Thái Cổ Thần Vương

Gây Sự

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Mắt Tần Vấn Thiên lạnh băng, thị nữ đứng đối diện cũng thấy nhưng môi vẫn treo nụ cười chuyên nghiệm, không chân thành nhưng cũng khó moi móc lỗi.
Thị nữ cảm giác trước mắt là cường giả cảnh giới Giới Chủ, nhưng nàng không ngán ngại. Làm việc trong chỗ như Thiên Tiên Lâu sẽ hiếm thấy Giới Chủ sao? Mỗi người đều thấy Giới Chủ, người có thể đến Thiên Tiên Lâu đa số là Giới Chủ.
Hơn nữa chỗ thị nữ đứng bán là báu vật giá hàng vạn giới thạch, tiếp xúc khách càng phi phàm, Giới Chủ tầm thường không mua nổi. Nên Giới Chủ đối với nàng là tiền bối nhưng không đến mức khiến nàng sợ, nàng thấy mãi quen mắt. Huống chi bối cảnh của Thiên Tiên Lâu vốn mạnh kinh người, trong này có mấy quản sự Giới Chủ.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có ý gì?
Thị nữ mỉm cười hỏi lại:
- Tiền bối nói chuyện gì?
Thị nữ giả bộ như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Giọng Tần Vấn Thiên càng lạnh:
- Ngươi nói xem?
Thị nữ cười nói:
- Tiền bối đang nói chuyện vừa rồi? Xin lỗi, bộ đồ này đúng là không thể chạm vào, nếu để lại tỳ vết sẽ ảnh hưởng khách khác mua sắm, đây là quy định chỗ chúng ta, mong tiền bối đừng trách.
Tần Vấn Thiên chất vấn:
- Nếu không thể chạm vào ngươi có thể nói cho nàng biết, với cảnh giới của ngươi phản ứng nhanh có thể dùng thủ đoạn ôn hòa ngăn cản, quát mắng khách là thái độ ngươi nên có sao?
Thị nữ vẫn mỉm cười nói:
- Trong lúc gấp gáp lỡ miệng, tiền bối đừng trách, ta cũng đã xin lỗi rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương chằm chằm:
- Thái độ đó là xin lỗi?
Thị nữ hơi bực, nàng ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Vấn Thiên:
- Vậy tiền bối muốn ta làm sao?
Nhiều người tụ tập lại.
Diệp Tử đứng bên cạnh thấy cảnh này hơi nóng nảy, nàng không ngờ sẽ xảy ra xung đột, nàng không muốn chuyện này xảy ra chút nào. Diệp Tử cảm giác được Tần Vấn Thiên tuy hiền hòa gần gũi thật ra là người rất kiêu ngạo, rất ưu ái người bên cạnh mình. Diệp Tử phát hiện người quanh hắn hoặc yêu hắn sâu sắc hoặc vô cùng tôn kính hắn, loại người như vậy ở bên ngoài tất nhiên là nhân vật đỉnh cấp một phương, địa vị cao, thê tử bị người ta quát mắng sao có thể không đòi lại giải thích?
Nhưng Thiên Tiên Lâu không phải chỗ bình thường, nếu thị nữ này nhận sai thì êm chuyện, nhưng xem thái độ của nàng hoàn toàn không muốn nhận sai. Diệp Tử lo thị nữ này có bối cảnh mới được xếp vào làm việc trong Thiên Tiên Lâu, vì trích phần trăm trong này siêu khủng, người bình thường không vào được, là nơi vô số người hâm mộ.
Nếu hai bên đều không thỏa hiệp sẽ gây lớn chuyện, Tần Vấn Thiên tuy chiếm lý nhưng chuyện này không phải một chữ lý có thể giải quyết.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói:
- Cúi đầu, nghiêm túc xin lỗi thê tử của ta thì cho qua chuyện này.
Thị nữ cứng rắn trả lời:
- Thứ lỗi khó nghe theo yêu cầu của tiền bối.
Tần Vấn Thiên toát ra uy áp giáng xuống người thị nữ.
Thị nữ cảm nhận áp lực cực mạnh, sắc mặt khó xem nói:
- Ta làm việc theo quy định, tiền bối ức hiếp ta, không chịu bỏ qua là muốn đến Thiên Tiên Lâu gây sự sao?
Thị nữ cắn ngược lại nói Tần Vấn Thiên sinh sự, hơn nữa cảnh giới Giới Chủ của Tần Vấn Thiên nếu nói hắn ức hiếp một nữ nhân cảnh giới Siêu Phàm thì đúng là quá đáng, làm nàng chịu uất ức.
Chợt một giọng nói vang lên:
- Các hạ đang làm gì?
Ánh sáng chợt lóe, một nam nhân trung niên mặc áo đen xuất hiện tại đây, hai người đi theo sau gã cùng nhìn Tần Vấn Thiên. Nam nhân trung niên mặc áo đen là người quản lý Thiên Tiên Lâu, giữ trật tự, nhưng trong này sẽ không xảy ra chuyện gì, ngày thường gã lo tĩnh tu, mới rồi có người đánh gãy gã tu hành nên gã mới tới đây.
Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua đối phương:
- Ba vị Giới Chủ.
Nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên liền biết ba người là cường giả cảnh giới Giới Chủ, đặc biệt nam nhân trung niên áo đen dẫn đầu cho cảm giác phi phàm, tất nhiên rất mạnh. Thiên Tiên Lâu tuy có bối cảnh cường đại nhưng ngẫu nhiên sẽ xảy ra chuyện hóc búa, cần có cường giả cứng rắn trấn thủ.
Thị nữ mở miệng nói:
- Hoắc Lão! Vị tiểu thư này muốn chạm vào pháp y thần binh nhưng bị ta ngăn cản, tiền bối này chất vấn bắt ta cúi đầu xin lỗi.
Hoắc Lão gật đầu nói:
- Các hạ, một số pháp bảo quý trọng trong Thiên Tiên Lâu đúng là cấm đụng vào, mong các hạ thông cảm.
Chuyện của Mạc Khuynh Thành đương nhiên do Tần Vấn Thiên ra mặt giải quyết, nhưng Quân Mộng Trần không nhịn được lên tiếng chất vấn:
- Ngươi lên tiếng ngăn cản theo kiểu đó? Rõ ràng là trực tiếp lạnh lùng quát mắng, còn phát ra uy áp, uy phong thật. Giờ nói như mình bị oan ứ!
Nữ nhân này giỏi diễn kịch thật.
Hoắc Lão hỏi thị nữ:
- Có chuyện như vậy?
Thị nữ đáp:
- Ta không cố ý, vì gấp gáp nên mới lên tiếng, giọng hơi lớn, ta cũng đã xin lỗi rồi.
Thị nữ dù gì là cường giả cảnh giới Siêu Phàm, sẽ không ngu xuẩn lộ ra khinh miệt vũ nhục Mạc Khuynh Thành, nhưng trong lòng và ánh mắt đã biểu lộ ra. Đám người Tần Vấn Thiên đều cảm nhận được sự khinh rẻ của thị nữ này.
Hoắc Lão gật đầu nói với Tần Vấn Thiên:
- Việc này đúng là nàng có phần lỗi, nhưng nàng đã xin lỗi rồi mong các hạ đừng so đo việc này. Nếu làm các hạ mất hứng trí xin thứ lỗi.
Tần Vấn Thiên cũng là Giới Chủ, tuy Thiên Tiên Lâu không e ngại nhưng sẽ không cố ý đắc tội khách, đồn ra ngoài không tốt cho danh tiếng Thiên Tiên Lâu, nên gã vẫn nói năng lễ độ.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Vậy theo ý của các hạ là nàng quát mắng thê tử của ta, phát ra uy áp hăm dọa chỉ nói một câu xin lỗi là xong? Hơn nữa khi nói hai chữ xin lỗi vẫn ngẩng cao đầu, mỉm cười?
Hoắc Lão trả lời:
- Có chỗ thất lễ mong các hạ đừng trách, lát nữa ta sẽ bắt nàng sửa đổi thái độ.
Nói như không nói, ý là lúc này ngươi đừng cắn chết không nhả nữa, lát ta sẽ răn dạy nàng. Nhưng chuyện sau đó có ai biết gã có làm không?
Mạc Khuynh Thành kéo nhẹ vạt áo Tần Vấn Thiên, khẽ nói:
- Bỏ đi Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành biết chỗ này là đâu, Thì Quang Chi Thành, cường giả như mây, đẳng cấp Giới Chủ thấy khắp nơi.
Thiên Tiên Lâu đặt nhiều báu vật ở đây bán, nơi như vậy bối cảnh không sâu sao được? Mạc Khuynh Thành không mong Tần Vấn Thiên vì nàng gây chuyện.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, dịu giọng nói:
- Giao cho ta giải quyết được rồi.
Mạc Khuynh Thành sửng sốt, lòng ấm áp không nói gì thêm.
Tần Vấn Thiên nhìn Hoắc Lão, gặn hỏi:
- Ý các hạ là chuyện này cứ bỏ qua như vậy?
Thấy Tần Vấn Thiên cắn chết không nhả Hoắc Lão cau mày. Nhiều cường giả tụ tập quanh đây sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt cho Thiên Tiên Lâu.
Hoắc Lão mở miệng nói:
- Các hạ cần gì làm vậy, sẽ ảnh hưởng việc làm ăn của Thiên Tiên Lâu ta.
Tần Vấn Thiên cười tự giễu:
- Xem ra là lỗi của ta.
Tần Vấn Thiên lấy ra một trữ vật giới chỉ đưa cho Hoắc Lão:
- Các hạ nhìn xem khoáng thạch trong này có đủ hai vạn giới thạch không?
Hoắc Lão sửng sốt, thái độ của Tần Vấn Thiên thay đổi hơi bị nhanh.
Hoắc Lão nhận lấy trữ vật giới chỉ nhìn thoáng qua, gật đầu nói:
- Đoán sơ phỏng chừng đủ, ta sẽ sai người tính cụ thể.
Tần Vấn Thiên chỉ vào trường bào thần ẩn treo ở đó:
- Không cần, ta lấy bộ đồ này.
Nhiều người biểu tình khác lạ, quá rộng rãi, bỏ ra hai vạn giới thạch và chỉ vì mua cho nữ nhân bên cạnh mình, rộng rãi vô cùng.
Thị nữ biến sắc mặt, nàng hơi bất ngờ. Lúc trước Thanh Nhi, Mạc Khuynh Thành nghe báo giá xong liền nói đi, thị nữ cho rằng hai người bị giá cả hù sợ nhưng không ngờ thanh niên này mua nổi.
Tần Vấn Thiên liếc thị nữ kia:
- Còn không lấy đến đây?
Thị nữ cười, dùng cách này lấy lại mặt mũi sao? Nhưng tóm lại nàng kiếm lời nhiều.
Thị nữ cười lấy trường bào thần ẩn xuống đưa cho Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên không nhận lấy, mắt lạnh băng nhìn thị nữ chằm chằm:
- Ta cho ngươi lấy bằng tay sao?
Thị nữ sửng sốt sau đó biến sắc mặt, chợt nhận ra điều gì, không đợi nàng phản ứng lại đã thấy bàn tay to ập đến.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, thị nữ bị tát bay đập vào vách tường, khuôn mặt đẹp tuyệt trần đỏ rực in năm ngón tay. Trường bào thần ẩn trong tay thị nữ đã nằm trên tay Tần Vấn Thiên.
Biến cố đột ngột làm mọi người sững sờ. Ba Giới Chủ Hoắc Lão phát ra uy áp lạnh lùng bao phủ đám người Tần Vấn Thiên.
Hoắc Lão lạnh lùng nói:
- Các hạ quá ngông, thật sự đến Thiên Tiên Lâu sinh sự!
Tần Vấn Thiên phát ra uy áp, ánh sáng lấp lánh, hắn đứng trước mặt ba Giới Chủ chịu đựng áp lực.
Tần Vấn Thiên nói:
- Các hạ nói thật buồn cười, lúc trước trường bào thần ẩn thuộc về Thiên Tiên Lâu, thê tử của ta muốn chạm vào liền bị quát mắng vô lễ, uy áp bao phủ. Bây giờ báu vật này đã thuộc về ta, nữ nhân kia hai tay chạm vào, chẳng lẽ ta không thể sốt ruột răn dạy sao? Hay là thị nữ của Thiên Tiên Lâu thân phận tôn quý hơn khách?
Tần Vấn Thiên nói làm Hoắc Lão ngây ngẩn, không cách nào phản bác lại, tuy cảm thấy hơi bẻ cong nhưng chẳng lẽ thị nữ của Thiên Tiên Lâu có thể làm mà ta thì không được?
Hành động này nói cho Hoắc Lão biết người của ngươi nếu ngươi không dạy thì ta sẽ dạy thay, chẳng qua trả giá hai vạn giới thạch dạy một thị nữ thì hơi rộng rãi.
Diệp Tử đứng bên cạnh tim đập nhanh. Tần Vấn Thiên quá điên, đó là Thiên Tiên Lâu!
Diệp Tử thầm sốt ruột, nếu gây lớn chuyện sẽ rất tồi tệ cho Tần Vấn Thiên, nàng thầm hối hận dẫn hắn đi Thiên Tiên Lâu.
Thị nữ đứng lên, mặt lạnh băng, mắt rực cháy ngọn lửa đáng sợ:
- Tiện nữ nhân đó đương nhiên không thể so sánh với ta!
Nàng bị tát tai trước mặt mọi người, đây đúng là nhục nhã to lớn, bị vũ nhục làm nàng vứt bỏ lý trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận