Thái Cổ Thần Vương

Tâm tư của U Hoàng

Cảm giác của Tần Vấn Thiên lợi hại bực nào, hắn lập tức nhận ra vấn đề của U Hoàng xuất hiện trong linh hồn, cái lạnh của nàng chạy từ trong linh hồn ra ngoài, nhìn thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, Tần Vấn Thiên có phần không đành lòng, hiện giờ nàng đã là Thiên Thần, rất khó tưởng tượng khí lạnh mạnh đến mức nào khiến nàng thấy lạnh đến mức này.
Hắn rất hiểu Bắc Minh U Hoàng, nếu như không phải bản thân mình không còn cách nào kiên trì thì nàng tuyệt đối sẽ không truyền âm gọi hắn tới, tính tình của nàng trước nay đều vô cùng mạnh mẽ.
Tần Vấn Thiên ôm nàng vào lòng, muốn chia sẻ chút hơi ấm cho nàng, đồng thời, linh hồn cũng tra xét thương thế của U Hoàng, linh hồn của nàng giống như bị một luồng Cục Hàn đạo uy ăn mòn, linh hồn như sắp đóng băng, đang run lên, khó trách cơ thể của nàng lại lạnh đến mức này, ngay cả linh hồn cũng khó mà chịu nổi, có thể biết được tình hình của nàng lúc này có bao nhiêu không xong.
Huyết mạch chi lực lưu động trong cơ thể , lưu động sang thân thể của Bắc Minh U Hoàng, đó là ánh sáng của ánh nến từng chút xua tan hàn ý, đồng thời sức mạnh linh hồn cũng không ngừng xâm nhập vào trong linh hồn của Bắc Minh U Hoàng, lực lượng huyết mạch của hắn cũng dung hòa vào trong đó, sưởi ấm linh hồn của Bắc Minh U Hoàng.
Tuy sức mạnh của Linh Hồn hắn vô cùng cường đại, nhưng muốn nhanh chóng xua tan loại hàn ý này thì lại rất khó, vẫn cần lực lượng linh hồn của chính Bắc Minh U Hoàng phản kháng lại đuổi chúng đi, dù sao hắn không thể xúc phạm tới linh hồn của U Hoàng, chỉ có thể bảo vệ và sưởi ấm.
Quả nhiên, nương theo hành động của Tần Vấn Thiên, biên độ run rẩy trên thân thể mềm mại của Bắc Minh U Hoàng nhỏ đi một chút, hình như có một chút chuyển biến tốt đẹp, giờ phút này nhưng Tần Vấn Thiên lại rất khó chịu, hắn giúp đỡ Bắc Minh U Hoàng đồng thời linh hồn của hắn cũng phải gánh vác lực lượng ăn mòn của lường sức mạnh kia, hơn nữa hắn không thể phản kháng, bởi vì hắn phải chia sẻ giúp Bắc Minh U Hoàng, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Vì thế, hai người giữ tư thế vô cùng mờ ám, Tần Vấn Thiên yên tĩnh ngồi ở kia, Bắc Minh U Hoàng thì cuộn mình trong lòng hắn, hoàn cảnh vô cùng kiều diễm, có điều lúc này bọn họ lại không có tâm tư đi suy nghĩ những chuyện này, đều đang cố gắng đối kháng với luồng lực lượng ăn mòn kia.
Thời gian đi qua từng chút một, hoặc như đã yên lặng lại, bí cảnh này vô cùng an tĩnh, không có một chút tiếng động nào, dần dần trong linh hồn của Bắc Minh U Hoàng sáng lên một tia sáng, hình như có một viên Bảo Châu phóng thích ra ánh sáng loá mắt, một lường lực lượng vô hình tràn ra, dần dần phối hợp với sức mạnh Linh Hồn của Bắc Minh U Hoàng, chấn vỡ hàn ý kia.
Sở dĩ nàng rơi vào tình cảnh như vậy là do bị phản phệ, trong lúc nhất thời không thể vận dụng tự nhiên sức mạnh linh hồn của mình, bị hàn băng đông cứng, nhưng giờ phút này theo bản thân nàng tự khôi phục đương nhiên có thể đoạt lại quyền chủ động, rất nhanh thân thể mềm mại của Bắc Minh U Hoàng không còn run rẩy nữa, cơ thể từ từ khôi phục lại nhiệt độ cơ thể vốn có, tỏa ra từng tia ấm áp.
Bắc Minh U Hoàng ngẩng đầu thì lập tức nhìn thấy cằm của Tần Vấn Thiên, nhích lên trên một chút là đôi mắt, đột nhiên phát hiện động tác của hai người giờ phút này quá mờ ám, mặt Bắc Minh U Hoàng đỏ lên trong nháy mắt, động tác thế này, quả thực quá...
Tần Vấn Thiên chớp chớp mắt, đương nhiên hắn nhận ra U Hoàng đã khôi phục, hơn nữa còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của thân thể mềm mại trong lòng, nhưng cũng thấy vô cùng xấu hổ, nhất thời không biết phải làm sao.
- Ngươi... còn không buông tay.
Bắc Minh U Hoàng hơi hơi cúi đầu, nhìn tay của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên sửng sốt, cũng nhìn xuống tay mình.
- À!
Nhìn vị trí của cánh tay tay, vẻ mặt Tần Vấn Thiên đầy hắc tuyến, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, đúng là quá xấu hổ rồi, sao lúc nãy không nhận ra?
Giờ phút này, cảm giác kia thật là rõ ràng, nơi mà hai tay tiếp xúc quả thực vô cùng mềm mại.
Thu tay nhanh như tia chớp, Tần Vấn Thiên run run rẩy rẩy cười, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bắc Minh U Hoàng.
Bắc Minh U Hoàng rời khỏi cõi lòng hắn, từ từ đứng dậy, nhìn đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào mình, Tần Vấn Thiên xấu hổ nói:
- Chuyện này, U Hoàng, ta không cố ý đâu.
Mặt của Bắc Minh U Hoàng vẫn đỏ bừng như cũ , nàng vốn là băng sơn mỹ nữ giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt như vậy, hấp dẫn không biết bao nhiêu mà nói.
- Ta biết.
Bắc Minh U Hoàng nhẹ giọng nói, cũng không trách Tần Vấn Thiên, nàng thầm mắng mình, sao chỉ có vậy mà không kiên trì nổi, vậy mà lại gọi hắn tới, để cho hắn nhìn thấy vẻ chật vật thê thảm của mình, hơn nữa còn làm ra động tác kiều diễm như vậy.
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sao đang tu hành lại rơi vào cảnh như vậy?
Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ nghi ngờ, mở miệng hỏi, cũng không biết có phải cố ý chuyển đề tài không.
Đôi mắt xinh đẹp của Bắc Minh U Hoàng nhìn hắn một cái, trong ánh mắt sâu sắc mỹ lệ kia như có cất giấu hàm nghĩa khác, ổn định lại cảm xúc, Bắc Minh U Hoàng nhíu mày, nói khẽ:
- Chỉ trách ta quá nóng vội, sau khi đột phá cảnh giới Thiên Thần, ta muốn ngộ ra cách vận dụng sức mạnh đạo pháp, để cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, không nghĩ tới trong quá trình lĩnh ngộ bởi vì quá gấp gáp, lại làm phản phệ linh hồn của mình.
Tần Vấn Thiên hiểu ra, vận dụng năng lực linh hồn vô cùng nguy hiểm, cảnh giới của Bắc Minh U Hoàng chưa ổn định đã muốn lĩnh ngộ đạo pháp linh hồn nên mới tổn thương bản thân, suýt nữa đóng băng linh hồn của mình, đúng là khiến người ta nghĩ lại mà sợ, nhớ tới trước bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng lúc nãy, Tần Vấn Thiên có phần đau lòng.
- Lần sau đừng lỗ mãng như vậy, có ta ở đây, nàng hà tất phải nóng lòng cầu thành.
Tần Vấn Thiên nói rất chân thành, nhìn thấy ánh mắt của hắn, Bắc Minh U Hoàng như phải chịu ấm ức vậy, khẽ cúi đầu xuống nhưng vẫn nhẹ giọng đáp lại một câu:
- À...
Không biết vì sao, tuy Tần Vấn Thiên nói với nàng vô cùng nghiêm túc, nhưng giờ phút này trong lòng nàng lại cảm thấy rất ấm áp, nghĩ đến linh hồn của hai người từng tiếp xúc, cái cảm giác không thể diễn tả bằng ngôn từ này giống như là hai người kề sát một chỗ, linh hồn tiếp xúc, rõ ràng hơn tiếp xúc trên thân thể rất nhiều, linh hồn của hắn đang bảo vệ ở đó.
- Tình hình Thái Cổ tiên vực hiện nay đang rất không bình tĩnh, lần trước nghe ngươi nói Thiên Thần Sơn bị tiêu diệt, bây giờ lại còn có Tây Phương Thế Giới ở đây, địch nhân của Thiên Quật rất nhiều, chỉ trông vào một mình ngươi thì sao được.
Trong lòng Bắc Minh U Hoàng thầm than vậy, có điều nàng không có nói ra những lời này, nàng cũng sốt ruột, hi vọng trở nên mạnh mẽ hơn, không muốn mọi chuyện đều do một thân một mình Tần Vấn Thiên gánh vác, đây là áp lực đến từ cả Thái Cổ tiên vực, có thể đoán được nó nặng nề bao nhiêu, đủ để khiến người ta phải suy sụp.
- Có điều không phải lần này không có thu hoạch gì, hiện tại ta đã nắm giữ sức mạnh này trong tay, cũng xem như là vì họa được phúc.
Bắc Minh U Hoàng nhẹ giọng nói một câu, hơi ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên một cái, thấy Tần Vấn Thiên vẫn còn trừng mắt nhìn nàng, nàng đành phải cúi đầu xuống, trong lòng nàng có phần buồn bực, nàng lại không làm sai chuyện gì, còn bị thương nữa, sao lại có cảm giác như tiểu cô nương làm sai chuyện vậy.
- Dù như thế nào, trong tu hành phải đặt an toàn lên hàng đầu, nàng đừng quên, lão Phong bảo ta bảo vệ nàng, nếu như này xảy ra chuyện gì, Lão Biến Thái kia có buông tha ta không?
Tần Vấn Thiên nói, trong lòng Bắc Minh U Hoàng thầm nghĩ, chỉ vì lão Phong thôi sao?
- Nếu đã ngộ ra rồi thì đừng vội vã tu hành nữa, nghỉ ngơi một thời gian, đợi cho củng cố xong lực lượng lĩnh ngộ được lại tiếp tục tu hành.
Tần Vấn Thiên lại nói, Bắc Minh U Hoàng gật gật đầu, hoàn toàn không có ý phản bác một loại, Tần Vấn Thiên nói cái gì thì là cái đó.
Hôm nay, mọi chuyện rối loạn.
- Được, vậy giờ có thể cho ta cảm thụ năng lực nàng lĩnh ngộ chứ.
Tần Vấn Thiên cười cười, giống như nghiêm túc vừa rồi chỉ là ngụy trang, Bắc Minh U Hoàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy có phần không biết nói gì, nhưng vẫn gật đầu, sau đó, một luồng hồn lực mạnh mẽ phóng thích ra, trong chớp mắt Tần Vấn Thiên cảm thấy có một luồng hồn lực cường đại đang im hơi lặng tiếng xâm lấn linh hồn của mình, sau đó, hắn rùng mình một cái, cảm thấy linh hồn có hơi lạnh lẽo.
- Đừng có ngừng, dùng hết toàn lực đi, để cho ta cảm nhận loại linh hồn đạo pháp này.
Tần Vấn Thiên cảm thấy Bắc Minh U Hoàng như muốn dừng lại thì lập tức mở miệng nói, đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng chớp lóe, rồi sau đó hồn lực càng mạnh mẽ hơn trào ra, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy cơ thể của mình như cứng ngắc không thể nhúc nhích, linh hồn như bị đóng băng, cả người cũng đã trở nên trì độn, sau đó, linh hồn cường đại của hắn đúc thành lực phòng ngự đáng sợ, khiến lực lượng đóng băng kia không có cách nào hoàn toàn xâm nhập, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bắc Minh U Hoàng thu hồi lực lượng, mắt Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ sắc bén, không hổ là công kích của linh hồn đạo pháp, thật đáng là sợ.
- U Hoàng, nếu ngươi dùng công kích này đánh bất ngờ trong chiến đấu thì có thể thu được hiệu quả kì diệu, đương nhiên, cho dù phóng thích chính diện thì uy lực vẫn rất lớn.
Tần Vấn Thiên tán thưởng nói, khó trách nàng lại bị phản phệ, lực lượng mạnh như vậy rủi ro trong quá trình lĩnh ngộ rất lớn, rấ dễ tự thương tổn bản thân.
- Ừ, sau này trong Thái Cổ tiên vực mà xảy ra thần chiến, ta có thể đi theo bên cạnh ngươi, ra tay quấy nhiễu đối thủ, rồi sau đó ngươi sẽ ra tay liệp sát.
Bắc Minh U Hoàng nghiêm túc mở miệng nói, Tần Vấn Thiên nhìn ra vẻ đứng đắn trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, có vẻ vô cùng trịnh trọng, hiển nhiên nàng đã sớm nghĩ tới cách chiến đấu như vậy, đi theo bên cạnh Tần Vấn Thiên, chiến đấu hỗ trợ hắn.
Nàng chỉ có thể giúp Tần Vấn Thiên như vậy thôi, còn những chuyện khác, nàng sợ là nàng khó có thể làm được, chỉ có thể dùng hết sức để mình mạnh hơn một chút nữa.
Nhìn thấy ánh mắt có phần chờ mong của Bắc Minh U Hoàng, Tần Vấn Thiên cũng không nhẫn tâm từ chối nàng, đành phải gật đầu nói:
- Ừ, nếu là thật sự gặp phải đối thủ mạnh mẽ, chúng ta liên thủ chiến đấu, hơn nữa hiện giờ không chỉ có nàng, Thanh nhi, Tình nha đầu, bọn Yêu Nguyệt cũng đã phá cảnh bước vào Thần Cảnh, đều đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau này thật sự xảy ra thần chiến, chúng ta cũng không chỉ có một mình, có lẽ số lượng Thiên Thần không bằng Tây Phương Thế Giới, nhưng sẽ không kém hơn bất kì thế lực nào khác.
- Ừ.
Bắc Minh U Hoàng cười yếu ớt gật đầu, nhìn thấy Thiên Quật đang từng chút mà lớn mạnh, đương nhiên nàng vui vẻ từ tận đáy lòng.
- Ta đi thăm phụ thân.
Bắc Minh U Hoàng nói.
- Ừ, đi đi.
Tần Vấn Thiên gật đầu, thân thể Bắc Minh U Hoàng lóe lên rời khỏi, có vẻ nàng vẫn chưa yên lòng, muốn đi vấn an phụ thân mà nàng nhớ mong, vừa nãy, trong thời khắc kia, người đầu tiên nàng muốn thông báo vậy mà không phải nàng phụ thân, mà là Tần Vấn Thiên.
Chuyện này, chỉ vì thực lực của Tần Vấn Thiên mạnh mẽ thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận