Thái Cổ Thần Vương

Sơ lâm Tiên Vực

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tu vi của thiếu niên này Tần Vấn Thiên chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu được, đó là Nguyên Phủ thất trọng cảnh. Người trẻ tuổi như vậy mà đã có được cảnh giới như vậy, ngay cả tại Hoàng Cực Thánh Vực cũng khó có thể tưởng tượng được. Có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa Tiên Vực cùng thế giới nhỏ bé. Tại Hoàng Cực Thánh Vực rất nhiều người thiên tư có hạn, thậm chí có thể bồi hồi mãi ở Luân Mạch cảnh và Nguyên Phủ cảnh.
Nhưng ở Tiên Vực, trước Thiên Cương cảnh đều không tồn tại trở ngại, sau khi đến Thiên Cương cảnh giới thì tốc độ tu hành mới chậm lại. Đến Thiên Tượng cảnh thì liền cần phải dựa vào sự lĩnh ngộ của mỗi người rồi. Tiên Vực cũng có vô số người dừng lại cảnh giới này mà vô pháp tiến về phía trước nữa, mà mỗi một bước đi lên sau đó đều rất khó. Khi tu vi đến Tiên Đài cảnh giới thì dù tại trong một tòa trong thành trì của Tiên Vực liền đã được coi như là tồn tại xưng vương xưng bá rồi.
Thậm chí Quận Vương trong một quận phần lớn vẫn là các cường giả có tu vi Tiên Đài cảnh. Quận Vương của một quận đối với người Tiên Vực bình thường mà nói đã là đại nhân vật cao cao tại thượng rồi.
- Lão gia tử nhà ngươi có thể trị thương được sao?
Tần Vấn Thiên tuy rằng bị thương nhưng lấy khả năng khôi phục cường hoành của hắn thì việc chữa thương không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua là Tần Vấn Thiên mới vào Tiên Vực, cũng không biết được cái gì nên cũng cần tìm người hỏi han một chút. Thiếu niên trước mắt này, trong ánh mắt ngoài sự tò mò thì lại cực kỳ trong suốt, rất thanh thuần, sau này trưởng thành chắc chắn sẽ thập phần anh tuấn.
- Ân, lão gia tử ta chuyên luyện đan trị dược, thương thế của ngươi sẽ không làm khó được hắn.
Thiếu niên gật đầu nói.
- Tốt lắm, ta đi theo ngươi, làm phiền ngươi rồi.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Tốt, ta dìu ngươi đi.
Thiếu niên nói xong liền đi lên dìu lấy Tần Vấn Thiên, bộ dáng như không có tâm cơ gì và lại nói:
- Ta gọi là Tần Phong, còn ngươi?.
- Cũng họ Tần a?
Tần Vấn Thiên sững sờ rồi lập tức cười nói :
- Chúng ta đây ngược lại là hữu duyên, ta gọi là Tần Vấn Thiên.
- Ngươi lớn tuổi hơn ta, ta đây liền trực tiếp gọi ngươi là Tần đại ca đi.
Tần Phong đỡ Tần Vấn Thiên đi về phía trước, lúc này đám người vây xem mới lục tục tản đi. Suy cho cùng Tần Vấn Thiên thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, cũng không cần quá chú ý đến trên người hắn rồi.
- Đúng rồi Tần đại ca, ngươi còn chưa có nói cho ta, làm sao ngươi lại từ trên trời rớt xuống đây?
Trong lòng Tần Phong sự hiếu kỳ vẫn chưa hết nên lại hỏi.
- Ta đến từ một cái thế giới nhỏ bé, đại khái chính là thế giới thổ dân trong miệng các ngươi đó, ta bị sức hút cường đại của Tiên Vực trực tiếp hút xuống đây.
Tần Vấn Thiên cũng không có lừa dối Tần Phong, đây cũng không phải là bí mật gì. Bên ngoài Tiên Vực có vô tận thế giới nhỏ bé, trong những thứ thế giới nhỏ bé kia cũng sẽ có người đi ra nên Tần Phong tất nhiên là sẽ biết đến chuyện này.
- Thật a?
Ánh mắt Tần Phong sáng lên cười nói :
- Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người thế giới nhỏ bé tới đây. Tại Tiên Vực có rất nhiều tin tức lời đồn về người của thế giới nhỏ bé, có một số thế giới nhỏ bé phi thường kỳ lạ thí dụ như có thiên phú tu hành tuyệt hảo, nơi đó đã từng sinh ra không ít Tiên Vương danh chấn thiên hạ. Tần đại ca, thế giới nhỏ bé của ngươi như thế nào?.
- Là một thế giới nhỏ bé rất bình thường mà thôi.
Tần Vấn Thiên mở miệng cười nói, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Tần Vấn Thiên cũng hỏi han Tần Phong về tình hình Tiên Vực nên mới biết Tiên Vực bao la vô tận cỡ nào.
Chẳng qua là một tòa Vô Ưu Thành mà đã rộng hơn mười vạn km vuông, có mấy tỉ nhân khẩu, đây là con số kinh người bực nào.
Mà tòa Vô Ưu Thành này chỉ là một trong mấy trăm thành trì của Sở Giang Quận mà thôi, như vậy có thể thấy được Sở Giang Quận lớn như thế nào ? Diện tích đất đai một quận có lẽ phải lớn bằng trăm cái Hoàng Cực Thánh Vực vậy, suy cho cùng tại trên Vân Châu đại địa, đất đai do các thành trì chiếm cứ chẳng qua là số ít mà thôi, chỉ có các khu vực có nhân khẩu tụ tập và đầy đủ tài nguyên thì mới có thể xây dựng thành chủ thành. Theo Tần Phong thì đại đa số diện tích đất đai trên Vân Châu đại địa đều là vùng ngoại ô hay đồng hoang sông núi hồ nước.
Đất đai một quận đã lớn như vậy, trong khi đó trên Vân Châu đại địa có đến tám mươi mốt quận. Nếu thả Hoàng Cực Thánh Vực tại trên Vân Châu đại địa thì chỉ tương đương với kích cỡ một con kiến mà thôi.
Đông Thánh mười ba châu. Tần Vấn Thiên từ miệng Tần Phong biết được Đông Thánh Tiên Đế là tồn tại bực nào mà có thể lấy danh hào của hắn đặt tên cho toàn bộ mười ba châu. Cũng khó trách trong mắt Đông Thánh Tiên Đế căn bản cũng sẽ không thèm nhìn kỹ để ý đến một thiên tài tại một cái vị diện thế giới nhỏ bé. Ở trong mắt Đông Thánh Tiên Đế, đó chính là một cái thế giới nhỏ bé, thật sự quá nhỏ bé.
Mà những người có tư cách tham gia tiệc rượu của Đông Thánh Tiên Đế đều là các Tiên Vương không tầm thường. Có lẽ địa vị của bọn hắn còn cao hơn các Tiên Vương chưởng khống một châu. Nếu không phải là cho Đông Thánh Tiên Đế mặt mũi thì đâu thèm đi gặp thiên tài của một thế giới nhỏ bé.
Mà đối với toàn bộ Thanh Huyền Tiên Vực mà nói, Đông Thánh mười ba châu do Đông Thánh Tiên Đế chưởng khống chỉ sợ cũng chẳng qua là một khối trong số các khu vực mà Đông Thành khống chế mà thôi. Còn bên ngoài các châu đó tình hình như thế nào thì ngay cả bản thân Tần Phong cũng không rõ. Trong cuộc đời mười sáu năm của hắn, hắn thậm chí chưa từng đi ra khỏi tòa Vô Ưu Thành này, theo đó về cái gì Thánh Địa Đông Thánh Sơn, Nhàn Vân Tiên Vương của Vân Châu đại địa, đối với hắn mà nói đều là chuyện vô cùng xa xôi, là chuyện thuộc về truyền thuyết và đều là nghe được trưởng bối nói chuyện lại như vậy.
Giấc mộng của Tần Phong chính là có thể trở thành Quận Vương một quận, trở thành một phương chư hầu, uy phong bát diện, có phủ quân của bản thân mình, đó chân chính là đại nhân vật.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến nhà Tần Phong. Nhà Tần Phong có thể được coi như là một cái tiểu gia tộc, kể từ sau khi đến Vô Ưu Thành định cư thì đã truyền thừa được mười mấy đời rồi, nhân khẩu trong nhà cũng có hơn trăm người.
- Tần Phong, sao lại mang ngoại nhân đến đây?
Trong Tần gia, một trung niên nam tử nhìn Tần Phong mang Tần Vấn Thiên đi tới thì hỏi rồi hắn có chút tò mò đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái nhưng dĩ nhiên là nhìn không thấu tu vi của Tần Vấn Thiên.
- Đây là Tần Vấn Thiên đại ca, hắn tới từ thế giới nhỏ bé, khi hạ xuống Tiên Vực thì vừa vặn rơi xuống trong Vô Ưu Thành và có bị thương một chút nên ta đi tìm gia gia để giúp hắn.
Tần Phong nhìn về phía trung niên nam tử nói.
- Người đến từ thế giới nhỏ bé?
Trung niên nam tử nhíu mày, nói:
- Tần Phong, ngươi đừng quá ngây thơ như vậy chứ, người của thế giới nhỏ bé bình thường đâu có thể dễ dàng đến Tiên Vực được như vậy, không nên đơn giản bị người ta lừa gạt.
- Thúc phụ, không phải là ngươi nói khoa trương chứ, ta có cái gì để người ta tính toán.
Tần Phong bĩu môi :
- Không nói nữa, ta đi tìm lão gia tử.
Nói xong Tần Phong trực tiếp mang theo Tần Vấn Thiên đi vào sâu trong Tần gia, sau khi đi tới một cái vườn thuốc, trong vườn thuốc có mùi thuốc quanh quẩn bốn phía khiến người ta thần thanh khí sảng. Lúc này trong viện đang có một vị thiếu nữ thân mặc bạch y, tuổi còn thanh xuân đang hái thảo dược. Bộ dáng của nàng cực kỳ điềm tĩnh và xinh xắn, khung cảnh nhìn rất an tường tĩnh mịch, cho dù trên người còn mang theo vài phần non nớt nhưng đã có thể nhìn ra được tiềm chất của tuyệt đại giai nhân rồi.
- Tần Thanh, gia gia ở đây không?
Tần Phong nhìn về phía thiếu nữ lên tiếng hỏi. Nghe vậy, thiếu nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt tinh thuần làm cho Tần Vấn Thiên có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết vậy. Tướng mạo của nàng và Tần Phong giống nhau mấy phần, vừa nhìn liền biết đây là huynh muội hoặc tỷ đệ.
Hơn nữa, từ trên người thiếu nữ này Tần Vấn Thiên mơ hồ thấy được bóng dáng của Mạc Khuynh Thành. Năm đó tại Sở Quốc khi Mạc Khuynh Thành mới mười sáu mười bảy tuổi đã được công nhận là Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ rồi. Thiếu nữ trước mắt này chẳng phải là như Mạc Khuynh Thành lúc đó sao, còn rất thuần mỹ.
- Khuynh Thành nàng sống có tốt không.
Trong lòng Tần Vấn Thiên hơi có chút tưởng niệm nói thầm, bây giờ hắn đang ở tại Tiên Vực, hai người cách nhau quá xa.
Tần Thanh cũng đưa mắt nhìn và đánh giá Tần Vấn Thiên. Nàng thấy Tần Vấn Thiên đang mỉm cười nhìn nàng với nụ cười rất ôn hòa như người ta được tắm gió xuân vậy. Tuy rằng Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào nàng nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. Ánh mắt này không như những nam nhân khác khi nhìn nàng, trong ánh mắt này có một loại cảm giác muốn thân cận.
- Đang ở đây, ngươi tìm gia gia có việc gì?
Tần Thanh dời ánh mắt đi rồi lại hỏi Tần Phong, âm thanh rất là dễ nghe.
- Ngươi cũng đừng xía vào, ta tìm gia gia chính là có việc .
Tần Phong trực tiếp mang theo Tần Vấn Thiên đi về phía trước, hô :
- Gia gia.
- Tiểu ma đầu ngươi thật đáng ghét, sao không học chị ngươi một ít.
Một đạo thanh âm truyền đến rồi từ trong viện có một lão giả đi ra, sắc mặt lão giả này hồng nhuận, tinh thần sáng láng, vừa nhìn đã thấy vẻ khỏe mạnh. Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn qua đối phương một cái, tu vi lão giả này là Thiên Tượng tứ trọng cảnh giới, tại trong một cái tiểu gia tộc đã có tồn tại như vậy, đây đại khái chính là tình huống của Tiên Vực.
Trong một gia tộc hoặc gia đình có tồn tại có tu vi Thiên Tượng cảnh là điều bình thường nhất, cảnh giới thấp hơn nên thuộc về hạ tầng, còn đến Tiên Đài cảnh thì liền có thể trở thành thành chủ một thành hoặc là có thể bình khởi bình tọa thành chủ.
Lão giả cũng đồng dạng đưa mắt đánh giá Tần Vấn Thiên, hắn đưa mắt nhìn quét Tần Vấn Thiên rồi nhân tiện nói :
- Các hạ tuy rằng bị thương nhưng cũng không phải tổn thương đến nguyên khí, tinh khí thần tràn trề, tất là nhân vật phi phàm.
- Gia gia, Vấn Thiên đại ca hắn từ trên bầu trời ngã xuống, xương cốt đều gãy rồi sao lại không có tổn thương đến nguyên khí chứ a, ngài xem giúp một chút đi.
Tần Phong bĩu môi không tin nói.
- Tốt, ta đây sẽ nhìn một chút.
Lão giả đi lên trước, chỉ thấy hắn đưa tay ấn lên trên thân Tần Vấn Thiên, một lát sau liền nới lỏng rồi hít sâu một hơi và lại nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Các hạ có sức khôi phục kinh người, huyết mạch rừng rực cường đại, tại hạ là Tần Mộc, không biết các hạ xuống đây để làm gì?.
- Hậu sinh vãn bối quả thực ngoài ý muốn bị thương, gặp Tần Phong tiểu huynh đệ nhiệt tình mời đến nơi này để xin lão tiền bối trị thương, đích xác không còn mục đích gì khác .
Tần Vấn Thiên cười khổ nói, lão gia hỏa có một ít bản lĩnh đặc thù, chỉ sợ là đã nhìn thấu tu vi của mình.
- Thật sự là như vậy a?
Tần Mộc cười hỏi, hắn thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên rất chân thành, không có vẻ như là đang nói dối.
- Thiên chân vạn xác, vãn bối được một vị tiền bối đưa từ thế giới nhỏ bé mang tới Tiên Vực rồi trực tiếp bị lực hút cường đại hút xuống đây, rơi xuống trong thành nên bộ dáng tả tơi như thế này.
Tần Vấn Thiên cười lắc đầu nói.
- Ha ha, nếu như thế thật thú vị rồi.
Tần Mộc thoải mái cười sang sảng nói :
- Các hạ có sức khôi phục kinh người, cho dù không được ta trị liệu cũng không vấn đề gì, tuy nhiên ta có đan dược có thể giúp các hạ nhanh chữa trị thân thể hơn, cũng không cần khách khí.
- Tần Vấn Thiên đa tạ tiền bối.
Tần Vấn Thiên ngược lại không khách khí tiếp nhận đan dược của đối phương, tuy hắn cũng có nhưng cũng không có cự tuyệt hảo ý của Tần Mộc.
- Tiểu hữu đến Tiên Vực lại đi thăm Tần phủ ta đầu tiên, vậy cứ ở lại nơi này đi. Tần Phong, Tần Thanh, hai huynh muội các ngươi phụ trách chiêu đãi Tần đại ca, sau này không được cười đùa ồn ào ầm ĩ mà nên tâm sự nhiều cùng Tần đại ca một chút, cố gắng học Tần đại ca một số thứ.
Tần Mộc lộ ra nụ cười ý vị thâm trường nói. Nhân vật chừng ba mươi tuổi có tu vi Thiên Tượng nhị trọng đỉnh phong cảnh giới, rồi lại có lực lượng huyết mạch cường đại và từ một thế giới nhỏ bé đến. Nhân vật như vậy tất là thiên tài phi thường đáng sợ rồi. Để cho Tần Thanh cùng Tần Phong tiếp xúc nhiều hơn với hắn tự nhiên là sẽ có chỗ tốt.
Vừa vặn, hắn còn muốn giúp hai tỷ đệ này tìm lão sư, trước mắt tựa hồ dang có lựa chọn tốt đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận