Thái Cổ Thần Vương

Một thời đại, kết thúc

Nhìn lưu quang hủy diệt giết về phía đám người này mà thần sắc Tần Vấn Thiên cực kỳ lạnh lùng không có nửa điểm đồng tình.
Trong mắt đám người Tiên Vực, người của Hoàng Cực Thánh Vực và người của thế giới nhỏ bé này có thể tùy ý tàn sát được. Thậm chí là trên đường đuổi giết đám người Tần Vấn Thiên, Hàn Tiên còn điên cuồng giết người, thôn phệ huyết khí của những người bị giết để luyện hóa. Hành động này quá tà ác và tàn nhẫn, chết còn chưa hết tội.
- Phốc, phốc, phốc.
Có một vị cường giả Tiên Đài cảnh am hiểu đao pháp cực kỳ lợi hại, hắn cầm một thanh huyết sắc Ma đao với phù quang đáng sợ, khi mỗi một đao vung ra đều phảng phất như có đồ án giết chóc đáng sợ lóe lên một cái rồi biến mất. Tất cả người Chiến Tiên Cung phảng phất như đều không chịu nổi một đao của hắn, từng một người lần lượt bị giết chết.
- A.. .
Thanh niên kia thấy được một màn như vậy thì muốn phát điên, trên Tiên đài của hắn nở rộ ra vô tận tiên quang.
- Hắn muốn tự bạo?
Thấy vậy, thần sắc chư Tiên Nhân vẫn lạnh lùng nói rồi có một người trong đó vung chưởng đánh ra. Trong khoảnh khắc phảng phất như có sông băng từ trên trời giáng xuống khiến vùng thế giới này hóa thành thế giới băng tinh, băng tinh trong suốt nhốt cường giả thanh niên kia ở bên trong.
- Gặp phải tình huống như thế này mà còn có thể để cho ngươi tự bạo Tiên đài a?
Người nọ hừ lạnh một tiếng rồi lập tức lại vung chưởng đánh vào phía trên băng tinh. Lập tức vô số thanh âm băng vỡ răng rắc thanh thúy truyền ra rồi cả vùng không gian này phảng phất như đi theo băng tinh mà cùng vỡ vụn ra. Theo đó thân thể vị cường giả thanh niên Chiến Tiên Cung kia cũng vỡ vụn mà bị trực tiếp tru sát.
Tiên đài chín cảnh, thành tựu mỗi một trọng Tiên đài đều dẫn tới thực lực tăng thêm cực kỳ lớn. Người này đã đúc thành lục trọng Tiên đài, thực lực siêu cường, trong khi đó thanh niên kia mới đúc thành tam trọng Tiên đài nên về thực lực đâu có thể so sánh được với đối phương, đây quả thực chính là miểu sát.
- Phốc.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra rồi lập tức lại có thanh âm Hàn Tiên kêu thảm thiết truyền đến. Cường giả kia đã chém ra một đao chặt đứt một cánh tay của Hàn Tiên rồi trực tiếp xé nát bấy cánh tay này. Hàn Tiên đưa mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên điên cuồng quát nói :
- Ta có chết cũng muốn nguyền rủa ngươi, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, nữ nhân của ngươi cũng sẽ trở thành đồ chơi của người khác.
- Tiền bối, đừng cho hắn chết thống khoái như vậy, chém từng đao đi, thiên đao vạn quả hắn.
Tần Vấn Thiên hai mắt lạnh lẽo nhìn Tiên Nhân dùng đao nói:
- Tốt, loại hình phạt này rất đau đó, cứ để hắn nếm thử đi.
Nói xong hắn lại vung đao chém ra, một đao này phảng phất như trực tiếp chém vào trên cơ thể Hàn Tiên, cắt đứt gân cốt hắn.
- A.. .
Hàn Tiên kêu lên thảm thiết.
- Ngươi không coi tính mạng của người khác ra gì, còn dám nguyền rủa ta? Ngươi sẽ không được chết tử tế.
Thanh âm Tần Vấn Thiên không có một tia tình cảm nào, thấy vậy cường giả dùng đao kia liền từng đao một chém ra. Theo đó tiếng kêu thảm thiết của Hàn Tiên không ngừng vang lên, hắn phải thừa nhận cực hình đáng sợ nhất, có muốn chết cũng không chết được.
- Giết ta đi.
Hàn Tiên gào thét lên thành tiếng nói, hắn thật sự tuyệt vọng rồi, sự đau khổ này quá khó chịu đi. Hắn đã không cầu hi vọng sống sót nữa mà chỉ cầu được chết.
- Lúc ngươi tuỳ ý tàn sát người khác, đã có bao giờ ngươi nghĩ tới mình sẽ có thời khắc này chưa.
Dược Hoàng đi lên trước nhìn chằm chằm vào Hàn Tiên, thần sắc đồng dạng cực kỳ lạnh lùng nói. Hàn Tiên chết còn chưa hết tội, cực hình như vậy không đủ để chuộc tội nghiệt của hắn. Những đệ tử Dược Hoàng Cốc và vô số người vô tội tại Hoàng Cực Thánh Vực bị hắn giết chết đều không thể sống lại được.
- Dược Hoàng, chúng ta cam tâm thần phục ngươi, thả chúng ta đi a.
Thực lực của Thánh Hoàng coi như là tương đối kém nên một mực không ai giết hắn mà chẳng qua là phong ấn hắn ở một nơi mà nhìn từng cường giả Chiến Tiên Cung bỏ mạng ở trước mắt. Điều này làm cho hắn sợ đến mức toàn thân run rẩy, hắn đã sợ, cho dù là Tiên Nhân, là một đời bá chủ nhưng tại thời điểm đối mặt với tử vong hắn cũng sẽ biết sợ.
Hắn là bá chủ Hoàng Cực Thánh Vực, là Thánh Hoàng chưởng khống thiên hạ, lúc này mạng của chính hắn đang bị chưởng khống.
- Thả ngươi đi a? Nằm mơ à.
Dược Hoàng lạnh như băng nói rồi trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Thánh Hoàng, sau đó phát ra Tiên Hỏa khủng bố trực tiếp đánh vào trên thân thể đối phương. Thân thể Thánh Hoàng mãnh liệt giãy dụa còn Dược Hoàng thì vội lui về phía sau, sau đó ầm một tiếng, thân thể Thánh Hoàng đã trực tiếp nổ tung, nơi đó chỉ còn lại có một đám lửa hủy diệt.
Rất nhanh, tất cả người Chiến Tiên Cung ngoại trừ Hàn Tiên ra đã bị giết hết. Mỗi Hàn Tiên vẫn đang còn chịu hành hạ, lúc này Tần Vấn Thiên mới lên tiếng nói:
- Kết thúc hắn đi.
- Không thành vấn đề.
Cường giả dùng đao kia lúc này mới vung đao bổ xuống chém Hàn Tiên thành hai đoạn, ngay cả Tiên đài cũng bị trực tiếp chém nát.
Từ thời điểm đó, đám cường giả Chiến Tiên Cung mới vừa rồi còn hung hăng càn quấy không ai bì nổi nay toàn bộ đã ngã xuống, không còn một mống.
- Hô.. .
Vừa rồi, Lý Mộ Bạch một mực không có ra tay. Trong thời gian tại Tiên Vực hắn cũng đã trải qua không ít lần chiến đấu hoặc đứng từ rất xa quan sát đại chiến nhưng trận chiến đấu này không thể nghi ngờ là rung động nhất, thật là tuyệt xử phùng sinh a.
Mấy trăm vị Tiên Nhân, bọn hắn từ đâu đến?
- Đế Thiên, còn có chuyện gì muốn chúng ta làm nữa hay không ?
Lão giả tóc đỏ đưa mắt nhìn về phía Đế Thiên mang mặt nạ màu xanh hỏi.
Lúc này, Đế Thiên đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên rồi giao một cái túi trữ vật cho Tần Vấn Thiên. Đây là chiến lợi phẩm cướp được trên thân cường giả Chiến Tiên Cung, những Tiên Nhân kia không có lấy mà đều đưa cho Đế Thiên.
Đế Thiên chuẩn bị đi theo lão giả Tiên cung xông xáo tới hàng vạn hàng nghìn thế giới, nếu cần tài nguyên thì chỉ cần há mồm hỏi đối phương là được, bởi vậy chiến lợi phẩm này nên lưu lại cho bản tôn thì thích hợp hơn.
Trong Hoàng Cực Thánh Tông, các đại mạch tụ tập cùng một chỗ tại một tòa diễn võ trường rất lớn mà chờ đợi Thánh Hoàng cùng với các cường giả Chiến Tiên Cung chiến thắng trở về. Trận chiến này đúng là ngày tận thế của Dược Hoàng Cốc, từ nay về sau Hoàng Cực Thánh Vực lại khống chế được Dược Hoàng Cốc, người thiên hạ đều sẽ minh bạch, ai là bá chủ mảnh thiên hạ này.
Đột nhiên có thân ảnh người lao đến, Tể Nghiêm đưa mắt nhìn về phía người nọ, lạnh nhạt nói :
- Tìm được không?.
- Không có, Vọng Tiên Lâu tựa hồ đã giải tán toàn bộ, hâu như không thấy còn cả.
Người nọ đáp lại. Mấy ngày nay, mọi người đều chú ý đến chiến tranh mà không ai sẽ nghĩ tới việc Vọng Tiên Lâu nhất mạch dĩ nhiên len lén giải tán toàn bộ, chờ đến khi bọn hắn phát hiện ra thì không còn lại bao nhiêu người.
- Đáng chết, đợi đến sau khi chuyện này kết thúc nhất định phải bắt các nàng trở lại, mỹ nữ Vọng Tiên Lâu đã được phân ra cho các đại mạch hưởng dụng.
Tể Nghiêm băng lãnh nói:
- Thiên hạ đều là của Hoàng Cực Thánh Tông ta, ta ngược lại muốn xem Vọng Tiên Lâu bọn hắn, một đám nữ lưu có thể chạy đi nơi đâu.
- Ha ha, lần chúng ta thật có phúc, Vọng Tiên Lâu còn có rất nhiều mỹ nữ, hơn nữa bình thường mỗi một người đều mạnh mẽ vô cùng, ta cũng muốn thử a.
Một vị cường giả của Thanh Hoa Sơn nhất mạch cười lạnh nói.
- Đợi đi a, rất nhanh sự tình sẽ kết thúc, Thánh Hoàng không bao lâu sau sẽ chiến thắng trở về.
Tể Hiên rất tự tin nói. Cái thế giới nhỏ bé này làm sao có thể đối kháng được cường giả Chiến Tiên Cung chứ.
Bọn hắn đều ở đây chờ với tâm tình rất kích động. Mấy ngày trước đây địa vị bá chủ của Hoàng Cực Thánh Tông bị khiêu khích rồi lại mấy lần không diệt trừ được Dược Hoàng Cốc khiến trong lòng bọn hắn phi thường khó chịu, bây giờ rốt cuộc có thể xả giận rồi.
- Bọn ngươi không cần chờ bọn hắn nữa.
Đột nhiên một giọng già nua truyền đến vang vọng khắp cả trên không Hoàng Cực Thánh Tông. Một sát na này, trong lòng vô số cường giả Hoàng Cực Thánh Tông đều mãnh liệt run lên.
Lập tức, một cỗ uy áp hít thở không thông từ trên trời giáng xuống rồi từ nơi xa có rất nhiều thân ảnh xuất hiện, bất kỳ người nào đều cường đại đến mức làm người ta hít thở không thông.
- Dược Hoàng, là Dược Hoàng.
- Còn có Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch.
Đám cường giả Hoàng Cực Thánh Tông ai nấy sắc mặt trong nháy mắt đều trắng bệch nếu như tờ giấy, điều này sao có thể chứ, Chiến Tiên Cung bại ư? Những cường giả này là từ đâu tới?
Lần lượt từng bóng người hàng lâm, tất cả các cường giả như Dược Hoàng, Lý Mộ Bạch, Tần Vấn Thiên đều ở đây đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống đám cường giả Hoàng Cực Thánh Tông phía dưới.
- Điều này không có khả năng, cường giả Chiến Tiên Cung đâu rồi?
Sắc mặt Tể Hiên tái xanh nói, trong lòng hắn có chút luống cuống.
Người của các đại mạch cũng đều luống cuống, rất nhiều thân thể khẽ run lên.
- Đều chết hết rồi, đã vĩnh viễn biến mất, bất quá bọn hắn sẽ không tịch mịch đâu vì rất nhanh chóng các ngươi cũng sẽ đi làm bạn với bọn hắn, Hoàng Cực Thánh Tông, tự xưng là bá chủ thiên hạ, thiên hạ này chẳng lẽ là thổ địa của Hoàng Cực Thánh Tông ngươi ? Những lời này kết thúc đi, từ hôm nay trở đi, thiên hạ này đều không dung một người Hoàng Cực Thánh Tông nào, chỉ cần là người Hoàng Cực Thánh Tông, giết.
Thanh âm Tần Vấn Thiên lạnh như băng từ trên trời vang lên, ngữ khí của hắn không có bất kỳ lòng thương hại nào, được làm vua thua làm giặc, một thời đại đã kết thúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận