Thái Cổ Thần Vương

Trở về

Thiên Đạo Thánh Viện năm ba mươi sáu, trong bốn tòa thánh viện xảy ra quá nhiều sự kiện, mỗi một tòa thánh viện đều có thiên kiêu không ngừng tranh phong, có thiên kiêu kết hữu nghị khá tốt, cũng có thiên kiêu kết thù hận sâu đậm, nhưng càng có nhiều thiên kiêu muốn tranh hùng thánh viện, trở thành nhân vật độc nhất vô nhị, bước lên trên thông thiên tiên bảng của Thông Thiên giới, tiến vào tầng không gian thứ hai của Thông Thiên giới.
Bởi vì như vậy, nếu có Đại Đế tương lai xuất thân thì bọn họ chính là một trong những người đó.
Trong các loại tranh phong, Tần Vấn Thiên và rất nhiều cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc tranh phong chỉ thuộc một phần trong đó, cũng xem như là thanh thế lớn nhất, dù sao trận chiến ngày đó liên lụy quá nhiều đến thế lực đỉnh cấp của Tiên Vực, Cửu Hoàng Tiên Quốc, Vấn Tâm tự, Thiên Lam Tiên Quốc, Chí Tôn kiếm phái, Trường Thanh Tiên Quốc, Cơ Đế môn. Các thế lực của môn Tử Đế môn đều liên quan vào trong đó, thêm vào thiên phú siêu phàm của Hoàng Sát Thiên, tự nhiên chấn động không nhỏ, huống hồ, mặc dù trước kia Tần Vấn Thiên là cảnh giới Tiên Thai ngũ trọng, hắn tuyệt đối là một nhân vật rất khó làm cho người ta quên được.
Thạch Chung Bích tám mươi mốt bước, chỉ có Hoàng Sát Thiên cùng với Tần Vấn Thiên hai người hoàn thành viên mãn, khác nhau chính là, cảnh giới của Tần Vấn Thiên thấp hơn nhiều, chính diện giao phong, đương nhiên không phải đối thủ của Hoàng Sát Thiên, bởi vậy cuộc chiến kia, đối phó với Hoàng Sát Thiên chính là năm đại cường giả liên thủ, nhưng lại không có Tần Vấn Thiên.
Đương nhiên, người của tòa thánh viện cũng hiểu rõ, vẫn có rất nhiều nhân vật siêu phàm hoặc nhân vật của thánh viện khác vẫn chưa đi tới Thạch Chung Bích, bằng không, cũng sẽ không chỉ có Tần Vấn Thiên và Hoàng Sát Thiên có thể làm được tám mươi mốt bước.
Quả nhiên, sau khi phong ba cuộc chiến đấu kia truyền ra, có rất nhiều cường giả đi tới Thạch Chung Bích, lại có thêm một vị thiên kiêu siêu phàm bước được tám mươi mốt bước, đúc được Tiên Thai hoàn mỹ.
Lại qua một khoảng thời gian, lại có một vị tuyệt thế thiên kiêu đi tới, bước tám mươi mốt bước, đúc được Tiên Thai hoàn mỹ, dường như Thạch Chung Bích kia chính là nơi đúc ra Tiên Thai hoàn mỹ của các tuyệt thế thiên kiêu, đại danh của Thạch Chung Bích vang vọng bốn đại thánh viện, càng lúc càng nhiều cường giả tới thử, nhưng bất kể như thế nào, chung quy không có người nào có thể làm được như Tần Vấn Thiên làm được trước đây, trong vòng một ngày đi tám mươi mốt bước trước Thạch Chung Bích.
Kỷ lục này không người nào phá được.
Bởi vậy, tên của Tần Vấn Thiên lúc nào cũng bị người ta nhắc tới ở trước Thạch Chung Bích.
Ngoài ra, nơi đề cập tên hắn nhiều nhất chính là trước Thông Thiên Tiên Thạch, bởi vì Thanh Nhi ngồi ở chỗ đó, hơn nữa, chưa bao giờ rời khỏi một bước, nàng suốt ngày ngồi ở trên một tảng đá lớn cách Thông Thiên Tiên Thạch không xa, nhắm mắt lại, không nghe chuyện đời, giống như buông bỏ tất cả, chỉ có yên tĩnh chờ đợi.
Hắn, đã hứa hẹn với nàng, như vậy, hắn nhất định sẽ tới, cũng nhất định phải tới.
Sự si tình của Thanh Nhi con gái Trường Thanh cũng làm không ít người sinh lòng cảm thán, Cửu Hoàng Tiên Quốc bá đạo và Hoàng Sát Thiên cường thế chia cách uyên ương, cho nên Tần Vấn Thiên vẫn lạc, làm cho mỹ nữ tuyệt sắc thương cảm đến thế.
Trước Thông Thiên Tiên Thạch, có rất nhiều người đứng ở đó, trong đó có một nữ tử vô cùng xinh đẹp, tư thế oai hùng phấn chấn, nhìn vào bóng dáng biến mất trong tiên bảng, lông mày nhíu lại.
- Có lẽ, trước đây ta đã sai.
Nữ tử thì thào nói nhỏ.
- Hoàng muội lại nhận sai sao?
Người thanh niên bên cạnh nàng nói.
- Ta tưởng là hắn sẽ bị Cửu Hoàng Tiên Quốc sỉ nhục một phen, cũng đã bù đắp lại việc hắn giúp dâm tăng Bất Giới trước kia, chuyện xảy ra sau đó lần lượt ngoài dự đoán của ta, thậm chí dâm tăng Bất Giới đó cũng làm cho ta có chút bất ngờ, một người như thế lại chết trong tay Cửu Hoàng Tiên Quốc, ta cảm thấy có chút đáng tiếc.
- Mặc dù không có ngươi, hắn và Cửu Hoàng Tiên Quốc cũng sớm muộn sẽ gặp nhau, những chuyện này đã định sẵn không cách nào tránh khỏi, hòa thượng Bất Giới kia, ngươi dự định như thế nào?
- Giờ việc đã đến nước này, đại sư Bất Ngữ cũng bảo hòa thượng Bất Giới xin lỗi. Coi như xong.
Cô gái nhẹ nhàng nói ra, ở bên cạnh nàng cách đó không xa, đột nhiên có một vài ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, nàng nhíu mày, nhìn về phía bên kia, lập tức nhìn thấy mấy nữ tử tư sắc cực kỳ xuất chúng, hoàn toàn không thua gì với vẻ đẹp của nàng lạnh lùng nhìn nàng.
- Thánh nữ truyền thừa của Nam Hoàng Thị.
Huynh trưởng của nàng nhỏ giọng nói, làm nàng lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường, nói:
- Người này có nhân duyên không tệ với mỹ nữ, nhiều mỹ nữ thương cảm vì cái chết của hắn.
- Chủ nhân không chết.
Một nữ tử xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ nói ra, chính là Luyện Ngục.
- Sẽ không sao?
Nàng lắc đầu.
- Đương nhiên sẽ không, năm đó cục diện Cổ Đế thành còn khó vượt qua hắn, Tử Đạo Dương và Ma Tà đều không lấy được mạng của hắn, cuối cùng bị hắn giết chết. Đông Thánh Tiên Đế cùng với người của Tử Đế ở Thần Thủ sơn trang không thể lấy mạng hắn, hiện tại, người của Cửu Hoàng Tiên Quốc, làm sao có thể giết được hắn.
Nam Hoàng Vân Hi kiên quyết nói ra, nàng tin chắc rằng, Tần Vấn Thiên sẽ không thể chết được.
- Sẽ không chết? Quả nhiên nhân loại tự biết an ủi mình.
Bóng dáng một nhóm người cất bước đi tới, sát khí của những cường giả này rất đáng sợ, làm cho thần sắc của đám người Nam Hoàng Vân Hi nghiêm túc hẳn lên, nhìn chằm chằm vào đám người này, đó chính là số đông cường giả của Bạch Hổ tộc, người nói chuyện chính là Bạch Hổ tộc Bạch Mao, năm đó hắn và Hoàng Vô Địch truy sát Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên bại trong tay hắn, Bạch mao lấy lại lòng tin.
- Thông thiên tiên bảng không thể sai được, hắn đã biến mất, đương nhiên là chết rồi.
Bạch Mao lạnh nhạt nói.
- Không sai, Nam Hoàng Vân Hi, ngươi thích Tần Vấn Thiên đúng không, yên tâm, Bạch Hổ tộc chúng ta đều rất cường tráng, sẽ làm cho ngươi vui vẻ.
Một đại yêu Bạch Hổ cười tà ác.
Nam Hoàng Vân Hi lộ ra thần sắc chán ghét, bên cạnh nàng, một thánh nữ lạnh lùng trực tiếp nói:
- Nghiệt súc kinh tởm.
- Kinh tởm?
Bạch Mao cười lạnh.
- Người của Nam Hoàng Thị khinh thường những Bạch Hổ đại yêu các ngươi.
Chỉ thấy một giọng nói xúi giục truyền đến, là đệ tử của Tử Đế.
- Đợi đến lúc các nàng mang bầu tiểu yêu của Bạch Hổ tộc thì sẽ không nghĩ như vậy.
Một Bạch Hổ cười khanh khách.
- Các ngươi dám làm như thế sao? Ta nghe nói Tần Vấn Thiên đã từng nướng thịt Bạch Hổ ăn trước mặt các ngươi, cũng khó trách, nhưng ở đây không chỉ có có Nam Hoàng Vân Hi các nàng, còn có góa phụ của Tần Vấn Thiên nữa, đều là mỹ nữ tuyệt sắc, các ngươi có muốn chiếu cố luôn không?
Người Tử Đế môn nói, cường giả của Bạch Hổ tộc nhìn về hướng phía Thanh Nhi, không ít Bạch Hổ lộ ra ánh mắt tà ác.
- Đồ hèn hạ.
Công chúa Xà Nhật Tiên Quốc nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lạnh lùng nói
- Nhân loại các ngươi chỉ biết sử dụng những thủ đoạn thấp hèn này, tự mình không dám làm thì để cho Bạch Hổ tộc chúng ta làm sao?
Bạch Mao không chút khách khí nói ra, tuy rằng hắn hận Tần Vấn Thiên nhưng cũng không ngu xuẩn, người Tử Đế môn cố ý dùng ngôn ngữ sỉ nhục làm bọn họ tức giận, lời nói làm cho Bạch Hổ tộc rất khó chịu.
- Không dám? Chỉ là lực lượng chúng ta không đủ mà thôi.
Người Tử Đế môn cười nói:
- Công chúa Thanh Nhi, trước khi xuất hiện trong thánh viện, Thiên Lam Tiên Quốc đã cầu hôn, ngươi lại hết lần này tới lần khác làm chuyện cẩu thả với Tần Vấn Thiên, chỉ có điều hiện tại Tần Vấn Thiên đã chết, ngươi cũng tự do, là chuẩn bị gia nhập Thiên Lam Tiên Quốc hay là đi quyến rũ Hoàng Sát Thiên? Tuy rằng Hoàng Sát Thiên không biểu hiện có bất kì hứng thú gì với nàng, nhưng nếu như ngươi chủ động hiến thân, may ra còn một chút cơ hội.
- Tử Đế dạy bảo ra đám súc sinh như các người sao, cút đi!
Thanh Nhi mắt vẫn nhắm mắt như cũ, người Cơ Đế môn bên cạnh nàng lại không nhịn được châm chọc. Hoàng Sát Thiên sau trận chiến ấy quả thật không có biểu đạt bất kì tình ý gì với Thanh Nhi, nếu Tần Vấn Thiên đã chết, cái giá đã phải trả, hắn cũng không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian ở trên những người này. Tu hành trong Thiên Đạo Thánh Viện mới là chuyện chí cao vô thượng, lãng phí một khắc thời gian đều đáng xấu hổ.
Sắc mặt người Tử Đế môn trở nên khó coi, những đệ tử Cơ Đế này thật không khách khí chút nào.
- Hoàng huynh ta chê ngươi bẩn thỉu, ta lại không có nghiện sạch sẽ, hay làm ấm giường cho ta đi.
Một giọng nói truyền đến, mọi người liền nhìn thấy được Hoàng Hữu Địch đã đi tới, ánh mắt Hoàng Hữu Địch sắc bén, năm đó bị Tần Vấn Thiên sỉ nhục như vậy, đối với hắn đả kích không nhỏ, chỉ có điều hiện tại hắn hình như đã đi ra khỏi bờ mờ, hắn muốn trả thù Tần Vấn Thiên sỉ nhục năm đó
Thanh Nhi nhắm hai mắt nhưng trên người nàng lại có khí tức lạnh lùng, vẫn không có cử động, mục đích của nàng chỉ có một, chờ đợi Tần Vấn Thiên xuất hiện.
- Ta đang nói chuyện với ngươi.
Hoàng Hữu Địch hét lớn một tiếng, sóng âm khủng khiếp quét qua, dường như hắn vẫn bá đạo vô song như trước, Hoàng Hữu Địch, thiên hạ có địch.
- Đồ ngu xuẩn này, năm đó bị sư huynh ngược đãi còn chưa đủ thảm, vẫn còn có mặt mũi xuất hiện.
Quân Mộng Trần ngồi phía xa lạnh lùng mở miệng nói, Hoàng Hữu Địch ngẩng đầu nhìn về phía bên này, sát ý lóe lên, sải chân bước ra, mỗi một bước đều làm cho mặt đất run lên, hắn nhìn Quân Mộng Trần, lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ làm ngươi hối hậnvì sống trên thế gian này.
- Ta cũng muốn nhìn xem , ngươi làm thế nào khiến cho ta hối hận.
Quân Mộng Trần đứng dậy, khí thế Tiên Thai ngũ trọng ập tới, trong thiên địa phong vân gào thét, thiên địa biến sắc.
- Hóa ra đột phá cảnh giới rồi, thảo nào dám kiêu ngạo ở trước mặt ta.
Thân thể Hoàng Hữu Địch lơ lửng trên khoảng không, tiên quang Nhân Hoàng phóng ra. Mộng Trần tức giận quát một tiếng, bản đồ thế giới xuất hiện, hắn đánh ra một quyền, trong thiên địa xuất hiện một lực lượng bá đạo chí cường, hóa thành đế vương chiến xa, nghiền áp thiên địa, va chạm với Nhân Hoàng và nổ tung
- Đông.
Hoàng Hữu Địch tiến lên, uy thế kinh thiên, chỉ có điều vào thời khắc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt, đó là mắt của một người khác, đôi mắt kia lặng lẽ đảo qua hắn sau đó nhắm lại, lúc này đột nhiên mở ra giống như luân hồi, nó xông thẳng vào Nhân Hoàng, nhưng mọi người đều chấn động phát hiện, công kích của Hoàng Hữu Địch không ngờ lệch khỏi phương hướng vừa rồi, đối với thiên kiêu mà nói, đây là sai lầm trí mạng.
- Cẩn thận.
Một tiếng hét lớn vang lên, công kích của Quân Mộng Trần giáng lâm, Hoàng Hữu Địch hét lớn một tiếng, những tiếng động cực lớn bộc phát, thân thể hắn bị chấn động lui ra ngoài, mấy bóng người giáng xuống trước mặt hắn, một người bộc phát uy thế đáng sợ, đánh một kích sắc bén bức lui công kích của Quân Mộng Trần.
- Ngươi là người nào?
Tâm thần Hoàng Hữu Địch ổn định lại, hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng một thanh niên tuấn tú xuất hiện bên cạnh Quân Mộng Trần.
- Hắn tên Hoa Thái Hư, huyễn thuật siêu tuyệt, ánh mắt đáng sợ, đừng nhìn vào mắt hắn.
Có người mở miệng nói.
- Đâm đầu vào chỗ chết.
Hoàng Hữu Địch quát một tiếng.
- Thất bại của năm đó, tâm cảnh của ngươi đã không có thể quay về như trước nữa, trở nên vặn vẹo rồi.
Giọng nói củaHoa Thái Hư rất bình tĩnh, mà giống như đã nói trúng cái gì đó, sắc mặt của Hoàng Hữu Địch cực kỳ khó coi.
- Ha ha ha, vặn vẹo thì vặn vẹo, chém giết các ngươi, bắt mỹ nữ đi, ta vẫn còn là Hoàng Hữu Địch, tiếc rằng Tần Vấn Thiên đã chết, bằng không, ta nhất định sẽ cho hắn tận mắt nhìn thấy được ta tiêu diệt bằng hữu của hắn như thế nào. đùa bỡn đàn bà của hắn ra sao.
Hoàng Hữu Địch cười lớn, trên người phóng ra tiên uy Nhân Hoàng vô thượng, hắn bỉ ổi không ai sánh bằng.
- Ngươi không thể thấy được.
Một âm thanh lạnh giá vang lên trong hư không, làm cho trái tim mọi người run rẩy, rất nhiều cường giả đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía hư không, sau đó tất cả ánh mắt của bọn họ đều đọng lại ở nơi nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận