Thái Cổ Thần Vương

Khuyên bảo

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Trên yến hội tân khách vẫn không ngừng qua lại, nhưng chói mắt nhất không nghi ngờ gì nữa vẫn là người của Phiêu Tuyết Thánh điện. Phiêu Tuyết Thánh điện chính là người nắm trong tay thành này, người tu hành từ trong thánh điện đi ra, địa vị tất nhiên là siêu phàm.
Lần này, thọ yến của Lục thành chủ lại có nhiều đệ tử của Phiêu Tuyết Thánh điện tới chúc thọ, có thể làm được tới mức này thì chỉ có nhà của phủ thành chủ. Mọi người không khỏi cảm khái, tuy rằng phủ thành chủ chỉ là thế lực phụ thuộc của Phiêu Tuyết Thánh điện, nhưng mà theo từng đời, bọn họ sớm đã dung nhập vào trong Phiêu Tuyết Thánh điện, trong tộc có không ít đệ tử tu hành trong thánh điện, hoặc là có quan hệ dây mơ rễ má.
Lục thành chủ mặt mày hồng hào, hăng hái hăm hở ngồi ở chính giữa chủ vị, bên cạnh hắn ta là nữ nhi Lục Yến Tuyết của hắn, vị trí của những con nối dòng khác thì lệch hơn một chút. Ở bên cạnh Lục Yến Tuyết là phụ thân của Lục Triển Phi, vị trí dưới hơn thì là đám Lục Triển Phi và Mạc Tiêu Tiêu.
Những người này thuộc về nhất mạch hạch tâm nhất của Lục gia, nắm trong tay đại quyền của Lục gia.
Lục Dao tuy rằng cũng là đích hệ, nhưng nàng ta gọi Lục thành chủ một tiếng đại gia gia, là đại bá của Lục Chiến, phụ thân của nàng ta. Từ quan hệ mà nói thì Lục Yến Tuyết kì thực cũng là cô cô của Lục Dao, chỉ là không được thân lắm. Quan hệ tất nhiên cũng nhạt hơn nhiều, nhất là cháu ruột của Lục Yến Tuyết là Lục Triển Phi thiên phú rất không tồi, hơn nữa Lục Yến Tuyết và cô cô ruột của Lục Dao cùng vào Phiêu Tuyết Thánh điện, hai người một đường đi lên trên, bất kể là ở trong gia tộc hay là Phiêu Tuyết Thánh điện đều luôn cạnh tranh với nhau, bị người của hai nhà mang ra so sánh.
Chỉ là về sau, Lục Yến Tuyết dần dần bỏ lại đối phương, hiện giờ địa vị đã không thể so sánh.
- Vũ gia đến chúc mừng đại thọ của Lục thành chủ.
Chỉ thấy một tiếng hô sang sảng truyền đến. Sau đó liền thấy một đám cường giả được người ta dẫn vào, người đi đầu long hành hổ bộ, thân hình uy mãnh, khí thế phi phàm, vừa thấy đã biết chính là cường giả siêu phàm.
Người này chính là gia chủ của Vũ gia Vũ Bất Phàm.
- Ha ha, lão già ngươi không ngờ tự mình tới, mời ngồi mời ngồi.
Lục thành chủ đứng dậy hảo sảng cười nói.
- Gia chủ của Vũ gia không ngờ tự mình đến chúc thọ, không hổ là Lục thành chủ, năng lượng đúng là lớn thật.
- Đúng vậy gia gia chủ của Vũ gia tu vi rất là đáng sợ, nghe nói đã đến Tiên Vương trung giai đỉnh phong, ở trong tòa thành này, trừ phủ thành chủ ra thì Vũ gia là mạnh nhất.
Mọi người kinh thán. Hơn nữa, Vũ gia có một vị hậu bối vô cùng chói mắt, bái vào môn hạ của một vị Tiên Đế để tu hành, được nhân vật Tiên Đế thu làm đệ tử thân truyền, cực kỳ xuất chúng.
- Vũ Thiên Kiêu, hắn cũng tới.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía nhân vật thanh niên ở bên cạnh gia chủ Vũ gia Vũ Bất Phàm. Người này dung nhan tuấn tú, hai mắt sáng ngời hữu thần, là cường giả phi phàm, hắn vốn tên là Thiên Kiêu, được ký thác kỳ vọng, cũng quả thật đã trở thành thiên kiêu chân chính.
- Yến Tuyết Tiên Vương cũng đến à, đã sớm nghe nói tới đại danh của Yến Tuyết Tiên Vương, hôm nay được gặp, thật là may mắn.
Vũ Bất Phàm chắp tay nói với Lục Yến Tuyết. Cho dù là gia chủ của Vũ gia cũng vẫn phải vô cùng khách khí với Lục Yến Tuyết. Dù sao địa vị của Lục Yến Tuyết có thể cao bằng gia chủ của Vũ gia hắn đây, nếu như nàng ta không phải là nữ nhi của phủ thành chủ Lục thành chủ, địa vị của Lục thành chủ vẫn không bằng Lục Yến Tuyết, điểm này, Vũ Bất Phàm đương nhiên minh bạch.
- Ừ.
Chỉ thấy Lục Yến Tuyết gật khẽ đầu, nhìn thoáng qua Vũ Thiên Kiêu ở bên cạnh Vũ Bất Phàm, trong mắt đẹp hiện lên một tia sáng kỳ dị, giống như là có hứng thú với Vũ Thiên Kiêu hơn là Vũ Bất Phàm.
- Vũ Thiên Kiêu đã bước vào Tiên Vương cảnh rồi à?
Lục Yến Tuyết hỏi.
- Tiền bối tinh mắt, Thiên Kiêu bất tài, quả thật đã bước vào trình độ Tiên Vương.
Vũ Thiên Kiêu khom người, khách khí nói.
- Rất tốt, không hổ là người tu hành đi theo bên cạnh Tiên Đế, sau này tiền đồ vô lượng.
Lục Yến Tuyết khen.
Lục thành chủ cũng bật cười:
- Thiên Kiêu hiền chất quả nhiên không phải tầm thường. Vũ huynh mau vào ngồi đi.
Vũ Bất Phàm gật đầu, cũng không khách khí. ngồi về phía bên kia chủ vị, cùng Vũ Thiên Kiêu nhập tọa. Hắn hôm nay dẫn Vũ Thiên Kiêu đến là có một mục đích, hy vọng cũng như phủ thành chủ, tạo dựng quan hệ tốt với Phiêu Tuyết Thánh điện, mà phương thức tốt nhất để tạo quan hệ không nghi ngờ gì nữa là làm thông gia.
Sinh nhật của Lục thành chủ là thời cơ không tồi.
- Mời chư vị nhập tọa, đừng khách khí.
Lục thành chủ phất tay nói với mọi người. Tiệc rượu đã được bày biện, các cường giả đều dân quà mừng. Nếu đã tới thì đương nhiên phải chứng tỏ một phen, tạo quan hệ tốt với phủ thành chủ.
Không khí của tiệc rượu rất náo nhiệt. Lúc này, bọn Tần Vấn Thiên và Lục Dao cũng đã tới đây, nhìn không khí náo nhiệt này, thấy có chút khó hòa nhập.
- Phụ thân.
Lục Dao nhìn thoáng qua đám người Lục Chiến ngồi dưới chủ vị, lập tức đi tới.
- Ngồi đi.
Lục Chiến nói khẽ.
Có điều không ít nhân vật thanh niên của nhất mạch này lạnh lùng nhìn Lục Dao và Tần Vấn Thiên, lộ ra vẻ không chào đón. Hành động của Lục Dao đã khiến cho bọn họ lâm vào tình trạng khó xử, bọn họ không dám trực tiếp đắc tội với Sở Thanh Y, thế là chỉ có thể lấy Lục Dao và Tần Vấn Thiên ra để trút giận, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.
Sở Thanh Y bên cạnh Tần Vấn Thiên thì nhìn thoáng qua phía Lục Yến Tuyết, chỉ thấy ánh mắt Lục Yến Tuyết cũng đảo qua bên này, chỉ liếc một cái rồi di dời ánh mắt, lộ ra vẻ khinh thường không thèm để ý. Điều này khiến cho thần sắc của Sở Thanh Y có chút khó coi, cũng không không tới bái kiến đối phương mà Mạc Tiêu Tiêu ở bên cạnh Lục Yến Tuyết thì cười nói
- Sao thế Thanh Y sư muội, nhìn thấy sư thúc mà không bái kiến à?
Sở Thanh Y ánh mắt cứng lại, lập tức khom người nói với Lục Yến Tuyết:
- Sở Thanh Y bái kiến sư thúc.
Lục Yến Tuyết không nhìn về bên này, trực tiếp phớt lờ Sở Thanh Y, khiến cho Sở Thanh Y vô cùng khó xử, mà Mạc Tiêu Tiêu thì bật cười khanh khách.
Vũ gia Vũ Bất Phàm và Vũ Thiên Kiêu thì rất có hứng thú nhìn một màn này. Xem ra trong Phiêu Tuyết Thánh điện cạnh tranh rất kịch liệt, Vũ Thiên Kiêu thì chú ý nhiều tới vẻ đẹp của Sở Thanh Y hơn, tuy rằng Mạc Tiêu Tiêu ở bên cạnh hắn cũng có chút xinh đẹp, nhưng sau khi Sở Thanh Y đi vào yến hội thì người đẹp nhất là nàng ta chứ không thể là ai khác.
- Ngồi đi.
Sở Thanh Y thấy Lục Yến Tuyết không để ý đến mình thì khẽ nói với Tần Vấn Thiên.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, vừa định ngồi thì liền nghe thấy một đạo thanh âm lạnh lùng truyền tới, nói:
- Ai cho ngươi ngồi?
Thần sắc Tần Vấn Thiên cứng lại, liền nhìn thấy cách đó không xa một vị nhân vật trung niên lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi tới Lục gia của ta, dùng đại hoàn đan của Lục gia ta, được Lục Dao hầu hạ rất thoải mái. Hiện giờ trên yến hội lại còn muốn ngồi, xem ra ngươi cảm thấy phơi phới, cho rằng tất cả những điều này là đương nhiên.
- Thúc phụ.
Sắc mặt Lục Dao cứng đờ, nhìn người vừa lên tiếng.
- Sao hả Lục Dao, chẳng lẽ ta nói không đúng à? Đại hoàn đan là vật trân quý cỡ nào, ngươi không ngờ nói tặng là tặng. Cho dù là gia chủ không khiển trách ngươi thì chúng ta cũng sẽ phải trừng phạt ngươi.
Trung niên đó lạnh lùng lên tiếng, tựa hồ đã chuẩn bị tỏ thái độ rõ ràng với gia chủ và Lục Yến Tuyết.
- Ta đã nói rồi, đại hoàn đan là ta xin của Lục Dao. Hơn nữa, ta sẽ trả phần nhân tình này.
Sở Thanh Y lạnh lùng người vừa lên tiếng, không chút khách khí.
- Thanh Y thánh nữ, không cần phải gánh trách nhiệm lên người mình.
Người đó bình tĩnh nói, không dám đắc tội với Sở Thanh Y, nhưng lại phải cho bọn Lục Yến Tuyết một cái công đạo, thật sự là rất khó song toàn.
Tần Vấn Thiên đứng đó, thản nhiên nhìn đối phương, nói:
- Từ sau khi dùng đại hoàn đan, ta ngay cả cửa lớn của Lục gia cũng không thể bước qua, hiện giờ dự tiệc cũng không cho người, các ngươi coi Tần mỗ là gì?
- Hừ, ngươi há biết được sự trân quý của đại hoàn đan.
Trung niên đó hừ lạnh nói.
-Vậy thì sao, các ngươi muốn ta dùng mạng để trả à?
Tần Vấn Thiên hỏi ngược lại.
- Cái mạng ghẻ của ngươi há có thể đánh đồng được với đại hoàn đan. Tất cả giao cho gia chủ định đoạt đi.
Trung niên chắp tay nói với Lục thành chủ ở chủ vị, biểu lộ thái độ của hắn. Bất kể gia chủ như thế nào thì hắn đều sẽ vâng theo, không bận tâm tới Lục Dao là người của nhất mạch của hắn.
- Thanh Y là thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh điện, Yến Tuyết ngươi tính thế nào?
Lục thành chủ nhìn về phía Lục Yến Tuyết, hỏi.
Mắt đẹp của Lục Yến Tuyết chậm rãi lướt sang, lúc này mới nhìn người đám Sở Thanh Y, Lục Dao cùng với bọn Tần Vấn Thiên. Ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ, rồi dừng ở trên người Sở Thanh Y, ánh mắt của nàng ta rất hờ hững, không có bất kỳ thái độ gì, thậm chí không nhìn ra vui giận, chỉ dùng thanh âm vô cùng bình tĩnh hỏi:
- Ta nghe Tiêu Tiêu nói, có người xâm nhập Hàn Minh Tiên hồ, nơi tu hành của Phiêu Tuyết Thánh điện, bị nàng ta đánh cho bị thương, vôn chuẩn bị giết chết kẻ đó thì lại được ngươi cứu, còn dẫn hắn tới gia tộc của ta, bảo Lục Dao cho một viên đại hoàn đan phải không?
- Bẩm sư thúc, hắn là vô tình xâm nhập Hàn Minh Tiên hồ, cũng không phải là bị Mạc Tiêu Tiêu đánh cho bị thương, mà là vốn đã trọng thương từ trước.
Sở Thanh Y đáp một cách rất đúng mực.
- Nói vậy thì đại khái là không sai rồi. Sở Thanh Y, ngươi thân là thánh nữ của thánh điện, chắc biết danh tiết của thánh nữ thánh điện là không thể vấy bẩn, bất kể hắn là xâm nhập như thế nào thì cũng là xâm nhập nơi tắm rửa của thánh nữ. Ngươi không giết hắn ngược lại còn cứu hắn, hơn nữa còn đòi đại hoàn đan. Ngươi cảm thấy ngươi có sai không?
Thanh âm của Lục Yến Tuyết vẫn rất bình tĩnh.
- Không sai.
Sở Thanh Y quật cường nói:
- Hắn là bằng hữu của ta, ta tất nhiên phải cứu hắn.
- Bằng hữu?
Mạc Tiêu Tiêu cười lạnh:
- Là nam nhân bên ngoài của ngươi thì có, bị người ta nhìn hết mà không giết đối phương, lại còn cứu nữa, bằng hữu thế à?
- Mạc Tiêu Tiêu.
Sở Thanh Y lạnh lùng nhìn đối phương.
- Bị ta nói trúng rồi đúng không, thẹn quá hóa giận à. Chẳng lẽ ngươi dám nói là ngươi không thích hắn ư?
Mạc Tiêu Tiêu cười lạnh đáp lại.
- Thích thì làm sao? Trở lại Phiêu Tuyết Thánh điện, tất cả trách nhiệm ta sẽ gánh vác. Đại hoàn đan là ta mượn, ta sẽ trả, chẳng liên quan gì tới thánh điện, cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Sở Thanh Y vô cùng cường ngạnh, muốn bảo vệ Tần Vấn Thiên.
- Quả nhiên là vậy.
Mạc Tiêu Tiêu bật cười. Lần này nàng ta đã khiến thanh danh của Sở Thanh Y mất sạch, khiến nàng ta phải đắc tội với Lục Yến Tuyết, tiền đồ bị hủy diệt.
- Thanh Y, ta từng biểu lộ tâm ý với ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại vì một phế nhân háo sắc mà cự tuyệt ý tốt của ta, phạm phải sai lầm lớn.
Lục Triển Phi nhìn Sở Thanh Y, mở miệng nói:
- Có điều cho dù là vậy thì ta vẫn không ngại, nếu ngươi nguyện ý hối cải. Tiếp nhận ta thì ta nguyện cầu tình cho ngươi, tin rằng thánh điện cũng sẽ không trách cứ đâu.
Sở Thanh Y lườm Lục Triển Phi một cái, lộ ra vẻ chán ghét, nói:
- Đồ kinh tởm.
- Càn rỡ.
Lục Yến Tuyết quát lớn một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
- Thanh Y thánh nữ xinh đẹp hơn người, tội gì phải tự hủy tương lai vì một phế nhân, có đáng hay chăng?
Lúc này, Vũ gia Vũ Thiên Kiêu cũng lên tiếng, có chút cảm thán. Hắn ở bên cạnh đã nghe được rõ ràng, cảm thấy không đáng cho Sở Thanh Y. Thánh nữ xinh đẹp như vậy, nếu có thể giành được thì đúng là rất tốt.
Vũ Bất Phàm mắt lóe sáng, nhìn thoáng qua nhi tử của mình, lập tức cười cười nói:
- Đúng vậy, Thanh Y thánh nữ phải cân nhắc cho kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận