Thái Cổ Thần Vương

Đùa bỡn

Doanh Đằng là nhân vật cỡ nào, mặc dù cũng không tính là quá xuất chúng trong thánh viện, nhưng trong ba cổ tộc lớn ở nam bộ Tiên Vực, hắn cũng hoàng tử của Doanh thị, địa vị tôn quý. Duy nhất chỉ bị Tần Vấn Thiên liên tục sỉ nhục.
Lần này, Tần Vấn Thiên sử dụng ba chữ đơn giản “ngươi là ai” đánh hắn một bạt tai.
Nói xong câu đó, Tần Vấn Thiên cứ tiếp tục bước về phía trước, từ vị trí song song với Doanh Đằng mà tiến bước để rồi sau đó vượt qua hắn.
Một bước này cũng như là đạp vào lòng Doanh Đằng vậy.
Tu hành ở Thạch Chung Bích cần bước lên từng bước một, mỗi một bước ấy lại đều có thể tu hành, từng chút một lắng đọng, cảm ngộ lực lượng của Thạch Chung Bích, từ đó thu được lợi ích, thông qua cảm ngộ mà nâng cao bản thân. Đây là kinh nghiệm mà hơn ba mươi năm qua rất nhiều thiên kiêu tại thánh viện này đã đúc kết ra được, cực hiếm có ai lại một hơi bước cả năm mươi bước chân như Tần Vấn Thiên.
Thế nhưng lúc này, Doanh Đằng dường như cũng không quản được nhiều đến thế. Hắn tiến về phía trước một bước, khí thế trên người sụp đổ, tiếng chuông không ngừng từ trong cơ thể hắn chấn động ra.
Hắn hét lớn một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
- Đã qua nhiều năm, ngươi vẫn trước sau như một cuồng ngạo, nhưng trong đám thiên kiêu tập trung tại thánh viện này, ngươi chẳng là cái thá gì.
Tần Vấn Thiên không trả lời, lại bước về phía trước một bước. Một bước chân này trực tiếp che đi bóng dáng của Doanh Đằng, khiến cho vẻ mặt Doanh Đằng tái nhợt đi, mơ hồ lộ ra thần sắc khó chịu. Dù cho Tần Vấn Thiên có thể sẽ bị chấn chết thì lại như thế nào. Hiện tại, hắn bị ném ra phía sau, sự khinh thường của Tần Vấn Thiên đã kích thích lửa giận của hắn.
- Đông.
Doanh Đằng lại dợm bước về phía trước, không cam lòng tỏ ra yếu kém, vẫn sóng vai với Tần Vấn Thiên, chỉ là không ở trên cùng một tiên lộ.
Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn Doanh Đằng. Ánh mắt hắn lộ ra một nét cười nhạt, cười đến xán lạn, cười đến không kiêng nể gì cả. Hắn vẫn không nói gì, lại hướng phía trước mà bước một bước, có vẻ là rất khó khan nhưng vẫn là bước được.
Đây đã là bước thứ năm mươi ba. Doanh Đằng thấy thân thể của Tần Vấn Thiên thoáng lộ ra một chút không ổn định, thần sắc lạnh lùng. Cuối cùng cũng đã không chịu nổi rồi sao, cứ tiếp tục như vậy, số phận chờ đợi Tần Vấn Thiên không khéo lại cũng sẽ giống như vị kia thiên kiêu kia, bị chấn chết ngay lập tức.
Khí thế trong cơ thể hắn lao nhanh, Tiên Thai phóng ra, mơ hồ có tiếng rồng ngâm truyền lại. Hắn lại một lần nữa cường thế tiến bước đi, rống to một tiếng. Doanh Đằng chỉ cảm thấy xương cốt huyết mạch của mình đang phải chịu đựng trùng kích điên cuồng không ngừng của lực lượng thuộc tính, như thể có từng con Yêu Long đáng sợ đang cuồng bạo tàn sát bừa bãi trong thân thể hắn. Tiếng chuông không ngừng kích ở bên trong thân thể, trường bào hắn tung bay, ánh mắt mở lớm nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Chỉ thấy khuôn mặt Tần Vấn Thiên hình như lộ vẻ khó xử, đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng lại một lần nữa nhấc chân lên. Doanh Đằng nhìn Tần Vấn Thiên liên tục cười lạnh, Tần Vấn Thiên còn có thể bước ra một bước này sao?
Bước thứ năm mươi tư, tích số của sáu nhân chín, Tần Vấn Thiên bước ra, thân thể mãnh liệt run rẩy. Doanh Đằng nhìn thấy một màn như vậy, trong mắt có phong quang lập lòe. Hết chịu nổi rồi phải không? Tốt nhất là bị chấn chết ngay tại chỗ.
Tuy thân thể Tần Vấn Thiên có chút di động, nhưng chung quy thì vẫn ổn định lại. Hắn hít một hơi thật sâu, có vẻ cực kỳ khó khan. Hắn lại liếc mắt nhìn về phía Doanh Đằng, ánh mứt này như thể giễu cợt, khiến cho toàn thân Doanh Đằng đều bốc lên lửa giận. Thần thủ sơn trang bị sỉ nhục, hôm nay hắn sao có thể thất bại thảm hại được. Nghĩ đến đây, Doanh Đằng tiếp tục cất bước, hét lớn một tiếng, khí thế kinh thiên, khí lưu cuồng bạo cuốn lấy tất cả. Thân thể hắn mãnh liệt chấn động, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững tại đó, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.
- Ân?
Lúc này những người bên ngoài Thạch Chung Bích cũng thấy được Tần Vấn Thiên hình như đang cùng Doanh Đằng tranh phong, đều lộ ra vẻ mặt thú vị. Tên Tần Vấn Thiên này có chút khiến người ta kinh ngạc, trong một thời gian ngắn ngủi liên tục bước ra năm mươi tư bước, tiên thêm một bước nữa chính là đã đến bước thứ sáu mươi ba.
Đó là một chướng ngại vật từng ngăn cản không ít thiên kiêu nhân vật.
Tần Vấn Thiên dường như có chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn là lập tức cất bước. Doanh Đằng có vẻ đặc biệt khẩn trương, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, chờ Tần Vấn Thiên thất bại, bị cỗ lực lượng cuồng bạo tích tụ bên trong thân thể phá hủy giết chết.
- Đông.
Tiếng chuông rung động, vang khắp mọi ngóc ngách, xương cốt đều phát ra tiếng sét ầm vang, huyết mạch cũng phát ra âm thanh xôn xao chấn động. Tần Vấn Thiên rên rỉ một tiếng, lảo đảo giống như sắp đến cuối đời, bất cứ lúc nào cũng có khả năng vong mạng. Thế nhưng không ngờ rằng hằn lại dần dần ổn định lại, đứng vững ở đó.
Sắc mặt Doanh Đằng tái xanh. Tần Vấn Thiên đã đứng vững vàng, lại một lần nữa quay đầu lại nhìn về phía hắn, ánh mắt kia hàm chứa ý tú khiêu khích sao mà rõ ràng.
Hai tay Tần Vấn Thiên nắm chặt, hắn nhìn về dấu chân ở phía trước đạo. Lý trí nói cho hắn biết, đừng tiếp tục đi về phía trước, hắn cần phải dừng lại xử lý tốt cỗ khí lưu bạo trong thân thể. Một bước này vô cùng nguy hiểm.
- Thân là con cháu Doanh thị, sao có thể nhận sỉ nhục và áp bức như này. Kể cả có nguy hiểm thì sao chứ?
Một giọng nói sinh ra trong lòng Doanh Đằng. Nghĩ như vậy, dũng khí lại càng thêm lớn, cổ vũ bản thân. Con cháu của Doanh thị, đối mặt với khiêu chiến, việc gì đáng làm thì sẽ phải làm.
Nghĩ đến đây, Doanh Đằng hào khí cuồn cuộn, lại cất bước đi tới dấu chân phía trước. Một bước này có khí thế cường thịnh cuốn tới, lực lượng thuộc tính rót ngược vào, điên cuồng chấn động trên thân thể. Hắn rên rỉ một tiếng, thân thể lảo đảo, lại kêu lên một tiếng, tron miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Lực lượng khủng khiếp trong cơ thể bạo phát, tiếng chuông như thể đục khoét thân thể hắn, lưu lại từng vết thương trong cơ thể.
Thân thể của Doanh Đằng rơi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tần Vấn Thiên ở phía trước, sắc mặt khó coi. Hắn chung quy vẫn thua, chỉ có điều thì có làm sao, niềm tin của hắn không hề dao động, dũng khí của hắn cũng vẫn như cũ.
Nhưng đúng lúc này, Doanh Đằng thấy Tần Vấn Thiên ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười với hắn. Sau đó, trong ánh nhìn khiếp sợ chăm chú của Doanh Đằng, Tần Vấn Thiên liên tục tiến bước, làm gì có dáng vẻ lảo đảo bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị đánh đổ lúc trước. Mỗi một bước chân đều có tiếng chuông mãnh liệt vang lên, mỗi một bước đều như một mũi tên bắn vào lòng Doanh Đằng.
Chênh lệch này không có cách nào vượt qua được, đồng thời cũng là sỉ nhục cùng cực. Thời khắc này, Doanh Đằng làm sao có thể không rõ, rằng Tần Vấn Thiên lúc trước là đang cố ý đùa bỡn hắn, biến hắn thành một thằng ngu. Lúc này, cái gọi là dũng khí chẳng còn sót lại một chút gì, chỉ còn ngu xuẩn vô năng.
Oa một tiếng, Doanh Đằng lại một lần nữa phun ra một búng máu, tức giận đến ngất đi.
Cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người đều lộ ra một trận kinh ngạc. Gia hỏa kia thật là ác độc, không ngờ lại cứng rắn bóp nát ý chí của một vị thiên kiêu, trực tiếp làm hắn ngất đi. Hơn nữa, hắn từ đầu tới đuôi đều chưa từng ra tay, Doanh Đằng như thể hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Tần Vấn Thiên không nhìn Doanh Đằng nữa, tiếp tục cất bước tiến về phía trước. Người như Doanh Đằng, nếu không phải một lần nữa gặp lại thì hắn thật sự đã quên đi đối phương. Tuy nhiên, nếu Doanh Đằng lại muốn sỉ nhục hắn, vậy thì hắn đây cũng không ngại vui đùa với Doanh Đằng một hồi.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đã bước ra sáu mươi ba bước, chính là tích số của bảy nhân chín, tiến lên thêm nữa liền sẽ bước đến bước thứ bảy mươi hai. Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, thán phục biểu hiện của Tần Vấn Thiên.
Người này bất luận là bước lên dấu chân trên tiên lộ hay là đùa bỡn Doanh Đằng lòng bàn tay thì hắn cũng có một loại tự tin khiến cho người cảm giác được một loại khí chất sắc bén trên người hắn, dường như thật sự muốn khiêu chiến tám mươi mốt bước.
Bước thứ sáu mươi tư, vậy mà Tần Vấn Thiên cất bước vẫn vững như bàn thạch, thân thể đơn bạc này lại giống như cột đá thông thiên đứng sừng sững ở trên mặt đất, sẽ không vì cỗ lực lượng đánh bay tất cả mà có chút dao động nào.
Càng đáng sợ hơn, Tần Vấn Thiên chính là một mạch đi tới đó.
Lúc này Tần Vấn Thiên đã cảm giác được áp lực đặc biệt cường đại. Thạch Chung Bích đặc biệt lợi hại, lực lượng quy tắc mà bản thân hắn am hiểu hình như phản chấn mà quay về, thử thách máu thịt thân thể của hắn, khiến cho bản thân hắn cảm ngộ. Mỗi lần trùng kích đều giống như trống chiều chuông sớm gõ vang trong cơ thể hắn, chỉ có điều lại vẫn không có cách nào chấn động được hắn, đương nhiên là bởi vì thân thể của hắn có huyết mạch hoàn mỹ vô song.
Con đường tu hành của Tần Vấn Thiên quá mức vững chắc, Tiên Thai hoàn mỹ, thân thể bất diệt như tiên ma, huyết mạch cường thịnh, không có nhược điểm, dĩ nhiên là khó có thể đánh đổ.
Chỉ có điều, trên các tiên lộ phía trước Tần Vấn Thiên vẫn có một vài nhân vật thiên kiêu lợi hại, trong đó tại bước thứ bảy mươi lăm có một nhân vật cực kỳ cường đại. Khí tức trên người hắn sắc bén tới cực điểm, có khí chất vương giả chí tôn, kiếm ý cuốn lấy tất cả, tiến thẳng vào Thạch Chung Bích.
Người này chính là Cổ Tiêu, đệ tử của Chí Tôn kiếm phái, trời sinh Kiếm Vương. Năm đó Tần Vấn Thiên từng gặp gỡ hắn tại hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc, Chí Tôn kiếm phái liên thủ với Thiên Lam Tiên Quốc cưỡng ép Trường Thanh Tiên Quốc, đề nghị khiêu chiến, lúc đó Cổ Tiêu ra sân chiến đấu, thực lực mạnh mẽ.
- Thắng lợi trong việc sỉ nhục một vị thiên kiêu không nhập lưu có thể khiến cho ngươi có thêm chút tự tin chăng?
Giọng nói của Cổ Tiêu cũng sắc bén như kiếm của hắn vậy. Trước đây, biểu hiện vô cùng cuồng vọng của Tần Vấn Thiên ở hoàng cung của Trường Thanh Tiên Quốc đã chọc giận không ít thiên kiêu của Thiên Lam Tiên Quốc cũng như Chí Tôn kiếm phái.
Cổ Tiêu vậy mà lại châm chọc Doanh Đằng chỉ là một vị thiên kiêu không nhập lưu. Quả thật, co với trời sinh Kiếm Vương hắn đây, Doanh Đằng quả thật có vẻ không ra cái dạng nhập lưu gì.
Cổ Tiêu có thể bước đến bước thứ bảy mươi lăm, khoảng cách tới đích chỉ còn sáu bước, có thể thấy được sự cường đại của hắn. Hơn nữa, chẳng ai biết được hắn có tố chất tiếp tục tiến về phía trước hay không.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cổ Tiêu, bình tĩnh nói:
- Không thể nói là tự tin hay không tự tin, tự tin của ta cũng không cần dựa vào sỉ nhục người khác mà nâng cao. Chỉ là đối với những người muốn sỉ nhục ta, ta cũng không ngại đáp trả lại bọn họ bằng chính cái thứ mà bọn họ muốn làm với ta. Bất luận là thiên kiêu không nhập lưu hay là thiên kiêu đáng sợ vô cùng, tất cả đều giống nhau.
- Tên gia hỏa này...
Không ít thiên kiêu có chút kinh hãi, vừa đùa bỡn chấn thương Doanh Đằng, Tần Vấn Thiên lại muốn khiêu chiến với Cổ Tiêu, người đã bước tới bước thứ bảy mươi lăm sao?
Bất luận là thiên kiêu không nhập lưu hay là thiên kiêu đáng sợ vô cùng, tất cả đều giống nhau, hàm nghĩa của những lời này sao mà rõ ràng, bất luận là Doanh Đằng hay là Cổ Tiêu thì cũng đều giống nhau mà thôi.
Khóe miệng Cổ Tiêu cong lên một nụ cười lạnh, bước chân đã lâu không giơ lên lúc này lại động. Kiếm uy vô thượng đâm đến, giống như vạn kiếm xuyên tim, xông về phía thân thể của Cổ Tiêu. Tuy nhiên hắn vẫn đứng ở đó, giống như kiếm của Lăng Tiêu, một chân bước tới bước thứ bảy mươi sáu, dùng một bước cường thế đáp lại lời của Tần Vấn Thiên.
Chỉ còn lại đúng năm bước là Cổ Tiêu sẽ đến đích.
- Thật mạnh, muốn khiêu chiến Cổ Tiêu ư, sẽ khó khan đấy.
Mọi người kinh hãi. Trong khoảng từ bước thứ bảy mươi ba đến bước thứ tám mươi mốt chỉ còn có vài vị cường giả, mỗi một vị trí đều tượng trưng cho một nhân vật thiên kiêu đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận