Thái Cổ Thần Vương

Tiên quang của Nhân Hoàng

Đôi mắt của Tần Vấn Thiên bình tĩnh đến vậy, hắn không nhìn thấy một quyền kia, đơn giản là ở trong mắt của hắn, căn bản cũng không có một quyền kia.
Tiên quang trong nháy mắt bao phủ thân thể Tần Vấn Thiên thân thể, hoàng đạo quyền bá đạo xé rách tất cả, cứng rắn đánh vào trên thân thể của hắn, cơn gió mạnh khủng khiếp làm hư không dậy sóng, mơ hồ có tiếng phong lôi đáng sợ đến cực điểm, dưới một quyền mạnh mẽ này, thân thể máu thịt trở nên nhỏ bé, giống như có thể dễ dàng bị xé thành phấn vụn.
Tần Vấn Thiên không lộn xộn, hắn vẫn đứng ở đó, vững như bàn thạch, kiên cố không gì phá vỡ nổi, trên người hắn bộc phát tiên quang đáng sợ, ánh sáng chói mắt như muốn chọc mù mắt người khác, sát ý đáng sợ đâm vào nội tâm Cửu hoàng tử run rẩy.
Hắn là nhân vật thiên kiêu của Cửu Hoàng Tiên Quốc, hắn bước chân vào thánh viện, có thể thấy được hắn là nhân vật cấp độ nào, tu vi của hắn thuộc Tiên Thai ngũ trọng, uy lực vô song, hắn rất được Tiên quốc coi trọng, phong quang vô hạn, hơn nữa, hắn còn rất trẻ tuổi, hắn đương nhiên cũng rất kiêu ngạo, nắm đấm của hắn cường đại không thể nghi ngờ, nhưng hắn nhìn thấy được sự hờ hững bình tĩnh trong đôi mắt kia, sự kiêu ngạo trong lòng hắn đang bị tàn phá từng chút một.
Nếu như hắn không thể làm thân thể đối phương nhúc nhích, như vậy có thể tưởng tượng được thực lực của hai người bọn họ chênh lệch lớn tới mức nào, quả thực không thể vượt qua.
- Ngao.
Một tiếng rống lớn như một tiếng nổ vang lên bên tai mọi người, âm thanh như sấm sét, trên người cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc tỏa ra ánh sáng hoàng đạo rực rỡ, Tiên Thai phóng ra ngoài, giống như một vị Nhân Hoàng, trong quyền của hắn mang theo ánh sáng rực rỡ, hình như có bóng Nhân Hoàng bước tới, ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, chắc chắn muốn phá hủy Tần Vấn Thiên, mặc dù chiến bại, hắn cũng không dễ dàng cho phép chiến bại như vậy.
Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở đó, hắn giống như ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, ánh sáng vô cùng rực rỡ, rực rỡ tới mức cường giả tấn công hắn cũng sinh ra tự ti, tự ti thật lớn.
Tần Vấn Thiên vươn tay, bàn tay kia giống như có một lực lượng vô hình, có lực trói buộc kinh người, giờ phút này, cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc thậm chí đã quên cả tránh né, hắn trực tiếp đón đỡ và bay về bên cạnh, giống như bị vứt bỏ như một con chó, thậm chí Tần Vấn Thiên không có thương tổn đối phương.
Nhưng chính là vì nguyên nhân như vậy, càng làm cho người kia cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, trong mắt của Tần Vấn Thiên căn bản không có hắn, bằng không, cũng sẽ không lười động thủ đánh cho hắn bị thương.
Hắn đứng ở đó nhìn bóng dáng Tần Vấn Thiên, dường như hắn còn mờ mịt, đây chính là thực lực mà hắn lấy làm kiêu ngạo sao, vì sao lại không chịu nổi một đòn như vậy?
- Có thể cút ra đây được chưa?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn Hoàng Hữu Địch vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh như nước hồ thu, thậm chí ánh mắt của hắn cũng chưa từng rời khỏi Hoàng Hữu Địch, giống như hắn chưa từng nhìn đối thủ vừa rồi.
- Càng lúc càng thú vị!
Mọi người đứng ngoài xem náo nhiệt chứng kiến một màn như vậy, trong mắt đều mang ý cười nhàn nhạt, nếu Tần Vấn Thiên chỉ đánh bại đối thủ, bọn họ sẽ không cảm thấy thú vị, nhưng đây nào phải chỉ dùng hai chữ đánh bại thì có thể hình dung, vừa rồi, thiên kiêu của Cửu Hoàng Tiên Quốc ngay cả tư cách làm Tần Vấn Thiên ra tay cũng không có, đương nhiên cũng chẳng ai biết Tần Vấn Thiên cường đại tới mức nào, thực lực chân chính của hắn mạnh tới đâu.
Có lẽ, hắn thật sự có thể đánh một trận cùng Hoàng Hữu Địch.
- Không hổ danh là cường giả nắm giữ Thánh Tiên Thai.
Không ít người đều còn nhớ rõ hơn ba mươi năm trước, đó là lúc Tần Vấn Thiên tiến vào thánh viện, lúc đó Tần Vấn Thiên tranh đoạt hào quang của tất cả mọi người, tuy rằng bọn họ cũng không cho rằng Tần Vấn Thiên nhất định mạnh hơn tất cả mọi người, nhưng ít ra, ở phương diện nào đó hắn là mạnh nhất, ví dụ như tinh hồn và Tiên Thai, nếu đã như vậy thì lực chiến đấu của hắn chắc hẳn cũng sẽ không làm cho người ta thất vọng.
Cảnh tượng vừa rồi vừa vặn chứng minh điểm ấy, Tần Vấn Thiên cường đại hơn nhiều so với thiên kiêu cùng cảnh giới, hơn nữa không chỉ mạnh mẽ hơn một chút, mà là cả hai không cùng cấp bậc.
Nhưng người kia cũng không phải là đối thủ của Tần Vấn Thiên, lúc này đối thủ của hắn là Hoàng Hữu Địch, người được xưng là thiên hạ có địch Hoàng Hữu Địch.
Quả nhiên, thời khắc này Hoàng Hữu Địch lại nở nụ cười, nụ cười lạnh lùng như cũ, hắn nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Xem ra, ngươi thật sự có tư cách để cho ta ra tay, chỉ có điều, vẫn câu nói kia, ngươi vẫn phải nói.
Hắn không biết, câu nói kia, Tần Vấn Thiên vĩnh viễn cũng không có khả năng nói, chớ nói hắn là Hoàng Hữu Địch, cho dù hắn thật sự thiên hạ có địch, làm sao có khả năng làm cho Tần Vấn Thiên nói ra câu nói như vậy.
- Cút ra đây.
Tần Vấn Thiên nhấn mạnh, hắn ba chữ như cũ, chẳng lẽ những kẻ tự cho mình là thiên tài mà kiêu ngạo đều thích tự mình tâng bốc sự cường đại của bản thân trước lúc xuất thủ sao? Một câu nói, Tần Vấn Thiên có tư cách làm cho hắn ra tay, như thể hắn đang đứng trên mây cao, Tần Vấn Thiên chỉ đơn giản là có tư cách đánh một trận với hắn.
Lời nói của Hoàng Hữu Địch thể hiện rõ sự kiêu ngạo của hắn, Tần Vấn Thiên đơn giản lặp lại ba chữ cút ra đây, cũng không phải là một loại kiêu ngạo coi thường tất cả ở mức bình thường, cho dù đối thủ của hắn là Hoàng Hữu Địch, hắn vẫn chỉ đơn giản nói ba chữ, cút ra đây.
- Có phải là có chút tàn nhẫn hay không?
Trong đám người, bên cạnh nữ tử xinh đẹp của Xạ Nhật Tiên Quốc có một người thanh niên nhàn nhạt nói ra, hắn là hoàng tử của Xạ Nhật Tiên Quốc, nữ tử này là hoàng muội của hắn, đương nhiên là công chúa của Xạ Nhật Tiên Quốc, tất cả đều là những nhân vật tuyệt đại thiên kiêu cao cao tại thượng, trong thánh viện, có mấy người là người tầm thường.
Công chúa của Xạ Nhật Tiên Quốc hiểu rõ Hoàng huynh của nàng ám chỉ điều gì, dẫn Tần Vấn Thiên tới nơi này, đối Tần Vấn Thiên mà nói đúng là có chút tàn nhẫn, đều là Tiên quốc thuộc Tiên Vực trung bộ, bọn họ và Cửu Hoàng Tiên Quốc thường xuyên giao tiếp với nhau, đương nhiên biết ba vị hoàng tử điện hạ của Cửu Hoàng Tiên Quốc là hạng người gì, Tần Vấn Thiên tới, nhất định phải đối mặt, đối thủ của hắn là Hoàng Hữu Địch và Hoàng Vô Địch, chờ đợi Tần Vấn Thiên chính là sỉ nhục lớn lao.
Cho dù Tần Vấn Thiên có thể tháo gỡ cục diện nơi đây, nhưng như vậy cần phải trả cái giá lớn đến nhường nào, sau này hắn sẽ đối mặt cục diện ra sao, dường như nàng cũng có thể dự đoán được, bản thân điều này chính là tử cục.
- Đây chính là cục diện hắn phải đối mặt, ta chỉ làm nó tới sớm hơn mà thôi, ở trường hợp như vậy, đương nhiên sẽ có vẻ kịch liệt hơn, hắn giúp đỡ tên hòa thượng phóng túng kia, ta lại làm cho hắn trực tiếp khiêu chiến đối thủ, sao Hoàng huynh lại cảm thấy rất ngoan độc?
Công chúa của Xạ Nhật Tiên Quốc nhìn huynh trưởng của nàng, đối phương nhún vai cười cười, hắn chỉ là tùy ý nói một chút, đương nhiên sẽ không thật sự sinh ra lòng nhân từ, hai chữ nhân từ không có khả năng xuất hiện trên người nhân vật có thân phận như hắn, đối với điểm này, hắn đã hiểu rõ từ khi còn rất nhỏ.
- Chỉ là, ta cảm thấy có chút đáng tiếc.
Hoàng tử mỉm cười, trong đôi mắt xinh đẹp của công chúa Xạ Nhật Tiên Quốc xuất hiện một tia kinh ngạc khác thường, xem ra Hoàng huynh có chút xem trọng tên Tần Vấn Thiên này, nếu không, hắn cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
Đáng tiếc, đương nhiên là tiếc cho Tần Vấn Thiên rất có khả năng sẽ gặp phải đả kích từ trước tới nay chưa từng có, nếu như bị buộc nói ra câu nói như vậy, hắn làm sao có thể giữ vững bản tâm, nếu như hắn không nói, e rằng sẽ càng thảm hại hơn...
Hoàng Hữu Địch đương nhiên sẽ không cut ra, hắn bước đi chậm rãi, Tần Vấn Thiên hai lần lặp lại câu cút ra đây, nếu hắn không xuất hiện thì hắn không phải là Hoàng Hữu Địch.
- Ta rất sớm đã nhận ra ngươi, thời khắc ngươi tiến vào thánh viện, quang mang trên người ngươi lấn áp tất cả mọi người, cho nên mỗi một khắc ta đều so sánh bản thân với ngươi, chỉ có điều ý nghĩ như vậy cũng không có duy trì liên tục bao lâu liền bị ta lãng quên, ngươi mặc dù có ánh sáng vạn trượng trong nháy mắt, giống như diều hâu bay lượn khắp bầu trời, nhưng mà, ở trong mắt Đại Bằng không nên có sự tồn tại của diều hâu, bởi vì hắn từ nhỏ đã định sẵn sẽ xưng bá bầu trời, bởi vậy nếu không phải do vị công chúa kia, ta nghĩ chúng ta sẽ không có quan lại với nhau.
Hoàng Hữu Địch nói, khí thế trên người bắt đầu phóng ra ngoài, khí tức vô cùng cường đại, từng ảo ảnh Nhân Hoàng bao quanh toàn thân hắn, trong tích tắc này, thân hắn khoác lên Nhân Hoàng giáp, giống như tuyệt thế Nhân Hoàng chân chính, thiên hạ có địch.
- Sáu vị Nhân Hoàng, mỗi một vị Nhân Hoàng đều có khí thế thuộc tính khác nhau, Hoàng Hữu Địch, quả nhiên là thiên kiêu chân chính, từ nhỏ quan sát chín đại hoàng điển, có thể tu hành được sáu, trừ vị huynh trưởng kia của hắn ra, trong thế hệ Tiên Thai của Cửu Hoàng Tiên Quốc không một ai có thể đánh đồng với hắn, Hoàng Vô Địch vô cùng cường đại.
- Thật mạnh.
Các thiên kiêu đều nhìn Hoàng Hữu Địch, sáu vị Nhân Hoàng xung quanh thân thể của hắn, ở giữa có Tiên Thai gần hoàn mỹ, chỉ một luồng khí tức kia lại cường đại đến mức khiến cho lòng người run rẩy, cảnh giới của hắn tuy chỉ có Tiên Thai lục trọng, nhưng kể cả nhân vật thiên kiêu Tiên Thai thất trọng cũng cảm nhận được một lực lượng làm trái tim đập mạnh.
- Ngươi nói hai câu bảo ta cút ra đây, như vậy, câu nói kia, ta muốn ngươi lặp lại hai mươi lần, như vậy mới có thể tính là tương đối công bằng.
Hoàng Hữu Địch vừa cười vừa nói, hắn đi từng bước một về phía Tần Vấn Thiên, sáu vị Nhân Hoàng tỏa ra quang mang vạn trượng, đột nhiên bạo phát ra ánh sáng sáu màu, trực tiếp bao trùm một phần không gian, bao phủ toàn bộ khu vực nơi Tần Vấn Thiên đang đứng, ánh sáng sáu màu này hội tụ lại với nhau, trong nháy mắt hóa thành lực lượng hủy diệt không gian, trực tiếp xoắn giết mảnh không gian này.
Trên người Tần Vấn Thiên là thần hoa lưu chuyển, có uy lực vô cùng, Thánh Tiên Thai hoàn mỹ không chút tì vết phóng ra, yêu uy làm lòng người run sợ bộc phát, quanh người hắn xuất hiện ảo ảnh thần quy, vị thần quy này vô cùng to lớn, bao trùm khắp một vùng không gian bên cạnh hắn, khi luồng sáng hủy diệt sáu màu hỗn tạp ập tới, ảo ảnh thần quy rung động, nó bị ăn mòn từng chút một, mắt thấy như sắp vỡ vụn.
Hoàng Hữu Địch là người kiêu ngạo, làm sao có thể không cường đại, hắn không cường đại thì làm sao chắc chắn vượt qua Hoàng Vô Địch, cảnh giới của hắn là Tiên Thai lục trọng cao hơn Tần Vấn Thiên, trong chiến đấu thông thường, đối mặt với nhân vật thiên kiêu cùng cảnh giới, chỉ với Nhân Hoàng tiên quang sáu màu trên người hắn đã có thể hủy diệt đối thủ, thậm chí không cần hắn ra tay.
Thực lực mới là vốn liếng mà Hoàng Hữu Địch kiêu ngạo, hắn đương nhiên có tư cách kiêu ngạo.
Nhìn thấy ảo ảnh thần quy trên người Tần Vấn Thiên không ngừng suy yếu nhưng vẫn có thể kiên trì, Hoàng Hữu Địch cười nói:
- Không hổ danh là kẻ có tư cách làm ta xuất thủ, nếu như bị Nhân Hoàng tiên quang hủy diệt, như thế cũng chẳng có gì vui nữa, hoàn hảo ngươi không yếu đến mức trực tiếp bị ta ngộ sát, nếu vậy không biết quy tắc của thánh viện có trừng phạt ta hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận