Thái Cổ Thần Vương

Đến

Chiến trường diệt thế tại Cổ Thanh Huyền trước kia vẫn bị mây đen bao phủ mà nay từ trên trời cao lại có Phật quang màu vàng rọi xuống. Phật quang che khuất bầu trời, thay thế mây đen, lộ ra hào quang thánh khiết.
Trên Phật quang thánh khiết mơ hồ có từng vị tượng Phật, dường như có vô tận cổ Phật ở trên, thế nhưng kì thực tất cả những điều này lại là hư ảo.
Đối diện Phật quang có một cỗ tử khí đáng sợ tồn tại, nó đang giằng co với Phật quang thánh khiết.
- Tất cả đều đã sắp kết thúc, Thanh Huyền đã diệt vong, ngươi tội gì chấp nhất. Đợi tới khi Phật môn Niết bàn rọi sáng Thái Cổ, thiên hạ chỉ có một loại tín ngưỡng, sẽ không còn giết chóc nữa.
Từ trong Phật quang có một giọng nói cực bình thản truyền ra, nói ra những lời cuồng ngạo đến cực điểm.
- Nếu ngươi có thể biết trước mọi chuyện thì năm đó cũng sẽ không thất bại trong gang tấc. Ngươi đã từng không nắm được Cổ Thanh Huyền trong tay thì nay ngươi vẫn sẽ thất bại, đây là số mệnh của ngươi.
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại, tử khí cuồn cuộn.
- Ngươi vẫn còn si tâm vọng tưởng sao? Kết thúc rồi, đây chính là số mệnh, rất nhanh tất cả sẽ phải kết thúc.
Ánh sáng thánh khiết lập lòe, trong giọng nói kia lộ ra sự tự tin mãnh liệt.
- Có vài người từ lúc sinh ra đã chống lại số phận, ta đây mỏi mắt mong chờ.
Tử Thần mở miệng nói, Phật quang và tử khí vẫn giằng co, dường như bọn họ đã như vậy từ rất lâu trước đó.
- Ân?
Đúng lúc này, một âm thanh kinh ngạc truyền ra từ trong Phật quang, trên mảnh Phật quang xuất hiện một cảnh tượng hư ảo, bất ngờ thay lại chính là tình cảnh trong Thiên Quật.
- Hắn là ai?
Phật hỏi.
- Người chống lại số phận.
Tử Thần bình tĩnh đáp lại:
- Ngươi lại thất bại rồi.
- Thất bại sao?
Phật lắc đầu:
- Người mà các ngươi chờ đợi đã vĩnh viễn biến mất ở Tiểu Tây Thiên.
- Ngươi vẫn tự tin như vậy cơ à, hiện tại bản tôn của ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Chắc hẳn là vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bằng không cũng sẽ không một mực không dám lộ diện như thế.
Tử Thần lạnh như băng hỏi.
- Không bao lâu nữa ngươi sẽ gặp được.
Hắn vừa dứt lời, trong phút chốc, vô tận Phật quang màu vàng rút đi, thánh quang khắp bầu trời hoàn toàn tiêu tan trong chớp mắt ngắn ngủi, rời khỏi thế giới bên này. Cổ Thanh Huyền lại bị mây đen bao phủ, khí tức tĩnh mịch tràn ngập, dáng vẻ già nua nặng nề, không có sinh cơ.
... ...
Các cường giả Thái Cổ rút khỏi Thiên Quật, những người tại Thiên Quật may mắn sống sót sau đại nạn, không nghĩ tới ngay thời điểm khẩn yếu nhất lại có một tồn tại cường đại xuất hiện ngay trước mắt, từ tinh không chiếu hình hạ xuống, chấn áp các cường giả Thái Cổ.
Rất nhiều người đều nhìn về phía bên kia, Tề Vũ khom người nói:
- Đa tạ tiền bối cứu giúp.
- Không cần.
Bóng người hư ảo đó khoát tay áo nói:
- Vấn Thiên đâu rồi?
Ánh mắt mọi người lóe lên, quả nhiên là có quen biết với Tần Vấn Thiên sao.
Nói như vậy, vị cường giả tuyệt đỉnh này ra tay là bởi vì Tần Vấn Thiên, hơn nữa hắn còn gọi thẳng tên Tần Vấn Thiên, có vẻ như quan hệ không hề tầm thường.
- Thánh Chủ bị nhốt tại Tiểu Tây Thiên, hiện tại có khả năng đang gặp phải phiền toái, bằng không Thánh Chủ sẽ không mở cửa Thiên Quật.
Thần sắc Tề Vũ lạnh như băng, nghĩ đến Tần Vấn Thiên, trong lòng hắn lại có một tia cảm giác bất an, Thánh Chủ nhất định không thể có việc gì.
- Ta sắp đến rồi.
Bóng người hư ảo uy nghiêm lại nói, nói rồi đạo thể kia chậm rãi biến mất, chung quy thì nó cũng không phải là bản tôn, chỉ là do đạo pháp biến thành, chính bởi vậy nên mới có thể đuổi các cường giả Thái Cổ rời đi, do đó tránh được những kẻ điên cuồng đó. Khoản nợ này để sau thanh toán, không vội.
Nhìn thấy hình chiếu biến mất trong tinh không, tất cả mọi người đều suy đoán, vị này rốt cuộc là ai?
Bọn họ cũng không biết rằng Tần Vấn Thiên lại quen biết với một nhân vật cường đại như vậy, người đó hiển nhiên không phải là Tử Thần.
Rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Khả Hân, e rằng ở đây chỉ có Tần Khả Hân là có thể cởi bỏ mối nghi hoặc này. Chỉ có điều hình như Tần Khả Hân cũng không có ý định nói ra, nàng chỉ bình tĩnh đứng ở đó, một mình đi về một phía, tính cách thoáng lộ ra một chút cao ngạo, tương đối lạnh nhạt, thế nhưng thực lực của nàng lại rất mạnh, có thể ngăn chặn gia chủ Tần tộc Tần Chính, có thể thấy được nàng đáng sợ tới mức nào.
Tính cách của nàng đương nhiên là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh lớn lên, nàng từ nhỏ đã lớn lên trong thần lăng đóng kín, nơi đó nào có nhiều người, cũng không nói chuyện nhiều, rất yên tĩnh, vậy mới dưỡng thành tính tình hiện tại của nàng.
- Đa tạ.
Quân Mộng Trần từ xa nhìn về phía Tần Khả Hân, chắp tay gửi lời cảm ơn.
Hắn cũng cảm thấy sợ hãi, nếu như Thanh Nhi và U Hoàng xảy ra chuyện gì, hắn sao có thể nói chuyện với Tần sư huynh?
Cũng may, tất cả những chuyện này đều đã kết thúc, hiện tại chỉ có thể cầu khẩn Tần sư huynh không có chuyện gì, thù hận hôm nay ngày khác nhất định phải báo.
Từng thân hình lóe lên, mọi người lục tục tập trung lại với nhau, trên người Thanh Nhi, U Hoàng, Bạch Tinh và Tề Vũ đều có thương thế, tuy nhiên lúc này bọn họ cũng không để ý tới thương thế kia. Tất cả đều đang chờ đợi, chờ đợi vị cường giả thần bí kia đến. Nếu như Tần Vấn Thiên gặp phải phiền phức thì vị cường giả thần bí này sẽ có khả năng dẫn bọn họ đi tới Tiểu Tây Thiên, trừ hắn ra e là không có một ai khác có thể làm được.
Mạc Khuynh Thành, Trường Thanh Đại Đế, Bắc Minh Đại Đế cùng vài người nữa đều từ trong tinh không đi xuống, bọn họ đều đã quan sát trận chiến vừa rồi, lòng nóng như lửa đốt, rất nhiều người đều thấy được tình cảnh bi thảm của Thanh Nhi và Bắc Minh U Hoàng. Bọn họ suýt nữa đã tuyệt vọng, nước mắt thống khổ tuôn chảy, hận bản thân không có năng lực, không thể tham gia vào cuộc chiến, nếu như tham gia vào cuộc chiến, bọn họ trái lại còn trở thành gánh nặng, chỉ đành trốn tránh ở phía trên mà quan sát, đây là chuyện đau khổ tới mức nào.
Cũng may, mấy người đó đều không có chuyện gì cả, tuy rằng bị thương nhưng vẫn còn tốt lắm, vẫn còn sống.
- Thanh Nhi tỷ, U Hoàng.
Mạc Khuynh Thành khẽ kêu một tiếng, nàng đi tới bên cạnh Thanh Nhi và U Hoàng mà nắm lấy tay các nàng. Vừa rồi lòng nàng thật sự rất khó chịu, tự trách mắng sự bất tài của mình.
- Không có việc gì.
Thanh Nhi thoáng lộ ra vẻ tươi cười với Mạc Khuynh Thành, giống như là đang an ủi nàng. Các nàng sớm chiều ở chung, tình như tỷ muội, nhìn thấy thần sắc của Khuynh Thành là nàng đã biết Khuynh Thành đang suy nghĩ điều gì.
Các nàng tay nắm tay thật chặt, Mạc Khuynh Thành nhìn về phía từng khuôn mặt tại đây, một Mạc Khuynh Thành từ trước đến giờ đều kiên cường không rơi lệ mà nay lại nước mắt ngắn nước mắt dài, vì tình cảm thâm sâu của tất cả mọi người trong Thiên Quật, cùng sinh cùng tử, không bỏ không rời.
Các nàng kề vai chiến đấu, khi gặp phải nguy hiểm và tai hoạ, những người có thể trốn đi lại đều quay trở lại, tất cả cùng trở về tiếp tục chiến đấu bảo vệ lẫn nhau, phần tình cảm này khiến cho tâm can lạnh lẽo của bọn họ đều cảm nhận được từng trận ấm áp.
Thôn Thiên cự thú lại hóa thành Tiểu Hỗn Đản khả ái mà chạy về phía bên này, nhảy vào trong lòng Khuynh Thành.
- Thanh Nhi, U Hoàng, Bạch Tinh, các ngươi đều rất dũng cảm.
Tiểu Hỗn Đản non nớt nói, toát lên một vẻ khả ái, làm gì còn có lệ khí ngập trời như lúc trước hóa thân thành cự thú Thái Cổ.
- Ngươi cũng vậy, làm tốt lắm.
Mạc Khuynh Thành xoa đầu tiểu gia hỏa. Nàng rất cảm động, tất cả mọi người đều đang dùng tính mạng để bảo vệ Thiên Quật, không tiếc tất cả mà chiến đấu.
- Trước phải khôi phục thương thế đã .
Nam Hoàng Yêu Nguyệt mở miệng nói, mọi người nhẹ nhàng gật đầu, liền ngồi xuống tại chỗ mà tu hành. Tinh quang rơi xuống trên người từng bóng dáng mỹ lệ, Thiên Quật yên lặng an tường.
Thế mà mới vừa rồi, ngay tại tinh không an tường này lại trải qua một trận chiến đại họa.
Tất cả những điều này dường như đều đã đi qua, tất cả khôi phục vẻ bình yên.
Mà ở trên một con đường xa xôi từ Tiểu Tây Thiên đến Thiên Quật, có một người đang điên cuồng chạy đi.
Ngoại trừ bọn họ, từ Hồng Vực đến Thiên Vực cũng đồng dạng có một đoàn người đang chạy băng băng trên đường, hơn nữa tốc độ của bọn họ dường như còn nhanh hơn một chút.
Tại Vô Nhai Hải Vực cũng có rất nhiều cường giả đang có mặt, bọn họ thấy được các cường giả Thái Cổ rút lui, hơn nữa sau khi ra ngoài thậm chí bọn họ còn không có dừng lại, trực tiếp rời đi, giống như là kiêng kỵ cái gì vậy. Sau đó không lâu, mọi người mới biết được khi các cường giả Thái Cổ tấn công Thiên Quật đã gặp phải sức cản cực kỳ đáng sợ, lực lượng trong Thiên Quật đã cường đại đến mức kinh người.
Sau đó lại xuất hiện một nhân vật tuyệt thế có thể so với Tử Thần từ tinh không hiển hóa, hắn đáp xuống, uy áp các cường giả Thái Cổ, đuổi các cường giả rời đi.
Vị cường giả kia có thể sẽ chạy tới Thiên Quật, cho nên các cường giả không dừng lại tại Tần Thiên Thần tông, tất cả đều đều rời đi, đương nhiên là phải thông báo chuyện này tời Tiểu Tây Thiên, một tồn tại nghịch thiên như vậy chỉ có thể để lại cho Tiểu Tây Thiên đối phó.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Cuối cùng, nhóm người cũng đã tới Vô Nhai Hải Vực. Tại lối vào Thiên Quật, người cầm đầu có mái tóc dài xõa ngang vai đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên Thần tông đang đứng sừng sững nơi hải vực, trong tròng mắt hiện lên một tia vui mừng, sau đó hắn cất bước tiến vào trong Thiên Quật.
Bên trong Thiên Quật, Tần Khả Hân dường như đã cảm nhận được điều gì đó, chỉ thấy thân hình nàng lóe lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía khoảng không bên dưới.
Những người khác nhìn thấy động tác của Tần Khả Hân cũng đều nhìn về phía bên kia, rất nhiều người đang ngồi tu hành đều đứng cả lên và nhìn về phương hướng đó.
Rất nhanh, một nhóm người xuất hiện trong tầm nhìn của người Thiên Quật, bọn họ đang cất bước đi về phía mọi người.
Hai người dẫn đầu là một nam một nữ, trên người nam tử không có nửa điểm khí tức phóng ra, thế nhưng hắn vẫn khiến người ta cảm nhận được một khí chất siêu nhiên. Mọi người liếc mắt liền nhận ra ngay, vị trung niên này chính là cường giả siêu cấp do đạo pháp hóa thành hạ xuống lúc nãy.
Về phần nữ tử kia, bình sinh rất đẹp, mặc dù trong Thiên Quật có rất nhiều mỹ nữ đỉnh cấp nhưng người mỹ phụ này lại không hề thua kém các nàng một chút nào.
- Ầm.
Khi Lạc Thần Xuyên nhìn thấy rõ ràng người tới trong hư không, thân thể hắn nhịn không được hung hăng run rẩy, cho dù thân là Thiên Thần thì hắn cũng không nhịn được.
Trong con ngươi xinh đẹp của Lạc Thần Lệ bên cạnh hắn cũng hiện lên một tia dị quang, hình như nàng có quen biết vị nữ tử kia, thật là quen thuộc.
Sau đó, nàng thấy thân thể gia gia run rẩy, một khắc sau, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một tia quang hoa chói mắt, dường như nàng đã hiểu ra được chuyện gì.
Đúng vậy, trừ hắn ra thì còn có thể là ai?
Nàng vốn nên nghĩ tới, nhưng vì sao lại không dám nghĩ?
Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi đồng dạng phóng ra tia sáng loá mắt, bởi vì các nàng đã gặp được người quen.
- Hắc bá.
Mạc Khuynh Thành nhỏ giọng kêu, có chút không dám tin tưởng vào mắt mình, không ngờ ở đây nàng lại thấy được Hắc bá.
Cuối cùng đoàn người kia cũng đã đi tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại.
Hắc bá đưa mắt nhìn Mạc Khuynh Thành, nhìn Thanh Nhi, hắn lộ ra một nụ cười hiền lành, quay sang nói với đôi nam nữ dẫn đầu:
- Chủ nhân, đây là Khuynh Thành, thê tử cuar Vấn Thiên. Còn đây là Thanh Nhi, nàng cũng là người trong lòng của Vấn Thiên, vẫn luôn bảo hộ cho sự trưởng thành của Vấn Thiên.
Trung niên đưa mắt nhìn về phía Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi, đôi mắt nghiêm túc của hắn đột nhiên hiện lên nét cười ôn nhu, giống như là một trưởng bối hiền hòa, ôn nhu nói:
- Hài tử, khổ cực các ngươi rồi.
Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi nhìn vị trung niên trước mắt, các nàng dường như đoán được điều gì đó, trong lòng khẽ động, không ngờ lại cảm thấy khẩn trương, vô cùng khẩn trương. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, từ trước đến nay chưa từng có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận