Thái Cổ Thần Vương

Ngươi ưa thích hắn sao

Tần Vấn Thiên nhìn Khương Tử Dục không nghĩ tới việc hắn lại xoay chuyển lời nói như vậy, vậy mà bản thân lại được mời đến Khương thị cổ tộc làm khách.
Nhưng mà, Khương Tử Dục này lòng dạ khó lường, hắn tự nhiên không có khả năng đến được nên đáp lại nói ra:
- Ngươi mới vừa nói trên người của ta có bí mật dễ dẫn phát đến đại nạn, giờ phút này lại mời ta đến Khương thị cổ tộc, bất giác ta thấy buồn cười. Nếu ta vào Khương thị cổ tộc thì chẳng phải là mặc cho ngươi bài bố sao.
- Ta cam đoan, ngươi như nguyện ý đến đó, ta sẽ kính ngươi là khách mà đãi ngộ.
Khương Tử Dục cười nói, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ thần bí, tựa hồ mãi mãi ẩn chứa sự tự tin làm cho người ta nhìn không thấu.
- Cổ lão thị tộc truyền thừa vô số năm, ai mà biết được có được thủ đoạn gì, chỉ sợ là tuỳ tiện có thể khống chế được suy nghĩ của một người.
trong lòng Tần Vấn Thiên cười lạnh không thôi nói. Khương Tử Dục này không khỏi quá ngây thơ đi, nghĩ Tần Vấn Thiên hắn lại là kẻ ngu muội như vậy sao.
- Ta không rảnh.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói.
- Ngươi không dám thì có ?
Khương Tử Dục nói khích.
- Ngươi nói câu đầu tiên lại là mời ta đến Khương thị ngươi, ngươi có mặt mũi lớn như vậy sao?
Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng nói, Khương Tử Dục sử dụng phép khích tướng cũng không tránh khỏi quá buồn cười đi.
- Ha ha.
Khương Tử Dục cười nhạt một cái, bộ dáng cũng không ngoài ý muốn, Tần Vấn Thiên đáp ứng hắn mới là kỳ quái.
Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hai bóng người Khương Tử Dục thấp giọng nói ra:
- Xem ra hôm nay ngươi nhất định phải ngăn chặn ta rồi.
- Đây chính là tranh đấu giữa Nam Hoàng thị Thánh nữ, chúng ta chỉ là người thủ hộ, ngươi làm đủ nhiều rồi.
Tần Vấn Thiên đáp lại nói.
- Đã là người thủ hộ, bằng vào lực lượng của ta thì đưa một người trở thành truyền thừa Thánh nữ có gì là khó, ý nghĩ của ngươi mới là đáng buồn cười. Bất quá thực lực của ngươi lợi hại, ta xác thực không cách nào bỏ qua sự tồn tại của ngươi để đưa Nam Hoàng Thanh Nhược lên. Xem ra lần này vị trí Thánh nữ truyền thừa Nam Hoàng thị sẽ bị Nam Hoàng Vân Hi đoạt được rồi.
Khương Tử Dục bình tĩnh nói ra, phảng phất như chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy, như thế hắn chỉ là một người đứng xem mà thôi, coi chuyện tranh đoạt truyền thừa Thánh nữ rất nhạt nhẽo.
Lời nói của Khương Tử Dục làm cho Tần Vấn Thiên có một loại cảm giác phảng phất như hắn đến đây trợ chiến cho Nam Hoàng Thanh Nhược chiếm lấy vị trí truyền thừa Thánh nữ chỉ là một lần lịch luyện của hắn mà thôi. Tâm cảnh của hắn siêu phàm, cực kỳ bình thản, có thể tranh là hết sức đi tranh, không thể tranh được là hắn lập tức tâm bình khí hòa, tựa hồ đã quên sạch sành sanh. Loại tâm thái bình thản này giống như là phương pháp tu hành của Phật môn vậy, làm cho người ta cảm thấy thật đáng sợ.
Khổng Diệp là người trợ chiến cho Nam Hoàng Sanh Ca nhưng lúc này tâm tình của hắn kém xa Khương Tử Dục.
- Tần Vấn Thiên, lực chiến đấu của ngươi mặc dù rất mạnh nhưng trận chiến này không thể thỏa thích phát huy ra được, nếu như toàn lực đánh một trận chiến, khả năng ngươi chiến bại là rất lớn.
Khương Tử Dục tựa hồ đối với Tần Vấn Thiên phi thường có hứng thú, hắn trước đó không nói nhiều nhưng từ sau khi đánh với Tần Vấn Thiên một trận thì đối với Tần Vấn Thiên liền sinh ra cảm giác cực kỳ hứng thú, muốn xem thấu Tần Vấn Thiên.
Việc Tần Vấn Thiên, một thanh niên so với hắn còn muốn trẻ tuổi hơn lại có được lực chiến đấu như vậy, quả thực là làm cho hắn phải hiếu kỳ. Mới vừa rồi khi giao phong cùng Tần Vấn Thiên, Khương Tử Dục thấy được rất nhiều chỗ không giống bình thường.
- Chuyện này theo ta có thảo luận cũng không có chút ý nghĩa nào.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng nói. Khương Tử Dục đang quan sát hắn, hắn tương tự cũng đang quan sát đối phương, hiện tại hắn không gấp, chỉ cần Khương Tử Dục ở chỗ này, Nam Hoàng Vân Hi liền có thể thắng được, hắn đã không cần phải làm cái gì nữa, mừng rỡ vì được thanh nhàn.
- Đích xác là như vậy.
Khương Tử Dục tán đồng nhẹ gật đầu nói :
- Bọn hắn nói ngươi khi tại Thiên Biến tiên môn đã bái sư làm môn hạ Thiên Biến Đế Quân sao?
- Cái đó thì liên quan gì tới ngươi chứ?
Tần Vấn Thiên hỏi.
Khương Tử Dục cười cười nói:
- Nếu ngươi chưa có bái nhập làm môn hạ hắn thì ngược lại ngươi có thể gia nhập vào Khương thị cổ tộc. Ta sẽ đề cử ngươi, vào rồi ngươi nhất định có thể trở thành trọng điểm bồi dưỡng, ngươi sẽ được Khương thị nhất mạch coi là mà hậu nhân đối đãi. Đương nhiên, cho dù ngươi thực sự đã bái sư thì cũng có thể thay đổi được địa vị. Nam Vực tam đại cổ tộc, bất kỳ tộc nào đều có nội tình cực kỳ thâm hậu, tuyệt không phải là loại thế lực mới vừa đặt chân ở Tiên Vực như Thiên Biến tiên môn có thể so sánh được, điểm ấy thì ta tin tưởng khi ngươi ở tại Nam Hoàng thị liền có thể nhìn ra được một chút.
- Đa tạ sự ưu ái của ngươi, bất quá đối với Khương thị nhất mạch ngươi ta hoàn toàn không có hứng thú.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ngươi không phải là đệ tử của Thiên Biến Đế Quân.
Khương Tử Dục đột nhiên cười nói.
- Tùy ngươi suy đoán đi.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng nói.
- Không cần phải đoán, ta đã biết đáp án rồi.
Nét cười của Khương Tử Dục thần bí khó lường. Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn nhìn đối phương thì cảm thấy người này thật là một cái nhân vật khó chơi. Người này hẳn là như Nam Hoàng Sanh Ca nói vậy, hắn đã tu hành Thiên nhãn Thần thông của Phật môn, có thể khám phá tất cả hư ảo. Ngay cả tư tưởng của người ta hắn cũng có thể thăm dò được một chút, cái khó tránh khỏi có chút đáng sợ đi.
Nam Hoàng Sanh Ca vẫn một mực nghe hai người nói chuyện, Khổng Diệp thì ở bên cạnh nàng. Nàng phát hiện ra, Khổng Diệp mặc dù đã coi như là nhân vật đỉnh cấp thiên kiêu tại Nam Vực nhưng ở trước mắt hai tên thanh niên này tựa hồ vẫn còn kém mấy cái cấp bậc. Tần Vấn Thiên lấy Tiên Đài nhất cảnh đánh bại hắn còn Khương Tử Dục lại thần bí khó lường có thể giải được huyền bí của Ngô Đồng thụ diệp của Nam Hoàng thị các nàng, sức chiến đấu cũng siêu cấp đáng sợ.
Xem ra, trong số các thiên tài của Khương thị nhất mạch thì Khương Tử Dục này là nhân vật đỉnh cấp yêu nghiệt rồi. Khi hắn đi ra ngoài lịch luyện lại chọn địa điểm lịch luyện tại Nam Hoàng thị các nàng, loại tâm tính này cũng làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Người này trưởng thành sẽ là nhân vật đáng sợ của Khương thị nhất mạch.
Đương nhiên, so với Khương Tử Dục, Tần Vấn Thiên càng làm nàng giật mình hơn, dù sao Khương Tử Dục dù sao cũng là nhân vật nổi bật của Khương thị nhất mạch, có cổ tộc làm hậu thuẫn còn Tần Vấn Thiên không có ai hậu thuẫn mà cũng đáng sợ như vậy. Dạng tiềm lực như vậy tương lai cũng có thể thành nhân vật sẽ dẫn dắt một thời đại.
Lúc này, đột nhiên có một trận quang mang chớp lên, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hư không thì chỉ thấy ở nơi đó có có vạn trượng hào quang vãi xuống, hồng mang ngập trời. Nam Hoàng Vân Hi lĩnh ngộ Ngô Đồng, lúc này giống như đã đạt tới đỉnh điểm rồi.
Nam Hoàng Thanh Nhược rốt cục vẫn kém một chút, nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, trong đôi mắt đẹp có vẻ thất lạc nhàn nhạt, đã đến một bước này mà mình vẫn bị thất bại à.
Một đạo hỏa diễm quang mang từ hư không vương rơi xuống đốt cháy cầu thang Ngô Đồng khiến thân hình Nam Hoàng Thanh Nhược lóe lên rồi rơi xuống phía dưới. Rất nhanh, nàng đi tới chỗ đám người Tần Vấn Thiên đứng và đứng ở bên cạnh Khương Tử Dục. Nàng đưa đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên thật sâu một chút bất quá cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, nói:
- Tần công tử thực sự là lợi hại, đã đưa Nam Hoàng Vân Hi vào vị trí truyền thừa Thánh nữ rồi.
- Thanh Nhược Thánh nữ cho rằng là như thế sao?
Tần Vấn Thiên nói ra:
- Nam Hoàng Vân Hi có thể trở thành Thánh nữ, kỳ thật vẫn là dựa vào chính nàng, ngộ tính của nàng tại trong chư vị Thánh nữ xem như là một người mạnh nhất. Bởi vậy từng bước dẫn đầu, việc ta có thể làm chỉ là thủ hộ cho nàng mà thôi, nếu như trước đó khả năng lĩnh ngộ của Thanh Nhược Thánh nữ hơn Nam Hoàng Vân Hi, tốc độ đi càng nhanh hơn thì cho dù không có Khương Tử Dục tại đây, ta cũng không thể ngăn cản được Thanh Nhược Thánh nữ đi đến đỉnh.
- Ngươi nói cũng không phải không có lý, nhưng mà người hộ chiến cũng có tác dụng to lớn. Sanh Ca nàng thế nhưng là người có khả năng lĩnh ngộ siêu phàm trong Nam Hoàng thị ta Chư Thánh nữ, không phải cũng bị người ta đánh bại à.
Nam Hoàng Thanh Nhược nụ cười nhạt nhòa nói khiến cho Khổng Diệp cười xấu hổ, đây là bởi vì hắn chiến bại mới làm cho Nam Hoàng Sanh Ca thất bại theo.
- Việc đã qua rồi, Thanh Nhược tỷ liền không cần nói lại nữa.
Nam Hoàng Sanh Ca không thèm để ý cười một cái rồi nói. Tần Vấn Thiên nhìn thấy trong mắt hai vị Thánh nữ có ý cười thì thầm than Nam Hoàng thị thật là bất phàm, hai vị Thánh nữ này cũng là nhân vật, đều là thiên chi kiêu nữ, tương lai tất có thành tựu phi phàm.
- Được rồi, không nói nữa, bất quá ta cũng muốn đi lên xem một chút đây.
Nam Hoàng Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn lên đỉnh qua cây ngô đồng rồi lên đưa con mắt u oán nhìn qua Tần Vấn Thiên một chút, đôi mắt mỹ lệ làm rung động lòng người khiến cho Tần Vấn Thiên có cảm giác không chịu đựng nổi.
Chư vị Nam Hoàng thị Thánh nữ này đều là tiên tử mỹ nhân, nhất là hai vị trước mắt và lại có thêm Nam Hoàng Vân Hi nữa, càng là mấy người đẹp nhất. Huống hồ, Tần Vấn Thiên tại trước mặt Nam Hoàng Thanh Nhược cùng Nam Hoàng Sanh Ca vẫn nhiều ít có chút chột dạ, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt đẹp u oán của Nam Hoàng Thanh Nhược phảng phất như biết nói vậy thì Tần Vấn Thiên không dám đối mắt cùng nàng.
Mà ở thời điểm bọn hắn đang nói chuyện thì trên đỉnh cây ngô đồng, Nam Hoàng Vân Hi đứng đó, sắc mặt lộ ra tâm thái một vẻ của triều thánh, đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía trước, trong lòng không ngừng nhảy lên, nhịp tim không tự chủ được tăng tốc.
Thậm chí, hô hấp của Nam Hoàng Vân Hi cũng có vẻ hơi gấp rút lên.
- Không cần phải khẩn trương.
Một đạo thanh âm mờ mịt giống như đến từ viễn cổ lọt vào trong tai Nam Hoàng Vân Hi nhưng nhịp tim của nàng vẫn rất nhanh. Nàng nhìn thấy phía trước một gốc Ngô Đồng cổ thụ vô cùng thần thánh có màu vàng kim lại có một con Phượng Hoàng chân chính đang đứng. Con Phượng Hoàng này toàn thân được tắm rửa trong hỏa diễm, hai cái cánh chim chói lọi mỹ lệ, vô cùng thánh khiết, con mắt của nó lại rất cơ trí, bộ dáng như có thể nhìn thấu tất cả thế gian này vậy.
- Ngài là tổ tiên của Nam Hoàng thị ta sao?
Nam Hoàng Vân Hi thấp giọng hỏi, bên trong truyền thừa tổ địa lại có một đầu Phượng Hoàng nghỉ ở trong đó.
- Cứ coi là như vậy đi, ta nương theo Nam Hoàng thị mà tồn tại, từ khi Nam Hoàng thị sinh ra cho đến bây giờ.
Lão Phượng Hoàng mặc dù đứng ở trước mắt nhưng thanh âm vẫn vô cùng mờ mịt. Nam Hoàng Vân Hi từ trong ánh mắt đối phương có thể cảm nhận được khí tức nhu hòa khiến cho người ta cảm thấy an tường.
- Hài tử ngươi có Tiên Đài rất hoàn mỹ, chỉ thiếu chút nữa thôi sẽ chính là Thánh Tiên Đài hoàn mỹ không một tì vết. Tại thời đại này, nếu như không có kỳ ngộ thì ngươi sẽ không có cách nào đúc được Tiên Đài như vậy, hơn nữa, ta có thể cảm nhận được thân thể ngươi tựa hồ đã trải qua tẩy lễ rồi.
Phượng Hoàng mở miệng nói ra, nghe vậy Nam Hoàng Vân Hi gật đầu, nói:
- Tại thời điểm Vân Hi ở tại Cổ Đế chi thành đã gặp được kỳ ngộ, tắm rửa trong Thánh Hi chi quang, gột rửa nhục thân và còn lấy được một loại pháp môn tu hành Tiên Đài.
- Người hộ chiến cho ngươi hẳn là cũng giống như ngươi, các ngươi hẳn là đạt được kỳ ngộ tại cùng một địa phương a.
Phượng Hoàng hỏi.
- Ừ.
Nam Hoàng Vân Hi nhẹ gật đầu nói.
- Không sai.
Phượng Hoàng cười cười, sau đó hỏi:
- Ngươi thích hắn à?
Nam Hoàng Vân Hi sững sờ đưa mắt nhìn tổ phượng trước mắt, nàng ưa thích Tần Vấn Thiên sao?
Tại trước khi bước vào Cổ Đế chi thành và gặp được Tần Vấn Thiên, nàng thật đúng là chưa từng nghĩ tới việc nàng có thể sẽ ưa thích người khác, nhưng bây giờ thì sao?
- Dụng tâm nói cho ta biết, điều này rất trọng yếu, Nam Hoàng Nữ Đế không thể nào gả ra ngoài được, trừ phi hắn nguyện ý ở rể Nam Hoàng thị.
Tổ phượng ôn tồn nói, Nam Hoàng Vân Hi trầm mặc một lát rồi lập tức đưa ra đáp án của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận