Thái Cổ Thần Vương

Cường giả Thái Cổ Tiên Vực tập trung

Cấm địa tiên sơn Bắc Minh, trước giờ rất ít người đặt chân tới, nhất là ở nơi sâu thẳm bên trong cấm địa, thường ngày càng khó để thấy được dấu vết con người nơi đây, năm đó Tần Vấn Thiên cũng là do đi nhầm mà bước vào đây.
Nhưng mà hiện nay, ở nơi thâm sâu bên trong cấm địa tiên sơn Bắc Minh, nơi mà người bên ngoài không thể nào nhìn thấy được, lại đang tập trung một số lượng lớn cường giả, thật sự có thể nói là cường giả như mây, hơn nữa các phương cường giả này đều thuộc về những phe phái khác nhau, có thể nói là ranh giới phân biệt rõ ràng, đến nay không chỉ có cường giả Siêu Phàm đặt chân tới đây, còn có các nhân vật Tiên Đế cũng được đưa tới vùng đất này để thi hành mệnh lệnh.
Nhân vật Siêu Phàm, mặc dù là đối với rất nhiều các thế lực ở Thái Cổ Tiên Vực mà nói thì đều là những cường giả rất hiếm, giống như Trường Sinh giới, mênh mông vô tận, nhưng những nhân vật siêu thoát Đế cảnh thì có được mấy người? Cung chủ của Cửu Giới cung, cũng chẳng qua chỉ là những nhân vật ở cảnh giới này mà thôi.
Đương nhiên, nếu phóng tầm mắt nhìn cả Thái Cổ Tiên Vực, vậy thì quá nhiều, Thái Cổ Tiên Vực quá lớn quá lớn, thế lực cấp bậc Giới Chủ, đều đếm mãi không hết, Siêu Phàm, thì như cát trên sông Hằng.
Trên một đỉnh núi cổ ở quy tắc tiên sơn, Tần Vấn Thiên đã tới đây, hắn đứng trên đỉnh núi của quy tắc tiên sơn nơi mình từng tu hành trước đây, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, cho dù hiện giờ đã nhập Siêu Phàm, nhưng tiên niệm của hắn ở vùng cấm địa này thì cũng không sử dụng được hoàn toàn thuận lợi, vẫn bị kìm chế.
Hư không ở nơi xa, đột nhiên sáng rực lên luồng ánh sáng chói lòa, chỉ thấy một đoàn cường giả xuất hiện trong hư không, y phục trên người bọn họ hoa lệ rực rỡ, người ở giữa nhìn có vẻ khá trẻ tuổi, nhưng ánh mắt của hắn dường như có màu vàng kim, mang trong mình một lực xuyên thấu đáng sợ, liếc mắt nhìn thôi dường như có thể chọc thủng hư không.
Hắn lấy ra một thần binh pháp bảo, là một chuông cổ cực kỳ to lớn, chỉ thấy bàn tay hắn phất lên, chuông cổ bay về phía trước, đi vào trong trận pháp sương mù dày đặc lan ra từ trong cấm địa, một khắc sau, chỉ thấy một tiếng nổ lớn vang ra từ sâu bên trong cấm địa, không gian như bị sương mù dày đặc vây kín ấy, đột nhiên sáng rực lên ánh sáng vàng kim chói lòa, phút tiếp theo, hàng nghìn hàng vạn ánh sáng phù văn phóng ra chói lòa khắp trời đất, giống như từng luồng từng luồng tia chớp ánh sáng cắt rạch không gian, chứa đựng trong đó uy vũ của Huyền Hoàng đại đạo.
Tiếng chuông đại đạo không ngừng vang ra ngoài, từ trong sương mù, ánh sáng chọc thủng bóng tối hắc ám xuất hiện, lập tức, chuông cổ lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, trở nên lớn vô cùng, xông thẳng vào đại trận sương mù dày đặc, hạ xuống trên bầu trời cao, phóng ra những ánh hào quang màu vàng kim rộng muôn nghìn muôn vạn trượng, bao phủ vùng đất cấm địa mênh mông vơ bờ bến, sương mù không ngừng bị xua tan, cùng với đó là những tiếng chuông đại đạo, khoảng không gian đó dần trở nên trong sáng rõ ràng hơn, duy chỉ còn có ánh sáng tia chớp vàng kim vô tận là vẫn chói lòa nhấp nháy bên trong.
Tiên niệm không còn bị bất kỳ trở ngại nào nữa, tầm nhìn cũng rõ hơn, rất nhiều thân ảnh xuất hiện trong không gian trước mắt, vùng không gian cấm địa này không rộng lớn như trong tưởng tượng, phóng tầm mắt là có thể bao quát toàn bộ.
Tất cả, chỉ là do trận pháp tạo thành mà thôi.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy vô số trùng trùng điệp điệp các cường giả tập trung tại nơi đó, bọn họ đứng trước một cánh cửa, ở đấy, dường như có một đạo ánh sáng hắc ám đâm thẳng lên trời, một màn trời buông rũ xuống tại nơi đó, dường như có thể đi thông sang thế giới khác.
- Chiến trường mạt thế
Tần Vấn Thiên thầm nhớ tới nội dung ghi chép trong sách cổ, khẽ thở dài một tiếng, Thanh Huyền cổ, chiến trường mạt thế, bị nhân vật quyền năng siêu cường dùng pháp thuật nghịch thiên chôn vùi, hiện nay phong ấn của Thanh Huyền bị nơi lỏng, xem ra vị đó có ý muốn để cho chiến trường mạt thế lộ ra trước cả thiên hạ, nếu không với năng lực nghịch thiên như thế của đối phương, làm sao có thể tìm được nơi này.
- Lão biến thái, rốt cuộc có quan hệ gì với lão hay không?
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, năm đó, hắn đã gặp lão điên đó ở trong cấm địa này, nhưng mà hiện tại, làm gì còn dấu chân của lão điên đó nữa.
Thần binh chuông cổ bay trở về, biến thành một bảo chuông nhỏ cỡ lòng bàn tay, được người thanh niên đó nâng trong tay, những cường giả ở bên đó quay sang nhìn, khi thấy người thanh niên đó thì ánh mắt lóe sáng, dường như đang suy đoán thân phận của đối phương, một thần binh pháp bảo như vậy thì chắc chắn phải là nhân vật Siêu Phàm.
- Bái kiến Vương công tử.
Một nhân vật Siêu Phàm bước ra, dường như biết thân phận của đoàn người trẻ tuổi kia, khẽ khom lưng trước hắn, cũng là nhân vật Siêu Phàm, nhưng thái độ của cường giả cảnh giới Siêu Phàm này đối với vị Vương công tử kia, có thể dùng hai từ cung kính để hình dung, ở bất kỳ một nơi nào, đều tồn tại những đẳng cấp nghiêm ngặt, ở Thái Cổ Tiên Vực thì lại càng như thế, riêng điểm này có thể nhìn thấy ngay từ trong một thiên giới.
- Vương công tử?
Rất nhiều người đang suy đoán nghe vậy thì mắt lóe lên, sau đó, đôi đồng từ của rất nhiều người không chịu được phải thu lại, trong lòng chấn động, lần lượt bước lên trước chắp tay nói:
- Bái kiến Vương công tử.
Bọn họ không hề biết tên họ của vị Vương công tử đó, nhưng chỉ biết hắn họ Vương, đến từ tộc đó, thế là đủ.
- Vương công tử chỉ nhất niệm đã phá vỡ đại trận mê huyền, thật khiến người khác nể phục.
Có người nói lấy lòng.
Vị Vương công tử vẫn đứng trên cao, thái độ cao ngạo lạnh lùng, nâng thần binh bảo chuông trong tay, rõ ràng có chút kiêu căng.
- Chỉ là một trận pháp, thuật che mắt mà thôi.
Lời nói của vị Vương công tử này kiêu căng bén ngọt hệt như chính con người hắn, chỉ nghe y nói thì biết y là con người thế nào rồi, sự kiêu ngạo đó được khắc vào trong xương cốt, thể hiện ra trong khí chất của hắn, nhưng hắn đương nhiên có được tư cách đó, cho dù là ở Thái Cổ Tiên Vực, thế lực gia tộc của hắn, đều đã đứng ở vị trí cực cao rồi.
Có điều tuy rằng kiêu ngạo, nhưng hắn lại biết rất rõ mình tới đây để làm gì, lần này gia tộc giao phó tất cả mọi người lên trên người hắn, đương nhiên hắn phải có thu hoạch mới được.
- Người dò đường có tin tức gì truyền ra ngoài không?
Vương công tử mở miệng hỏi.
- Có, đã chắc chắn, đây chính là chiến trường diệt thế trong truyền thuyết.
Một người nói:
- Bên trong đó có rất nhiều hoạt tử nhân, hình như là những người ngã xuống năm đó trong trận chiến diệt thế, đâu đâu cũng có, hơn nữa có một số có thực lực vô cùng cường đại, bọn họ là những kẻ giết không chết, trừ phi nghiền vụn thành bụi, những người chúng ta phái tới thâm nhập vào bên trong, có rất nhiều người đã bỏ mạng, không có tin tức gì được truyền ra ngoài.
- Còn một điểm nữa.
Người này tiếp tục nói:
- Đây là cánh cửa một chiều, sau khi đi vào sẽ biến mất không còn thấy nữa, trước mắt còn chưa có ai tìm được lối ra.
- Vậy thì tiếp tục thăm dò.
Vương công tử lạnh lùng nói.
- Rất nhiều người, đều không ai tự nguyện đi.
Người kia khẽ nói, mắt Vương công tử lóe lên, lập tức hiểu ra, nhân vật Siêu Phàm bước vào trong đó có khả năng rất cao sẽ bỏ mạng, huống hồ rất nhiều thế lực hiện nay đang sử dụng Tiên Đế để dò đường, đi vào trong đó chính là đường chết, những thuộc hạ đó e là không muốn đi chết đây mà, tuy rằng rất tò mò về chiến trường diệt thế, nhưng cũng không quan trọng bằng tính mạng.
- Vùng Tiên Vực này chẳng phải có rất nhiều Tiên Đế sao, cứ sai phái bọn họ đi vào là được rồi.
Vương công tử bình thản nói, ngữ khí thản nhiên, coi thường tính mạng của người khác, dường như trong mắt y, tính mạng của Tiên Đế ở Tiên Vực này không đáng để được nhắc tới, căn bản không đủ để khiến hắn phải có chút lăn tăn nào.
- Điều này…
Người đó ánh mắt lóe lên, lúc này có người mở miệng nói:
- Tiền bối có điều chưa biết, hiện nay vùng đất Thanh Huyền này có chủ, tự xưng Thiên Đế, cấm những người tới từ Thái Cổ Tiên Vực làm bất kỳ chuyện gì ở Tiên Vực này, quấy rầy sự bình yên của Thanh Huyền Tiên Vực, trước đây đã có không ít nhân vật lợi hại của Thái Cổ Tiên Vực bị vị Thiên Đế này tiêu diệt.
- Thiên Đế, khẩu khí lớn thật.
Ánh mắt người thanh niên đó lộ ra vẻ coi thường, thản nhiên nói:
- Thanh Huyền sau cuộc chiến diệt thế, vốn đã không phải là Thanh Huyền cổ, lại bị niêm phong bao nhiêu năm, chẳng qua chỉ là vùng đất chật hẹp nhỏ bé yếu ớt, lại còn dám tự xưng Thiên Đế, ếch ngồi đáy giếng, nếu đã là Thanh Huyền Thiên Đế, thì hãy để hắn ra lệnh, lệnh cho nhân vật Tiên Đế của Thanh Huyền đi dò đường.
- Mệnh lệnh này, hắn sẽ không ra lệnh đâu.
Lúc này, Tần Vấn Thiên cách không mở miệng nói, người thanh niên trẻ tuổi họ Vương quay qua nhìn về phía Tần Vấn Thiên, đôi mắt sắc bén màu vàng kim khiến người ta cảm thấy thật đáng sợ.
- Ngươi là kẻ nào.
Hắn hỏi.
- Là ếch ngồi đáy giếng mà các hạ vừa nói.
Tần Vấn Thiên nói.
- Thiên Đế?
Người trẻ tuổi họ Vương cười mỉa mai:
- Xưng Thiên Đế ở vùng đất Thanh Huyền, khẩu khí lớn lắm, ngươi có biết Thiên Chủ năm đó của chiến trường diệt thế này là nhân vật cỡ nào không?
Cho dù hắn có thân phận cao siêu, nhưng đã đọc hết sách cổ, được biết đoạn lịch sử nhiều năm về trước, trong lòng kinh hãi thán phục, vô cùng sùng bái vị diệt thế Thiên Chủ đó, hận không thể gặp được cổ nhân, một trận chiến diệt chư vị thiên thần, chôn vùi cả một thiên giới, người thân là Thiên Chủ, không chịu cúi đầu, cho dù là chết trong trận chiến.
- Không biết, nhưng mà, nếu ta đã là người đứng đầu Thanh Huyền, thì phải bảo vệ Thanh Huyền, đại để năm đó Thiên Chủ cũng như vậy thôi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói.
- Vậy thì thử xem ngươi có năng lực gì để mà sánh được với Bất Diệt Thiên Chủ.
Người thanh niên vung bàn tay lên, thần binh bảo chuông bay ra từ trong bàn tay hắn, trong nháy mắt to lớn lên, hóa thân thành một chuông cổvàng kim cực kỳ lớn, từ trong nó phát ra những đạo uy vũ rất lớn, giống như lực hồng hoang, trong khoảnh khắc, thiên uy bao trùm trời đất, vô số các tia chớp phù văn hủy diệt khóa chặt Tần Vấn Thiên, căn bản không cách nào né thoát.
Trên người Tần Vấn Thiên bao trùm vô cùng vô tận ánh sáng phù văn, thân thể tiên ma, đồng thể phật ma, kim cương thánh ý hộ thân, các loại phòng ngự ào ào phóng ra, giống như bất diệt pháp thân, vô tận những tia chớp phù văn phóng tới, những âm thanh răng rắc hủy diệt không ngừng phóng ra, xuyên qua mọi thứ, trong chớp mắt cơ thể hắn bị đánh bay tới một nơi rất xa xôi, rên lên một tiếng, trên người xuất hiện rất nhiều vết nứt, suýt chút nữa thì bị nghiền nát.
Pháp lực bất tử cường đại và ánh sáng sinh mệnh đồng thời tiến hành chữa trị những tổn thương trên cơ thể, ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào thần binh bảo chuông ở nơi xa đó, trong lòng chấn động, bảo chuông đó chứa đựng uy đạo, uy thế không gì chống đỡ nổi, tuyệt đối là một trọng bảo siêu cấp, người trẻ tuổi này tuy lợi hại, nhưng sợ rằng vẫn chưa đủ để phát huy hết uy lực của bảo chung, nếu không chỉ một đòn tấn công, thì cơ thể của hắn sẽ nát bấy.
Rất nhiều cường giả của Thái Cổ Tiên Vực, hiện nay đường vào Thanh Huyền cổ đã xuất hiện, cường giả của Thái Cổ Tiên Vực đều tập trung ở đây, rốt cuộc đã có bao nhiêu nhân vật lợi hại tới đây, mang theo những thần binh pháp bảo siêu cường, cũng không biết sẽ gây nên những tai họa gì.
- Thiên Đế?
Người thanh niên nói mỉa mai, chỉ thấy lúc này, một vị cường giả Siêu Phàm truyền âm nhắc nhở:
- Thiếu gia, hiện nay phong ấn của Thanh Huyền nới lỏng, nhưng vị đại nhân vật kia chung quy vẫn là người của Thanh Huyền, hắn niêm phong Thanh Huyền bao nhiêu năm nay, e rằng không hy vọng Thanh Huyền gặp phải họa hủy diệt, không nên chọc vào khiến người đó không vui.
Ánh mắt người thanh niên lóe lên, hắn vốn đang chuẩn bị ra tay nhưng liền quay sang nghĩ lại, gật đầu, tuy rằng hắn cũng không biết nhân vật đó là một người như thế nào, nhưng dù gì vẫn có lòng kính sợ, nếu đã như vậy, lần này sẽ tạm bỏ qua cho các Tiên Đế của Thanh Huyền.
Chỉ thấy bàn tay hắn phất một cái, lập tức thần binh bảo chuông bay trở lại trong tay hắn, hắn nhìn mọi người nói:
- Nếu không có ai tự nguyện đi dò đường, vậy thì đợi vậy, đợi người của càng nhiều thế lực hơn nữa tập trung cả lại rồi cùng nhau vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận