Thái Cổ Thần Vương

Phải Bị Tội Gì

Thống lĩnh khu Bắc thành mới nhậm chức đã được ba tháng, suốt ba tháng trời không có động tĩnh gì.
Phủ thống lĩnh trở nên lười nhác hơn, lúc trước còn có người kiêng dè chút nhưng sau ba tháng thì phủ thống lĩnh rời rạc như cát. Thống lĩnh mới nhậm chức này đại khái giống như nhiều thống lĩnh khác, không hỏi mọi chuyện, sống vật vờ chờ đến ngày được cung chủ điều đi.
Trong phủ thống lĩnh chợt có một lực lượng quy tắc cường đại từ trên trời giáng xuống, đó là đế quang. Nhiều người trong phủ thống lĩnh ngước đầu nhìn, có ai lấy đế binh ra sao?
Trong tẩm cung của Tần Vấn Thiên, một bóng dáng lao vào, là con sư tử nhỏ. Thấy cảnh bên trong mắt sư tử co rút lại. Tần Vấn Thiên đang đứng trong đài tu luyện khởi động đại trận, ánh sáng sao phát ra từ nó.
Tà Đế nhìn chằm chằm người trên đài tu luyện, hỏi:
- Đây là đài tu luyện ngươi đúc?
Tần Vấn Thiên gật đầu nói:
- Phẩm chất kém hơn đài tu luyện của Hà Đồ tiền bối làm một chút, còn thiếu hỏa hậu nhưng không ảnh hưởng việc tu hành của ta. Tà Đế, đa tạ ngươi.
Tà Đế bình tĩnh nói:
- Đài tu luyện đó vốn là cung chủ đúc cho ngươi tu luyện, sau khi dỡ tài liệu xuống giao cho ngươi là đương nhiên. Nay xem ra thiên phú của ngươi không chỉ có tu luyện và chiến đấu, về trận pháp cũng có tài như vậy. Năng lực trận đạo này đủ cho ngươi không phải lo tài nguyên tu hành, dù ngươi không tham gia vào thế lực nào cũng có thể làm tán tu.
Tần Vấn Thiên không quá vui vẻ, hỏi:
- Còn kém xa, ta cần tăng mạnh năng lực về mặt này hơn nữa. Ba vị phó thống lĩnh có đến theo triệu tập không?
Tà Đế lắc đầu.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói:
- Nếu vậy chúng ta đi dạo ngoại phủ.
Tà Đế gật đầu nói:
- Được.
Tần Vấn Thiên đi ra tẩm cung, cất bước vượt hư không. Lát sau Tần Vấn Thiên đứng ở diễn võ trường ngoại phủ thống lĩnh. Đằng trước có một đài diễn võ sức chứa mấy vạn người, xung quanh có chín mặt trống trận. Tần Vấn Thiên đứng lơ lửng trên diễn võ trường, quần áo phần phật, vung tay lên. Tiếng thùng thùng vang lên, tiếng trống rung trời hóa thành sóng âm đáng sợ khuếch tán phủ thống lĩnh.
Nhiều người trong phủ thống lĩnh cùng nhìn về phía phát ra tiếng trống, nhiều bóng người bay tới, thấy Tần Vấn Thiên khoanh tay đứng giữa không trung, phong hoa tuyệt đại, khí chất vô song, mắt không thèm nhìn họ. Áp lực vô hình bao phủ diễn võ trường, những người tiến đến xếp hàng trên đài diễn võ.
Bọn họ khom người đồng thanh kêu lên:
- Bái kiến thống lĩnh!
Tần Vấn Thiên đứng trên trời không nói một tiếng. Ngày càng nhiều cường giả tụ tập, rất nhanh có ngàn người có mặt trên đài diễn võ, tất cả khom người bái kiến. Tần Vấn Thiên phát ra uy áp vô hình làm mọi người cảm nhận áp lực mạnh mẽ.
Tiên niệm quét qua bao trùm phủ thống lĩnh, người đã đến đủ nhưng ba ngàn người trong phủ chỉ có một ngàn người tập hợp ở đây, không đến một nửa.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi, giọng nói không có chút tình cảm:
- Triệu Nhất Xuyên, Lục Đồng, Chung Tử Hoa ở đâu?
Diễn võ trường tĩnh lặng, không người đáp lời.
Ba người này là ba phó thống lĩnh trong phủ, bọn họ đã lâu rồi không có mặt ở phủ thống lĩnh.
Diễn võ trường yên tĩnh nghe tiếng kim rơi, không khí nặng nề.
Tần Vấn Thiên nói:
- Ba vị phó thống lĩnh không có mặt vậy thuộc hạ chấp sự của họ hãy đứng ra!
Lục tục có người cất bước đi ra, dưới tay mỗi phó thống lĩnh có mười chấp sự, tổng cộng ba mươi người nhưng lúc này chỉ có mười hai người.
Giọng Tần Vấn Thiên vẫn lạnh lùng nói:
- Cho các ngươi nửa nén nhang đứng theo đội, người Triệu Nhất Xuyên đứng chính giữa, mười chấp sự và người dưới tay các ngươi đứng theo hàng chia ra mười đội. Người Lục Đồng đứng bên trái, người Chung Tử Hoa đứng bên phải.
Không cần nửa nén nhang, chỉ giây lát đã xếp ba hàng ngay ngắn trên đài diễn võ, nhưng người đến không đồng đều, sĩ số cũng khác biệt.
Tần Vấn Thiên phất tay áo:
- Ta tin tưởng các ngươi có cách truyền tin cho thống lĩnh, chấp sự, thuộc hạ của mình. Lập tức truyền lệnh của ta, trong vòng hai canh giờ mọi người phải xuất hiện tại đây, bất cứ ai giấu diếm không truyền tin làm trái lệnh thống lĩnh thì các ngươi nên biết bị tội gì!
Tần Vấn Thiên đáp xuống ngôi cao, ngồi xuống nhắm mắt lại.
Mọi người lấy thủy tinh truyền tin ra đưa tiên niệm vào. Mặc dù thủy tinh truyền tin hơi quý trọng nhưng người được làm việc trong quân đoàn phủ thống lĩnh tu vi ít nhất là cảnh giới Tiên Vương, được trang bị thủy tinh truyền tin tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ.
Mệnh lệnh truyền xuống, không lâu sau có người vội vàng chạy về. Người tụ tập trên diễn võ trường ngày càng nhiều, dù sao đa số người không dám công khai trái lệnh thống lĩnh mới nhậm chức, ai biết có bị lấy ra làm gương lập uy không.
Dù vậy có nhiều người không đến, hai canh giờ sau diễn võ trường tụ tập hơn hai ngàn năm trăm người, có hơn bốn trăm người không xuất hiện. Ba mươi chấp sự chỉ có hai mươi bốn người đến, sáu người không tuân mệnh. Ba thống lĩnh thì không ai đến.
Tần Vấn Thiên quét mắt đội vắng mặt sáu chấp sự, vung tay lên, sáu luồng sáng giáng xuống thân thể sáu người trong đội.
Tần Vấn Thiên nói:
- Sáu ngươi từ nay thay vị trí của chấp sự các ngươi.
Sáu người biến sắc mặt.
Một người cúi đầu nói:
- Thống lĩnh đại nhân, thuộc hạ vô năng, không dám làm chấp sự.
Một người khác nói:
- Bẩm thống lĩnh, có lẽ chấp sự đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài nên làm lỡ thời gian.
Bốn người khác không nói chuyện.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói:
- Ta tôn trọng ý kiến của các ngươi.
Nói rồi Tần Vấn Thiên lại phất tay, luồng sáng rơi xuống hai người khác:
- Ta nhâm mệnh hai người làm chấp sự mới, có đồng ý không?
Một người siết chặt hai nắm tay, gật đầu nói:
- Ta đồng ý!
Một người khác mắt lóe tia sáng sắc bén, sau đó khom người gật đầu nói:
- Thuộc hạ tuân theo lệnh thống lĩnh!
Hai người mới rồi từ chối xanh mặt, nhâm mệnh kiểu này quá dứt khoát.
- Sau khi ta nhậm chức chưa từng ban nhiệm vụ gì, dù là ai cũng không có nhiệm vụ trong người. Bận tuần tra hay làm chuyện gì khác hai canh giờ quá đủ để trở lại. Tất cả chấp sự kiểm kê người trong hàng của mình, những người chưa đến hãy nộp tên lên, ta sẽ xóa tên họ khỏi hồ sơ danh sách phủ thống lĩnh.
Chợt một giọng nói vang lên:
- Thuộc hạ đến chậm, xin thống lĩnh đại nhân thứ tội!
Ba bóng người lao nhanh đến, người dẫn đầu mặt mày uy nghiêm, tu vi Tiên Vương đỉnh cấp, là một trong mười chấp sự dưới tay Lục Đồng.
Tần Vấn Thiên liếc người đó, nói:
- Vừa rồi ngươi đã bị trục xuất ra phủ thống lĩnh, bây giờ không phải người của phủ thống lĩnh, ba ngươi rời đi ngay.
Chấp sự Tiên Vương đỉnh cấp khom người nói:
- Bẩm thống lĩnh, chúng ta đúng là có việc gấp, là nhiệm vụ Lục thống lĩnh giao cho. Ở một phòng đấu giá có vụ cướp bóc, chúng ta đi giải quyết, thống lĩnh có thể hỏi Lục thống lĩnh.
Thoạt trông chấp sự Tiên Vương tôn kính nhưng luôn mồm nâng ra Lục thống lĩnh làm Tần Vấn Thiên thấy chói tai, rõ là đẩy Lục Đồng ra thị uy.
- Bổn tọa ra lệnh các ngươi trong vòng hai canh giờ trở về, ngươi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ có thể thông bẩm Lục thống lĩnh, sau đó Lục thống lĩnh thông bẩm với bổn tọa, tất nhiên ta sẽ thông cảm. Nhưng bổn tọa không nhận được thông bẩm nào, vì vậy lặp lại lần nữa, phủ thống lĩnh không có vị trí của ba người!
Tần Vấn Thiên liếc qua đối phương, ánh mắt sắc bén thốt ra một chữ:
- Biến!
Chấp sự Tiên Vương đỉnh cấp cơ mặt cứng ngắc, thấy ánh mắt sắc bén của Tần Vấn Thiên làm gã lo lắng, thầm nghĩ sao Lục thống lĩnh còn chưa xuất hiện.
Lúc này một giọng nói sang sảng vang lên:
- Thuộc hạ Lục Đồng bái kiến thống lĩnh đại nhân!
Ba Tiên Vương nghe thanh âm đó thì thở phào.
Lát sau phó thống lĩnh Lục Đồng xuất hiện trong không trung, gã đứng tại chỗ chắp tay về phía Tần Vấn Thiên:
- Tần thống lĩnh thượng nhâm tới nay vì thuộc hạ luôn bận nhiệm vụ không có thời gian đến phủ thống lĩnh, hôm nay biết thống lĩnh đại nhân khẩn cấp triệu kiến liền đến, mong thống lĩnh đại nhân đừng trách.
Tần Vấn Thiên vẫn ngồi đó, ngước đầu nhìn Lục Đồng, ánh mắt hờ hững chỉ nhìn gã, không đáp lời.
Tiên Đế trung giai Lục Đồng không phải người bình thường, nét mặt có chút tôn kính, gã bình thản chắp tay, biểu tình không thay đổi.
Mắt Tà Đế lóe tia sáng xanh yêu dị ngẩng đầu nhìn Lục Đồng:
- Ngươi đang nói chuyện với thống lĩnh đại nhân sao?
Đứng trong không trung trên cao nhìn xuống, thái độ gì đây?
Lục Đồng lộ vẻ lúng túng:
- Thống lĩnh thứ tội!
Lục Đồng đáp xuống đằng trước đài diễn võ, chắp tay nói:
- Lục Đồng vội chạy đến không kịp nghĩ nhiều, mong Tần thống lĩnh đừng trách.
Tần Vấn Thiên mỉm cười hỏi:
- Lục thống lĩnh hỏi giúp bổn tọa khi nào Triệu thống lĩnh, Chung thống lĩnh đến được?
Phó thống lĩnh Lục Đồng lắc đầu cười gượng:
- Tần thống lĩnh, hiện giờ Lục mỗ không thể liên lạc với Triệu thống lĩnh, Chung thống lĩnh.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Vậy sao, bổn tọa còn định mời ba vị thống lĩnh uống mấy ly, không ngờ ba vị thống lĩnh thật khó tìm.
Lục Đồng thầm cười nhạt, đang muốn lôi kéo họ sao?
Đám Tiên Vương thuộc hạ của Lục Đồng thì vẻ mặt coi thường.
- Phải rồi, ba tháng trước ta từng tìm ba vị thống lĩnh nhưng luôn không nhận được trả lời, là cấp dưới của thống lĩnh làm việc chểnh mãng không chuyển lời của ta cho Lục thống lĩnh sao? Nếu đúng vậy thì muốn bọn họ làm gì?
Lục thống lĩnh lắc đầu nói:
- Xin thống lĩnh đừng trách họ, thuộc hạ biết thống lĩnh triệu kiến nhưng vì có chuyện quan trọng trong người không thể trở về, xin thống lĩnh đừng trách.
Tần Vấn Thiên nhìn đám chấp sự dưới tay Lục Đồng, nói:
- Vậy tính ra họ vẫn có tội. Lục thống lĩnh đã nói cho họ là bận việc thì họ nên bẩm báo với bổn tọa, thế nhưng dám giấu diếm không báo hại ta chờ ba tháng dài, không thể tha thứ dễ dàng.
Lục Đồng nói:
- Thống lĩnh đại nhân, khi đó thuộc hạ bận quá chưa kịp trả lời lại họ, không liên quan đến họ.
Tần Vấn Thiên chợt cười, khuôn mặt tuấn tú phủ sương giá:
- Vậy sao?
Lục Đồng nhìn nụ cười của Tần Vấn Thiên, trong mắt gã lóe tia cảnh giác, vội nói:
- Xin Tần thống lĩnh thứ tội.
Tần Vấn Thiên mỉm cười hỏi:
- Thứ tội? Nói vậy Lục thống lĩnh biết mình có tội? Quản gia, theo hình luật của Ly Hỏa Cung thì phó thống lĩnh còn làm việc mà không theo chiếu lệnh của thống lĩnh, qua ba tháng không trả lời phải bị tội gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận