Thái Cổ Thần Vương

Tên trên cổ bia

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-------------------------
Lý Hàn U nhìn Tần Vấn Thiên không thèm để ý đến mình, nàng xòe bàn tay ra vuốt ve gò má, lửa giận nóng hừng hực, lúc này trong mắt nàng hiên lên tơ máu, khuôn mặt mỹ lệ như nàng lại làm cho người có cảm giác dữ tợn, từ khi nào nàng bị vũ nhục như vậy, chưa từng có, nàng là thiên kiêu chi nữ của Lý tộc, hôm nay ở trước mặt mọi người bị người ta hung hăng vung một bạt tai, đánh lên mặt nàng, cũng như đánh lên kiêu ngạo trong lòng nàng.
Tần Vấn Thiên không nghĩ nhiều như vậy, hắn đi về phía trước như trước, đi đến biên giới cầu nổi, nhìn không gian bát ngát phía trước.
Sau khi lấy được khẩu quyết, mảnh quảng trường phong bế kia đã xuất hiện một con đường, ba người tu hành tại chỗ mấy ngày, để cho mình khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, sau đó bọn họ đi theo con đường kia phát hiện lại trở về cầu nổi, nhưng mà cầu nổi bắt đầu giao hội, vì thế bọn họ đi đến nơi này.
Lâm Tiên Nhi vốn có quan hệ không tệ với Tần Vấn Thiên, tất nhiên theo hắn đi ra, nàng có chút mong đợi, thanh niên từng bị nàng xem thường này có thể đi đến một bước kia không.
Lâu Băng Vũ ngày đó cũng bị lời nói của Tần Vấn Thiên xúc động thật sâu, Tần Vấn Thiên không chỉ không giết nàng, thậm chí bảo vật trên người nàng cũng không lấy, chỉ vì đơn giản từ trên người nàng thấy được 'Khí khái' của Trượng Kiếm Tông, một câu nói đó đã làm cho nàng không sinh ra nổi chút oán hận nào, dù cho sau đó nàng bị hắn dùng một kích đánh rớt khỏi bảo tháp, trong lòng của nàng thật lâu không thể bình tĩnh lại, nàng luôn suy nghĩ, làm sao có thể tự mình đối mặt với vấn đề này.
Cho đến khi trái tim nàng cho nàng một đáp án, nàng không oán hận Tần Vấn Thiên, nhưng nàng sẽ cố gắng để cho mình trở nên ưu tú hơn, càng thêm cường đại, cho đến một ngày, lần nữa lấy lại sự kiêu ngạo, đánh bại Tần Vấn Thiên, mặc dù tất cả đệ tử các núi Trượng Kiếm Tông đều đoàn kết, nhưng cũng có sự cạnh tranh, vì vậy tông môn chưa bao giờ ngăn cản đệ tử tranh đấu.
Hành trình Tiên Võ Giới còn chưa kết thúc, nàng vẫn còn có cơ hội, Tần Vấn Thiên có khả năng quật khởi trong Tiên Võ Giới, vì sao nàng không thể lột xác ở nơi này.
Ba người Tần Vấn Thiên bị mọi người để ý cũng bước đến, để lại cho đoàn người ba bóng lưng chói mắt, đánh thẳng vào tâm linh của bọn họ, rất nhiều năm sau, bọn họ nghĩ đến những nhân vật truyền kỳ của Hoàng Cực Thánh Vực, sẽ nhịn không được nghĩ lại một nàn này, thanh niên tuấn tú kia dẫn đầu Hoàng Cực Thánh Vực đệ nhất mỹ nữ Lâm Tiên Nhi và Trượng Kiếm Tông băng sương mỹ nhân Lâu Băng Vũ, bóng lưng của hắn lộ vẻ cao lớn có lực, giống như một tòa núi cao không thể vượt qua.
- Hàn U.
Bên cạnh Lý Hàn U, một vị đệ tử quan hệ không tệ muốn khuyên nàng, nhưng thấy Lý Hàn U ánh mắt phủ đầy tơ máu lóe lên sát ý thấu xương kia.
- Đợi được Lý Hàn Thiên đến đây, ta nhất định sẽ nhờ Hàn Thiên đại ca chém hắn thành muôn mảnh.
Lý Hàn U không biết rằng, Lý Hàn Thiên đã vẫn lạc, và cuộc chiến giữa Tần Vấn Thiên và Lâu Băng Vũ.
Ba người Tần Vấn Thiên đáp xuống đất, ánh mắt dừng ở phía trước, chỉ thấy ở nơi đó, có từng mặt bia đá to khổng lồ, thậm chí có thể xem là vách đá, mỗi một tấm bia đá trên đều có quang mang cường liệt, từng tòa bia đá kia giống như có lịch sử cổ lão, chứng kiến nhiều nhân vật thiên tài quật khởi.
Trước những bia đá này, có một nhóm người mặc bạch y, những người này thần sắc hờ hững an bình, dường như là nhân vật lánh đời, bọn họ đều là sứ giả Tiên Võ Giới, trấn thủ nơi này.
Trừ lần đó ra, phía trước địa vực bia đá bao la chính là các nhân vật thiên kiêu không bị áp chế tu vi trong Hoàng Cực Thánh Vực, bọn họ đi đến nơi này, đều an tĩnh đứng ở đó, giống như không có ý định tranh phong.
Tần Vấn Thiên thấy được người quen, bao gồm hai vị nhân vật thiên kiêu của Trượng Kiếm Tông, một người trong đó tất nhiên là Quý Phi Tuyết vô cùng chói mắt, một người khác là Đoàn Hàn, hắn cũng đi đến nơi này, điều này làm cho trong lòng Tần Vấn Thiên có chút cao hứng, Đoàn Hàn thân là đệ tử thân truyền Kiếm Chủ, trong ngày thường vô cùng lãnh tĩnh, nhưng có một thời gian bừa bãi, lại giống như hoàn toàn thay đổi thanh người khác, dù đặt hắn ở chỗ nào cũng không thể che lấp được ánh sáng trên người hắn.
Ngoại trừ Đoàn Hàn, tất nhiên cũng Đế Thí có cừu oán trong người, cùng với Đại Thương Hoàng Triều Hoàng tử Thương Đồng, tất nhiên bọn họ cũng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, trong con ngươi hiện lên sự lạnh lùng, nhất là Đế Thí, sát ý trên người của hắn không che dấu chút nào ép về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên vậy mà ở trước mặt mọi người tru sát đệ đệ của hắn, thù hận này còn chưa báo.
Nhưng Đế Thí còn chưa ra tay với Tần Vấn Thiên, Quý Phi Tuyết và Đoàn Hàn đã đi về phía Tần Vấn Thiên, làm cho Đế Thí không để bỏ đi ý muốn trực tiếp ra tay đánh chết Tần Vấn Thiên.
Trượng Kiếm Tông có bốn nhân vật thiên kiêu mạnh như vậy, trong đó có một thiên kiêu có thể trấn áp thời đại Quý Phi Tuyết, nếu như phát sinh va chạm, tất nhiên người thua thiệt sẽ là Đế Thí hắn.
- Tần sư đệ, Lâu sư muội.
Trong mắt Quý Phi Tuyết lóe lên một ý cười, trong lòng cũng có chút vui mừng, Trượng Kiếm Tông có bốn người có khả năng đến nơi này, đây chính là một việc rất đáng giá để kiêu ngạo.
Đoàn Hàn đi ở phía sau Quý Phi Tuyết, hắn cũng nhìn thấy Lâu Băng Vũ, nhìn thấy Lâu Băng Vũ đi cùng Tần Vấn Thiên, trong mắt của hắn không khỏi lộ ra một tia thú vị, nhất là ngoại trừ Lâu Băng Vũ , còn có một vị đệ nhất mỹ nhân Lâm Tiên Nhi Hoàng Cực Thánh Vực cũng đi cùng Tần Vấn Thiên đến đây, lại nghĩ đến Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi, trong lòng Đoàn Hàn có chút đố kị người sư đệ này, nhân duyên người này cũng quá tốt đi.
Lâm Tiên Nhi không nói đến, Lâu Băng Vũ là người thế nào tất nhiên hắn hiểu rõ, đệ tử Mai Sơn Kiếm Chủ thích nhất, băng sơn mỹ nữ của Trượng Kiếm Tông, rất nhiều người đều nói đùa nàng và Quý Phi Tuyết là tình lữ trời ban, mặc dù sư tôn Lăng Thiên Kiếm Chủ từng cười nói hai người có chút thích hợp, mơ hồ có ý tác hợp bọn họ, chỉ có Mai Sơn Kiếm Chủ lãnh đạm với chuyện này, luôn hi vọng Lâu Băng Vũ có khả năng siêu việt hơn Quý Phi Tuyết.
Nhưng kỳ thực trong Trượng Kiếm Tông, không ít người cũng đã xem Quý Phi Tuyết và Lâu Băng Vũ là một đôi rồi.
Lâu Băng Vũ sau lưng Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Quý Phi Tuyết, con ngươi xinh đẹp lành lạnh không nhìn ra biểu tình, sau đó nàng lại không tự chủ được nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, trong lòng lại ma xui quỷ khiến so sánh hai người với nhau.
Trước đây mục tiêu của nàng chỉ có Quý Phi Tuyết, bởi vậy nàng cực kì chú ý đến Quý Phi Tuyết, những lời đồn đại kia nàng cũng đã nghe nói qua, trong lòng cũng từng thỉnh thoảng nổi lên một chút tâm tư khác, ngay chính nàng cũng đều biến bản thân có tình cảm với Quý Phi Tuyết không, chỉ biết hắn là người cực kỳ ưu tú, mục tiêu của nàng chính là siêu việt hắn.
Rất nhanh Lâu Băng Vũ thu hết tâm tư trong lòng, có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều, nàng có khả năng nhìn ra con ngươi Quý Phi Tuyết phát sáng, mặc dù Tần Vấn Thiên ưu tú, nhưng nếu so với Quý Phi Tuyết, vẫn có chút chênh lệch, chẳng qua là không biết tương lai hai người ai có thể nâng lên cờ lớn của thế hệ trẻ Trượng Kiếm Tông mà thôi.
- Sư huynh.
Tần Vấn Thiên vẫn cực kì thưởng thức Quý Phi Tuyết, thế hệ thanh niên Trượng Kiếm Tông kiêu ngạo, nụ cười chân thành, không có bất kỳ thái độ cao ngạo ở trước mặt đệ tử Trượng Kiếm Tông, lần trước còn vì hắn ra tay giải vây, nhân vật như vậy, quả thực đáng tôn trọng.
- Sư đệ, có khả năng đi đến một bước này đủ thấy sự ưu tú của ngươi, kế tiếp con đường cổ bia mới thật sự là khảo nghiệm, tận lực đi về phía trước, đi được càng xa, càng có nhiều chỗ tốt, cố gắng xếp hạng thật cao trên Tiên Võ Giới cổ bia.
Quý Phi Tuyết mỉm cười nói.
- Đây là hành trình quyết đấu cuối cùng của Tiên Võ Giới, ngươi phải biết rằng, chờ chúng ta đi đến cổ bia, tấm bia đá khổng lồ bên ngoài kia sẽ xuất hiện tên của chúng ta, rất nhanh, tên của chúng ta sẽ được vạn người ngắm nhìn, được trăm vạn cường giả quan sát, tên của bản thân không ngừng đi về phía trước, không biết sẽ thu phục được bao nhiêu người!
- Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa mảnh không gian rộng lớn này, nhìn kia một đám nhân vật thiên kiêu tụ tập, đúng là những thiên kiêu ưu tú nhất bước vào Tiên Võ Giới, bao gồm cả tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, rất nhanh, bọn họ sẽ đi về phía từng tòa cổ bia, ghi lại Tiên Võ Giới cổ bia.
Gió phất qua không gian bát ngát, se lên y phục và mái tóc mọi người, có người nhắm mắt mà đứng, cũng có người ngồi xếp bằng, Tần Vấn Thiên và Quý Phi Tuyết chào hỏi một tiếng, lập tức ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu tĩnh tâm tu hành.
Trường bào trên người sứ giả Tiên Võ Giới theo gió nhẹ nhảy múa, bọn họ đều không nói gì, ý là vẫn còn ở chờ đợi, còn có người không chưa đến.
Trong nháy mắt ba ngày đi qua, nơi này lại lục tục có bóng người đi ra, nơi cầu nổi giao hội, mấy người Diệp Lăng Sương xuất hiện, Phàm Nhạc và Âu Dương đều ở đây, bọn họ xông vào không ít bí địa, đã trải qua rất nhiều khảo hạch, vẫn không có giải trừ được hạn chế tu vi, sau đó không biết sao cánh cửa kia mở ra, bọn họ đi đến đây, nhìn người thanh niên đang khoanh chân ngồi ở xa.
- Sau này, chúng ta không thể sóng vai chiến đấu với người kia được nữa.
Khóe miệng mập mạp hơi nhếch, giống như vì kia thanh niên mà kiêu ngạo, lúc này trong con ngươi màu đen của hắn không có chút bị ổi ngày xưa, mà lóe ra phong mang, hắn vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ ngày bọn họ gặp nhau ở Sở Quốc Hoàng, bọn họ báo danh tham gia học viện khảo hạch, sau đó và nhau bước vào Hắc Ám sâm lâm, khi đó, ai có thể nghĩ đến những thanh niên non nớt năm xưa có thể đạt đến thành tựu ngày hôm nay.
- Gia hỏa này, muốn kéo gần khoảng cách với hắn, lại phát hiện càng ngày càng xa, cuối cùng sẽ có một ngày, sợ là chúng ta không thấy được bóng lưng của hắn nữa.
Âu Dương Cuồng Sinh cũng không biết mùi vị thế nào nữa, thậm chí hắn có chút đố kị, nhưng càng nhiều hơn là chúc phúc, hi vọng người kia có khả năng đi được càng xa.
Lý Hàn U vẫn đang chờ đợi Lý Hàn Thiên đến, nhưng cho đến khi sứ giả Tiên Võ Giới mở ra đôi mắt phong duệ, nhường lại vị trí, Lý Hàn Thiên vẫn không xuất hiện, điều này làm cho sắc mặt Lý Hàn U trắng bệch, nàng biết Lý Hàn Thiên có lẽ không xuất hiện được nữa rồi.
Đồng thời mọi người còn khiếp sợ phát hiện ra, Thánh tử Thái Yêu Giới, Thiên Độc Cốc Độc Hạt Tử, hoặc là thiên kiêu của cổ quốc nào đó, đều không thấy, bọn họ vĩnh viễn phải ở lại Tiên Võ Giới.
- Đây là nơi chôn xương đáng ghét, thì ra, vị trí trên kia đã được định sẵn cả rồi.
Có người mắng nhỏ một tiếng, nói ra tiếng lòng rất nhiều người, bọn họ vốn cho là mình là nhân vật chính trong Tiên Võ Giới, nhưng cuối cùng chỉ bi ai phát hiện ra, bọn họ chẳng qua là nhân vật làm nền mà thôi.
Nhìn những người bước về phía bia đá kia, mắt bọn họ lộ ra sự cô đơn, từ hôm nay trở đi, tương lai của Hoàng Cực Thánh Vực, không còn chỗ ngồi của bọn họ nữa.
...
Bên ngoài Tiên Võ giới, vô số người ngắm nhìn về phía trước, trong ngoài, trùng trùng điệp điệp, trên trời dưới đất, phương viên trăm dặm, không biết tụ tập bao nhiêu đoàn người, bọn họ đều không ngừng chen về phía trước, chỉ để liếc mắt nhìn quang huy chói mắt trên bia đá kia sẽ xuất hiện cái tên nào đây.
Cố Lưu Phong, Quý Phi Tuyết, Đế Thí... Mỗi một cái tên bắt đầu trôi nổi phía trên cổ bia, di động ở trên cổ bia, lóe ra quang mang rực rỡ, những tên này nghe nhiều nên thuộc, càng ngày càng nhiều tên hiện lên, cổ bia càng ngày càng sáng.
Rất nhiều người của đại thế lực nắm chặt hai tay, ngưng mắt nhìn cổ bia phía trước.
Rất nhiều cường giả Thái Yêu Giáo chiếm cứ một phương vị trí, nhìn chằm chằm cổ bia, khi tên người xuất hiện ở đó, bọn họ bi ai phát hiện, tên của Thánh Tử Thái Yêu Giáo không hề xuất hiện, điều này làm cho trái tim ai cũng đập mạnh, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.
Rất nhiều người đều có cảm giác như vậy, dù là đại phái hay là cổ quốc, dù là đại tộc hay là cổ giáo, rất nhiều nhân vật hùng mạnh một phương, đều cảm giác trên người có khí lạnh, đương nhiên cũng có người lộ ra nụ cười chiến thắng, bọn họ thấy được tên môn phái mình, nhất là người Trượng Kiếm Tông, bốn cái tên trên cùng lóng lánh kia, đúng là quá chói mắt.
Chư Tiên tử Dược Hoàng Cốc hội tụ vào một chỗ, Mạc Khuynh Thành đứng ở chính giữa, nhìn ba chữ phù động 'Tần Vấn Thiên' kia, trên mặt của nàng hiện lên nụ cười rung động lòng người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận