Thái Cổ Thần Vương

Danh phận chưa định

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Sau buổi lễ Tần Vấn Thiên lên ngôi thật long trọng, Ly Hỏa cung đại yến quần hùng, cung điện cổ xưa to lớn huy hoàng phồn hoa náo nhiệt một trận.
Cường giả thế lực cấp cao nhất ở Ly Hỏa thành đã đến rồi, hơn nữa đều là những nhân vật trọng yếu nhất. Thế lực gia tộc bất kể trước kia có thái độ ra sao đối với Tần Vấn Thiên, giờ này sau khi Tần Vấn Thiên ngồi trên cung chủ bảo tọa hết thảy đều muốn hôi phi yên diệt, hiện tại bọn họ chỉ có một thái độ, đó chính là tôn kính.
Hạ Lan thị là một thế lực đến bực nào, chính là một thế lực cao cấp có lực lượng cường đại tại Trường Sinh thành, thậm chí Hạ Lan thị Hạ Lan Giang Sơn tranh đoạt vị trí cung chủ lần này đã thất bại. Tuy Hạ Lan Giang Sơn bị Đế Thiên lợi dụng, nhưng hắn cũng đích thân tới nơi này, vậy có thể tưởng tượng được thế lực khác, đừng quên Tần Vấn Thiên vẫn là mối hiềm nghi rất lớn về cái chết của Hạ Lan đế quân.
Nhưng đúng thật là Tần Vấn Thiên giết thì phải làm thế nào đây?
Giờ này một chương mới đã được lật sang trang rồi, không ai sẽ truy cứu nữa.
Ly Hỏa thành cũng náo nhiệt vô cùng, đề tài nghị luận của đa số người vẫn chỉ có một như cũ: đó là nhân vật truyền kỳ Tần Vấn Thiên của Ly Hỏa thành. Lúc thì bọn họ sẽ nhìn Ly Hỏa cung xa xa, hoặc là tự mình đi tới trước Ly Hỏa cung, nhìn lên cổ điện rộng lớn ở phía trước.
Không người nào dám gây sự tại Ly Hỏa thành, cung chủ vừa mới lên ngôi ngồi trên vương tọa, lúc này gây sự không thể nghi ngờ là khiêu khích uy nghiêm của cung chủ, tuyệt đối là hành vi tìm cái chết. Đừng quên đây chính là một nhân vật cường thế có thể khiến cho cung chủ trước đó rơi xuống ngựa, hắn còn đáng sợ hơn so với cung chủ trước, là một truyền kỳ sống a.
Bốn phía chung quanh Ly Hỏa cung đều là ghế, Tần Vấn Thiên và Dạ Thiên Vũ đã biến mất. Bọn họ tay nắm tay, nhìn xuống cả tòa Ly Hỏa thành một lúc rồi rời đi, hết thảy đều giao cho Đế Thiên đến xử lý. Dĩ nhiên mọi người sẽ không biết rằng Đế Thiên chính là hóa thân của Tần Vấn Thiên, vô luận là người nào đây cũng không có gì khác biệt.
Rất nhiều người đều đua nhau mời rượu Đế Thiên, tuy cuối cùng người ngồi trên cung chủ vương tọa là Tần Vấn Thiên, nhưng không có bất kỳ một người Ly Hỏa thành nào dám khinh thường Đế Thiên. Đừng quên cục này là do hắn bố trí, âm mưu kinh thiên kia có thể nói là do một tay Đế Thiên thúc đẩy, đảm nhiệm kéo Ly Hỏa cung chủ xuống ngựa.
Hạ Lan thị bị hắn lợi dụng, thế lực Đế các tại Ly Hỏa thành đã vượt qua Hạ Lan thị, Đế Thiên đại sư lên phó cung chủ, tương lai sẽ khiến cho Đế các càng cường đại hơn.
Tương lai Đế Thiên chí ít cũng sẽ là vị trí một cung chủ, chỉ bằng mượn thực lực của hắn, thiên phú của hắn, mưu trí của hắn.
Đế Thiên nghênh đón huy hoàng, ngoài Đế các thì Mặc gia là gia tộc được lợi lớn nhất. Ngay từ đầu bọn họ liền phụ tá cho Đế Thiên, Mặc Phi trưởng lão cùng với Mặc gia thiên kim Mặc Quân Di luôn luôn hành sự bên cạnh Đế Thiên, nương theo sự cường đại của Đế các, Mặc gia không hoàn toàn cường thịnh, hôm nay đã không còn như năm đó. Giờ này người Mặc gia ngồi một bàn cùng Đế Thiên, vô cùng cung kính, thân phận của Đế Thiên đã hoàn toàn khác biệt, chỉ bằng mượn cảnh giới siêu phàm nhập thánh của hắn cũng chỉ có thể được ngưỡng mộ.
Mặc Đình cũng không nhắc lại chuyện giữa Mặc Quân Di và Đế Thiên. Nếu như nói ngày xưa Mặc Quân Di đưa đi Đế các hay là ủy khuất Mặc Quân Di, như vậy giờ này từ một ý nào đó mà nói, Mặc Quân Di đã không xứng với Thượng Đế thiên, hơn nữa Hạ Lan thị và Hạ Lan Thu Nguyệt đều bị Đế Thiên lợi dụng một lần. Mặc Đình làm việc tự nhiên không thể tùy tâm như trước kia.
Nếu như Đế Thiên có lòng, Mặc Quân Di chính là nữ nhân của Đế Thiên. Nếu như Đế Thiên không đề cập đến nữa thì Mặc gia cũng tuyệt đối không dám nhắc Đế Thiên báo đáp ân huệ ngày xưa.
Lúc này, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp đi tới bên cạnh Đế Thiên, Hạ Lan Thu Nguyệt kim thiên mặc một bộ áo màu lam, cực kỳ thanh tú xinh đẹp, đôi mắt đẹp của nàng ngắm nhìn Đế Thiên, mỉm cười nói:
- Đế phó cung chủ, ta muốn nói riêng mấy câu với ngươi được chứ?
- Thu Nguyệt.
Đế Thiên thấp giọng nói, nhìn Hạ Lan Thu Nguyệt trước mắt mình.
- Hạ Lan Thu Nguyệt, quay về.
Cách đó không xa, Hạ Lan thành phụ thân của Hạ Lan Thu Nguyệt phụ thân hô một tiếng, nhưng dường như Hạ Lan Thu Nguyệt không nghe thấy vậy, vẫn nhìn Đế Thiên.
- Được.
Đế Thiên đứng dậy, lập tức dẫn Hạ Lan Thu Nguyệt đi tới một nơi đình đài. Nơi này rất an tĩnh, ngồi ở trên đình đài có thể nhìn phong cảnh Ly Hỏa thành xa xa, bởi vì địa thế khá cao vừa không có vật che cản, cho nên gió thổi khá lớn khiến cho mái tóc dài và áo Hạ Lan Thu Nguyệt tung bay.
- Đế phó cung chủ, Đế Thiên đại sư, ta phải xưng hô với ngươi như thế nào đây?
Hạ Lan Thu Nguyệt vẫn cười, nhưng trong con ngươi xinh đẹp lại lộ ra oán niệm, nghe từ trong giọng nói dĩ nhiên là Đế Thiên có thể hiểu được.
- Thu Nguyệt, ngươi cần gì phải khách khí với ta, cứ gọi ta là Đế Thiên giống như trước đây được rồi.
Đế Thiên cười gượng nói, nếu như nói năm đó hắn có lòng cừu hận đối với Hạ Lan thị, còn giờ này Hạ Lan đế quân đã đền tội, Dạ Thiên Vũ cũng đã được cứu, hơn nữa hắn lợi dụng Hạ Lan thị và Hạ Lan Thu Nguyệt, Đế Thiên đã không còn oán niệm đối với Hạ Lan thị rồi, nhất là hắn luôn cảm giác có chút áy náy đối với Hạ Lan Thu Nguyệt.
Bởi vì hắn hiểu rằng thiên kim tiểu thư thiên phú tốt nhất của Hạ Lan thị là thật tâm thích hắn.
- Được.
Hạ Lan Thu Nguyệt cười cười, đột nhiên nàng vươn tay chạm vào mặt của Đế Thiên, muốn gỡ chiếc mặt nạ trên mặt Đế Thiên xuống.
Đế Thiên mắt sáng lên, một đạo ánh sáng đáng sợ bắn ra từ trong ánh mắt, uy áp cường đại không ai bì nổi hàng lâm, Hạ Lan Thu Nguyệt bị đẩy lui, Đế Thiên lạnh nhạt nói:
- Thu Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy?
Hạ Lan Thu Nguyệt dõi theo hắn, cười nói:
- Ta muốn nhìn rõ ngươi a, nhìn xem gương mặt ẩn giấu dưới lớp mặt nạ kia như thế nào cùng với trái tim ra sao.
Đế Thiên kinh ngạc nhìn Hạ Lan Thu Nguyệt, chỉ thấy trong đôi mắt chứa nụ cười không ngờ lại đột nhiên ẩm ướt, nước mắt không ngừng lăn xuống, cảm xúc thương tâm, đau khổ đều hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
- Thu Nguyệt, ngươi đừng trách ta. Năm đó Hạ Lan thị bức bách ta đứng về phía Hạ Lan thị cũng không dùng âm mưu thủ đoạn ấy ư, việc đó và việc hiện tại ta gây nên thì có gì khác nhau chứ?
Đế Thiên giải bày cùng Hạ Lan Thu Nguyệt.
- Giống vậy sao?
Đôi mắt đẹp của Hạ Lan Thu Nguyệt nhìn chòng chọc vào Đế Thiên, nước mắt không ngừng lăn xuống, nụ cười hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ có thương cảm.
- Hạ Lan thị ban đầu là đối phó với ngươi, nhưng đó là áp bách ngoài sáng, còn ngươi lợi dụng tình hữu nghị cùng Hạ Lan thị. Gia tộc trợ giúp ngươi như thế, ta toàn tâm toàn ý đối với ngươi, thậm chí còn muốn trở thành nữ nhân của ngươi, còn ngươi không nói đến báo đáp, nhưng ngươi đối đãi với ta cùng gia tộc ta ra sao? Lừa gạt, lợi dụng, hết thảy đều là những lời nói dối.
Hạ Lan Thu Nguyệt ấm ức nói:
- Mấy năm này ngươi một mực tránh né ta, cho dù là ngươi cự tuyệt hoặc là đối phó với gia tộc ta, ta cũng nhận biết, nhưng tại sao phải lừa gạt?
- Nếu như ngươi oán hận những chuyện Hạ Lan thị đã làm với ngươi lúc trước, như vậy ngươi hãy giết ta đi, ta cũng nhận biết, bây giờ ngươi có thể động thủ.
Đế Thiên nhìn hình dáng ủy khuất của Hạ Lan Thu Nguyệt, trong lòng lại áy náy, lắc đầu nói:
- Không cần nói nữa, ta cũng có nỗi khổ riêng. Sau này ân oán giữa ta và Hạ Lan thị tiêu tan. Chỉ cần Hạ Lan thị nguyện ý, chúng ta vẫn có thể trở thành bạn bè như cũ.
- Nỗi khổ riêng, vậy ngươi nói cho ta biết là nỗi khổ gì?
Trong đôi mắt của Hạ Lan Thu Nguyệt lộ ra ý chí quật cường, ánh mắt sáng quắc nhìn Đế Thiên chằm chằm. Nàng đã dấn thân quá sâu vào tình cảm mấy chục năm này, chỉ cần Đế Thiên nguyện ý lập tức nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn. Nhưng tất cả môi chuyện đã lật ngược toàn bộ trong một ngày, vậy mấy chục năm qua tính là gì?
Tkhắc này nàng chỉ muốn một đáp án, nàng hy vọng Đế Thiên thật sự có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, như vậy nàng sẽ dễ chịu đi một chút.
- Liên quan tới bí mật này ta không thể nói cho ngươi biết. Thu Nguyệt, chỉ cần ngươi hiểu rõ ta không có lòng làm thương tổn tới ngươi.
Đế Thiên thở dài nói.
- Ta có thể bảo thủ bí mật cho ngươi.
Hạ Lan Thu Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào Đế Thiên.
Đế Thiên lắc đầu. Chuyện này liên lụy quá lớn, cho dù hắn tin tưởng vào Hạ Lan Thu Nguyệt, nhưng ai có thể bảo đảm Hạ Lan Thu Nguyệt không tiết lộ cho gia tộc của mình. Một khi nàng để lộ ra thật cực kỳ bất lợi cho hắn.
Chỉ thấy Hạ Lan Thu Nguyệt lấy ra một món Thần binh đoản nhận, khí tức sắc bén tràn ngập đáng sợ. Nàng đặt thần binh trên cổ của mình, trực tiếp cắt vỡ da thịt, máu tươi chảy ra.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Đế Thiên quát to.
- Tuy rằng gia tộc vẫn chưa trách phạt ta, nhưng ta đã là tội nhân của gia tộc, giờ này lại bị ngươi lừa gạt đã nhiều năm như vậy, lòng ta đã như tro nguội, nếu như không có được đáp án thà rằng chết đi.
Hạ Lan Thu Nguyệt vô cùng quật cường, Thần binh lợi nhận đâm vào trong da thịt khiến máu tươi nhỏ giọt trên trên chiếc áo dài màu lam, nhiễm một màu đỏ tươi, đập vào mắt làm người kinh tâm.
Ánh mắt của Đế Thiên ngưng tụ ở nơi nào, hắn quả quyết không ngờ là Hạ Lan Thu Nguyệt lại quật cường đến như vậy.
- Nếu ta chết, bí mật của ngươi vẫn là bí mật, có để cho ta chết được rõ ràng hay không.
Hạ Lan Thu Nguyệt nói.
Đế Thiên phất tay, một cổ lực lượng phong ấn cường đại lan tràn ra, phong ấn hư không. Hắn thở dài một tiếng, nói với Hạ Lan Thu Nguyệt:
- Ngươi đã biết vì sao Tần Vấn Thiên hận Hạ Lan đế quân?
- Đại thù giữa Hạ Lan đế quân và Tần Vấn Thiên, chuyện từ đầu đến cuối ta đều biết, hắn có lý do hận thúc phụ của ta, hận Hạ Lan thị ta, nhưng chuện này có liên quan tới ngươi sao?
Hạ Lan Thu Nguyệt nói.
Đế Thiên đưa tay đặt lên mặt nạ, chậm rãi gỡ xuống, một khuôn mặt anh tuấn kinh diễm xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Lan Thu Nguyệt. Giờ khắc này trong lòng Hạ Lan Thu Nguyệt run rẩy kịch liệt, nàng buông lỏng thần binh trong tay, thần binh rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang trong trẻo, thân thể của nàng run rẩy không ngừng, không lời nào có thể hình dung được tâm cảnh của nàng trong thời khắc này.
- Như vậy ngươi đã hài lòng chưa?
Một giọng nói phát ra từ miệng Đế Thiên, hắn âm thầm thở dài, chung quy vẫn là dễ dàng mềm lòng, không làm được tâm địa sắt đá, vô tình vô nghĩa.
..
Đêm xuống, Tường Sinh điện, Bắc Minh U Hoàng trong sân, nàng đứng ở đó, ánh mắt nhìn tinh không xa xa, lấy ra thủy tinh truyền tống, lập tức lại buông xuống.
- Hắn đã ngồi trên cung chủ vương tọa rồi, thời khắc này hẳn là vạn chúng chúc mục, nhất định rất bận rộn a.
Bắc Minh U Hoàng cười cười, lập tức thu thủy tinh truyền tống vào, cuối cùng không nói ra một tiếng chúc mừng.
Một thân ảnh xuất hiện ở sau lưng Bắc Minh U Hoàng, Bắc Minh U Hoàng xoay người nhìn người tới, nói:
- Giới chủ.
- U Hoàng, Tần Vấn Thiên đã leo lên giới chủ bảo tọa, đại yến quần hùng. Giờ này Ly Hỏa cung có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Ta đã đưa Dạ Thiên Vũ trở về, hy vọng hắn không trách ta.
Trường Sinh giới chủ cười nói, hắn vẫn cho rằng Bắc Minh U Hoàng và Tần Vấn Thiên là quan hệ sư tỷ đệ. Hắn cho rằng ban cho hắn cung chủ vị, lại thả Dạ Thiên Vũ ra thì chắc chắn Tần Vấn Thiên sẽ cảm ân mang đức rồi chứ.
- Dĩ nhiên, ta thay mặt Tần sư đệ cám ơn giới chủ rất nhiều.
Bắc Minh U Hoàng cười đáp.
Trường Sinh giới chủ phất tay áo:
- Ngươi là nữ nhân của ta, hà cớ gì phải khách khí. Tối nay ngày tốt cảnh đẹp, không nên lãng phí ở chỗ này. U Hoàng, nàng theo ta đi tẩm cung đi.
- Giới chủ, danh phận chưa định, xét về lễ không hợp.
Bắc Minh U Hoàng khẽ nói.
- Ngươi nói không sai, là ta nóng nảy, đã sống nhiều năm tháng như vậy mà vẫn không ngăn cản được mỹ nhân dụ hoặc.
Trường Sinh giới chủ lắc lắc đầu:
- Nếu vậy thì tiếp theo Trường Sinh giới thịnh yến, ta chiêu cáo thiên hạ cấp danh phận cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận