Thái Cổ Thần Vương

Phiền não tuổi mười tám

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Mỗi ngày ở Thái Cổ Tiên Vực đều phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất, vô số thế lực mới quật khởi lớn mạnh, vô số thiên kiêu được sinh ra, bọn họ đều có một mơ ước giống nhau, bái nhập vào thế lực điện Thần Vương, thí dụ như Đấu Chiến Thánh Tộc, Nam Hoàng Thị, Vạn Ma Đảo…, vào được những thế lực này có thể một bước lên trời, thậm chí được vào Thiên Quật, từ đó đi tới tinh không ngộ đạo.
Những thay đổi của Thái Cổ Tiên Vực, ảnh hưởng tới ba mươi ba Tiên Vực, trong đó, Đông Hoàng Thiên và Xích Dương Thiên có sự thay đổi khá lớn, năm đó Nguyệt Trường Không gây tai họa cho Đông Hoàng Thiên, khiến cho sinh linh ở Đông Hoàng Thiên phải lầm than, đến nay đã dần dần khôi phục nguyên khí, Xích Dương Thiên, thiếu gia Tào Thiên của Tào gia, người đứng đầu Xích Dương Thiên, từng phản nghịch rời bỏ gia tộc thì nay được các nguyên lão của gia tộc cung kính mời trở lại, nhường lại vị trí Gia Chủ của gia tộc cho Tào Thiên.
Những người từng lạnh lùng khinh thường Tào Thiên, thì nay từng người từng người a dua nịnh hót, muốn bù đắp lại quan hệ, nhưng Tào Thiên chỉ ném ra một câu, ai thèm vị trí Gia Chủ của Tào Gia, hắn không làm, vẫn ngao du phiêu lãng khắp nơi cùng với mấy bằng hữu, uống rượu tìm ui, bao nhiêu điều tuyệt vời, bạn rượu của hắn là mấy lão quỷ của Thập Lý Xuân Phong, còn cả Kiếm Quân, Quân Chủ kiếm.
Thỉnh thoảng nếu hứng lên, thì sẽ qua Thiên Quật thăm nom một chút, đi tới tinh tú vũ mệnh để cảm ngộ một phen Thiên đạo, cuộc sống tiêu sái biết chừng nào, Tào gia vô số lần nhờ Tào Thiên giúp để nối quan hệ với điện Thần Vương, để cho một vài lão nhân của Tào gia vào tu hành trong Thiên Quật, nhưng Tào Thiên chẳng buồn để tâm, mặc dù hắn biết, nếu hắn truyền tấn nói vài lời với Tần Vấn Thiên, việc đó chẳng qua chỉ cần một câu nói là xong, nhưng sự tu hành của mấy lão già đó thì có can hệ gì tới hắn chứ?
Đương nhiên, nơi thay đổi lớn nhất vẫn là Thanh Huyền Tiên Vực, phong ấn của Thanh Huyền cổ đã được giải, giống như là trời đất mới được mở ra, vô tận những cương vực xuất hiện, đâu đâu cũng là những di tích được khai quật lên, đừng nói người của thế giới Thanh Huyền, mà cho dù là thế giới Thái Cổ, cũng có vô số người tới tìm kiếm thám hiểm sự huyền bí, Thanh Huyền, đối với Thái Cổ Tiên Vực có sức thu hút rất lớn, ngoài những di tích chưa được khai thác khám phá, còn có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng khắc, nơi đây, là nơi mà Tần Vấn Thiên trưởng thành, Tần Vấn Thiên ở đây, được người đời tôn xưng là Thiên Đế.
Hiện nay, người của Thanh Huyền cũng biết, Thiên Đế của bọn họ, đã được phong Vương của ba mươi ba Thiên Tiên Vực, độc nhất vô nhị, người của Thanh Huyền, đều cảm thấy vinh dự tột cùng.
Rất nhiều người của Thái Cổ Tiên Vực tìm tới Thanh Huyền để tìm hiểu lịch sử trưởng thành truyền kỳ của Thái Cổ Thần Vương, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, truyền kỳ của Tần Vấn Thiên hoàn toàn không phải bắt đầu từ Thanh Huyền, mà là từ một thế giới Lạp Tử nhỏ bé của Thanh Huyền Tiên Vực, từ thế giới Lạp Tử, đi một chặng đường để đến với đỉnh cao của thế giới, một con đường truyền kỳ đến thế nào đây, liền đó, lại có rất nhiều người tìm thế giới Lạp Tử kia, đến đó tìm hiểu.
Cuộc đời của nhân vật truyền kỳ, luôn có sức hút đối với người trong thiên hạ, bọn họ hy vọng có thể tìm được một vài những kinh nghiệm có giá trị trong lịch sử trưởng thành của truyền kỳ này, từ đó xem có thể học được những gì, đương nhiên, cũng có người chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, và cả xuất phát từ sự sùng kính trước truyền kỳ đó nữa.
Năm tháng trôi nhanh tựa thoi đưa, đã mười tám năm kể từ cuộc chiến chư thần trên bầu trời tinh tú.
Từ nhiều năm trước, sau khi Tần Vấn Thiên đưa người thân bằng hữu đi khỏi thế giới Lạp Tử, thế giới Lạp Tử từng có một đoạn thời gian rơi vào yên ắng, xa cách nhiều năm nhiều tháng, tới nay, thế giới Lạp Tử đã dần trở nên phồn hoa, bởi vì ở đây, là cố thổ của Thái Cổ Thần Vương Tần Vấn Thiên, hơn mười năm trở lại đây, rất nhiều Tông Môn của Thanh Huyền Tiên Vực đã lập Tông ở thế giới Lạp Tử này, thu nhận những đệ tử có thiên phú xuất chúng, có tấm gương là Tần Vấn Thiên trước đây, đến nay còn ai dám coi thường người của thế giới Lạp Tử? Anh hùng không hỏi tới xuất xứ.
Hơn nữa, không có người nào dám phá hoại làm điều ác ở thế giới Lạp Tử, đây là quê hương của Thần Vương, ai biết thần niệm của Thần Vương có quét qua nơi này không, một khi phát hiện có người làm ác, hậu quả không cần tưởng tượng cũng có thể biết được.
Không có ai biết, Tần Vấn Thiên hiện tại đang ở trong thế giới Lạp Tử.
Hắn của lúc này, đang ngồi trên một chiếc ghế phía trước một ngôi nhà nhỏ, an nhiên tận hưởng ánh mặt trời, đã gần mười sáu năm rồi, Khuynh Thành dần dần trưởng thành, không bao lâu nữa là nàng có thể trở lại rồi.
- Quái thúc thúc.
Lúc này, từ nơi xa, một bóng hình xinh đẹp cưỡi hạc bay tới, dừng lại phía trước Tần Vấn Thiên, nhìn thấy bóng dáng mặc váy trắng trên lưng tiên hạc dó, Tần Vấn Thiên có một cảm giác giống như đang trong mộng, đã từng, khi hắn và Mạc Khuynh Thành tương ngộ, nàng cũng ở tuổi này, cũng hình dáng này, khuynh quốc khuynh thành, đẹp tựa thiên tiên, hơn nữa, còn cưỡi tiên hạc.
Một kiếp luân hồi một giấc mơ, cũng là ở trong thế giới Lạp Tử, trong một Mạc phủ khác, tiên hạc, tất cả tất cả đều giống như trong một giấc mộng.
Khuynh Thành của hiện tại, đã gần như giống với Khuynh Thành của kiếp trước khi bọn họ gặp nhau.
- Ngươi phá cảnh rồi.
Tần Vấn Thiên cười nói, chưa tới mười sáu tuổi, Thiên Tượng Cảnh giới, điều này nếu như ở trong thế giới Lạp Tử trước kia cũng đủ để làm người khác kinh sợ.
- Đúng, mấy năm nay lão sư của ta luôn chỉ điểm cho ta, không lâu trước đó đã phá cảnh, lão sư tặng ta một con tiên hạc.
Mạc Khuynh Thành cười bước xuống từ trên người tiên hạc, đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, nói:
- Quái thúc thúc, có một việc này ta muốn hỏi ngươi.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, những năm vừa rồi, hắn nhìn Mạc Khuynh Thành lớn lên, Khuynh Thành đã coi hắn như người thân của mình, hồi đầu nhị thúc của nàng từng cảnh cáo hắn một lần, sau đó hắn rất ít khi tới bên ngoài Mạc phủ, nhưng Khuynh Thành thì lại thường xuyên tới tìm hắn.
- Có Tiên môn tìm tới Mạc phủ, muốn thu nhận ta nhập Tiên môn, kêu ta đi Tiên môn tu hành, ta không biết có nên đi hay không.
Mạc Khuynh Thành khẽ nói.
- Ngươi muốn đi không?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Không muốn.
Mạc Khuynh Thành lắc lắc đầu, sau đó cười nói:
- Đi Tiên môn rồi thì sẽ không thể gặp Quái thúc thúc nữa.
- Không muốn, thì không đi thôi.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên hiền hòa, tuy rằng bất kể Mạc Khuynh Thành đi tới đâu hắn đều có thể dễ dàng đi theo, bầu bạn với nàng trên cả quãng đường, nhưng hắn hy vọng Mạc Khuynh Thành làm theo trái tim mình, luôn vui vẻ để trưởng thành.
- Nhưng mà, cha mẹ và cả trưởng bối đều hy vọng ta đi, bọn họ gửi gắm kỳ vọng vào ta, ta không đành tâm phụ lòng bọn họ.
Mạc Khuynh Thành như thể có chút khó xử.
- Hãy thuận theo trái tim, bất kể ngươi quyết định thế nào, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.
Tần Vấn Thiên vẫn cười ôn hòa.
Đôi mắt Mạc Khuynh Thành sáng lên, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Cám ơn Quái thúc thúc, những năm vừa rồi, chỉ có ngươi là hiểu ta, còn có một vấn đề nữa ta muốn hỏi ngươi.
- Vấn đề gì?
Khuynh Thànht tiến tới trước, dung nhan diễm lệ gần như ghé sát vào mặt Tần Vấn Thiên, lông mi của nàng rất đẹp, đôi đồng tử xinh đẹp chăm chú quan sát đánh giá Tần Vấn Thiên, sau đó cười khanh khách nói:
- Từ nhỏ tới lớn, tu vi của cha mẹ cao lắm rồi, nhưng vẫn có già đi đôi chút, mà tại sao Quái thúc thúc vẫn đẹp như khi xưa, chưa bao giờ biết già đi?
Nói rồi, nàng lộ ra nụ cười tinh quái, giống như thể đã biết bí mật nhỏ gì đó.
- Có lẽ ta có Trú nhan thuật, trời sinh không bao giờ già.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, nha đầu này, xem ra đã biết hắn không phải người bình thường.
- Vậy sao, vậy vài năm nữa xem sao, Quái thúc thúc liệu có phải là vẫn không già đi.
Mạc Khuynh Thành cười quay người đi, phiêu diêu trở lại bên tiên hạc, cưỡi hạc mà đi.
- Mười sáu năm rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn theo bóng dáng Mạc Khuynh Thành đang rời đi, xúc cảm kêu lên một tiếng, mười sáu năm rồi, giống như đã ngàn vạn năm dài đằng đẵng trôi qua, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, bầu bạn với nàng, mỗi ngày nhìn thấy Khuynh Thành, hắn mới cảm thấy an tâm, đây là điều hắn nợ nàng.
Mạc Khuynh Thành bái nhập tiên môn, cả nước chấn động, nghe đồn, tương lai nàng sẽ nghiễm nhiên được cùng với tiên nhân của Thanh Huyền thượng giới thiên tu hành, Mạc phủ, vô cùng vinh quang, nhưng mà không biết nàng dùng biện pháp gì mà vẫn ở lại tòa thành nhỏ này, Tiên môn đã xây dựng một nhánh của mình ở trong tòa thành, hoặc có lẽ phát hiện ra thiên phú kinh người của Mạc Khuynh Thành, nên mới đề tùy theo nàng.
Sau khi Tần Vấn Thiên biết thì rất vui mừng, như vậy thì có thể vẹn cả đôi đường, thuận được tâm ý của Mạc Khuynh Thành, nàng đã đặc biệt tới để nói với hắn tin tức tốt lành đó, vô cùng hưng phấn, nhưng trên thực tế Tần Vấn Thiên sớm đã biết rồi, nhưng nhìn thấy nàng vui như thế, hắn cũng rất vui.
Lại hơn hai năm trôi qua, Mạc Khuynh Thành đã mười tám tuổi.
Ngày hôm đó, là sinh nhật lần thứ mười tám của Mạc Khuynh Thành, nàng không ở trong phủ mà tìm đến căn nhà nhỏ của Tần Vấn Thiên, Tiểu Hỗn Đản nhảy vào trong lòng nàng, giống như xưa kia khi ở nước Sở, khiến hắn hoài niệm cảm giác đó.
- Sinh nhật vui vẻ.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nhìn Mạc Khuynh Thành, sinh nhật nàng, hắn đương nhiên nhớ rõ.
Nhưng mà, hôm nay hình như Mạc Khuynh Thành không được vui, nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì mới cảm thấy thoải mái hơn chút nói:
Quái thúc thúc, ngươi có thể uống rượu cùng ta không?
Tần Vấn Thiên biết nàng có tâm sự, gật đầu, Mạc Khuynh Thành thật sự đã lấy ra vài bình rượu, lén nhìn phòng bên cạnh nói:
- Tiên nữ tỷ tỷ sẽ không trách ta sao?
- Không đâu.
Tần Vấn Thiên mỉm cười lắc đầu, tiên nữ tỷ tỷ, đương nhiên đang nói Thanh Nhi.
- Vậy thì tốt.
Mạc Khuynh Thành yên tâm rồi nàng liền bắt đầu tự uống, Tần Vấn Thiên cũng uống cùng nàng, Tiểu Hỗn Đải cũng trèo lên rót cho minh một ly uống một hơi cạn sạch, Mạc Khuynh Thành nhìn thấy cảnh này thì cười khanh khách.
Rượu rất mạnh, không lâu sau khuôn mặt Mạc Khuynh Thành đã bắt đầu hồng hồng, mới mười tám tuổi mà nàng đã trổ mã tựa như thiên tiên, khuôn mặt đỏ hồng, càng thêm vài phần cuốn hút mê mị khác biệt, khiến Tần Vấn Thiên thầm than, Khuynh Thành cuối cùng cũng lớn rồi, còn hai năm nữa.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của ta, cũng là ngày ta không vui nhất trong mười tám năm qua, cha mẹ ta không ngờ muốn gả ta cho một người ta không thích, mặc dù hắn rất ưu tú, cũng là thiên tài tuyệt đỉnh của Tiên môn,, nhưng dựa vào cái gì mà hắn tới cầu hôn ta lại phải gả cho hắn, ta không thích hắn một chút nào.
Mạc Khuynh Thành dần dần đã hơi say rượu, rượu vào thì nói lời chân thật thoát ra.
Tần Vấn Thiên nghe vậy nhưng cũng không thấy kích động, rất tĩnh tại, hắn đã biết rồi, nhất cử nhất động ở Mạc phủ hắn đều biết, có thể giấu nổi hắn sao? Mặc dù hắn cũng hơi tức giận, nhưng không hề lo lắng, thế giới Cửu Thiên này, nữ nhân của hắn ai dám cướp.
- Nhưng cha mẹ cũng là vì muốn tốt cho ta, trưởng bối của gia tộc đều nói là vì muốn tốt cho ta, bọn họ nói, nếu ta gả cho hắn, sau này sẽ có tiền đồ càng tốt hơn, hơn nữa hắn lại ưu tú như vậy, có thể cho ta một tương lai, không có ai thích hợp hơn hắn, nhưng mà, là ta không thích.
Mạc Khuynh Thành chỉ chăm chăm nói, ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên:
- Quái thúc thúc, ngươi có thể hiểu được ta không?
- Ừm.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
Mạc Khuynh Thành thấy hắn gật đầu, lại vui vẻ cười nói:
- Quái thúc thúc, ngươi chắc là người hiểu ta nhất trên cả thế giới này.
Tần Vấn Thiên gật đầu nghiêm trang, đích thực rằng trên thế giới này không có ai hiểu nàng hơn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận