Thái Cổ Thần Vương

Thiên Cương cảnh thất trọng

Bên trong cột mốc của Tiên Vũ Giới, hơn bảy mươi vị thiên kiêu nhìn thấy rất rõ ràng phản ứng của mọi người bên ngoài.
Nhất là ở trong nháy mắt khi ba chữ Tần Vấn Thiên khắc vào vị trí trên cùng của cổ bia, bên ngoài dường như nhấc lên sóng to gió lớn, vô số bóng người bị chấn động tới mức mất cảm giác, lập tức dâng lên một sóng to gió lớn.
Đế Thí nhìn đến thế hệ tộc trưởng gia tộc thất vọng. Lâu Băng Vũ nhìn thấy được thần sắc phức tạp của Mai Sơn kiếm chủ. Tư Lăng nhìn thấy niềm vui bất ngờ của của cường giả Tử Lôi tông cùng với Tư gia.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy được nước mắt của Mạc Khuynh Thành.
Nhìn nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt tuyệt mỹ này, trong lòng Tần Vấn Thiên dường như có dòng nước ấm chảy qua. Sự khẩn trương của nàng, kích động của nàng, hài lòng của nàng, đều in sâu vào trong nội tâm Tần Vấn Thiên, khiến cho hắn ghi nhớ ở nước Sở nữ tử khuynh thế này lại cùng mình mến nhau.
Khi đó nàng là đệ nhất mỹ nữ của nước Sở, hắn vẫn chỉ là hạng người vô danh bừa bãi. Hiện tại, nàng là thánh nữ của Dược Hoàng cốc, luyện đan sư ngũ giai, hắn là đệ tử của Trượng Kiếm tông, nghĩa tử của Nhân Hoàng, người đứng đầu trên thứ hạng cổ bia Tiên Vũ Giới.
Bọn họ đều đang cố gắng, số mệnh khiến cho bọn họ gặp nhau, như vậy, hắn lại sẽ nắm lấy số mệnh, không cho nữ tử thuần mỹ khuynh thành lạc ra khỏi trong cuộc đời của mình.
Lâm Tiên Nhi và Lâu Băng Vũ các nàng đều chú ý tới nước mắt của Mạc Khuynh Thành. Chỉ thấy khóe mắt của Lâm Tiên Nhi lộ nụ cười mỉm ôn hòa, lặng lẽ liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh, khẽ nói:
- Ngươi phải đối xử thật tốt với thánh nữ.
Tần Vấn Thiên nhìn Lâm Tiên Nhi, mỉm cười gật đầu.
- Cạn một chén, chuẩn bị khi nào cưới thánh nữ vào cửa vậy?
Lâm Tiên Nhi nâng chén, Tần Vấn Thiên cùng nàng cụng một chén, cũng không kịp để ý tới rượu mạnh thiêu đốt người, cả hai đều uống một hơi cạn sạch.
Lâm Tiên Nhi nhìn thấy trong mắt Tần Vấn Thiên có vẻ suy tư, không khỏi trợn trừng mắt, kiêu hãnh hừ một tiếng:
- Ngươi sẽ không phải chưa từng nghĩ qua chứ?
Tần Vấn Thiên xấu hổ gật đầu, hít một tiếng:
- Trên đường đi tới, từng trải qua quá nhiều chuyện, căn bản không kịp dừng bước, thật sự thiếu nợ nàng rất nhiều.
- Vậy ngươi bây giờ nghĩ vẫn còn kịp, nữ tử giống như thánh nữ vậy, ngươi không cưới vào cửa, người muốn theo đuổi vẫn còn nhiều.
Lâm Tiên Nhi cười khanh khách, hai con ngươi giống như nước vẫn là động lòng người như vậy, trên người tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, khiến cho người ta đắm đuối. Tần Vấn Thiên nhìn hai ánh mắt ôn hòa sáng rỡ này, mơ hồ cảm giác không có cách nào nhìn thấu.
- Đúng.
Tần Vấn Thiên nặng nề gật đầu, hắn đang suy nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa mình phải trở về Đại Hạ, đến lúc đó hắn sẽ quay về nước Sở, nếu như Khuynh Thành nguyện ý, như vậy thì thành thân ở nước Sở, quê hương của mình như vậy Khuynh Thành nhất định sẽ cao hứng vô cùng. Còn có nghĩa phụ, Tần Dao tỷ, Mạc Thương lão sư, bọn họ đều sẽ rất cao hứng.
Thật sự có hơi nhớ mọi người a, không biết nghĩa phụ bọn họ có khỏe không?
- Tần sư đệ, thật sự hâm mộ ngươi. Có nữ tử như thánh nữ yêu ngươi như vậy, nếu ngươi đại hôn, nhất định phải mời các sư huynh đệ uống rượu mừngđấy.
Quý Phi Tuyết nhìn Tần Vấn Thiên nâng chén cười nói, ánh mắt hắn trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn qua Lâu Băng Vũ bên cạnh Tần Vấn Thiên, chỉ thấy đối phương hơi cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên bờ vai, lại không nhìn thấy được hai con mắt lạnh lùng của nàng.
- Nhất định, đến lúc đó Quý sư huynh, Đoạn Hàn sư huynh còn có Băng Vũ các ngươi đều phải tới.
Tần Vấn Thiên cười đáp lại, hắn lại uống một chén rượu, có vẻ có chút cao hứng.
Lâu Băng Vũ ngẩng đầu lên, con ngươi lạnh lùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, vừa lúc Tần Vấn Thiên cũng nhìn về phía nàng, trên gương mặt tuấn tú lộ ra ý cười ôn hòa, trong đôi mắt trong suốt lộ ra nụ cười rạng rỡ. Giờ phút này, hắn không có nửa điểm cuồng ngạo và yêu dị, giống như là một tia ánh sáng mặt trời, bất luận là mắt hay khuôn mặt đều vô cùng dễ nhìn, nhìn cực kỳ thoải mái.
- Thế nào?
Tần Vấn Thiên thấy Lâu Băng Vũ thất thần nhìn vào hắn, khẽ nói.
- Không có gì.
Trên mặt của Lâu Băng Vũ hiện lên một vẻ kinh ngạc khác thường, lập tức hoảng hốt vội vàng xoay người, lại cúi đầu, không nói gì.
- Rượu ngon món ăn ngon, mỹ nhân làm bạn, sao không có tấu nhạc chào mừng.
Quý Phi Tuyết vừa cười vừa nói, mọi người tiếp tục hưởng thụ rượu ngon món ăn ngon ở đây, trong cơ thể không ngừng phát sinh biến hóa, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía ở ngoài cột mốc. Tuy rằng bảng thứ hạng của cổ bia đã được đưa ra, nhưng rất ít người rời đi, hình như bọn họ vẫn đang chờ đợi những người này đi ra ngoài.
Về phần bảng danh sách thứ hạng cổ bia Tiên Vũ Giới được dưa ra, vẫn đang duy trì, tin tồn thuộc về Tần Vấn Thiên cũng càng lúc càng nhiều.
Tất cả những điều này, Tần Vấn Thiên đều không biết, cũng không có hứng thú quá lớn. Hắn trừ ăn uống ra, chính là nhìn bóng hình xinh đẹp bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười ôn hòa. Tuy rằng cách cột mốc, nhưng nàng vẫn ở bên cạnh mình, vẫn nhìn mình, chờ đợi mình.
Mấy ngày qua, Tần Vấn Thiên cảm giác thực lực của mình tiến bộ từng chút một, ở đây rất nhiều nhân vật thiên kiêu, say lại tỉnh, tỉnh lại say.
Điều khiến cho Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ chính là, nữ tử giống như Lâu Băng Vũ vậy, nàng cũng không đi kìm chế chính mình, tùy ý cho mình say sưa. Quý Phi Tuyết sẽ ở bên cạnh nhìn nàng, không cho Lâu Băng Vũ bị người khác chiếm tiện nghi. Khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, ngược lại khiến cho Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Mai Sơn kiếm chủ giáo dục ra đệ tử Lâu Băng Vũ, hi vọng nàng vượt qua Quý Phi Tuyết, nói vậy Lâu Băng Vũ vẫn còn xem Quý Phi Tuyết là mục tiêu. Quý Phi Tuyết đệ tử của Lăng Thiên kiếm chủ, tuy là bên trong ẩn giấu đối thủ cạnh tranh, nhưng có thể cũng thần tượng Lâu Băng Vũ. Quý Phi Tuyết nhất định quan tâm tới nàng nhiều hơn so với những người khác.
Nữ tử ưu tú giống như Lâu Băng Vũ vậy, lại trẻ đẹp, Quý Phi Tuyết tuy là một trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ không sinh ra một tâm tư ái mộ.
- Hai người bọn họ ngược lại cũng rất xứng đôi.
Lúc này, Tần Vấn Thiên ngồi ở trước một mặt vách đá, quay đầu nhìn lên ánh sáng trên cột mốc, thì thào nói nhỏ.
- Phải vậy không?
Lâm Tiên Nhi ở bên cạnh Tần Vấn Thiên từ chối cho ý kiến cười, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, giống như mang theo nụ cười có vài phần ý nghĩa phi phàm:
- Có thể, không cần thiết.
- Ngươi thấy được phù văn trên vách đá của cột mốc sao?
Tần Vấn Thiên nhìn Lâm Tiên Nhi hỏi.
Lâm Tiên Nhi lắc đầu, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một vẻ kinh ngạc khác thường:
- Ngươi có thể nhìn thấy được?
- Đúng, vừa mới bắt đầu không nhìn thấy được, sau lại mơ hồ cảm nhận một chút. Hiện tại, ta đã có thể nhìn thấy rõ ràng một chút.
Tần Vấn Thiên gật đầu, khiến cho trong con ngươi xinh đẹp của Lâm Tiên Nhi hiện lên một tia sáng kỳ dị, nàng nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Thật không biết yêu nghiệt ngươi từ đâu tới, chỉ có điều ngươi thấy cũng không có sai. Ta cũng cảm giác trong cột mốc này có chỗ không tầm thường. Giới chủ bố trí tiệc rượu khoản đãi chúng ta, những rượu tiệc này có thể thúc đẩy chúng ta tu hành, còn có thể tăng cường lực nhận biết của chúng ta, chắc là vì vách đá trên cột mốc làm nền.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Lâm Tiên Nhi hiếu kỳ hỏi.
- Quá thâm ảo, bây giờ còn xem không hiểu.
Khóe miệng của Tần Vấn Thiên cong lên hiện ra một nụ cười nhạt, khiến cho Lâm Tiên Nhi trừng mắt nhìn hắn, lại không biết nàng biểu lộ ra thần sắc hờn dỗi như vậy thu hút người khác tới mức nào.
- Chỉ có điều, chắc hẳn là có thể thử xem.
Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, lập tức nhắm mắt lại, cuối cùng lại trực tiếp tiến vào trong trạng thái nhập định tu hành, khiến cho đôi mắt đẹp của Lâm Tiên Nhi ở bên cạnh lóe lên. Người này vẫn thật là quá độc. Chẳng lẽ mình lại không có mị lực như thế?
Nghĩ vậy Lâm Tiên Nhi đi sang bên cạnh Tần Vấn Thiên ngồi xuống, có chút đùa dai vậy tiến đến trước người của Tần Vấn Thiên, gương mặt tuyệt mỹ này dựa vào khuôn mặt của Tần Vấn Thiên, dường như có thể cảm nhận được đối phương hít thở.
- Đúng rồi.
Lúc này, Tần Vấn Thiên bất chợt mở miệng, lập tức mở mắt, ngược lại khiến Lâm Tiên Nhi khiếp sợ nhảy dựng lên, cuống quít lui về phía sau đi, trong nháy mắt mặt nhuộm một rặng mây đỏ, tim nàng đập thình thịch. Nhưng mà nàng lại nhìn thấy được thần sắc của Tần Vấn Thiên không có nửa điểm khác thường, nhìn nàng cười nói:
- Tiên nhi, ngươi giúp ta chuẩn bị một ít rượu ngon món ngon đặt ở bên cạnh, ta có khả năng sẽ cần phải tới bất cứ lúc nào.
Dứt lời, Tần Vấn Thiên cười sáng lạng, lại một lần nữa nhắm hai mắt lại. Điều này làm cho Lâm Tiên Nhi hoàn toàn có chút ngây dại, mắt không ngừng chớp, nàng thế nào lại có cảm giác mình bị đùa giỡn?
- Xem như ngươi lợi hại.
Lâm Tiên Nhi không nói gì nữa, lại có người sai nàng làm việc, thật đúng là đáng giận. Chỉ có điều nàng vẫn đi tới chuyển rượu ngon món ăn ngon đến bên cạnh Tần Vấn Thiên. Điều này khiến cho rất nhiều nhân vật thiên kiêu đưa mắt nhìn vào trên người của Lâm Tiên Nhi, có chút hâm mộ Tần Vấn Thiên. Những ánh mắt này ngược lại khiến cho Lâm Tiên Nhi có chút ngượng ngùng.
Bảy ngày, trong nháy mắt đã qua năm ngày. Bên trong cột mốc, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy hắn vẫn ngồi xếp bằng, trên người lại có tinh quang chói lòa rực rỡ. Trên vách đá bên trong cột mốc, mơ hồ có tinh quang chói mắt lập lòe, không ngừng chiếu xuống trên người của Tần Vấn Thiên, những tinh quang này giống như mỗi một phù văn nhảy lên.
- Cột mốc này còn có tác dụng kỳ diệu như vậy sao?
Mọi người lộ vẻ khiếp sợ, không có ai biết trên người Tần Vấn Thiên có chuyện gì xảy ra, duy nhất chỉ có Vũ Mục Tiên Vũ Giới giới chủ mỉm cười. Người đạt vị trí đứng đầu cổ bia Tiên Vũ Giới, quả thật cũng không phải chỉ là vận khí.
Tinh quang mênh mông càng lúc càng mạnh, tập trung ở trên thân thể của Tần Vấn Thiên, chỉ nghe trong cơ thể của Tần Vấn Thiên, có nguyên phủ rít gào, có tiếng võ mạng Thiên Cương vang vọng, luân mạch chấn động, ngôi sao hóa thành sóng lớn thét gao.
Tần Vấn Thiên giống như cái động không đáy vậy, tùy ý cho phù quang ngập trời này tiến vào thân thể, trong vòng một ngày ngắn ngủi, trong cơ thể của Tần Vấn Thiên phát ra tiếng nổ lớn mãnh liệt, một khí tức dâng trào tràn ngập ra. Khí tức trên người Tần Vấn Thiên không ngờ phát sinh lột xác, bốn vị võ mạng Thiên Cương đồng thời lơ lửng ở khoảng không trên đỉnh đầu, càng rực rỡ chói mắt hơn.
- Một ngày, phá cảnh.
Trong giây lát, trong lòng mọi người thầm run rẩy? tTếp đó, tu vi của Tần Vấn Thiên hắn bước vào Thiên Cương thất trọng cảnh, nhớ lúc trước bước vào Tiên Vũ Giới hắn vẫn còn là cảnh giới Thiên Cương ngũ trọng.
Hiện tại, hắn không chỉ có thu hoạch được vị trí đứng đầu cổ bia Tiên Vũ Giới, nhận được các nhiều thần thông công pháp cường đại, cảnh giới lại bước vào Thiên Cương thất trọng. Mọi người hiểu rõ, cho dù ở trên chiến lực thật sự, Tần Vấn Thiên cũng trực tiếp gây nguy hiểm cho tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại.
Lúc này, Tần Vấn Thiên cảm giác mình dường như ngồi ở giữa một mảnh tinh không mênh mông, thiên địa ngôi sao làm bàn hắn tắm rửa trong tinh quang vô cùng vô tận, phù quang hừng hực. Tinh quang vô cùng vô tận này bị hắn dẫn dắt vào trong cơ thể di chuyển, nhưng căn bản thu nạp không hết, lãng phí cực lớn.
Hình như nghĩ tới điều gì vậy, ý thức của Tần Vấn Thiên xâm nhập trong đầu người tí hôn ngôi sao, ý thức của hắn không ngừng xâm nhập sau bên trong người tí hon ngôi sao, dẫn theo tinh quang vô tận cũng rót vào bên trong.
Ở không gian ngôi sao bên trong người tí hon ngôi sao này, Tần Vấn Thiên đi lại hồi lâu, cuối cùng đi tới một vì mảnh nhỏ ngôi sao. Những mảnh nhỏ ngôi sao này chính là những mảnh nhỏ ngôi sao hắn phát hiện trong tầng sâu không gian, so với mảnh nhỏ ngôi sao ở tầng cạn hơn lại muốn càng hoàn chỉnh hơn. Trước đây hắn không có cách nào mở ra ký ức chứa trong phương diện này, hiện tại chắc hẳn là có thể thử.
Có lẽ, mảnh nhỏ ngôi sao ở đây chứa ký ức sâu hơn của phụ thân hắn.
Tinh quang vô tận vọt vào, trùng kích về phía một mảnh nhỏ ngôi sao, cuồn cuộn không dứt. mảnh nhỏ ngôi sao này càng lúc càng chói lòa, kèm theo đó là lực lượng ngôi sao vô cùng vô tận xâm nhập, cuối cùng là tiếng vỡ nát. Một đoạn ký ức xông vào bên trong ý thức của Tần Vấn Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận