Thái Cổ Thần Vương

Chủ thành Giang Lăng quận

Một Vô Ưu thành đã rất rộng lớn, huống chi cả Giang Lăng quận, thành trì vô tận, đất đai bên ngoài thành càng bao la vô tận, không biết có bao nhiêu thế lực.
Còn về phía Vân Châu, dù là một vị cảnh giới Tiên Đài muốn ra bên ngoài cũng rất khó, bởi vì khoảng thời gian đi đường cũng là một loại giày vò chính mình, có thể nghĩ nơi này lớn bao nhiêu.
Tại một nơi hoang vắng trong Giang Lăng quận, có một thanh niên đang ngồi trên yêu thú, bay trong không trung không nhanh không chậm, thanh niên ngồi khoanh chân mắt nhắm chặt, giống như đang tu hành trên lưng yêu thú.
Yêu thú này là một yêu thú đầu trắng, toàn thân có lông xù, vô cùng đáng yêu,
- Mệt quá.
Yêu thú phát ra tiếng người, chân trước duỗi thẳng, lộ ra vẻ hài hước.
Tần Vấn Thiên liếc mắt, dùng sức gõ vào đầu tên gia hỏa này một cái, phiền muộn nói:
- Tên hỗn đản nhà ngươi ngủ đến không biết trời đất là gì, ta phải dùng đến pháp bảo mới mang ngươi theo được, mới tỉnh chưa được bao lâu lại bắt đầu mệt rồi là sao?
- Thì bởi vì ngủ quá lâu nên mới không có tinh thần.
Tiều hỗn đản ngủ một giấc mấy trăm ngày, cuối cùng mấy hôm trước cũng tỉnh lại, hôm nay nó nói truyên lưu loát, tuy giọng còn như ngái ngủ, nhưng ít ra còn có thể nói một câu biểu hiện ý nghĩa trọn vẹn.
- Còn nữa, về sau không được gọi ta là tiểu hỗn đản, thật mất danh dự.
Tiểu hỗn đản quay đầu nói.
- Thế ta gọi ngươi là gì?
Tần Vấn Thiên nói.
- Để bản bảo bối nghĩ xem, Thái Cổ Thú Vương được không?
Tiểu hỗn đản, hai mắt lóe lên.
- Cút đi.
Tần Vấn Thiên đánh cho tiểu hỗn đản một cái, tiểu hỗn đản này lại còn là Thái Cổ Thú Vương gì chứ?
- Ai da, bản bảo bối đã thức tỉnh lại trí nhớ của thần thú. Đích thực là hậu duệ của Thái Cổ Thú Vương, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy.
Tiểu hỗn đản thở dài. Nhìn lên vòm trời, nó có cảm giác tịch mịch.
- Sau giấc ngủ này ngươi quả thực lĩnh ngộ được rất nhiều, mức độ khoác lác đã tăng thêm một bậc rồi.
Tần Vấn Thiên liếc mắt.
- Bản báo bối ta không thèm tranh miệng lưỡi với ngươi, thật mệt quá…-
Hai con mắt của tiểu hỗn đản như muốn nhắm lại, đúng vào lúc này lại nhìn thấy đằng xa có mấy thân ảnh đang bay tới, trong đó một người đích thực là mĩ nhân, hai vai tuyết trắng.
- Thật xinh đẹp.
Tiểu hỗn đản không còn buồn ngủ chút nào nữa, nhanh chóng mang theo Tần Vấn Thiên tiến lên phía trước, cơ thể thu nhỏ vào lao vào lòng nữ tử kia.
Tần Vấn Thiên ngạc nhiên đến thổ huyết, thân thể đờ ra, chỉ thấy tiểu hỗn đản như ánh sáng lao vào lòng nữ tử.
- Tỷ tỷ, người thật xinh đẹp.
Giọng tiểu hỗn đản như trẻ nhỏ, nữ tử vừa định tức giận, nghe được giọng nói này lập tức không giận nữa, trên mặt lộ ra vui vẻ, ôm tiểu gia hỏa vào lòng, nói:
- Tiểu yêu thú thật đáng yêu.
- Đương nhiên, bản bối ta là độc nhất vô nhị trong thiên địa này.
Móng vuốt của tiểu hỗn đản bắt đầu không thành thật, Tần Vấn Thiên nổi giận, thật là nghiệp chướng.
Nhất là lúc mấy tên thanh thiên bên cạnh nữ tử kia dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn. Tần Vấn Thiên dở khóc dở cười, hắn bị tiểu hỗn đản này gài bẫy, vừa tỉnh giác đã háo sắc hơn trước.
- Hả?
Đúng vào lúc này, một gã thanh niên trong đó nhìn Tần Vấn Thiên thay đổi, trong mắt bắn ra tia sáng, hắn cười lớn, nói với Tần Vấn Thiên:
- Các hạ là người phương nào, đang chuẩn bị đi đâu?
- Kẻ phiêu bạt, không có mục đích.
Tần Vấn Thiên bật cười lớn, ánh mắt mang theo vui vẻ, nhưng trong lòng lại khẽ trầm xuống, vừa rồi, ánh mắt kia là có ý gì?
- Phiêu bạt Tiên Vực, thật nguy hiểm, mấy người bọn ta đến từ cùng một tông môn, chuẩn bị tiến về Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành, các hạ phiêu bạt bên ngoài, không bằng chúng ta kết thành bằng hữu, giúp đỡ lẫn nhau, như thế nào?
Thanh niên kia mỉm cười, có vẻ như có cảm tình rất tốt với Tần Vấn Thiên.
- Được được.
Tần Vấn Thiên vừa mới muốn từ chối, tiểu hỗn đản kia đã mở miện nói, Tần Vấn Thiên hung hăng liếc tên gia hỏa kia.
Lúc này nữ tử cũng hướng về phía Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Ta tên Lãnh Y, chúng ta kết bạn, cùng đi, thế nào?
- Ngươi trả lời tỷ tỷ xinh đẹp của ta đi.
Tiểu hỗn đản giật giật , Tần Vấn Thiên bất đắc dĩ gật đầu cười nói:
- Được, chỉ là, các vị đến Phiêu Tuyết thành có chuyện gì?
- Các hạ không biết sao?
Lãnh Y hiếu kỳ nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:
- Phiêu Tuyết thành Tiên linh hiển hóa, từ một năm trước người của Vân Châu đã kéo nhau đến Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành, có lẽ các hạ hay lưu lạc bên ngoài, ít tiếp xúc với mọi người, nên không có nhiều tin tức.
- Đúng là như vậy, dạo gần đây, ta đều tu hành ở bên ngoài.
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Chỉ là, Phiêu Tuyết thành Tiên Linh hiển hóa là ý gì?
- Các hạ cứ đi rồi sẽ biết, đây là đại sự của Vân Châu, nhất là đối với một số đại sư luyện khí mà nói, vì chuyện này, Khương thị nhất mạch của Vân Châu đã phái một đám người đến trước dò đường, chỉ là ngang đường phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, không biết các hạ có biết không?
Lãnh Y nhìn Tần Vấn Thiên cười nói.
Trong lòng Tần Vấn Thiên rung động, thật không ngờ người của Khương thị nhất mạch vì đi Phiêu Tuyết thành mới đi qua Vô Ưu thành, từ đó dẫn đến sóng gió, nhưng người của Khương thị nhất mạch là đi Phiêu Tuyết thành, như vậy e rằng đi Phiêu Tuyết thành sẽ có nguy hiểm.
- Không, đối với nhũng chuyện như thế này ta không rõ lắm.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói.
- Vậy được, chúng ta cùng đi.
Lãnh Y mỉm cười nói.
Tần Vấn Thiên liếc mắt qua tiểu hỗn đản, gật dầu nói:
- Cũng được.
- Còn chưa hỏi danh tính của các hạ?
Lãnh Y tươi cười, cất bước đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, lập tức có một mùi thơm xông vào mũi, Tần Vấn Thiên lộ ra một tia dị sắc:
- Thiên Vấn.
- Thì ra là Thiên Vấn huynh, đường đến Phiêu Tuyết thành còn khá xa, có thể gặp gỡ và kết bạn với Thiên Vấn huynh xem như cũng là duyên phận, chúng ta lên đường thôi.
Lãnh Y mỉm cười bước đi chậm rãi, mấy thanh niên bên cạnh nhìn nhau, đồng thời cũng bước chậm, Tần Vấn Thiên không hề biến sắc bước đi.
Vô Ưu thành là một thành nhỏ hoang vu thuộc Giang Lăng quận, còn Phiêu Tuyết thành là một trong ba tòa thành lớn nhất Giang Lăng quận, nằm ở vị trí trung tâm Giang Lăng quận, cường giả như mây.
Chỉ là trên đoạn đường này, bọn người Tần Vấn Thiên phải đi trong rất nhiều ngày, cách xa hơn mấy ngàn dặm, bọn họ đã nhìn thấy một tòa thành trì bao la hùng vĩ xuất hiện.
Tần Vấn Thiên lúc này đứng ở vị trí cách thành mấy ngàn dặm, đây là nơi tụ họp của rất nhiều người, Phiêu Tuyết thành giống như một tòa thành độc lập, ở khu vực biên giới Phiêu Tuyết thành có nhiều quỳnh lâu đài các.
Xa xa, có một tòa thành trì cao ngất, có vẻ như cao lên tận trời xanh, tường thành cao hàng vạn mét, trên tường thành có mười tám thần binh chắm trên đó, dùng để chấn nhiếp thiên hạ, vô cùng đáng sợ.
- Vô Ưu thành ở rất xa, lãnh thổ rộng lớn, có mấy thế lực cấp Đại Tiên, Vô Ưu thành chỉ là một tòa thành nhỏ ở Giang Lăng quận, trước mặt chính là Phiêu Tuyết thành, là một trong ba tòa thành lớn ở Giang Lăng quận, có thể xem như chủ thành, cường đại, phồn thịnh hơn rất nhiều so với Vô Ưu thành, e rằng phải là gấp hàng trăm lần.
Tần Vấn Thiên nói thầm trong lòng.
Một tòa thành trì này, chỉ độ rộng lớn cũng có thể so với một nguyên thế giới bình thường, thực sự là một đại thành.
- Thiên Vấn huynh, chúng ta sắp đến rồi.
Lãnh Y bước đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn dòng người lưu động trên mặt đất, nàng cười quyến rũ nói:
- Huynh xem, trong thời gian này số người vào Phiêu Tuyết thành đếm không hết, tất cả thế lực trong Vân Châu rộng lớn đang tụ tập tại đây.
- Truyền thuyết của Phiêu Tuyết thành là thật sao?
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, mấy ngày này hắn cũng biết thêm nhiều tin tức về Phiêu Tuyết thành, nhưng đó đều là lời đồn, đến bây giờ, truyền thuyết ẩn hiện có dấu hiệu trở thành sự thật, bởi vậy mới hấp dẫn cường giả khắp vùng Vân Châu tới đây, kể cả Khương thị nhất mạch, đây là thánh địa của Vân Châu.
- Có thể dẫn đến phong ba như vậy, sao có thể là giả được, cường giả của cả Vân Châu tuyệt đối không phải người ngu.
Lãnh Y mỉm cười nói:
- Chúng ta đi thôi, tìm một tửu lâu, nghỉ ngơi một chút, ăn cơm xong chúng ta tiếp tục lên đường vào Phiêu Tuyết thành, được không?
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt lóe sáng, tiểu gia hỏa nhảy lên bả vai hắn, nhìn tòa thành trì này, ghé vào tai hắn, âm thanh thật nhẹ, nói:
- Tòa thành này thật cao, bản bảo bối ta cảm nhận được một lực lượng rất mạnh-
- Thật hay giả?
Lãnh Y cười nhìn qua tiểu hỗn đản, vui vẻ nói.
- Bản bảo bối ta nói đương nhiên là thật-
Tiểu hỗn đản không phục.
- Được rồi, ta tin ngươi.
Lãnh Y gật đầu, bước đi về phía trước, nhưng nàng thấy Tần Vấn Thiên vẫn đứng bất động ở chỗ cũ, không khỏi quay đầu lại, nói:
- Thiên Vấn, đi thôi.
- Không. đã đến Phiêu Tuyết thành rồi, chúng ta nên tách ra thôi.
Tần Vấn Thiên nói, lập tức mang theo tiểu hỗn đản đi một hướng khác, đi thẳng đến Phiêu Tuyết thành, làm cho Lãnh Y nhăn mày, đôi mắt dịu dàng kia lóe sáng.
- Đợi đã.
Đúng lúc này, Lãnh Y mở miệng nói, giọng nói không một chút ôn hòa, chỉ mang theo hàn ý lạnh lùng.
Tần Vấn Thiên ngoảnh lại nhìn Lãnh Y, nói:
- Có chuyện gì sao?
- Ngươi không phải là Thiên Vấn mà là Tần Vấn Thiên đúng không?
Lãnh Y uốn éo bước đến chỗ Tần Vấn Thiên, vẻ tươi cười trong mắt có vài phần đùa giỡn.
- Vì sao ngươi biết ta?
Tần Vấn Thiên hạ thấp giọng hỏi.
- Giang Lăng quận hạ lệnh truy nã ngươi, làm sao ta có thể không biết?
Lãnh Y cười lạnh, nhìn xuống tiểu hỗn đản:
- Tiểu súc sinh này còn chiếm tiện nghi của lão nương, cho rằng lão nương không biết sao?
-
Ánh mắt tiểu hỗn đản lóe lên, nhìn chằm chằm Lãnh Y, mở miệng nói:
- Tức chết bản bảo bối rồi, ác nữ, thật ghê tởm.
- Tiểu súc sinh, ngươi nói ta nên đem ngươ hầm cách thủy lấy canh uống hay là làm thịt kho tàu đây.
Lãnh Y cười khanh khách, lúc này có nhiều bóng người bay lên trời và đứng cùng chỗ với bọn họ, hình như bọn họ còn gọi thêm người đến, vây kín Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn chung quanh, lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Y thì hắn cảm thấy nữ tử này có mục đích, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, không nghĩ rằng cả Giang Lăng quận đã truy nã hắn, xem ra hắn phải đổi thân phận mới có thể bước vào Phiêu Tuyết thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận