ lạ, hi vọng có thể nhận được đáp án từ trong miệng hoặc vẻ mặt của ba người Tần Vấn Thiên.
Nhưng bọn hắn thất vọng rồi. Ba người Tần Vấn Thiên, Cố Lưu Phong, Hoa Thái Hư lại đều yên tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa thần sắc không có nửa điểm dị thường, không có cho dù là chút sóng dậy nào. Bọn họ cũng không có trò chuyện, cứ yên tĩnh đứng ở đó như vậy, dường như còn đang tiêu hóa đại chiến ở trong cổ bia vừa rồi.
Trong giây lát, thời gian lại như đã trôi qua thật lâu. Cuối cùng, đoàn người thấy ba người động. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lại đều lộ ra nụ cười thản nhiên, gật đầu thăm hỏi nhau, dường như là tỏ vẻ kính trọng về đối thủ của mình, nhưng một màn như vậy lại làm cho đoàn người phát điên lên, trong lòng điên cuồng mắng ba người các ngươi ngược lại nói chuyện đi, ai đoạt thứ nhất, ai đoạt thứ hai.
Nhưng Cố Lưu Phong từ trước đến nay chỉ đi lại một mình, không có người nào quen biết, đương nhiên sẽ không có người dám mở lời hỏi hắn. Cho dù hỏi, chỉ sợ Cố Lưu Phong cũng không có trả lời. Hoa Thái Hư càng thần bí hơn. Không có người nào làm quen cùng hắn. Duy nhất chỉ Tần Vấn Thiên, ngược lại có không ít bằng hữu, chỉ có điều mặc dù là Phàm Nhạc mập mạp lúc này cũng nhẫn nhịn, tuy rằng trong lòng hắn rất khó chịu cũng muốn hỏi ra, nhưng vẫn khuyên mình sớm muộn sẽ biết, không vội.
Mặc dù nhắc nhở mình như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng, nhưng trường hợp như vậy nếu như Tần Vấn Thiên không đoạt được vị trí thứ nhất, hắn hỏi lên chẳng phải là sẽ lúng túng sao? Cho nên hắn vẫn nhẫn nhịn một chút.
Đúng lúc này, phía trước cổ bia lưu chuyển tinh quang rực rỡ. Bên trong cánh cửa bằng đồng cực lớn có một số bóng người bước ra, những người này đều mặc y phục màu trắng. Đó chính là trang phục sứ giả của Tiên Võ Giới. Bọn họ đứng ở phía dưới bậc thang, chỉ thấy một người trong đó mở miệng nói:
- Tiên Võ Giới Giới Chủ có lời mời các vị thiên kiêu tham dự chiến đấu trong cổ bia vào Giới Bia.
- Tiên Võ Giới Giới Chủ?
Trái tim mọi người run rẩy mãnh liệt, lập tức chỉ thấy sứ giả Tiên Võ Giới đưa tay vung lên, cổ bia chắn ở phía trước bọn họ lui sang hai bên, xuất hiện một con đường cổ xưa, đi thông vào tỏng cánh cửa bằng đồng cực lớn.
- Tiền bối, Tiên Võ Giới Giới Chủ có phải là chủ nhân của Tiên Võ Giới hay không?
Cố Lưu Phong mở miệng hỏi. Suy cho cùng hắn là người tận mắt thấy qua Tiên Võ Giới Chủ, đó là Tiên Nhân chân chính, cũng không ở Hoàng Cực Thánh Vực mới đúng.
- Không phải, sau khi chủ nhân Tiên Võ Giới sáng tạo Tiên Võ Giới, Giới Chủ chính là người trông coi Tiên Võ Giới.
Một gã sứ giả mở miệng nói, Lưu Phong âm thầm gật đầu, như vậy là được rồi, chủ nhân Tiên Võ Giới chính là Tiên Nhân trong truyền thuyết, Tiên Võ Giới giao cho người khác quản lý, sứ giả Tiên Võ Giới đều nghe theo hiệu lệnh.
Trong đám người, dường như Đế Thí và tất cả đệ tử nòng cốt của cổ giáo đại phái đều nhíu mày, bọn họ chưa từng nghe trưởng bối nói về tồn tại của Giới bia, cũng không biết Tiên Võ Giới Giới Chủ, xem ra lần này hình như có sự khác biệt.
Bảy mươi lăm người tham dự cuộc chiến cổ bia, có tên trong bảnh xếp hạng của cổ bia Tiên Võ Giới, duy nhất chỉ có bọn họ có tư cách bước vào bên trong Giới bia. Chỉ thấy bọn họ lập tức nhấc chân lên, đi về phía con đường cổ phía trước.
Ba người Tần Vấn Thiên dẫn đầu, đi tới trước cánh cửa lớn bằng đồng xanh, theo từng bậc thang bước lên, bọn họ đi tới bên trong Giới bia.
Đây là một mảnh cung điện với ánh sao chói mắt, trên mỗi một mặt vách đá đều dường như có hào quang rực rỡ lưu chuyển, thỉnh thoảng có chữ cổ lóng lánh. Ngay phía trước có một bóng người ngồi khoanh chân ở trên thạch đài trong hồ nước. Thời khắc này con mắt của hắn hơi mở ra, trong con ngươi có một tia tinh quang loá mắt, nhìn mọi người khẽ gật đầu.
- Đây là Giới Chủ của chúng ta.
Bên cạnh có sứ giả Tiên Võ Giới giới thiệu. Ngay lập tức, đám người Tần Vấn Thiên không dám thất lễ, khẽ cúi người hô:
- Vãn bối ra mắt Giới Chủ.
- Khó có được một ngày Giới bia mở ra, có thể nhìn thấy chư vị anh kiệt hậu đại của Hoàng Cực Thánh Vực, Vũ mỗ cũng cảm thấy có chút vinh hạnh, trong các ngươi có thể có người của Chiến Quốc không?
Chỉ thấy ánh mắt của Tiên Võ Giới Giới Chủ nhìn mọi người chung quanh, mặt mỉm cười, đoàn người hai mặt nhìn nhau. Trong hơn bảy mươi người này thật sự không có cường giả của Chiến Quốc.
Thấy không người nào hưởng ứng, Tiên Võ Giới Giới Chủ thở dài, dường như có mấy phần thất vọng.
- Tiền bối là con cháu của Võ Vương Chiến Quốc ba trăm năm trước.
Vào thời khắc này, chỉ nghe một giọng nói ruyền đến, người nói chuyện kia chính là Lê Thiên của Man tộc Nam Vực. Ánh mắt của hắn nhìn Tiên Võ Giới Giới Chủ, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng sắc bén.
- Không nghĩ tới còn có người nhớ tới ta.
Tiên Võ Giới Giới Chủ trầm ngâm trong khoảnh khắc, lập tức cười nói, tức khắc tim mọi người chợt run lên.
Tiên Võ Giới Giới Chủ, không ngờ là người của Chiến Quốc năm đó, là thiên kiêu của Hoàng Cực Thánh Vực.
- Võ Mục, con của Võ Vương Chiến Quốc, kinh tài tuyệt diễm, năm đó thiên kiêu Thiên Cương cảnh trấn áp thời đại, ba trăm năm trước đạt thứ hạng đứng đầu cổ bia của Tiên Võ Giới, ba năm sau lại cướp đoạt vị trí đứng đầu Tiên Võ Giới, bước vào cảnh giới Thiên Tượng, từ nay về sau biến mất trong Hoàng Cực Thánh Vực, không biết tung tích.
Trong đầu không ít người đang tìm tòi, nhớ lại một trang ghi chép trong sách cổ của gia chủ tông môn, nội tâm càng thêm chấn động.
Con cháu Võ Vương của Chiến Quốc mất tích ngày trước, không ngờ trở thành Tiên Võ Giới Giới Chủ hôm nay. Điều này làm cho vài đệ tử của đại phái nào đó hít sâu một cái. Bọn họ mơ hồ biết một vài lời đồn đại, bây giờ xác nhận, xem ra Tiên Võ Giới quả nhiên nhận người.
Đã như vậy, lần này ba nhân vật lớn đạt được thứ hạng tam giáp của Tiên Võ Giới, ba người Tần Vấn Thiên, Cố Lưu Phong, Hoa Thái Hư bọn họ, chẳng lẽ cũng được Tiên Võ Giới mời?
Bởi vậy, giờ khắc này có không ít ánh mắt rơi vào trên thân của ba người Tần Vấn Thiên bọn họ, trong lòng mơ hồ có một phần ước ao. Võ Mục này bây giờ sâu không lường được, không biết mạnh mẽ đến mức nào, thậm chí có khả năng trùng kích cảnh giới trong truyền thuyết kia.
- Hôm nay có thể cùng chư vị nhân kiệt hậu bối gặp mặt, Võ Mục có chút cao hứng, sẽ mở tiệc khoản đãi chư vị bảy ngày. Đến lúc đó, Tiên Võ Giới mở ra, hành trình Tiên Võ Giới lần này kết thúc, ta cũng vừa lúc trở về Hoàng Cực Thánh Vực một chút.
Võ Mục mỉm cười nói, lập tức phất phất tay:
- Bày tiệc rượu.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, rất nhanh liền có sứ giả Tiên Võ Giới bày tiệc rươu, hơn bảy mươi người ngồi trong bữa tiệc, ở trên chiếc bàn đá trước người bọn họ bày đủ rượu ngon món ngon.
- Đoàn Hàn, Tần sư đệ, Lâu sư muội, chúng ta ngồi cùng nhau.
Quý Phi Tuyết hô một tiếng, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Ta có thể gia nhập hay không.
Lâm Tiên Nhi cười ôn hòa nói, nàng đã đi tới, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên. Nàng cũng muốn biết, Tần Vấn Thiên cùng Cố Lưu Phong và Hoa Thái Hư tranh phong, rốt cuộc có kết cục thế nào.
- Tiên tử nguyện ý, tất nhiên là vinh hạnh của chúng ta.
Quý Phi Tuyết cười gật đầu, năm người ngồi chung một chỗ. Kiêu Dương công chúa nhìn thoáng qua bên này, cũng ngồi cách bọn họ không xa.
Thần sắc của Đế Thí giống như dao sắc đâm về phía Tần Vấn Thiên bên này, sát ý lẫm liệt. Hắn hận không thể xông lên phía trước, lập tức tiêu diệt Tần Vấn Thiên ngay tại chỗ.
- Chư vị không cần khách khí, cũng không cần câu nệ, tùy ý ngồi xuống. Tiệc rượi này bảy ngày không dừng, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, có thể uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.
Giới Chủ Võ Mục mỉm cười nói, mọi người gật đầu, có người đã bắt đầu uống rượu, dùng các món ăn ngon.
- Rượu này...
Một tiếng kêu kinh ngạc truyền ra, ánh mắt mọi người nhìn Lê Thiên vừa uống cạn một hớp rượu, chỉ thấy thời khắc này sắc mặt đối phương ửng đỏ, trong cơ thể lại có lực lượng gào thét, sắc mặt đỏ bừng.
- Thật mạnh.
Thốt ra hai chữ, Lê Thiên chỉ cảm thấy toàn thân dường như đang ở trong ngọn lửa thiêu đốt.
- Thức ăn này đều là bảo vật, so với đan dược thượng đẳng còn trân quý hơn, lại khiến cho cảm giác của ta đối với lực lượng ngôi sao cũng tạm thời được tăng cường.
Lại có người thán phục một tiếng, thần sắc của mọi người tức khắc trở nên ngưng trọng, nhìn rượu ngon món ngon trên bàn. Dường như, lúc này bọn họ mới ý thức được hàm ý bên trong giọng nói của Giới Chủ Võ Mục vừa rồi.
Bảy ngày, tiệc rượu không dừng, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, có thể uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.
- Ha ha, thoả thích dùng, thỏa thích uống, mấy thứ này đối với các ngươi đều là vật đại bổ.
Võ Mục cười to. Lâu Băng Vũ cũng nếm thử một hớp rượu, tức khắc mặt đỏ bừng, mỹ nhân kiều diễm băng sương ướt át. Thời khắc này, Lâu Băng Vũ lại đẹp đến mức khiến cho Quý Lưu Phong cùng với Đoàn Hàn đều trở nên thất thần.
Lâm Tiên Nhi cũng khẽ uống một ngụm, trên dung nhan tuyệt mỹ kia cũng nhuộm một rặng mây đỏ, hai vị mỹ nữ tuyệt sắc làm cho người bên cạnh không ngừng nhìn qua bên này.
- Tần công tử.
Lâm Tiên Nhi ôn hòa kêu lên. Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lâm Tiên Nhi, đón ánh mắt như say lòng người. Tuy rằng Tần Vấn Thiên sớm quen nhìn mỹ nữ, vẫn cảm thấy trái tim run lên, Lâm Tiên Nhi được ca tụng là đệ nhất mỹ nữ của Hoàng Cực Thánh Vực, lúc này trên mặt hiện lên rặng mây đỏ, có phong thái ngượng ngùng, trên gương mặt lại mơ hồ có vài phần ôn nhu, lực sát thương tuyệt đối cường đại kinh người.
- Có thể lặng lẽ nói cho Tiên Nhi biết một tiếng về kết cục hay không?
Giọng nói ôn nhu của Lâm Tiên Nhi vang lên, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, ngay lập tức có không ít ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên này. Đây cũng là điều bọn họ muốn biết. Mỹ nữ như Lâm Tiên Nhi muốn hỏi, bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt trả lời đi.
Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút. Hắn vừa mới thưởng thức một ngụm rượu nhỏ, trong cơ thể cảm thấy nóng bỏng, lực lượng ngôi sao sôi trào, toàn thân nóng như lửa, lại thấy vẻ đẹp của Lâm Tiên Nhi, hắn nhất thời lại có chút thất thần.
Ánh mắt của Lâu Băng Vũ cũng nhìn hướng hắn, hình như có vài phần nóng bỏng, muốn biết kết cục.
Lắc lắc đầu, Tần Vấn Thiên cười khổ, thầm mắng mình định lực còn chưa đủ.
- Không cần tò mò. Xếp hạng cổ bia của Tiên Võ Giới, Tần Vấn Thiên sẽ đứng hàng thứ nhất.
Một giọng nói truyền đến, khiến trái tim của mọi người run rẩy mãnh liệt. Nếu như những người khác nói như thế, có lẽ mọi người còn có thể có hoài nghi. Nhưng người mở miệng này, không có người nào dám chất vấn tính chân thực trong lời nói của hắn. Bởi vì người nói chuyện chính là Cố Lưu Phong.
Tần Vấn Thiên lại đứng thứ hạng thứ nhất trong cổ bia Tiên Võ Giới!
Câu nói này của Cố Lưu Phong có phân lượng nặng bao nhiêu, trong lòng mọi người hiểu rõ. Không phải thứ ba, cũng không phải thứ hai, mà là thứ nhất.
Một người cũng không phải là một trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, một nhân vật được coi là nhân tài mới xuất hiện, đánh bại Cố Lưu Phong cùng Hoa Thái Hư, cướp đoạt vị trí thứ nhất.
Đoàn người chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên kịch liệt, không có cách nào bình tĩnh nổi. Từ nay về sau, danh tiếng của Tần Vấn Thiên vang dội cùng tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, Hoàng Cực Thánh Vực đều biết tới.
Trái tim Quý Phi Tuyết run rẩy, hít sâu một cái, nhìn người thanh niên trước mắt, trong lòng không biết là tư vị gì.
Lâu Băng Vũ nhìn Tần Vấn Thiên. Trong nội tâm của nàng vốn luôn bình tĩnh, thời khắc này dường như có sóng to gió lớn dâng lên, khiến cho tim của nàng đập không thôi.
Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi sáng quắc, vẫn nhìn Tần Vấn Thiên, đôi môi đỏ mọng dường như cũng thoáng hiện ra nụ cười chấn động lòng người. Nàng mị nhãn như tơ, nhìn người thanh niên trước mắt trước sau như một vẫn luôn bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Thật muốn hôn ngươi một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận