Thái Cổ Thần Vương

Trần Vương chết

Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
Chim Đại Bằng yêu mị.
Còn cả chiêu thức thuộc chín tuyệt học lớn của Đại Hạ, Ấn Huyết Chú và Đấu Chuyển Tinh Di, tuy rằng trước kia Tần Vấn Thiên chưa am hiểu chín tuyệt học lớn của Đại Hạ nhưng hắn chiếm được Gương Thiên Giám, vậy thì việc có thể am hiểu bất cứ loại nào trong chín tuyệt học lớn của Đại Hạ, tựa như đám người Âu Dương Cuồng Sinh cũng chẳng có gì là kỳ quái.
Nghĩ như vậy, Trần Vương ngẩng đầu nhìn bóng dáng đứng ở trên thân chim Đại Bằng, trái tim hắn không ngừng nhảy lên, ngay lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Là hắn.
Nhất định là hắn.
Hắn không chết ở điện Đan Vương, mà bây giờ, lại hóa thân thành một người khác trở về đây.
Huyết mạch của hắn hình như đã mạnh hơn trước, khiến hắn giống như quân chủ của yêu giới, quân lâm thiên hạ, huyết mạch bùng nổ giúp hắn phá tan sự trói buộc của cảnh giới, có được khí tức cường đại của cảnh giới Thiên Cương Tam Trọng.
Nghĩ đến năng lực chiến đấu của người này đã vượt cấp, Trần Vương bỗng nhiên nhìn Trần Tiêu hô lớn:
- Là Tần Vấn Thiên, Tiêu thúc, chạy mau.
- Tần Vấn Thiên.
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Trần Tiêu sợ hãi, cái tên này thật sự vô cùng quen thuộc, đã hơn một năm rồi, nhưng trong khắp Đại Hạ, có chỗ nào không đàm luật chuyện trong điện Đan Vương, Tần Vấn Thiên, người đứng đầu Bảng Thiên Mệnh, cầm Yêu Kiếm trong tay hóa thân thành Cổ Yêu, người này thật sự chính là Tần Vấn Thiên?
Một luồng khí tức sắc nhọn tối thượng bộc phát ra, Kiếm Vương giả xuất hiện, sáng ngời chói lóa, đó là Võ Mệnh Thiên Cương của Tần Vấn Thiên.
- Oành!
Tần Vấn Thiên cầm Thanh Kiếm Vương Giả trong tay, sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, biến mất khỏi tầm nhìn hai người. Thần sắc Trần Tiêu đại biến, cũng sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, nhưng lại xoay người chạy về một hướng khác, hai người nọ hóa thành hai luồng sáng Tinh Thần phi thẳng về một hướng trong không gian, cuối cùng, một tiếng kiếm vang truyền đến, trong không khí có máu tươi bắn ra.
Chỉ thấy một bóng người lóe lên, là Trần Tiêu, cơ thể ông ta dần dần rơi xuống đất, Người này có tu vi ở cảnh giới Thiên Cương Tứ Trọng, thực lực mạnh mẽ, nếu như đối kháng trực diện với Tần Vấn Thiên, có lẽ còn có thể chống đỡ được mấy phút, nhưng việc đầu tiên ông ta nghĩ đến lại là chạy trốn, khi sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, cảm giác mạnh mẽ của Tần Vấn Thiên sẽ nắm bắt được biên độ di động của ông ta, Ý Chí Võ Đạo của Kiếm Âm bùng nổ, lúc tiếng kiếm ngân vang cũng là lúc ông ta mất mạng dưới lưỡi kiếm.
Khoảnh khắc Trần Tiêu rời đi, Trần Vương cũng bỏ trốn về phương hướng ngược lại, nhưng lại bị chim Đại Bằng chặn đứng, con chim Đại Bằng chưa từng ra tay này lại có tốc độ cực nhanh, giữ chặt chân hắn ta, chỉ mấy giây như vậy, Tần Vấn Thiên đã bay đến, lơ lửng giữa không trung, tiến tới trước mặt Trần Vương, sát ý giữa hai mắt bộc lộ rất rõ.
- Tần Vấn Thiên, hôm nay ngươi thả ta rời đi, ta sẽ nói với gia tộc, xóa bỏ ân oán giữa chúng ta.
Trần Vương nhìn Tần Vấn Thiên, mở miệng bàn điều kiện, giờ phút này, đối với hắn ta mà nói, quan trọng nhất đó là giữ lại được tính mạng. Lúc trước, hắn ta thua trong tay đối phương, không tiếc sử dụng pháp bảo hộ thân, cũng bởi vì sự tức giận nhất thời, hơn nữa còn có Trần Tiêu cảnh giới Thiên Cương Tứ Trọng trợ trận, hắn ta liền chạy theo đuổi giết Tần Vấn Thiên.
Chẳng thể ngờ rằng, đối phương là Tần Vấn Thiên, kẻ này vẫn luôn luôn giữ lại thực lực chân chính, đợi đến giờ phút này có muốn hối hận, cũng đã muộn rồi.
Nếu như biết người này là Tần Vấn Thiên, chắc chắn hắn ta sẽ không đuổi theo tới đây.
Kiếm ý tràn ngập, Tần Vấn Thiên không đáp lời Trần Vương, bước chân hơi di động, một luồng khí tức khiến người ta hít thở không thông bao phủ lấy người Trần Vương.
Chậm thì sẽ phát sinh biến cố, mặc dù hắn dẫn dụ hai người Trần Vương rời xa người kia, nhưng vẫn phải tiêu diệt sớm, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ở thế giới này, bất cứ sự tình gì cũng đều có thể phát sinh, ngày xưa, lúc còn trong điện Đan Vương, ai dám nghĩ tới hắn lại có thể dùng một kiếm chém điện Đan Vương thành hai đoạn, bởi vậy có thể hắn cuồng ngạo nhưng sẽ không khinh địch.
- Oành!
Tinh quang bùng nổ, bóng dáng Trần Vương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, Cự Nhân nham thạch nóng chảy xông ra, hóa thành nham thạch nóng chảy dạng lỏng, đánh về phía Tần Vấn Thiên, Trần Vương không phải là quân tử, lúc hắn lên tiếng, cũng là lúc hắn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
- Ông!
Tiếng gió khẽ vang lên, cây kiếm trong tay Tần Vấn Thiên chợt lóe lên rồi biến mất, kiếm quang dừng ở trên cổ họng Trần Vương.
Thân thể Trần Vương cứng ngắc, hai tay ôm yết hầu, trong mắt lộ ra thần sắc không cam lòng.
Hắn ta không cam lòng, hắn ta là Trần Vương, là niềm kiêu hãnh của Trần gia.
Hắn ta không cam lòng, hắn ta có thể trở thành lãnh đạo của Trần gia trong tương lai, hắn ta đã luôn cố gắng vì mục tiêu này, đã sắp được đến Thánh địa của Đại Hạ để thử luyện.
Nhưng bây giờ, kẻ kiêu ngạo như hắn ta, lại phải chết ở đây.
Hắn ta nhớ lại từng chuyện từngc chuyện một, giống như một giấc mộng dài vậy, kể từ lúc nghe tên của Tần Vấn Thiên, cuộc sống của hắn ta, đã âm thầm phát sinh biến hóa, trở thành một cơn ác mộng.
Còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vấn Thiên, là ở Trần gia, hắn ta đứng ở xa nhìn Tần Vấn Thiên và đám người Âu Dương thế gia cùng bước vào Trần gia, người này khiêu chiến với người trong gia tộc hắn ta, biểu lộ thực lực phi phàm, nhưng mà khi đó hắn ta chẳng thèm để ý, cũng không thể ngờ được rằng, người thanh niên chẳng mấy xuất sắc này, lại trở thành ác mộng của mình.
Một thời gian sau, trong Bảng Thiên Mệnh Tần Vấn Thiên bắt đầu bộc lộ tài năng, lần đầu tiên đánh bại hắn ta. Mấy năm trước Trần Vương phải sống dưới bóng của Hoa Thái Hư, mấy năm sau lại phải sóng dưới cái bóng của Tần Vấn Thiên, đến tận giây phút này, còn phải chết trong tay Tần Vấn Thiên.
Trước khi chết, bỗng nhiên hắn ta nhớ tới một câu nói, Đại Hạ hoàng triều không ít người tài, nhưng chẳng mấy ai có thể vĩnh viễn đứng ở nơi cao nhất, nhìn chúng nhân nhỏ bé dưới chân.
Trần Vương nhắm hai mắt lại, thân thể hắn ta chậm rãi rơi xuống, thân hình Tần Vấn Thiên nhảy lên, bàn tay hơi mở, hút cơ thể Trần Vương qua, lại bước về phía trước mấy bước, cuốn luôn cả thi thể của Trần Tiêu lên, sau đó mới trở về lưng chim Đại Bằng, bay vút lên trời, di chuyển về phương xa.
Một ngày sau, cuộc đại chiến hôm qua đã làm chấn động cả thành Khâm Châu, hầu hết nhóm người Âu Dương Cuồng Sinh đều bình yên trở về, nhưng mà cường giả của Trần gia, Hoa gia, Vương gia và Cửu Huyền cung, chẳng có một ai quay lại.
Các thế lực cấp bá chủ giao chiến, nếu như ở tình huống hai bên đều tổn thất thì còn có thể dễ hiểu, nhưng một bên lại bị diệt sạch khiến không khí trở nên vô cùng âm trầm, cuộc chiến tranh giành vị trí trong Bảng Thiên Mệnh đã bắt đầu khởi động, giống như một cơn lốc xoáy khổng lồ vây khốn, khiến người ta không thể hít thở.
Đặc biệt là, trong số những người đã biến mất thuộc thế lực Trần gia, còn có một nhân vật cực kỳ nổi bật, Trần Vương.
Đứa con cưng của Đại Nhật Trần Gia, Trần Vương, mất tích, không trở về, nghe nói trước khi hắnta mất tích đã từng phát tín hiệu cầu cứu, sau đó người Trần gia phá vòng vây chạy đến tìm kiếm, nhưng không tìm được, ngay cả thi thể cũng không thấy, trong đó còn có cả một cường giả cảnh giới Thiên Cương Tứ Trọng là Trần Tiêu cũng không quay về.
Tuy rằng Trần Vương bị ánh sáng của Hoa Thái Hư và Tần Vấn Thiên che lấp, nhưng hắn vẫn là người được xếp thứ hai trong Bảng Thiên Mệnh, là một nhân vật không hề tầm thường, muốn khiêu chiến vượt cấp cũng không phải là việc gì khó khăn, là một trong những người được chọn làm người kế nghiệp Trần gia trong tương lai. Sự biến mất của hắn, có thể nói là đã gây nên một cơn sóng lớn thế nào, bây giờ nhóm thế lực của Âu Dương Thế gia đều đóng cửa từ chối tiếp khách, cùng trở về gia tộc bàn bạc xem nên xử lý những chuyện sắp tới ra sao. Hiện tại, bọn họ đã bị Trần gia phái người theo dõi chặt chẽ rồi.
Chỉ sợ giờ phút này ở Trần gia đang thương lượng nên hành động thế nào.
Trong Trần gia, ở một gian đại điện rộng lớn, có rất nhiều bóng người đang tụ tập người cầm đầu có tướng mạo uy nghiêm, nhưng mà trong mắt lại lộ ra thần thái thâm trầm.
- Đã điều tra xong chưa?
Người này mở miệng hỏi.
- Vẫn chưa, nhưng đang giám sát đám người có mặt trong cuộc chiến hôm đó rồi, lúc nào cũng có thể thu lưới.
Trần Phàm ben dưới đáp lời.
- Ừ.
Người cầm đầu nhẹ nhàng gật đầu, chắc chắn Trần Vương đã chết, chuyện này không có gì hoài nghi nữa, nhưng là do ai làm thì cần phải điều tra rõ ràng.
Trần Vương đã chết, chuẩn bị chọn lựa ra một hậu bối đủ tư cách khác để bồi dưỡng đi, ngoài ra, nhất định phải thu hồi cho được Mai Lệnh trên người Trần Vương, không tiếc phải trả bằng bất cứ giá nào.
- Vâng.
Cả nhóm người đồng loạt gật đầu, hiển nhiên bọn họ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Mai Lệnh trên người Trần Vương, tuyệt đối không thể để mất.
Không ngờ rằng mới ban thưởng Cổ Lệnh cho Trần Vương không lâu, liền phát sinh chuyện như thế nà, xem ra, có thể mục tiêu của bọn chúng chính là Cổ Lệnh, nếu không, sao lại giết chết Trần Vương và Trần Tiêu.
Có người mở miệng nói, khiến cho không ít người khẽ gật đầu, có lẽ trận chiến này, chính là âm mưu nhắm vào Cổ Lệnh, nếu thật như vậy, thì quả là phiền phức lớn rồi.
- Trước tiên, cứ chuẩn bị khống chế những người đã tham dự sự việc hôm qua, tra xét một lượt chắc chắn sẽ biết, nếu quả thực có người nhắm vào Cổ Lệnh thì nhất định phải tra ra được người đó thuộc thế lực nào, Mai Cổ Lệnh này, không thể để bọn họ nuốt mấy được.
Người cầm đầu quả quyết ra lệnh.
Âu Dương Thế gia, Huyền Âm điện, Khương gia đều đã đóng cửa từ chối tiếp khách mấy ngày nay, bọn họ không ngờ được rằng Trần Vương lại chết, hơn nữa, hình như Trần gia còn vận dụng thế lực khổng lồ của mình để giám thị bọn họ, giống như, đã bị chọc giận vậy. Lúc này, bọn họ phải cẩn thận vạn phần.
Nhưng mà, Trần gia cũng không dám phát động chiến tranh quy mô lớn một cách tùy tiện, bọn chúng cũng hiểu, một khi cuộc chiến xảy ra, sẽ dẫn đến nhiều quả đáng sợ khác, chẳng có ai là không cẩn thận.
Còn về Tần Vấn Thiên mà nói, hắn vẫn chưa biết chuyện ở thành Khâm Châu.
Lúc này hắn đang kiểm tra số chiến lợi phẩm của Nhẫn Thần Văn. Trong đó, thứ nhiều nhất đương nhiên là Tinh Vẫn Thạch, tu sĩ Võ Mệnh vốn dùng Tinh Vẫn Thạch để nâng cao tu vi, đến cảnh giới càng cao, số lượng Tinh Vẫn Thạch cần càng nhiều. Hôm qua giết chết đám cường giả Thiên Cương kia, ngoài việc nhặt được Tinh Vẫn Thạch khiến hắn vô cùng vui vẻ kỉa ra, còn có vô số bảo vật thần thông khác, nhưng mà đối với hắn mà nói, thứ có thể dùng cũng không nhiều lắm.
Chỉ thấy lúc này, trong bàn tay Tần Vấn Thiên, xuất hiện một cái Cổ Lệnh, trên Cổ Lệnh này ẩn chứa một luồng khí tức thần bí, có vẻ vô cùng phi phàm.
Đây là thứ hắn lấy được từ trên người Trần Vương, Tần Vấn Thiên cũng không biết nó có tác dụng gì, nhưng mà Trần Vương lại cất giữ Cổ Lệnh này ở vị trí tốt nhất trong Nhẫn Thần Văn, xung quanh là các bảo vật vô cùng quý giá, từ vị trí sắp xếp có thể đoán ra được, Trần Vương vô cùng xem trọng chiếc Mai Cổ Lệnh này.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lên, hắn không phải kẻ chỉ vừa bước ra đời, qua chừng ấy năm, nếm trải vô số chuyện đương nhiên khiến hắn có thể nhận ra được sự bất phàm của chiếc Cổ Lệnh này.
Thử dùng ý thức xâm nhập vào nó, Tần Vấn Thiên lại phát hiện vốn không thể xâm nhập vào được, luôn bị một nguồn lực vô hình ngăn cản ở ngoài.
- Đã được Trần Vương coi trọng như thế, nhất định ta phải tìm cơ hội moi thông tin từ đám cường giả Trần gia kia mới được.
Tần Vấn Thiên cất Cổ Lệnh đi, nhanh chóng đứng dậy, thân hình lóe lên, lại lần nữa di chuyển về phía thành Khâm Châu. Những đường cong trên mặt hắn nhấp nhô, biến thành một gương mặt khác, Tiểu Hỗn Đản cũng biến thành một con Sử Tử, không để người khác dễ dàng nhìn ra được manh mối gì.
Sau trận đại chiến hôm qua, chẳng biết tình trong thành Khâm Châu bây giờ ra sao, đương nhiên hắn phải cẩn thận hơn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận