Thái Cổ Thần Vương

Hiểu nhầm

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Toàn thân Hoàng Hữu Địch run rẩy, không chỉ bởi vì sự thống khổ thể xác, càng là bởi vì loại sỉ nhục và áp bức vô tận này.
Tần Vấn Thiên, bảo hắn nhận sai.
Hắn thân là hoàng tử tuyệt đại thiên kiêu của Cửu Hoàng Tiên Quốc, chưa từng có ai bảo hắn nhận sai. Hoàng Hữu Địch hắn đây làm sao có thể sai, hắn từ nhỏ đã nhất định không tầm thường, từng trải các loại rèn luyện chiến đấu, mài dũa nên tính cách của hắn. Cả đời này của hắn dường như là hoàn mỹ không tì vết, một khi nhận sai, hắn có còn là hắn hay không?
Hôm nay, sỉ nhục chiến bại trận này đã như cứa một dao lên trên người hắn, nếu như hắn lại thừa nhận mình sai, khác nào cắt thêm một kiếm nữa trên miệng vết thương chưa lành, để lại cho hắn một vết sẹo khó có thể phai mờ. Hắn còn có niềm tin theo đuổi cảnh giới chí cao vô thượng nữa ư, còn truy tìm con đường của cổ đại đế nữa ư?
Không, Hoàng Hữu Địch hắn quyết không nhận sai, Tần Vấn Thiên cũng không dám giết hắn.
- Cái nhục ngày hôm nay, ta khắc ghi trong lòng. Hơn nữa, Cửu Hoàng Tiên Quốc ta cũng đã chịu mất mặt, rút lui khỏi nơi đây. Ngươi vậy mà lại vọng tưởng, còn muốn ta nhận sai, có khả năng sao?
Hoàng Hữu Địch lạnh như băng nói.
- Không thể nào sao?
Đôi mắt của Tần Vấn Thiên vẫn cương quyết lạnh như băng, lực lượng hủy diệt tàn sát bừa bãi trong cơ thể Hoàng Hữu Địch, chụp giết Tiên Thai của đối phương. Chỉ cần hắn muốn thì liền có thể phế đi Tiên Thai của Hoàng Hữu Địch.
- Nếu đã chiến bại, vẫn là nên trả giá thật lớn cho những lời cuồng vọng lúc trước của ngươi. Tuyên bố với mọi người, ngươi sai!
Giọng nói của Tần Vấn Thiên giống như đao phong cắt ở trên người Hoàng Hữu Địch, lực lượng hủy diệt hung bạo mạnh mẽ gầm thét, Tiên Thai của Hoàng Hữu Địch bị lực lượng hủy diệt bao vây, mơ hồ có dấu hiệu vỡ nát, phát ra từng tiếng răng rắc thanh thúy. Nếu như Tiên Thai vỡ, Hoàng Hữu Địch sẽ trở thành phế nhân.
- Chỉ vì để ta nhận sai, ngươi ấy vậy mà lại muốn vi phạm quy định của thánh viện, muốn đắc tội chết với Cửu Hoàng Tiên Quốc?
Hoàng Hữu Địch hét lớn:
- Ta không tin ngươi sẽ phát điên như vậy
- Ầm!
Lực lượng hủy diệt mạnh hơn bạo phát ra, lợi trảo của Tần Vấn Thiên túm Hoàng Hữu Địch treo giữa hư không. Tiếng kêu gào thống khổ truyền ra, Tiên Thai của Hoàng Hữu Địch gần như đã bị nghiền nát, từng tiếng răng rắc thanh thúy vang lên không ngừng, tiên lực không ngừng tản mất, hủy diệt lực lượng lưu lại trong Tiên Thai trăm nghìn lỗ thủng.
- Ta chỉ cho ngươi thời gian ba hơi thở.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.
- Ngươi dám.
Hoàng Hữu Địch rống to hơn, trong tròng mắt hình như có tia sáng huyết sắc. Lực lượng hủy diệt càng thêm hừng hực, Hoàng Hữu Địch thật sự sợ hãi. Hắn đã cảm giác được Tiên Thai của mình bị nứt, chỉ cần Tần Vấn Thiên thoáng thêm vào một tia lực lượng hủy diệt mạnh mẽ, tuyệt đại thiên kiêu hắn đây sẽ biến thành tàn phế.
Mọi người nhìn cảnh tượng như vậy đều kinh hãi run sợ. Tên Tần Vấn Thiên này thật là điên, hắn đánh bại Hoàng Hữu Địch, sỉ nhục tới thảm như vậy mà còn muốn để Hoàng Hữu Địch chính mình nói ra ba chữ hắn sai rồi. Đây là muốn làm cho nội tâm của Hoàng Hữu Địch bản sụp đổ, khiến cho Hoàng Hữu Địch không gượng dậy nổi.
Đương nhiên, chỉ dựa vào biểu hiện kiêu ngạo, cuồng vọng lúc trước của Hoàng Hữu Địch, cùng với hắn lại còn muốn Tần Vấn Thiên nói ra câu nói kia, những điều Tần Vấn Thiên làm cũng không quá phận. Bởi vì nếu hắn chiến bại, Hoàng Hữu Địch sẽ đối với hắn càng thêm tàn khốc.
Khiến cho người ta chấn động kinh ngạc chính là dũng khí điên cuồng của Tần Vấn Thiên. Đây là thánh viện, thánh viện có quy định của thánh viện. Hoàng Hữu Địch là tuyệt đại thiên kiêu của Cửu Hoàng Tiên Quốc, hắn là hoàng đệ của Hoàng Vô Địch, còn là hoàng đệ của người kia nữa.
- Nói...
Giọng nói lạnh như băng lại một lần nữa truyền ra, lập tức mọi người chỉ nghe thấy Hoàng Hữu Địch dùng hết lực lượng toàn thân hét lên:
- Ta sai rồi.
Một câu nói này dường như hô lên tất cả sỉ nhục và áp bức của hắn. Theo tiếng này hạ xuống, lực lượng hủy diệt trên tay Tần Vấn Thiên biến mất, nhưng sắc mặt của Hoàng Hữu Địch lại như tro tàn, hắn cuồng vọng tự cao tự đại mà lại bị thu người ta đến thảm như vậy. Hơn nữa chịu loại sỉ nhục này, lại tự mình hô lên ba chữ này, hắn hiện tại vẫn là thiên hạ có địch Hoàng Hữu Địch sao?
Lợi trảo của Tần Vấn Thiên buông ra, hắn hóa thân về diện mạo như trước. Thân thể của Hoàng Hữu Địch rơi ở không trung trên cổ điện, phát ra một âm thanh nặng nề. Hoàng Hữu Địch không lâu trước đó vẫn cuồng ngạo vô biên không ai bì nổi, giờ lại giống như chó lợn mà bị Tần Vấn Thiên ném tới trên mặt đất. Lại thêm vào tất cả những sự kiện phát sinh trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, e rằng có thể trở thành ác mộng một đời này của Hoàng Hữu Địch.
Nếu như hắn không có cách nào tỉnh lại, vậy thì Hoàng Hữu Địch sẽ không còn là thiên hạ có địch Hoàng Hữu Địch nữa. Hắn sẽ không có niềm tin cùng với dũng khí như trước. Tự tin của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn bị đạp đổ ở một trận chiến này.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lại như thể căn bản không có Hoàng Hữu Địch, hắn ngẩng đầu nhìn về Lôi Phách của Lôi Thần điện ở phía đối diện. Lúc này hắn sẽ không đi tìm Lôi Phách đại chiến. Người của Cửu Hoàng Tiên Quốc tuy rằng đã rút lui nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng quay về, đội hình của bọn họ cũng không chiếm ưu thế, bởi vậy, khoản nợ này tạm thời ghi nhớ.
- Năm đó ngươi hẳn là cũng điên cuồng như Hoàng Hữu Địch, nhưng hi vọng ngươi nhớ kỹ thảm cục hôm nay của Hoàng Hữu Địch. Đến một ngày, khi ta thật sự muốn đối mặt với ngươi, kết cục của ngươi có lẽ sẽ so với Hoàng Hữu Địch càng thảm hại hơn.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, lập tức nhìn về phía đám người Quân Mộng Trần:
- Chúng ta đi.
Vừa dứt lời, đoàn người liền dợm bước rời đi, không lưu luyến chút nào. Cái gọi là chiến đấu cũng chỉ là đánh một trận, chỉ một trận đánh giữa Tần Vấn Thiên và Hoàng Hữu Địch cũng đã chấn động vô cùng.
Oai lực sấm sét trên người Lôi Phách lập lòe, giống như muốn hủy diệt hư không. Trong tròng mắt của hắn chất chứa lôi quang đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Nếu như Tần Vấn Thiên nói những lời này trước trận chiến này, hắn sẽ hoàn toàn không để ý một chút nào. Nhưng mà một trận chiến này, sựu điên cuồng và lạnh lùng của Tần Vấn Thiên đủ để khiến người ta nhớ kỹ hắn, tín niệm có cường đại như của Lôi Phách cũng sẽ bị dao động.
Giống như trước kia hắn cho rằng Hoàng Hữu Địch sẽ cho Tần Vấn Thiên ăn một sự sỉ nhục suốt đời khó quên, kết cục lại tuyệt nhiên ngược lại. Một người như vậy, muốn hoàn toàn lờ đi uy hiếp của hắn, đến cả Lôi Phách cũng không có cách nào tự nhiên như vậy.
- Ầm két...
Một oai lực sấm sét bổ đôi khoảng không. Lôi Phách ngạo nghễ đứng thẳng, thân thể càng trở nên to lớn. Trong mắt của hắn có ý chí chiến đấu siêu cường, nếu đã không có cách nào lờ đi uy hiếp của Tần Vấn Thiên, vậy thì trước khi uy hiếp tại đây càng thêm lớn, phải hoàn toàn phá hủy hắn. Tuy rằng Tần Vấn Thiên rất mạnh, có thể chiến thắng Hoàng Hữu Địch, nhưng mà hắn là Lôi Phách con trai Lôi Thần, có cảnh giới Tiên Thai bát trọng cơ mà. Chiến lực của Tần Vấn Thiên có thêm cường thịnh cũng sẽ không có khả năng thắng hắn.
- Không nghĩ tới kẻ có Tiên Thai hoàn mỹ lại còn kiêu ngạo hơn Hoàng Hữu Địch.
Mọi người nhìn bóng dáng Tần Vấn Thiên rời đi mà âm thầm nghĩ. Mặc dù trước kia hoàn toàn là Hoàng Hữu Địch vô cùng cuồng ngạo, Tần Vấn Thiên chỉ là bị động phản kháng, nhưng thật sự sau khi tất cả bụi trần đã lắng xuống, mọi người lại có thể cảm giác được Tần Vấn Thiên là một người thế nào.
- Hoàng muội, xem ra đây cũng không giống như những gì ngươi nghĩ!
Mấy vị cường giả Xạ Nhật Tiên Quốc đứng cạnh nhau, hoàng tử này quay qua vị công chúa dẫn Tần Vấn Thiên đến đây nói. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của công chúa Xạ Nhật Tiên Quốc lóe lên. Quả thật là bất ngờ. Tần Vấn Thiên không chỉ không bị sỉ nhục như trong tưởng tượng của nàng mà còn sỉ nhục Hoàng Hữu Địch một hồi, sau đó bình yên vô sự rời đi.
Chỉ có điều, chuyện này còn lâu nữa mới kết thúc được. Sau này sẽ có điều gì chờ đợi Tần Vấn Thiên đây.
- Nếu hắn đã không có việc gì, như vậy ân oán giữa ta và hắn liền xóa bỏ. Trận chiến này không chỉ cho thấy được thực lực của hắn, đồng dạng có thể thấy được hắn nhất định không chỉ dành sự quan tâm bình thường cho Trường Thanh công chúa. Nhưng mà, câu nói đơn giản của vị huynh trưởng kia của Hoàng Hữu Địch ấy mà lại cực kỳ có phân lượng, ngay cả Lôi Phách cũng đều tự động từ bỏ. Có khả năng Tần Vấn Thiên sẽ phải đối mặt với một kẻ khác không dễ dàng như Hoàng Hữu Địch.
Công chúa của Xạ Nhật Tiên Quốc dứt lời liền xoay người rời đi. Nếu nàng nói rằng dẫn Tần Vấn Thiên tới nơi này là đã thanh toán xong ân oán, vậy thì chính là đã thanh toán xong.
Sau khi bọn Tần Vấn Thiên rời đi, xông thẳng đến Thông Thiên giới giữa bốn tòa thánh viện. Hiện tại, Thông Thiên giới này chính là lối đi thông tới các thánh viện khác.
Thanh Nhi, không ở trong tòa thánh viện này.
Thánh viện nơi Thanh Nhi ở có một ngọn núi cổ mây mù mờ mịt. Trong núi, một bóng dáng thanh niên ngồi giữa hư không, xung quanh thân thể hắn có mưa bụi lất phất. Người thanh niên ấy ngồi đó, mưa rơi trên người nhưng lại không có cách nào thấm ướt được áo của hắn.
Ngọn núi cổ vô cùng an tĩnh, vẫn là hiếm có dấu vết con người, lúc này lại có vài bóng người cường đại lóe đến. Bọn họ chỉ là dừng chân đứng lại bên rìa ngọn núi cổ, nhìn về phía những giọt mưa lất phất phía trước, có một tia kiêng kỵ rất sâu.
Mấy bóng người đứng lặng lẽ tại đó, không ai quấy rầy người thanh niên kia tu hành, mặc dù bản thân bọn họ đều là võ tu vô cùng cường đại, có thể hô phong hoán vũ trong thánh viện, trên người còn mang hoàng đạo tiên quang.
Mấy canh giờ sau, ở đây đã yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh gì, mấy người kia lại cứ đứng ở đó mà lẳng lặng nhìn như vậy.
- Chuyện gì?
Cuối cùng, từ trong ngọn núi cổ có một giọng nói vang lên, chính là tiếng của người thanh niên đang ngồi trong hư không. Hóa ra mấy vị thiên kiêu đến đây chờ đợi mấy canh giờ, chỉ là vì chờ người thanh niên đang tu hành này chủ động hỏi. Nhìn thái độ của bọn họ, hình như nếu người thanh niên này không mở miệng, bọn họ sẽ vĩnh viễn không quấy rầy, cho dù là có chuyện phi thường trọng yếu.
- Hữu Địch hoàng tử ở một tòa khác thánh viện bị thương.
Một người nói.
Người thanh niên khẽ nhíu mày, hình như có chút không vui. Nơi này là Thiên Đạo Thánh Viện, Hoàng Hữu Địch là đệ đệ của hắn, tuy rằng chẳng mấy khi chiến bại, cũng cực kỳ ít khi bị thương, tuy nhiên, kể cả thật sự cùng người khác tranh phong bị thương thì cũng là chuyện chẳng thể bình thường hơn, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy hắn?
Hắn chau mày, từng giọt mưa lất phất trong hư không đột nhiên gia tốc, vậy mà lại mơ hồ có một tia sắc bén.
Mấy người kia hình như cảm giác được thanh niên không vui, vội hỏi:
- Trước đây ngài từng nói qua nữ tử của Trường Thanh rất tốt, vì thế, Hữu Địch hoàng tử cho rằng đây là một sự ám chỉ nào đó, hắn muốn nam tử thích vị công chúa kia thừa nhận công chúa là nữ nhân của ngài.
Chân mày của người thanh niên càng nhíu lợi hại hơn:
- Không sai chính là không sai. Hắn nghĩ điều gì, hắn bảo người khác thừa nhận cũng được, vấn đề là, vì sao lại thất bại, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Người thanh niên hình như cũng không quá để ý Hoàng Hữu Địch làm cái gì, cũng không để ý hắn có bị thương hay không. Điều mà hắn để ý là Hoàng Hữu Địch làm ra chuyện như vậy, vì sao lại chiến bại?
- Người kia là kẻ trước đây nắm giữ thánh Tiên Thai, thiên biến tiên môn Tần Vấn Thiên. Tu vi của hắn Tiên Thai ngũ trọng, đánh bại Hữu Địch hoàng tử, hơn nữa, còn làm nhục một hồi, bảo Hữu Địch hoàng tử nhận sai...
Người kia nhàn nhạt mở miệng nói. Người thanh niên tuy rằng cau mày nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Trầm mặc một lát, hắn mới thản nhiên nói:
- Thất bại cũng tốt, mài giũa hẳn hoi một chút, vượt được qua thì cũng có thể có đột phá tâm tính. Về phần người nắm giữ thánh Tiên Thai, có thể đánh bại Hữu Địch, cũng khó trách dám cuồng vọng như vậy. Chỉ có điều, vì nữ nhân tranh giành tình nhân, thánh phẩm Tiên Thai này ngược lại có vẻ lãng phí.
Nói rồi, ngay trong một tích tắc khi thân thể hắn chậm rãi đứng dậy, những giọt mưa đột nhiên hóa thành lợi kiếm sắc bén vô cùng, hóa thành kiếm vũ khắp trời, đáng sợ đến cực hạn. Tiếp đó, người thanh niên khắp thân có tiên quang bao bọc lại cứ như vậy chầm chậm bước đi trong kiếm vũ, kiếm vũ kích trên người như thể trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, không mảy may gây cho hắn chút thương tổn nào.
Đám người thấy một màn như vậy trên đỉnh núi cổ đều có chút chấn động, bất quá nghĩ đến người này là ai, liền cũng thoải mái.
- Hữu Địch hoàng tử hiểu nhầm, khiến cho không ít người tại thánh viện xuyên tạc ý của ngài, có cần giải thích một chút hay không?
Một người hỏi.
- Vì sao phải giải thích?
Ánh mắt của người thanh niên lóe lên, so với lợi kiếm càng sắc bén hơn.
- Nếu đã có người mượn điều này mà sỉ nhục người của Cửu Hoàng Tiên Quốc, vậy thì khiến cho hiểu lầm đó biến thành sự thực luôn đi.
Người thanh niên bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận