Thái Cổ Thần Vương

Lĩnh ngộ

Tần Vấn Thiên hiện tại đã đến cảnh giới Tiên Đế đỉnh cấp, thế nhưng đối phương đã thoát phàm nhập thánh, lĩnh ngộ quy tắc pháp nguyên, siêu thoát phàm tục. Cho dù chiến lực của Tần Vấn Thiên rất mạnh, thế nhưng hiện tại nếu hắn muốn vượt cảnh tiêu diệt nhân vật siêu phàm thì hiển nhiên vẫn là không làm được. Vừa đánh một trận với đối phương, Tần Vấn Thiên cũng đã cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của nhân vật thuộc cấp bậc này.
Hơn nữa, đây mới chỉ là lực lượng lĩnh ngộ quy tắc pháp nguyên, nếu như thành tựu nhiều hệ quy tắc pháp nguyên thì sẽ đáng sợ tới mức nào cơ chứ. Sự biến đổi về chất sẽ áp đảo chiến lực siêu nhiên của hắn, cho dù tinh hồn của hắn có mạnh đến mấy thì vẫn sẽ khó có thể chống đỡ.
Đương nhiên, nếu như Tần Vấn Thiên cũng lĩnh ngộ được quy tắc pháp nguyên thì lại là chuyện khác. Khi ấy, hắn tin bản thân có thể dễ dàng tiêu diệt kẻ điên trước mắt.
Giọng điệu uy hiếp của Tần Vấn Thiên khiến cho này kẻ điên kia nhìn hắn mà tà mị cười, nói:
- Chẳng mấy khi gặp được một kẻ thú vị như người. Đã vậy thì ta sẽ tha không giết bọn hắn, chỉ có điều, nếu như ngươi cho rằng lĩnh ngộ quy tắc pháp nguyên là chuyện dễ dàng thì sai hoàn toàn rồi. Ta đây nghìn năm mài một kiếm, giết người chỉ là để thử kiếm mà thôi, không giết bọn họ cũng chẳng làm sao cả. Ta ngược lại rất tò mò, không biết ngươi cần bao nhiêu năm thì sẽ lĩnh ngộ được.
- Chuyện này không cần tiền bối lo lắng.
Tần Vấn Thiên vẫn cười nói. Kẻ điên kia tà mị cười, thân hình lập tức lóe lên, cuối cùng lại hóa kiếm mà biến mất, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Sau khi hắn rời đi, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, cuối cùng đã được thở phào nhẹ nhõm. Chỉ thấy từng bóng người đi tới, khom người nói với Tần Vấn Thiên:
- Đa tạ ơn cứu mạng.
- Tiền bối thực lực siêu nhiên, có thể đánh một trận với nhân vật siêu phàm, bội phục.
- Sớm đã nghe danh Tần huynh, hôm nay được thấy, quả thật danh bất hư truyền, đung là mở rộng tầm mắt.
Dịch Thanh đi tới chắp tay mà nói với Tần Vấn Thiên:
- Trước đây ta nếu có chỗ nào bất kính thì xin Tần huynh thứ lỗi. Hôm nay nếu như không có Tần huynh cứu giúp, chỉ sợ tất cả bọn ta đã phải chết oan chết uổng.
- Nhấc tay mà thôi.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói, vẫn rất hiền hoà.
- Tần huynh, ngươi ẩn thân thật là sâu, sớm biết ngươi lợi hại như vậy thì chúng ta đã có thể ôm chặt đùi ngươi rồi.
Mộ Dung Tiêu Tiêu tiến lên phía trước ôn nhu cười nói.
Dịch Liên liếc mắt thoáng nhìn Mộ Dung Tiêu Tiêu, cảm thấy có một chút chán ghét. Nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết sao lại tu hanh được tới cảnh giới bây giờ. Ánh mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong lòng mơ hồ có chút buồn vô cớ. Lúc trước không chú ý tới, không ngờ hắn lại anh tuấn như vậy, khí chất cực kỳ xuất sắc, toàn thân đều như có hào quang bắn ra bốn phía.
So sánh với Đan Lãnh Thu đang đứng phía dưới, đung là căn bản không có cách nào đánh đồng hai người với nhau, Đan Lãnh Thu không tư cách so bì với Tần Vấn Thiên.
Tuy rằng Dịch Liên chán ghét bộ mặt dày của Mộ Dung Tiêu Tiêu, thế nhưng trong lòng cũng mơ hồ có kích động muốn tiến lên. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy Tần Vấn Thiên quay sang nói với Mộ Dung Tiêu Tiêu:
- Ta đã bao giờ ẩn nấp cái gì, chỉ là Đan huynh quá mức xuất chúng, cho nên Mộ Dung tiên tử cũng muốn kết giao với hắn. Đây âu cũng là chuyện thường tình của con người.
Tuy Tần Vấn Thiên đang mỉm cười, thế nhưng lại có vài phần từ chối người ta từ xa ngàn dặm. Nghe được lời này, Dịch Liên liền bỏ ý nghĩ tiến lên. Đúng vậy, lúc trước bọn họ ai ai cũng vây quanh Đan Lãnh Thu, xa cách Tần Vấn Thiên, thậm chí nàng còn nói ra vài lời châm chọc. Hiện tại thấy người ta lợi hại lại muốn tiếp cận, đây tính là cái gì?
Tần Vấn Thiên có thể ra tay cứu giúp đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, rất có lòng có dạ rồi. Nếu như là một kẻ lòng dạ nhỏ mọn thì chỉ sợ bọn họ cũng đã phải chết.
- Các vị không cần khách khí, tu hành không dễ, đến đây khoáng mạch Thao Thiết mạo hiểm cũng đều là vì tu hành, hi vọng các vị đều có thể đạt được thu hoạch.
Tần Vấn Thiên chắp tay với đoàn người, sau đó lập tức cất bước về phía trước, đi khỏi đám người. Mọi người đều tránh ra, đáy mắt vẫn lộ ra ý cảm tạ.
Sắc mặt Mộ Dung Tiêu Tiêu thoáng lộ ra một chút xấu hổ. Nàng đương nhiên hiểu rõ, cái gọi là liên minh giữa bọn họ tự nhiên đã không còn tồn tại.
- Hắn muốn làm cái gì?
Đúng lúc này, ánh mắt mọi người lóe lên, đều nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Bọn họ thấy Tần Vấn Thiên bất ngờ tiến vào trong này dòng sông kiếm đổ xuống từ hư không này. Dòng sông kiếm nhẹ trôi mà lại chất chứa kiếm ý cuồn cuộn không dứt, pháp thân xuất hiện trên thân hình Tần Vấn Thiên, chống đỡ sức ăn mòn của dòng sông kiếm.
- Hắn muốn học theo kẻ điên kia, lấy dòng sông kiếm rèn luyện bản thân, cảm ngộ quy tắc pháp nguyên của kiếm?
Mọi người sợ hãi.
Lúc trước, khi Tần Vấn Thiên và Đan Lãnh Thu luận đạo đã lấy kiếm làm chủ đề, từ điểm đó là có thể nhận ra, Tần Vấn Thiên thiện kiếm, hơn nữa, lĩnh ngộ của hắn đối với lực lượng quy tắc của kiếm chắc chắn là sâu sắc hơn Đan Lãnh Thu.
Nếu đã am hiểu kiếm ý, năm đó kẻ cuồng kiếm kia có thể nhập đạo trong vực sâu, thì Tần Vấn Thiên lại có gì mà không thể?
Đoàn người chỉ thấy thân thể Tần Vấn Thiên không ngừng chìm xuống, từng chút một tiến vào bên trong vực sâu, cuối cùng đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Dám ở dưới vực sâu mài kiếm, ngoại trừ ngộ tính đối với kiếm phải đủ cao ra thì bản thân cũng cần có lực lượng siêu phàm, bằng không căn bản là sẽ không ngăn cản được lực ăn mòn của dòng sông kiếm, sẽ bị hủy diệt trực tiếp ở dưới dòng sông kiếm.
Có người mở miệng nói. Bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh dòng sông kiếm mà cảm ngộ, không dám tiến vào bên trong.
Từng thân hình lóe lên, mỗi cường giả đi về một bên, tiếp tục lĩnh ngộ lực lượng pháp nguyên của kiếm chất chứa trong con sông này. Bởi vì có trận chiến giết chóc với kẻ cuống kiếm vừa rồi mà trong lòng bọn họ lại có khát vọng mạnh hơn.
Đương nhiên, cũng có một vài người cẩn thận rời đi, lo lắng kẻ điên kia lại một lần nữa phát điên trở về đánh giết, nếu vậy thì bọn họ thảm chắc.
Đan Lãnh Thu cũng không rời đi, hắn đi tới bên cạnh dòng sông kiếm mà ngồi xuống, hai tròng mắt lóe lên tia sáng sắc bén đáng sợ. Hắn phải tìm lại thể diện đã đánh mất, chỉ có một cách, đó là lĩnh ngộ sớm hơn Tần Vấn Thiên một cảnh, thoát phàm nhập thánh.
Đám người Mộ Dung Tiêu Tiêu đều đã từng bị Đan Lãnh Thu vứt bỏ một hồi, suýt nữa bị hại chết, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục quấn quít lấy Đan Lãnh Thu. Đoàn người coi hắn như người lạ không nhận ra nhau vậy, dù sao thì mấy người Mộ Dung Tiêu Tiêu cũng không dám trả thù Đan Lãnh Thu. Bất kể Đan Lãnh Thu có ti tiện tới mức nào, thế nhưng thực lực của hắn vẫn còn đó, huống hồ, chỉ dựa vào thân phận đồ tôn của giới chủ thì cũng đã không có ai dám thật sự đối phó hắn.
Trong nháy mắt, cả mấy năm đã trôi qua. Trong mấy năm này, Đan Lãnh Thu vẫn ngồi ở đó cảm ngộ kiếm ý, như thể nếu không đạt được kiếm đạo thì thề sẽ không bỏ qua. Không ít người lúc đầu được Tần Vấn Thiên cứu cũng đang ở đó, có người là vì tu hành, có người vốn muốn rời đi nhưng vì muốn nhìn Tần Vấn Thiên thêm một lần nữa, xem tới khi nào thì hắn có thể đi ra, nên mới lưu lại tiếp tục cảm ngộ.
Có đôi khi, lòng hiếu kỳ cũng là một động lực cường đại.
Tại vực sâu, có một bóng người toàn thân bao phủ quang minh giống như một màn sáng vậy. Dòng sông kiếm chảy xuống, rơi vào trên màn ánh sáng, ngay lập tức liền hóa thành kiếm ý hình giọt nước thẩm thấu tiến vào trong thân thể Tần Vấn Thiên. Tuy giống như một giọt nước rơi, thế nhưng nó lại khiến cho Tần Vấn Thiên cảm nhận được một tia sắc bén kinh người, giống như muốn phá hủy tất cả mọi thứ trong cơ thể hắn vậy.
Tần Vấn Thiên rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao quần áo kẻ điên lúc trước lại rách nát đến thế, trên người còn có rất nhiều vết máu, hiển nhiên là kẻ điên ấy cũng đã phải chịu nổi khổ phi nhân giống như hắn.
Không chỉ có cảm ngộ, hắn cũng đồng dạng lấy thân thể máu thịt của mình ra mài kiếm, bảo sao sau thành tựu kiếm đạo lại phóng túng bản thân tùy ý làm bậy, đại khai sát giới. Chắc hẳn, quá trình này quá mức thống khổ, hắn đã bị đè nén quá lâu nên mới muốn điên cuồng làm càn một hồi.
Máu tươi rỉ ra bên khóe miệng Tần Vấn Thiên, trên mặt hắn lộ ra thần sắc thống khổ. Chỉ có điều, hắn vẫn nhẫn nại, phải tự minh thể nghiệm lực lượng quy tắc pháp nguyên cường đại của kiếm thì mới có khả năng cảm nhận rõ ràng.
Càng nhiều lần như vậy thì Tần Vấn Thiên càng thể ngộ được rõ ràng, từng chút một cảm nhận sự sắc bén, bá đạo, cũng như ôn nhu của kiếm.
Quy tắc pháp nguyên chất chứa nhiều loại hình thái, chỉ cần ngươi đủ cường đại thì sẽ có thể khống chế tất cả, kiếm ý cũng chinh là ý của ta.
Thế nhưng, biết rõ là một chuyện, muốn thật sự hiểu ra và hiểu thấu lại là một chuyện khác.
Thời gian cứ thế không ngừng trôi đi, cảm ngộ của Tần Vấn Thiên đối với quy tắc càng ngày càng sâu sắc, cảnh giới của hắn không ngừng vững chắc, thật sự đã đạt tới cấp bậc Tiên Đế đỉnh phong, dường như chỉ còn cách quy tắc pháp nguyên một chút nữa.
Hôm ấy, thân thể Tần Vấn Thiên vẫn đứng trong dòng sông kiếm tại vách núi, mặc cho dòng sông kiếm không ngừng chạy qua thân thể. Hiện tại, hắn đã không còn chống lại, hoàn toàn đắm mình trong dòng sông kiếm, bộ quần áo màu trắng hắn mặc từ lâu đã loang lổ vết máu, thế nhưng hiện tại, khi dòng sông kiếm chảy qua thân thể hắn, hắn lại không có chút gì sứt mẻ, cũng không còn thấy thống khổ như năm đó nữa. Hắn chỉ nhắm mắt lại, an tường vô cùng, giống như đang rơi vào trong một cảnh giới kỳ diệu nào đó.
Vì sao dòng sông kiếm chảy qua thân thể nhưng lại không lộng thương hắn?
Trong pháp nguyên của kiếm chất chứa kiếm nhiều loại hình thái, nếu như bản thân hắn đã thật sự cảm nhận được sự ôn nhu của kiếm thì kiếm này dĩ nhiên không thể gây thương tổn cho hắn được nữa.
Quan trọng hơn, điều này thậm chí hàm ý rằng, hắn đã mơ hồ có thể khống chế hình thái của kiếm.
Thế nhưng, thời khắc này, dường như Tần Vấn Thiên còn chưa hay biết, hắn vẫn chìm đắm ở trong thế giới của bản thân, có vẻ như đang giác ngộ.
Từ lúc Tần Vấn Thiên bước vào khoáng mạch Thao Thiết tới giờ đã được hơn mười năm. Hôm ấy, dòng sông kiếm vẫn giống như xưa mà đổ xuống, chảy qua thân thể của Tần Vấn Thiên, hắn vẫn nhắm mắt bao lâu nay cuối cùng đã mở mắt ra, trong con ngươi chói lòa sáng ngời như sao hiện lên một nét cười thản nhiên.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn lại, không ngờ dòng sông kiếm lại nghịch thế chảy ngược, chuyển động lên phía trên không trung.
Lúc này, ở phía trên mặt đất, xung quanh dòng sông kiếm, vẫn có rất nhiều cường giả, một nhóm rời đi lại có một nhóm tiến tới, mấy người Đan Lãnh Thu và Mộ Dung Tiêu Tiêu thì vẫn còn ở đó. Đan Lãnh Thu không cam lòng, không ngộ được kiếm đạo, thề không rời đi.
Đúng lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng lại, ai ai cũng hoảng sợ mà nhìn chằm chằm vào khoảng không. Chỉ thấy một khí tức khủng khiếp tới cực điểm đáp xuống, sau một khắc, thân thể của tất cả bọn họ sau này chợt lui về phai sau. Bọn họ nhìn thấy một vòng thiên hà xuất hiện từ trong vực sâu, dòng sông kiếm chảy ngược lên, giống như mãnh thú hồng hoang mà lao về phía bầu trời, hóa thành gió bão kinh người, chỉ cần một luồng gió bão tràn ra thì cũng có thể tiêu diệt một vị Tiên Đế.
Cả đám người lui về phía xa, ai nấy đều ngưng mắt nhìn gió bão phía trước mặt. Sau một khắc, đôi mắt bọn họ lại một lần nữa ngưng trọng. Không ngờ ở chính giữ kiếm phong hung bạo lại có một bóng người, hắn một thân bạch y loang lổ vết máu, thế nhưng lại cứ như vậy mà đứng giữa kiếm phong hung bạo, giống như là thần linh chân chính được chúng sinh cúng bái vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận