Thái Cổ Thần Vương

Điên lão đầu nham hiểm

Điên lão đầu nghe thấy lời Tần Vấn Thiên nói liền nở nụ cười thâm ý, mở miệng nói:
- Ngươi xác định muốn đi sao? Ta nhắc nhở ngươi một tiếng, cho dù ngươi khôi phục lại được thực lực trước kia, thậm chí bước vào Đế cảnh, trong Tiên Vực Thái Cổ vẫn có rất nhiều nhân vật mạnh có thể giết ngươi như cũ. Ngoại trừ Tiên Vực Thái Cổ ra còn có ba mươi mốt Tiên Vực khác, cũng có Tiên Vực mạnh, mạnh hơn nhiều so với Tiên Vực Thiên Huyền, không lo lắng chút nào sao?
Tần Vấn Thiên nhìn cặp mắt cười híp lại kia của điên lão đầu, khẳng định nói:
- Không cần suy nghĩ nữa, ta tới Tiên Vực Thái Cổ.
Hiện giờ hắn cũng không dễ dàng bị hù dọa như vậy. Tuy Tiên Vực Thái Cổ là Tiên Vực chí thượng trong ba mươi ba Thiên Tiên Vực, người có thể giết hắn xác thực rất nhiều, mỗi kẻ đều là nhân vật đỉnh phong, không biết đã đứng trên bao nhiêu mệnh của tu sĩ vũ giả, do đó, dù là Tiên Vực Thái Cổ, trừ khi đi tới thượng tầng ra, nếu không chỉ một Tiên Đế cũng tuyệt đối không thể là nhân vật lớn như khi ở Tiên Vực Thanh Huyền được, nhưng bất kể thế nào cũng không bị tính là một kẻ yếu.
- Gan đấy, vậy ngươi tu hành ổn trước đi, khôi phục thực lực một chút rồi nói sau. Ngươi hoàn toàn không biết gì về Tiên Vực Thái Cổ cả, cứ đi như vậy thì dù là một con kiến cũng bóp chết được ngươi.
Điên lão đầu cười nói, Tần Vấn Thiên gật đầu, lời này cũng là thật, ít nhất chắc chắn không thể đi ngay lúc này.
- Cẩn thận suy nghĩ xem ngươi nên tu hành tinh hồn thuộc tính nào đi.
Điên lão đầu dứt lời liền lóe thân hình trực tiếp biến mất, Tần Vấn Thiên căn bản không thấy rõ bóng dáng đối phương, quá nhanh mà.
- Tinh hồn sao.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn hư không.
Tiên Vực Thanh Huyền, còn là Tiên Vực bị cấm, vậy năm đó phụ thân lựa chọn xây dựng thế giới thứ hai ở Tiên Vực Thanh Huyền có phải cũng vì nguyên nhân này hay không?
Thế lực gia tộc kia quá cường đại, bởi vậy mới có ý trốn tới Tiên Vực Thanh Huyền, thậm chí là Nhân thế giới, hơn nữa dù là sau đó hắn đã được sinh ra nhưng vẫn cẩn thận như cũ, không dám lộ diện, đám Hắc bá cũng như thế.
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên nghĩ tới chuyện huyết mạch bản thân hiện giờ biến mất, nếu ở Thượng Giới Thiên, huyết mạch của mình lại một lần nữa giác tỉnh, chỉ e có nhân vật đại năng nào đó sẽ nhận ra chăng
Mà hiện giờ đúng lúc hoàn toàn không phải lo lắng về sau, đây chính là trùng hợp sao?
Nhắm hai mắt lại, thu liễm tâm thần, Tần Vấn Thiên cảm thấy bay bổng, bay qua một đoạn tinh hà hẹp dài, đi tới bên bát trọng thiên, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, trực tiếp lựa chọn tinh hồn vũ mệnh quen thuộc, có thuộc tính ma đạo, lại đồng thời chứa Bất Tử Chi Lực.
Khi tinh hồn ngưng tụ được sinh ra, trên người Tần Vấn Thiên xuất hiện một cỗ uy thế cường hoàng bá đạo, một bóng dáng Ma Vương xuất hiện, Tần Vấn Thiên giống như một tu sĩ ma đạo đáng sợ, cho dù còn ở cảnh giới thấp nhân, nhưng cỗ uy thế này vẫn khiến tâm hồn người khác khiếp đảm như cũ, khiến người nhìn phải cảm thấy đáng sợ như cũ.
Đây vốn là tinh hồn thứ bảy của Thần Vấn Thiên, nhưng hiện giờ lại thành tinh hồn đầu tiên, sự chênh lệch quả thật khó có thể tưởng tượng được.
Về phần vì sao lựa chọn tinh thần võ mệnh này, nguyên nhân đứng đầu trong đó là có truyền thừa Vạn Ma, còn có một nguyên nhân khác chính là thuộc tính bất tử. Linh hồn hắn tu chính là Bất Tử Kinh, thân thể nhờ có thuộc tính bất tử, sau này sẽ có được lợi ích to lớn không thể nghi ngờ khi ở trên chiến trường.
Những tiếng động đáng sợ truyền tới, Tần Vấn Thiên bắt đầu con đường tu hành của hắn.
Chỉ trong nháy mắt mà quãng thời gian ba năm đã trôi qua.
Ba năm, khí chất trên người Tần Vấn Thiên lúc này đại biến, tái hiện lại phong hoa tuyệt đại của ngày xưa, hai mắt sáng ngời, tuấn tú vô song.
Đến nay tu vi của hắn đã là Tiên Đài cảnh.
Tốc độ tu hành như vậy quả thật kinh thiên, thế nhưng Bất Tử Kinh khôi phục linh hồn bắt đầu tu hành lần nữa, căn cơ vững chắc cường đại, cộng thêm lúc này tinh hồn trong cơ thể hắn nghịch thiên, tốc độ tu hành như vậy bản thân Tần Vấn Thiên cũng không cảm thấy kì quái.
Thậm chí nếu không phải hắn được lựa chọn tinh hồn khác với tinh hồn trước kia, cùng với công pháp khác biệt, cần khả năng lĩnh ngộ lại từng thứ, tốc độ tu hành của hắn có thể nhanh hơn được sao.
Một bóng người im lặng xuất hiện trước người Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
- Với lực lượng linh hồn và thân thể Tiên Đài hiện giờ của ngươi đủ ứng phó tình huống đơn giản rồi, ngươi có thể xuất phát đi tới Tiên Vực Thái Cổ rồi.
- Theo sự sắp xếp của tiền bối, chẳng qua trước đó ta còn có một vài chuyện cần làm.
Tần Vấn Thiên gật đầu, tự đáy lòng hắn luôn cảm kích với điên lão đầu trước mặt này.
- Muốn đi ra ngoài thông báo tin tức ngươi còn sống cho thê tử của ngươi?
Điên lão đầu dường như hiểu rõ Tần Vấn Thiên như lòng bàn tay, trong nháy mắt đã đoán ra được suy nghĩ của hắn, nói:
- Yên tâm, trước khi ta với ngươi đi tới Tiên Vực Thái Cổ, ta sẽ phái người thay ngươi đi một chuyến.
Tần Vấn Thiên có chút nghi hoặc, ngay sau đó vẫn lựa chọn gật đầu.
....
Cổ Đế Chi Thành, trong khoảng không gian ở tầng cao nhất kia, Bắc Minh U Hoàng khoanh chân ngồi xuống, im lặng tu hành. Nàng không có lực lượng đạo thống truyền thừa, dù thiên phú dị bẩm, nhưng một Tiên Đế sơ giai như nàng đứng trước Đế cảnh cũng không bắt mắt. Đây là thiên hạ đẳng cấp Tiên Đế, nàng cũng không phải không nổi danh, Đế vận không nhiều, tuy có cảm ngộ đạo thống, nhưng lại không tìm thấy được đạo thống truyền thừa.
Hiện giờ nàng đang ngồi khoanh chân lặng im tu hành.
- Tiểu nha đầu, ra đây.
Một giọng nói vang lên trong đầu Bắc Minh U Hoàng, khiến trái tim Bắc Minh U Hoàng run rẩy. Đôi mắt đẹp của nàng mở ra sáng lấp lánh, hiện giờ kẻ dám gọi nàng như vậy cũng chỉ có một người.
Nhưng ngay sau đó trong đôi mắt đẹp của nàng xuất hiện vẻ khiếp sợ, lão gia hỏa này có thể truyền âm trực tiếp vào chính giữa Cổ Đế Chi Thành, hắn rốt cuộc đáng sợ tới cỡ nào?
Thân hình nàng lóe lên một cái, Bắc Minh U Hoàng không do dự chuẩn bị rời khỏi Cổ Đế Chi Thành, sau đó chạy tới hướng chi địa Bắc Minh, thậm chí nàng không tới hoàng cung trước, mà là chạy thẳng tới cấm địa quy tắc Tiên sơn, một khu vực hoang tàn.
- Ta tới rồi.
Trong đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng lộ ra vài phần bướng bỉnh, tuy rằng giờ đây bản thân nàng đã là Tiên Đế, bên ngoài phong hoa tuyệt đại, vạn dân kính ngưỡng, nhưng trước mặt lão gia hỏa kia, nàng thật sự cảm thấy bản thân giống như một tiểu nha đầu bình thường, điều này quả thực không thể tưởng tượng được.
Một bóng dáng lôi thôi xuất hiện trước mặt Bắc Minh U Hoàng, tầm mắt hắn bị mái tóc dài che khuất, hơi có vẻ đục ngầu nói:
- Năm đó ngươi bảo ta cứu tiểu tử kia, ta không đi, có phải ngươi có chút oán hận ta phải không?
Bắc Minh U Hoàng sửng sốt, cũng không nghĩ tới điên lão đầu lại nhắc tới chuyện này. Tuy rằng chính nàng ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ lúc trước nàng có lẽ thật sự muốn ám chỉ để điên lão đầu cứu Tần Vấn Thiên.
- Chuyện này không liên quan gì tới ngươi.
Bắc Minh U Hoàng lắc đầu, hơi có vẻ có chút đau thương, giống như đang nghĩ tới trận chiến năm ấy.
- Nói như vậy thì ý của ngươi ban đầu thật sự hi vọng ta đi cứu hắn sao?
Hai mắt đục ngầu của lão gia hỏa sáng rực lên, cười tủm tỉm nhìn đối phương.
Bắc Minh U Hoàng sửng sốt, lập tức nói:
- Nếu ngươi gọi ta tới chính vì hỏi chuyện này, vậy thì ta đi đây.
Dứt lời, nàng thực sự xoay người, quyết định rời đi.
- Nếu ta nói cho ngươi biết ta hiện tại vẫn có thể cứu hắn thì sao?
Tiếng nói của điên lão đầu truyền tới, khiến thân thể Bắc Minh U Hoàng cứng lại trong nháy mắt, nội tâm hơi dao động, ngay sau đó nàng chậm rãi xoay người lại, nhìn điên lão đầu:
- Thật sự?
- Ta sẽ nói láo hay sao?
Điên lão đầu khó chịu nói:
- Chẳng qua phải phí sức một chút, ta chẳng muốn đi làm.
- Tiền bối, bất luận thế nào hắn cũng coi như là truyền nhân của người, người chẳng lẽ thấy không cứu sao?
Bắc Minh U Hoàng nhìn chằm chằm điên lão đầu nói, nếu những kẻ khác nói như vậy nàng sẽ không tin, nhưng lão nhân này, nàng tin tưởng hắn có thể làm được.
- Chẳng qua chỉ tiện tay truyền cho hắn một bộ pháp tu hành, ta cũng có thể cho kẻ khác, huống chi ngươi dường như rất bất mãn với hắn, ta tìm ngươi tới là muốn hỏi ngươi một vài chuyện. Có kẻ nào có thiên phú xuất chúng mà ngươi lại thích không, ta chuẩn bị truyền cho hắn phương pháp tu hành.
Điên lão đầu thản nhiên nói.
Bắc Minh U Hoàng nhìn chằm chằm điên lão đầu, hồi tưởng lại trận chiến thê thảm kia, bóng dáng chém giết ba đại Tiên Đế, trước khi chết trên gương mặt vẫn nở nụ cười, đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía trước, khom người nói:
- Tiên Vực to lớn, e là không có ai phù hợp nhận truyền thừa y bát của người, hi vọng tiền bối xuất thủ cứu trợ.
- Vậy sao?
Điên lão đầu dường như có chút do dự. Bắc Minh U Hoàng khẩn trương nhìn hắn, nhưng ngay sau đó điên lão đầu lại lắc đầu nói:
- Vẫn không được, hắn dường như đã tính là hồn bay phách tán, cứu hắn phải trả một cái giá không nhỏ, mà ngươi có cảm tình với hắn chẳng phải lãng phí thời giờ sao.
Nội tâm Bắc Minh U Hoàng có chút nguội lạnh, ngay sau đó khẽ cắn môi nói:
- Ta vẫn có cảm tình với hắn.
- Hổ?
Điên lão đầu nheo mắt lại cười, nhìn Bắc Minh U Hoàng, trên gương mặt tuyệt sắc của Bắc Minh U Hoàng thể hiện vẻ khát khao, giống như có thể nhéo ra nước, nhưng đây chẳng qua cũng vì để bản thân cứu hắn mới nói như vậy, trong lòng cũng thản nhiên hơn một chút.
- Cũng may, cũng may, coi như không uổng phí công sức.
Điên lão đầu thở dài, ngay sau đó bàn tay huy động, dẫn Bắc Minh U Hoàng bước vào trong không gian phế tích, một lúc sau, khi Bắc Minh U Hoàng nhìn thấy bóng dáng đang ngồi khoanh chân trước mặt, đôi mắt đẹp lập tức trợn to, lộ ra vẻ không thể tin được.
Tần Vấn Thiên cũng sững sờ, ngay sau đó gật đầu cười với Bắc Minh U Hoàng, hắn hẳn đã đoán được là nàng tới.
- Lão chết tiệt...
Bắc Minh U Hoàng lạnh lùng nhìn điên lão đầu, hiển nhiên biết bản thân đã bị chơi xỏ.
- Ngươi kêu ta là gì?
Điên lão đầu cười tủm tỉm nhìn Bắc Minh U Hoàng:
- Khi nãy ngươi nói gì đó, tiểu tử, diễm phúc của ngươi rất sâu nha.
Hai mắt Bắc Minh U Hoàng lập tức mở lớn, nàng đường đường Tiên Đế, vậy mà lúc này lại thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nói:
- Tiền bối, vãn bối nhất thời nói sai, đã biết sai rồi.
- Vậy à.
Điên lão đầu mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, lại nhìn qua Bắc Minh U Hoàng, nụ cười kia có chút ý vị sâu xa.
Tần Vấn Thiên mờ mịt chẳng hiểu gì, hai mắt chớp chớp, nhìn trên dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc của Bắc Minh U Hoàng xuất hiện thái độ xấu hổ, nhưng nàng ta nhanh chóng chuyển thành lạnh băng liếc nhìn Tần Vấn Thiên, giống như một ngọn núi băng sơn, lạnh lùng nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
- À...
Tần Vấn Thiên đầu đầy hắc tuyến, thật sự muốn cãi lại, chẳng qua nghĩ tới có việc cầu người ta liền nói:
- Công chúa U Hoàng, chúng ta thật có duyên nha, bây giờ ta có chút việc nhỏ muốn nhờ, hi vọng Công chúa đừng từ chối.
- Chuyện gì?
Bắc Minh U Hoàng nói.
- Ta muốn mượn Công chúa thay ta tới Trường Tiên Thanh quốc một chuyến, gặp thê tử của ta.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Bắc Minh U Hoàng vừa muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nghĩ tới hình ảnh thế thảm năm đó, một mái tóc đen chỉ trong nháy mắt đã bạc trắng cùng với đôi đồng tử tro tàn kia, trái tim không khỏi dao động, hơi gật đầu, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:
- Được, ta đi gặp thay ngươi.
Điên lão đầu thấy được một màn như vậy cười rộ lên, dường như có mùi âm mưu. Lần đi Tiên Vực Thái Cổ này, một mình Tần Vấn Thiên đi trước khiến hắn hơi không yên lòng, hôm nay thấy thái độ của Bắc Hoàng U Minh, hắn cũng thả lỏng một chút, trong những năm tháng mênh mông vô tận, có được một mầm mống như vậy cũng không dễ dàng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận