Thái Cổ Thần Vương

Bi thương

Tri Âm, Vạn Trúc Thanh bị Vạn gia bài xích, thậm chí Vạn Thanh Sơn mấy lần còn muốn hy sinh Tri Âm để lấy lòng Mục Thu.
Lộng Nguyệt công chúa là tồn tại mà bọn họ ngửa đầu cũng không thể nhìn thẳng, nhưng mà vào lúc này, Lộng Nguyệt công chúa lại nói với Tri Âm và Vạn Trúc Thanh rằng bọn họ là khách nhân của Tiên triều.
Mà cơ hội như vậy, vốn Vạn gia cũng có thể có, nhưng mà bởi vì thái độ của bọn họ đối với Tần Vấn Thiên mà không chỉ đánh mất cơ hội này, hơn nữa còn trở thành cừu nhân của Tần Vấn Thiên.
- Bọn họ thì sao?
Bắc Minh Lộng Nguyệt nhìn về phía người của Vạn gia, nói.
- Không quen, có điều, những người ta không quen này lại năm lần bảy lượt làm nhục ta, món nợ này vẫn phải tính.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng nói, khiến cho người của Vạn gia sắc mặt trắng bệch.
Tiếp theo, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Vạn Thanh Sơn, nói:
- Vốn chuyện lúc trước ta lười chẳng muốn so đo làm gì, nhưng ở đây ngươi lại hy sinh Tri Âm để lấy lòng Mục Thu, dùng hai chữ đê tiện để làm nhục ta, chỉ với hai điểm này thôi ngươi đã xứng đáng phải chết rồi.
Vạn Thanh Sơn mặt xám như tro tàn, tâm sinh tuyệt vọng, hắn biết, hắn không thể giữ được mạng.
Ngay sau đó, Vạn Thanh Sơn đột nhiên phá lên cười, cười rất điên cuồng, hắn đứng lên, giống như đã phát điên.
- Vạn Thanh Sơn ta thật sự là mù mắt rồi.
Vạn Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng tự giễu, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Lúc trước Trúc Thanh mời ngươi vào Vạn gia, vốn Vạn gia là có cơ hội để giao hảo với ngươi, nhưng vì Vạn Nhất Dao tùy hứng, Diệu Nhan kiêu ngạo, còn cả Vạn gia ta kiêu ngạo một cách đáng thương, luôn coi thường ngươi. Sau khi tới tòa hoàng thành này thì Vạn gia từ kiêu ngạo trở nên hèn mọn, coi Đoan Mộc là nhân vật phong vân, nhưng mà thật đáng cười, có những người ở ngay trước mặt ngươi mà ngươi lại không nhận ra, cứ đi lấy lòng những nhân vật xa không thể với, đúng là nực cười và đáng buồn.
Vạn Trúc Thanh nhìn thấy tư thái bi thương của nhị huynh thì trong lòng cũng cảm khái, đích xác là thật đáng buồn, ai có thể ngờ được ở Vạn gia lại có một nhân vật mà họ cho rằng là xa không thể với, có thể khiến nhân vật phong vân như Đoan Mộc Tú phải quỳ gối cầu xin.
- Nhất Dao, Diệu Nhan, các ngươi quỳ xuống.
Vạn Trúc Thanh đột nhiên quát lớn, Vạn Diệu Nhan và Vạn Nhất Dao mắt trợn tròn, muốn họ phải quỳ xuống sao.
Vạn Nhất Dao nhìn Tần Vấn Thiên, nàng ta lúc này trong lòng đang vô cùng chấn động, nếu không phải là nàng ta tùy hứng, bắt Tần Vấn Thiên đi khống chế Xích Dực, không cố ý làm khó dễ, không nói những lời trào phúng trên đường đi thì liệu kết cục có khác đi không?
Tần Vấn Thiên lúc nói chuyện vô cùng hờ hững, bất kể là nói chuyện với ai cũng đều vân đạm phong khinh, nàng ta rất khó chịu với vẻ mặt đó, cho rằng Tần Vấn Thiên ra vẻ cao ngạo, nhưng mà lúc này nghĩ lại thì thấy thật đáng buồn và nực cười biết bao.
Nàng ta lại nhìn thoáng qua Bắc Minh Lộng Nguyệt đang đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên, vị công chúa phong hoa tuyệt đại đó, nhân vật phong vân cao cao tại thượng đó đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên giống như bạn cũ vậy.
- Phụ thân, ta biết ngươi muốn cứu ta, nhưng mà, nếu đã sai rồi, vậy thì cứ sai đi.
Vạn Diệu Nhan bình tĩnh lên tiếng, nàng ta nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng phức tạp.
- Nhưng ta vẫn có chút không cam lòng, lần này tới Bắc Minh Tiên triều, là vì muốn vào Tiên sơn, vì cảnh giới Tiên Vương mà đến.
Vạn Diệu Nhan nhắm mắt cảm thán, lúc mắt đẹp mở ra, lộ ra một tia quyết tuyệt, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ta muốn khiêu chiến ngươi, nếu ngươi thật sự là bằng vào thực lực mà có được sự thừa nhận của công chúa và và thánh tử, vậy cho dù là bị ngươi tru sát thì chết cũng cam tâm.
- Diệu Nhan.
Vạn Thanh Sơn quát lớn.
- Phụ thân, ngươi không cần phải khuyên ta, lúc trước ở trước mặt Đoan Mộc Tú đã phải khúm núm lắm rồi, hơn nữa trở thành tận thế của Vạn gia chúng ta, lần này ta sẽ không quỳ xuống đâu, cho dù là phải chết.
Vạn Diệu Nhan nhìn Tần Vấn Thiên nói, thân thể nàng ta bay lên không, lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, liệt diễm đáng sợ bao phủ tứ phương, nói:
- Chết thì cũng phải là chết trận.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Vạn Diệu Nhan trong hư không, lộ ra nụ cười châm chọc.
- Ngươi cho rằng làm như vậy thì chứng tỏ được là ngươi rất cao thượng à?
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói:
- Lấy làm nhục và hạ thấp người khác để thể hiện sự cao ngạo của bản thân, đó là xấu xí, dùng lời mà ngươi nói để nói lại ngươi thì là loại tồn tại đê tiện như ngươi có tư cách gì để nói tới hai chữ khiêu chiến với ta, nếu như ta chiến thắng rồi, vậy ta liệu có tiện xuống tay với ngươi nữa không?
Nếu như Vạn Diệu Nhan chỉ là khinh thường hắn thôi thì có lẽ hắn sẽ không để ý, nhưng cứ luôn miệng nói những từ có tính châm chọc và vũ nhục như đê tiền, hèn hạ, kiến hôi, vậy thì bộ dạng cao ngạo khẳng khái chịu chết không thể nào che đậy đi được.
Vạn Diệu Nhan nghe thấy lời nói của Tần Vấn Thiên thì cảm thấy trong lòng run rẩy, sắc mặt không ngừng biến ảo.
Tần Vấn Thiên nhìn vẻ mặt của Vạn Diệu Nhan, cười lạnh nói:
- Quả nhiên vẫn mang theo loại kiêu ngạo đáng thương đó, còn cả sự ảo tưởng thấp kém nữa.
Dứt lời, trên người Tần Vấn Thiên có khí tức quy tắc cường đại phóng thích ra, trong nháy mắt đã ập tới, chỉ thấy hắn nhấc tay lên, ánh sáng phù văn vô tận đáng sợ biến hóa, nháy mắt đã hóa thành một chưởng ấn hủy diệt vô cùng đáng sợ.
Vạn Diệu Nhan sắc mặt kịch biến, điên cuồng phóng thích lực lượng của mình ra để chống cự, nhưng mà dưới chưởng ấn hủy diệt đó, nàng ta giống như con kiến, trực tiếp bị khống chế, lập tức chưởng ấn tóm lấy thân thể nàng ta rồi đập xuống dưới, ầm một tiếng, Vạn Diệu Nhan chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đang chấn động, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, mà Tần Vấn Thiên thì vẫn đứng đó, từ đầu tới cuối giống như là chưa hề động đậy.
Người chung quanh kinh hãi, thực lực đáng sợ quá, cũng là cảnh giới Tiên Thai mà chưởng ấn đó quá khinh khủng.
Tần Vấn Thiên vẫn chưa dừng tay, tay hắn lại chém về phía Vạn Thanh Sơn, chỉ một kích đã trực tiếp xộc vào trong thân thể Vạn Thanh Sơn, trực tiếp làm vỡ nát Tiên Thai trong cơ thể hắn.
Đồng thời, tay trái của hắn vẫy ra một chưởng, đập lên người Vạn Nhất Dao, trực tiếp đánh bay nàng ta ra ngoài.
Vạn Thanh Sơn, Vạn Diệu Nhan cùng với Vạn Nhất Dao ngã xuống cùng lúc, ba người bị thương nặng trên trình độ bất đồng, trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ tuyệt vọng, nhìn thân ảnh của thanh niên đó.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên lại dừng lại, chỉ quay đầu nói với Bắc Minh Lộng Nguyệt:
- Có phải rất nhàm chán không.
- Ta lại cảm thấy rất thú vị.
Bắc Minh Lộng Nguyệt cười cười, ánh mắt của nàng ta nhìn về phía Vạn Diệu Nhan, thản nhiên tiếng:
- Với tu vi cảnh giới của ngươi lúc này, chỉ sợ người cảnh giới Tiên Thai ở cả Tiên Vực cũng rất khó tìm ra được mấy người có thể đánh lại ngươi. Hạng người như Đoan Mộc và Mục Thu, bọn họ đứng bên cạnh ngươi là vũ nhục ngươi, mà người phải khúm núm trước mặt Đoan Mộc và Mục Thu, không ngờ thật đáng buồn lại dám hô lên hai chữ khiêu chiến với ngươi, bản thân đây đã chính là một chuyện thú vị rồi.
Lời nói của Bắc Minh Lộng Nguyệt đập mạnh vào trong lòng Vạn Diệu Nhan, phá hủy sự tôn nghiêm mà nàng ta có, dùng hai chữ khiêu chiến để bảo vệ sự tự tôn sao? Nhưng mà điều này giống như là lúc trước nàng ta vũ nhục Tần Vấn Thiên vậy, người ti tiện muốn dùng phương thức như vậy để ngụy trang bản thân, như vậy lúc này ai mới là kẻ ti tiện thật sự.
Trong mắt những người như Tần Vấn Thiên và Bắc Minh Lộng Nguyệt, Vạn Diệu Nhan nàng ta có tính là gì?
- Quả thật là thú vị, ha ha, thôi đi lên đài cao đi.
Lý Dục Phong cười bảo.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, không nhìn những người khác của Vạn gia cùng với bọn Vạn Diệu Nhan đang nằm dưới đất, vào lúc này bọn Vạn Diệu Nhan mới ý thức được, trong mắt Tần Vấn Thiên trước giờ vốn chưa từng có sự tồn tại của bọn họ, cho nên, đủ loại khinh thị lúc trước, Tần Vấn Thiên vẫn luôn biểu hiện một cách lạnh lùng, chỉ căn bản là khinh thường không thèm so đo tính toán với họ mà thôi.
- Tri Âm và lão tiên sinh cùng đi nhé.
Bắc Minh Lộng Nguyệt cười nói với hai người, Tri Âm nhìn Tần Vấn Thiên không nói gì, mà Vạn Thanh Sơn thì có chút sợ hãi, lão lúc này vẫn còn rung động vì câu nói đó của Bắc Minh Lộng Nguyệt, người ở cảnh giới Tiên Thai ở toàn bộ Tiên Vực cũng khó tìm được mấy ai có thể chống lại được Tần Vấn Thiên sao?
Câu đánh giá này của Bắc Minh Lộng Nguyệt đủ để khiến người ta run sợ trong lòng, nếu là từ trong miệng người bình thường nói ra, có lẽ chỉ sẽ được cho rằng là một câu khen tặng đơn giản, nhưng người nói những lời này lại là Bắc Minh Lộng Nguyệt, công chúa của Bắc Minh Tiên triều.
Như vậy phân lượng của những lời này có thể nói là chắc chắn mười phần.
Bắc Minh Lộng Nguyệt thân hình lóe lên tiến về phía trước, đám người Tần Vấn Thiên cũng đi theo lên đài cao đó, có người đã chuẩn bị chỗ ngồi và rượu ngon trên đài cao, Bắc Minh Lộng Nguyệt vẫn không ngồi lên vương tọa mà ngồi cùng với mấy người này, giống như là bạn bè gặp lại nhau.
Nàng ta đứng dậy, nhìn về phía mọi người rồi cười nói:
- Mặc dù đã xảy ra một số việc nhỏ, nhưng đừng bởi vậy mà làm ảnh hưởng tới không khí hưởng thụ tiệc rượu của chư vị, mấy vị này đều là bằng hữu của ta, mọi người lúc trước đã biết rồi, Lý Dục Phong chính là thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo, Tần huynh là bạn cũ ở Thiên Đạo Thánh viện, năm đó Thiên Đạo Thánh viện mở ra, thiên kiêu đỉnh cấp của Tiên Vực tề tụ với nhau, Tần huynh ở trong thánh viện đã từng tạo ra một cỗ cuồng phong.
Mọi người đều nhìn Tần Vấn Thiên, chẳng trách Bắc Minh Lộng Nguyệt và thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo coi trọng người này như vậy, tồn tại ở bên trong Thiên Đạo Thánh viện cũng có thể gây ra cuồng phong sao, tuy rằng Bắc Minh Lộng Nguyệt nói rất đơn giản, nhưng bọn họ minh bạch, muốn bộc lộ được tài năng ở nơi mà thiên kiêu của toàn bộ Tiên Vực tập hợp thì cần phải có thực lực đáng sợ cỡ nào.
- Xem ra là một vị nhân vật tuyệt đại, cường giả như vậy cũng tới Bắc Minh Tiên sơn, Bắc Minh Tiên sơn quả nhiên là danh bất hư truyền.
Mọi người kinh thán.
- Không ngờ ở đây cũng có thể nhìn thấy Tần công tử, không biết chúng ta có thể xin công chúa mấy chén rượu không.
Lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, lập tức thấy mấy đạo thân ảnh bay lên trời, ánh mắt của mọi người tập trung nhìn lại, lập tức những tiếng kinh hô truyền ra, mấy vị nữ tử vừa xuất hiện này tựa hồ cố ý che giấu bản thân, các nàng đều mang khăn che mặt, nhưng mà vào khoảnh khắc khen che mặt được vén ra, từng dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện, khiến lòng người chấn động.
- Sao... lại có nhiều mỹ nữ thế, không ngờ đều xinh đẹp như vậy.
Mọi người run sợ.
- Thì ra là Dao Thai tiên tử, mời.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mỉm cười nói, tiếng kinh hô lại liên tiếp vang lên.
Dao Thai tiên tử... Thế lực đỉnh cấp ở phía bắc Tiên Vực, Dao Thai Tiên cung, có tiên tử đến, hơn nữa các nàng cũng đều quen Tần Vấn Thiên.
- Đa tạ Lộng Nguyệt công chúa.
Mấy vị tiên tử bước tới, người lúc trước lên tiếng chính là Dao Thai tiên tử Trầm Nguyệt Hoa, năm đó ở Thiên Đạo Thánh viện từng quen biết Tần Vấn Thiên.
- Tần công tử, đã lâu không gặp.
Trầm Nguyệt Hoa mỉm cười nói.
- Tiên tử, đã lâu không gặp.
Tần Vấn Thiên cười cười gật đầu, mọi người ngồi xuống, hưởng thụ tiệc rượu.
Người của Vạn gia vẫn chưa rời đi, Vạn Diệu Nhan đứng dậy, nhìn tình hình trên đài cao, công chúa, Dao Thai tiên tử, Bách Luyện thánh tử, những người này đều là nhân vật như truyền thuyết. Nhưng mà, bọn họ đều có chút tôn trọng Tần Vấn Thiên, sau khi nhìn thấy hắn thì đều xuất hiện. Tần Vấn Thiên, giống như vốn là nên ngồi cùng một chỗ với những người này.
Người như vậy, khi ở Vạn gia lại luôn bị làm nhục, gây khó dễ.
Chỉ có Tri Âm và Vạn Trúc Thanh là không như vậy, thế nên hai người Tri Âm và Vạn Trúc Thanh cũng đang ngồi ở đó, cùng một chỗ với những nhân vật trong truyền thuyết này.
- Đi thôi.
Vạn Thanh Sơn trở nên vô cùng già nua, hai chữ này tựa hồ ẩn chứa bi thương vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận