Thái Cổ Thần Vương

Tham kiến Thần Vương

Nụ cười của Mạc Khuynh Thành ngọt ngào biết bao, nàng cứ cười cười mãi, đôi mắt ướt đẫm rồi, nàng nhìn bóng dáng mặc trang phục trắng trước mặt mình, nói:
- Ngươi còn chưa hỏi ta có đồng ý gả hay không đó?
- Vậy nàng đồng ý không?
Tần Vấn Thiên cười hỏi.
Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn ráng mây đỏ tía khắp trời, lớn tiếng hét lên:
- Ta đồng ý.
Tiếng thét của nàng vang vọng khắp hư không, xung quanh hai người không một ai nói tiếng nào, khiến cho cả vùng đất xung quanh yên ắng vô cùng, không ai dám nói gì, thậm chí, đến thở mạnh cũng không dám, hai vị Thượng Tiên, sắc mặt của họ lúc này có thể nói là muốn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu.
- Tiền bối, xin lỗi, ta đã có người ta thích rồi, bởi thế, đa tạ ý tốt của tiền bối.
Đôi mắt của nàng nhìn về phía hai vị Thượng Tiên, nàng đã chuẩn bị tinh tần để gánh chịu mọi hậu quả.
- Ngươi có biết, người ngươi cự tuyệt là ai không?
Người phu nhân xinh đẹp kia lạnh lùng cất tiếng, toàn hư không đều dường như nín thở.
- Khuynh Thành, ngươi điên rồi.
Người của Mạc phủ lúc này mới như hồi tỉnh, chen chúc tiến lên, nhị thúc Mạc gia lại càng chằm chằm nhìn vào Tần Vấn Thiên, phẫn nộ quát lên:
- Ngươi tìm chỗ chết.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên quay qua nhìn nhị thúc của Mạc Khuynh Thành, thần sắc điềm nhiên, bình thản nói:
- Ta không muốn làm ngươi bị thương, bởi thế, ngươi cứ đứng yên một bên mà nhìn là được rồi.
- Ngươi…
Nhị thúc của Mạc Khuynh Thành chỉ tay vào Tần Vấn Thiên, tức giận nói:
- Kẻ điên nhà ngươi, ngươi hại Mạc phủ ta, hai mươi năm trước, ngươi ở bên ngoài Mạc phủ chờ đợi Khuynh Thành ra đời lẽ nào là vì ngày hôm nay, điều này thật sự quá hoang đường, quá đê tiện.
- Để ta cho ngươi xem.
Tần Vấn Thiên nói một cách nghiêm trang, một ánh mắt nhìn qua, trong khoảnh khắc, nhị thúc của Mạc Khuynh Thành chỉ cảm thấy linh hồn chấn động, toàn thân ướt đẫm, cứ thế nhìn chăm chăm vào Tần Vấn Thiên, quả nhiên, hắn không phải người thường, chẳng trách hắn không già.
- Ta không quan tâm ngươi là ai, giờ thì ngươi cút đi cho ta, ta không giết ngươi.
Lúc này, người trẻ tuổi cầu hôn với Mạc Khuynh Thành mang vẻ mặt sầm sầm u ám nhìn Tần Vấn Thiên nói, giống như đang ban phát ơn huệ, phụ mẫu hắn đích thân tới thế giới Lạp Tử để cầu hôn cho hắn, không ngờ, lại bị người khác tát vào mặt thế này.
Tần Vấn Thiên thản nhiên liếc nhìn hắn, rồi ánh mắt nhìn qua chỗ khác, người thanh niên chỉ cảm thấy trong đôi mắt của hắn dường như coi thường sự tồn tại của y, giống như là căn bản không có y tồn tại trên đời, hơn nữa, thân ảnh áo trắng này, lại còn vô cùng anh tuấn, đôi mắt người thanh niên trẻ tuổi ánh lên vẻ tàn nhẫn.
- Giết hắn.
Thần sắc người thanh niên trẻ tuổi trở nên dữ tợn, quay người lại truyền đạt mệnh lệnh với Kim Điêu mà phụ mẫu hắn đang cưỡi, Kim Điêu đó gào lên một tiếng chát chúa, móng sắc giơ lên, bước về phía trước.
Không biết từ lúc nào Tiểu Hỗn Đản đã nhảy xuổng khỏi người Mạc Khuynh Thành, cơ thể nó đột nhiên biến đổi, toàn thân phát ra ánh sáng sắc vàng kim, cơ thể nó từng chút từng chút một biến thành khổng lồ, rất nhanh chóng to hơn cả Kim Điêu đó, một khí tức Vương giả tuyệt thế toát ra từ trên người nó, ánh mắt đó, và cả uy thế chấn áp vô hình đó khiến trái tim người ta đập lên điên cuồng kinh hoàng.
Kim Điêu run lẩy bẩy không ngừng, móng vuốt sắc nhọn của nó không cách nào chống đỡ được cho thân thể, rầm một tiếng, không ngờ đã phủ phục trên mặt đất, không chỉ có Kim Điêu đó, mọi người còn kinh hãi phát hiện, tất cả chim bay thú chạy ở xung quanh không ngờ cũng đồng loạt ngã xuống, dần dần, toàn bộ đều phủ phục trên mặt đất, cơ thể bọn chúng run rẩy không ngừng, phủ phục về phía mà Tiểu Hỗn Đản đang đứng, giống như thể triều bái vị vua của chúng.
- Chuyện này là sao?
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng khác thường đó, đôi đồng tử không kiềm được phải nhíu lại, mắt bọn họ nhìn chăm chăm vào Tiểu Hỗn Đản, nó như thể Vạn Thú Vương, con chó nhỏ trắng như tuyết đó không ngờ lại khiến cho một Yêu Tiên phải phủ phục xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Ta kêu ngươi giết hắn, phế vật.
Người thanh niên trẻ tuổi thấy Kim Điêu cúi đầu quỳ trước Yêu thú của đối phương thì không khỏi giận dữ mắng lớn, nhưng ánh mắt của phụ mẫu hắn lại hơi nheo lại, tiên niệm quét qua Yêu thú đáng sợ vừa xuất hiện ấy, bọn họ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, Yêu thú này mới chỉ để lộ ra một chút khí tức, mà đã rất đáng sợ, khiến chư Yêu phủ phục quỳ bái.
- Tiểu Hỗn Đản
Mạc Khuynh Thành ngạc nhiên không tưởng nhìn cảnh tượng ấy, đây là…, nhóc con từ nhở tới lớn nàng luôn ôm trong lòng, không ngờ lại là đại yêu?
Người nhà Mạc gia cũng khiếp sự ngây người, mắt đảo qua nhìn vào Tần Vấn Thiên, nhị thúc của Mạc gia lạnh lùng nói:
- Ngươi quả nhiên đã sớm có mưu đồ.
- Bọn ta tới đây từ Kỳ Liên Tiên môn của Thanh Huyền Tiên Vực, các hạ là người phương nào?
Ánh mắt hai Thượng Tiên nhìn vào Tần Vấn Thiên hỏi.
Nhưng mà, Tần Vấn Thiên căn bản không hề để mắt tới bọn họ, mắt của hắn vẫn chỉ nhìn vào Mạc Khuynh Thành, cười nói:
- Khuynh Thành, còn nhớ hai năm trước nàng từng nói với ta, người mà nàng sẽ gả cho sẽ cưỡi chân long thần phong mà tới, trang sức trải vạn dặm, ráng mây tía khắp trời, trời sinh dị tượng, thiên hạ chấn động, ta nói, người tương lai sẽ lấy nàng, hắn sẽ trải trang sức đỏ suốt hàng vạn hàng triệu dặm, nối thẳng lên Thượng Giới Thiên, chư Thiên thần thú giáng xuống, trời sinh dị tượng, Cửu Thiên chấn động, chư Thiên thần ma tới triều bái.
Đôi đồng tử xinh đẹp ấy lóe lên tia sáng lấp lánh kỳ lạ, nhìn chăm chăm vào Tần Vấn Thiên, nàng đương nhiên nhớ rõ, nhưng mà, đây không phải là một giấc mơ đẹp hay sao?
- Chỉ cần người cưới ta là Quái thúc thúc, tất cả mọi thứ, đều không là gì cả.
Mạc Khuynh Thành rơi nước mắt dịu dàng cười nói.
- Nhưng chuyện ta đã đồng ý với nàng, đương nhiên ta sẽ làm được.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên hiền hòa dịu dàng không gì sánh được, lòng người xung quanh chấn động, tên này, hắn điên rồi sao? Trải vạn triệu dặm trang sức, chư Thiên thần thú giáng lâm? Cửu Thiên cùng chấn động, chư Thiên Thần ma tới triều bái? Hỏi thế gian, ai là người có thể làm được.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời cao, điềm nhiên nói:
- Khai Thiên.
Chỉ một cái liếc mắt, trời xanh rung lên, một đạo thần quang rạch mở bầu trời, vô tận những ánh hào quang từ ngoài trời chiếu rọi xuống, ngay tại nơi mà Tần Vấn Thiên đứng, từng đạo ánh Thần quang chiếu đi khắp mọi phương hướng, những nơi thần quang đi qua, mọi người kinh ngạc phát hiện, bọn họ không ngờ có thể nhìn thấy cảnh tượng ở những nơi mà ánh sáng đi qua, nơi đó có từng tòa từng tòa thành trì hùng vĩ to lớn, thế lực Tông Môn cường thịnh tới cực điểm, cung điện nguy nga sừng sững lơ lửng giữa không trung, đây, là thế giới thiên ngoại hay sao?
Ba mươi ba đạo ánh sáng, bắn rọi về ba mươi ba Tiên Vực, bay lượn trong Tiên Vực, thời khắc này, vô số người của ba mươi ba Tiên Vực ngẩng đầu lên, nhìn đạo Thần quang kia.
Trải vạn dặm triệu dặm trang sức, nối thẳng lên Thượng Giới Thiên.
Trên bầu trời thế giới Lạp Tử, đi theo những đạo ánh sáng đó, là từng tiếng gầm kinh thiên truyền tới, sau đó, trên bầu trời ở trên đầu đám đông, có Kim Long ngũ trảo cưỡi mây mà tới, Phụng Hoàng tới với thần hỏa khắp trời, Kỳ Lân lao nhanh trên bầu trời cao, chim mặt trời cất tiếng ngân dài… từng vị từng vị Thần Thú, từ thiên ngoại hạ xuống, hơn nữa, còn không ngừng tràn vào bầu trời của thế giới Lạp Tử, không biết có bao nhiêu Thần Thú xuất hiện.
Người của thế giới Lạp Tử ngước lên nhìn trời cao, từng người từng người run lẩy bẩy, trời ơi, xảy ra chuyện gì đây?
Chư Thiên Thần Thú hạ dần xuống, tới khoảng không phía trên Mạc phủ, từng vị từng vị Yêu Thú to lớn khổng lồ không gì sánh được bay lượn quanh bầu trời, lượn vòng trong không trung, cường giả tới từ Tiêm Môn đó, người nào người đấy run rẩy, hai vị Thượng Tiên, trong lòng cũng run lên một cách điên cuồng.
- Thần tích, đây là Thần tích sao?
Rất nhiều người quỳ xuống đất bái lạy chư Thiên Thần Thú, vô cùng kích động.
Nhưng mà, có nhiều ánh mắt hơn đổ dồn về phía Tần Vấn Thiên, một ánh mắt mở trời, phủ vạn dặm triệu dặm trang sức, chư Thiên Thần Thú giáng lâm, hắn, thật sự làm được rồi.
Mạc Khuynh Thành nhìn cảnh tượng này với nỗi kinh ngạc tột bậc, đôi mắt đẹp đẫm lệ, đây là nằm mộng sao?
Trên trời cao, chợt có từng đạo từng đạo thân ảnh từ thiên ngoại hạ xuống, mỗi một đạo thân ảnh lại toát lên khí tức thâm sâu không lường, giống như thần linh trên trời, sự tồn tại của những Thiên Thần cao cao tại thượng, còn có cả nhân vật ma đầu đáng sợ, giống như chư Thiên thần ma.
Không chỉ như vậy, lúc này, trong những khung hình về ba mươi ba Thiên Tiên Vực nơi mà ánh sáng đi qua, có rất nhiều người trong khung cảnh đó cũng hướng ánh mắt nhìn về phía này, giống như thể họ có thể nhìn thấy thế giới Lạp Tử, thần sắc của bọn họ lúc này rất nghiêm túc trang trọng, chăm chú nhìn vào cảnh tượng bên Tần Vấn Thiên này, bọn họ đương nhiên biết đó là ai, là vị thần mà chúng sinh tín ngưỡng.
Hai vị Thượng Tiên run rẩy trong lòng, đôi chân cũng đang run bần bật, mỗi một người mỗi một Yêu xuất hiện ở đây, đừng nói bọn họ, cho dù là cường giả mạnh nhất của Tiên môn bọn họ ở đây, e là cũng chỉ có thể quỳ gối.
Trên vòm trời cao, mỗi một thân ảnh đi tới, đều là những nhân vật mà sự tồn tại của họ là điều mà bọn họ không cách nào chạm tới, là sự tồn tại xa tới không thể với tới, vậy thì người thanh niên mặc đồ trắng này, hắn là ai?
- Hắn là ai?
Những người xung quanh đều đang thầm hỏi câu đó. Người của Mạc phủ cũng đang hỏi, thời khắc này, thật quá không chân thực.
- Yêu Thần Sơn thống lĩnh chư Thánh Thú của Thái Cổ Hoang Vực tới chúc mừng Thần Vương, tham kiến Thần Vương.
Chư Yêu cúi đầu, bất kể là Thần Thú hay Yêu Thú, thời khắc này đều cung kính vô ngần, lòng bọn họ kích động, người đứng trước mặt bọn họ đây là Thần Vương, nghe nói hiện nay đến Yêu Chủ muốn gặp còn khó, bọn họ có thể tới đây để chúc mừng Thần Vương, đó là một niềm vinh dự vô thượng.
- Chúc mừng Thần Vương.
- Chúc mừng Thần Vương.
Trong không trung, chư Thiên Thần triều bái, giống như đang triều bái một vị thánh.
- Thái Cổ Thần Vương Điện, chúc mừng Thần Vương.
Bên ngoài bầu trời, nơi mà ba mươi ba đạo ánh sáng chiếu tới, một đạo quang rọi tới Thái Cổ Thần Vương Điện, trong điện Thần Vương, vô số người khom lưng hành lễ.
- Thanh Huyền Thiên Đế Cung, chúc mừng Thần Vương.
Một đạo ánh sáng khác, chiếu tới Thanh Huyền Tiên Vực Thiên Đế Cung, trong Thiên Đế Cung, người của các chi các mạch đều khom người triều bái.
- Xích Dương Thiên Tào gia, chúc mừng Thần Vương.
Lại trong một khung cảnh khác, rất nhiều người của Tào gia đang quỳ một chân trên đất, Thần Vương điện và Thanh Huyền Thiên Đế Cung, là thế lực trực thuộc Thần Vương, bọn họ không giống, càng cần phải thành kính hơn, càng tôn trọng hơn.
- Đông Hoàng Thiên Đông Hoàng Thị, chúc mừng Thần Vương.
Một khung hình khác, người đứng đầu là một nữ tử, đó là Đông Hoàng Anh, nàng thống lĩnh những người của Đông Hoàng Thị sau khi đã được chỉnh đốn lại, mùi vị trong lòng nàng, có ai biết được
Từng đạo từng đạo âm thanh vang lên từ ba mươi ba Thiên Tiên Vực, thời khắc này, vang vọng trong toàn thế giới Lạp Tử, chư Thiên triều bái, chúng sinh phủ phục, ba mươi ba Thiên Tiên Vực, chúng sinh được biết đại hỷ của Thần Vương, tất cả đều ngước mắt nhìn lên ánh Thần quang trên trời cao chúc mừng, xuất phát từ nội tâm của họ, trong cuộc chiến chư Thần, Thần Vương đã cứu giúp cả chúng sinh.
Một tiếng “bịch” vang lên, đầu gối của hai Thượng Tiên quỳ xuống đất, phủ phục trên đó, đầu cúi sát vào đất, cơ thể run rẩy, giờ phút này, bọn họ làm gì mà còn không biết người thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình là ai.
Trong cả thiên hạ này, người có thể khiến cho người trong ba mươi ba Thiên Tiên Vực đồng loạt triều bái, duy chỉ có một người.
Truyền thuyết của trời đất, của Thanh Huyền, tín ngưỡng tồn tại, hắn thống nhất Thanh Huyền, phong Thiên Đế, người đời bái lạy.
Hắn còn có một danh hiệu khác, Thái Cổ Thần Vương.
Ngân hà Cửu Thiên, ba mươi ba Tiên Vực, độc nhất vô nhị.
Hắn là vị thần chí cao vô thượng, là Thần Vương trong truyền thuyết, nhưng mà hôm nay, bọn họ đã được gặp, không chỉ là gặp, bọn họ lại còn định cướp người từ tay hắn.
Lúc này, bọn họ phủ phục trên mặt đất, không chỉ là vì khiếp sợ mà phủ phục, còn là vì nỗi chấn động, kích động từ tận trong đáy lòng, Thần Vương, đang ở trước mặt bọn họ.
Thanh Huyền Tiên Vực, có ai mà không muốn gặp Thiên Đế Tần Vấn Thiên?
- Ngài, trở về rồi.
Một vài lão nhân của thế giới Lạp Tử, cũng run rẩy cả người, giọt lệ già nua tuôn rơi, chậm rãi quỳ xuống lạy, một sự sùng kính vô thượng phát ra từ nội tâm, đã từng, là hắn, cứu cả thế giới Lạp Tử, hắn chính là vị Thần của mảnh Thế Giới này, đến nay, hắn đã trở về, bọn họ chưa từng nghĩ tới việc lại có thể được nhìn thấy hắn từ khoảng cách gần tới vậy, đến nay, hắn không chỉ là vị Thần của thế giới Lạp Tử, mà còn là Thần của chư Thiên, được thế gian xưng tụng là Thần Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận