Thái Cổ Thần Vương

Bốn người cuối cùng

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Thời gian trôi qua từng chút, người trong huyễn cảnh tiêu hao càng lúc càng nhiều. Những người còn lại là những cường giả chiến lực có thể chịu đựng vô hạn hung thú công kích. Người không kiên trì nổi sớm đã bị đào thải.
Sau ba canh giờ, người còn có thể lưu ở bên trong ảo cảnh chỉ còn lại hơn trăm vị.
Mà trong hơn trăm vị cường giả đó, hầu hết đều là những người trên ngọn núi thứ chín, ngọn núi thứ tám. Còn lại tất cả những người trên đỉnh núi thứ bảy, hay xuống chút nữa đều không có bất kỳ ai. Sáu tòa tiên sơn, không một người nào có thể lưu lại.
Những đại năng giả Tiên vực coi trọng lực cảm giác, cho rằng đây là căn cơ của võ mệnh tu sĩ. Sự thật cũng đã chứng minh bọn họ coi trọng không phải là không có đạo lý. Người có cảm giác người cường đại mặc dù không nhất định là lợi hại, nhưng là căn cơ của võ mệnh tu sĩ. Người có lực cảm giác kém cỏi tuyệt đối sẽ không mạnh.
-Ta quả thực không nhìn lầm. Tinh Thần thiên tượng của người này như vực sâu hủy diệt, không ngờ lại có năng lực thôn phệ. Những công kích của hắn trực tiếp thôn phệ hết hung thú dung nham.
Diễm Uyên nhìn thanh niên lạnh lùng bước lên ngọn núi thứ chín đầu tiên. Người này tên gọi Hắc Phong. Thực lực rất mạnh. Tinh Thần thiên tượng như vực sâu hủy diệt. Một vùng đen nhánh. Nuốt hết mọi thứ. Siêu cấp đáng sợ.
-Bốn người này đều có Tinh Thần thiên tượng rất tốt. Người thứ ba cũng không kém.
Có người nhìn thanh niên thứ ba bước lên ngọn núi thứ chín. Lúc này vẻ ngoan cường của hắn đã hiển lộ không thể nghi ngờ, lại có màn ánh sáng óng ánh khắp nơi bao phủ cả người hắn vào bên trong. Hung thú chỉ cần tới gần sẽ bị hủy diệt giết chết.
-Người thứ hai cũng không kém. Vạn kiếm từ Tinh Thần thiên tượng buông xuống, trấn sát hết thảy. Tuy không có cách nào cảm nhận được, nhưng uy lực sợ cũng siêu cường. Ít nhất trước mặt các nhân vật đồng cấp, hiếm người nào có thể địch. Phải biết, cảnh giới của hắn mới chỉ là thiên tượng nhất trọng cảnh. Có khả năng đây là Tinh Thần thiên tượng đầu tiên của hắn.
Có tiên vương nhìn Tần Vấn Thiên từ tốn nói. Bốn người trên ngọn núi thứ chín là những người dễ nhìn thấy nhất, khiến cho người khác chú ý nhất.
Tuy nhiên một số nhân vật tiên vương có sự yêu thích khác nhau. Vì vậy cách nhìn đối với bốn người đó cũng bất đồng. Giống như Diễm Uyên và Bạch Vô Nhai vậy.
-Trên đỉnh ngọn núi thứ tám cũng có mấy người không tệ. Ngươi xem thanh niên mặc trường bào màu trắng kia, cũng là cảnh giới thiên tượng nhất trọng. Tinh Thần thiên tượng của hắn cũng không tệ.
Một vị cường giả tiên vương có đồng tử màu vàng, trong cặp đồng tử màu vàng bắn ra hào quang vô cùng đáng sợ. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một người trên đỉnh núi thứ tám.
-Rất là lợi hại. Ảo cảnh Tinh Thần thiên tượng . Hắn là người duy nhất kiên trì nhất nhất không dựa vào công kích. Hắn không có chỗ tại mảnh ảo cảnh Tinh Thần thiên tượng này, dường như chân thân cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện, mặc cho hung thú vô tận tới giết chóc, đều giết không chết.
-Có lẽ mảnh Tinh Thần thiên tượng này chính là ảo giác lớn nhất. Chân thân của hắn chưa từng xuất hiện. Những thú dữ kia công kích liền lâm vào trong ảo giác vô tận, như là con ruồi không đầu. thiên tượng tầng một cảnh có thể diễn hóa ra được dạng Tinh Thần thiên tượng này đúng là không dễ.
-Vạn Hóa tiên vương, nếu muốn nhanh chóng phân ra thắng bại, chỉ sợ tăng cường chút lực độ công kích của hung thú vậy.
Diễm Uyên đưa mắt thâm thúy nhìn nữ tiên vương đang nhắm mắt, như hy vọng mau sớm đượ nhìn thấy thứ hạng cuối cùng. Ai có thể kiên trì được lâu nhất.
Nữ tiên vương khẽ vuốt cằm. Một lát sau. Tất cả hung thú trong huyễn cảnh đều được tăng cường lực độ công kích.
Lúc này, người có thể tiếp tục kiên trì lưu lại bên trong ảo giác chỉ còn lại một trăm người. Một trăm người đã quyết. Nhưng những nhân vật như tiên vương hiển nhiên sẽ không dừng tay. Đây là Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ, tự nhiên muốn lựa chọn ra người ưu tú nhất, chỉ có trong khảo nghiệm liên tục quay vòng mới bộc lộ được tài năng, mới có tư cách trở thành đệ tử của Đông Thánh bệ hạ.
Hơn nữa, trong những người này có không ít nhân vật khá giỏi. Những nhân vật tiên vương cũng có một số muốn thu đồ đệ. Nếu như bệ hạ không nhìn trúng mà bọn họ nhìn trúng, vậy có thể thu làm đệ tử rồi.
Lục Tử Yên là người thứ chín mươi bảy không tiếp tục kiên trì nổi. chỉ có. Tể Hiên là người thứ 73 đi ra, nhìn mọi người Tần Vấn Thiên vẫn còn kiên thủ. Hai người hai thần sắc khác nhau.
Thần sắc Tể Hiên rất khó coi. Hắn vốn còn muốn nắm lấy cơ hội lần này, muốn cho cường giả Hoàng cực Thánh Tông tiễu trừ Tần Vấn Thiên. Thế nhưng sau đợt khảo hạch thứ hai, Hoàng cực Thánh Tông có thể vào vị trí trăm người đầu, trừ hắn ra ra, không biết có thể có mấy người. Tóm lại bây giờ người còn lưu lại trong huyễn cảnh không có một ai. Không biết vừa rồi có người giữa thứ 73 như hắn và một trăm kiên trì được hay không.
Không qua bao lâu, toàn bộ người trên đỉnh núi thứ bảy bị loại bỏ mất. Trên ngọn núi thứ tám còn 15 người. Ngọn núi thứ chín còn bốn người.
- Hung thú bên trong huyễn trận dường như trở nên mạnh mẽ hơn rồi.
Người bị đào thải ánh mắt nhìn chằm chằm tình hình trong huyễn cảnh thầm nghĩ. Bọn người kia thật là yêu nghiệt, không ngờ lại kiên trì có thể tiếp tục cho đến bây giờ. Đều là nhân vật có cùng cảnh giới giới chiến lực vô song a. Không biết bọn họ đụng nhau thì chiến đấu sẽ như thế nào.
Tần Vấn Thiên bọn họ cũng không biết tình hình ngoại giới. Trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ, nếu chư tiên vương tự mình khảo nghiệm, như vậy nhưng là công đồng. Hắn đang chịu đựng công kích. Những người khác cũng giống vậy.
Bởi vậy, việc bọn họ phải làm là tận lực khiến cho mình kiên trì ở bên trong lâu hơn một chút.
Lúc này Tần Vấn Thiên vẫn hút nạp nguyên lực tinh tú trong sao băng đá. Nhưng thu nạp còn rất xa mới bắt kịp với tiêu hao nhanh chóng. Võ mệnh tu sĩ chiến đấu, bất cứ thủ đoạn công kích nào đều lấy tiêu hao tinh tú nguyên lực làm cơ sở.
- Hung thú dung nham công kích mãnh liệt hơn rồi.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng. Mặc dù vậy, những hung thú này vẫn không gánh được kiếm thí Tinh Thần thiên tượng của hắn. Mặc dù những sức mạnh công kích của hung thú đã cường đại đến trình độ thiên tượng tầng hai, nhưng chỉ cần tới gần kiếm thí Tinh Thần thiên tượng , vẫn như cũ chỉ có bị trấn diệt, xé thành vỡ vụn.
-Năm tiểu tử kia thật không tệ. Uy lực công kích của hung thú đã càng lúc càng mãnh liệt, nhưng Tinh Thần thiên tượng của bọn họ vẫn có thể dễ dàng chống lại.
Khuyết Nguyệt tiên vương lại cười nói. Bốn người trên ngọn núi thứ chín, cộng thêm một người trên ngọn núi thứ tám là năm người được quan tâm nhất, có thực lực mạnh nhất. Đông Thánh bệ hạ muốn thu một đệ tử, phải chọn lựa lấy một từ trong năm người ấy.
-Quả thật rất tố. Không biết Đông Thánh bệ hạ sẽ thích người nào đây.
Lại một vị cường giả tiên vương ứng lời. Nhãn quang của mỗi cá nhân có khác biệt. Ý kiến của bọn họ về năm người này cũng không giống nhau. Ai cũng có yêu thích. Đông Thánh bệ hạ sẽ thu ai là đệ tử, muốn xem Đông Thánh bệ hạ xem ai thuận mắt. Xem ra thuận mắt, thiên phú lại tốt, Đông Thánh bệ hạ nhất thời cao hứng, là thu làm môn hạ.
Thời gian tiếp tục trôi qua, kèm theo hung thú dung nham thay đổi lợi hại, càng nhiều người không chịu nổi mà đào thải. Nhưng năm người kia lại vững như thái sơn.
Khuyết Thiên Nghệ, Tinh Thần thiên tượng là ánh trăng quay liên tục, hàn khí dọa người, bao phủ cả người hắn ở bên trong, không hung thú nào có thể đến gần.
Hắc Phong, là người thứ nhất bước lên ngọn núi thứ chín, hủy diệt vực sâu thôn phệ hết thảy.
Tần Vấn Thiên, là người thứ hai bước lên ngọn núi thứ chín, kiếm uy Tinh Thần thiên tượng buông xuống trấn sát tất cả.
Dặc Dương, là người thứ ba bước lên ngọn núi thứ chín, Tinh Thần thiên tượng như là địa ngục đao trận.
Ngoại trừ bốn người này, một người nhất mực chói sáng trên ngọn núi thứ tám, hung thú dung nham vừa tới giết, đã bị nhốt ở bên trong. Dường như hắn bố trí ảo cảnh siêu cường khác bên trong ảo cảnh tại vạn hóa tiên vương. Ảo cảnh Tinh Thần thiên tượng .
Người này và Tần Vấn Thiên, hai người là cường giả Hoàng cực Thánh vực được chú ý nhất. Bởi vì bọn họ đều là cường giả bản thổ Hoàng cực Thánh vực.
- Không ngờ hai người này xếp hạng trong tam giáp Tiên Vũ giới, không ngờ lại mạnh như vậy. Lần này hàm kim lượng của thứ hạng tấm bia cổ Tiên Vũ giới thật cao a, vượt qua vãng tích. Đệ nhất Tần Vấn Thiên không cần nói nhiều, có thể trên thiên kiêu ngự trị trấn áp thời đại. Hoa Thái Hư mặc dù không có quá nhiều chiến tích huy hoàng, so sánh với Tần Vấn Thiên có vẻ khiêm tốn hơn, nhưng cũng cực kỳ lợi hại, tranh phong cùng thiên tài Tiên vực đến hiện tại cũng không kém chút nào. Chú ý thời gian Lưu Phong hắn mất tích cũng không ít, đã tồn tại Tiên vực. Chú ý rất có thể Lưu Phong đã đi đến thế giới Tiên vực rồi.
Trong lòng mọi người Hoàng cực Thánh vực thầm nghĩ. Thì ra người thứ năm nhận được sự quan tâm của tiên vương chú ý chính là cường giả cảnh giới thiên tượng nhất trọng trên đỉnh núi thứ tám. Chính là người thứ hai trong tấm bia cổ Tiên Vũ giới “Hoa Thái Hư.
Hắn hôm nay cũng khóa nhập thiên tượng cảnh giới.
-Vạn Hóa tiên vương, xem ra công kích cần mạnh hơn nữa.
Diễm Uyên mở miệng nói. Nhưng Vạn Hóa tiên vương lại lắc đầu đáp:
-Không cần. Kế tiếp khảo nghiệm tính dảo dai của bọn họ một chút, xem người nào có thể kiên trì còn lâu hơn trong tình huống không hề biết những người khác.
-Cũng tốt.
Diễm Uyên gật gật đầu, không nói thêm gì.
Trong nháy mắt, thời gian ba ngày trôi qua. Giờ này vô số võ mệnh tu sĩ trên tòa tiên sơn thứ chín chỉ còn lại năm người cuối cùng. Tất cả những người khác đều đưa mắt nhìn năm người đó.
Thật mạnh. Lại có thể kiên trì cho tới hiện tại.
-Tiếp tục, xem ai không chịu nổi trước hết.
Diễm Uyên nhìn chằm chằm năm người kia. Lúc này ngay cả những tiên vương cũng hơi có vẻ động lòng, rất hưng trí nhìn phía dưới. Năm vị cường giả kiên trì tới sau cùng, quả nhiên là năm người mà bọn họ đã suy đoán.
Sau lưng của Khuyết Thiên Nghệ, tử kim quang hoa óng ánh, đó là ánh sáng màu của tinh hồn. Một hàn nguyệt thê lãnh vô cùng to lớn treo sau lưng Khuyết Thiên Nghệ, phạm vi đóng băng tựa hồ càng lớn hơn.
Dặc Dương cũng rất mạnh. Đao mang hừng hực. Màn ánh sáng bao phủ thân thể dường như bất diệt.
Trên người Hắc Phong, thân uyên hủy diệt đáng sợ tới cực điểm, phảng phất có ma hỏa vực sâu xuất hiện.
Ảo cảnh tinh tượng Hoa Thái Hư tạo ra vẫn như cũ, không cách nào bị công phá. Hung thú dung nham lâm vào trong vô tận.
Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng có vẻ vô cùng yêu dị, mơ hồ có lực lượng huyết mạch đang toả ra.
Năm ngày qua đi. Năm người này vẫn kiên trì. Thật khiến cho người ta cảm nhận được run sợ.
Dặc Dương khẽ nhíu mày. Màn ánh sáng trên người hắn như ẩn như hiện, dường như xuất hiện dao động. Điều này làm cho cường giả tiên vương bên trong tiệc rượu khẽ động trong lòng. Xem ra, Dặc Dương rất có thể là người không chịu nổi đầu tiên.
Sự thật đúng như bọn họ suy đoán. Qua một đoạn thời gian, Dặc Dương mở mắt, đao mang lập lòe. Giữ vững được nhiều như vậy ngày, ít nhất có thể đi vào tam giáp rồi chứ.
-Tiền bối, cho ta đi ra ngoài đi.
Dặc Dương ngẩng đầu mở miệng nói. Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống. Hết thảy đều biến mất. Dặc Dương đứng trên ngọn núi, ngẩng đầu nhìn chung quanh, đồng tử mắt ngưng tụ lại, có vẻ không dễ nhìn lắm.
Không ngờ ba người trên ngọn núi thứ chín đều còn kiên trì.
Bạch Vô Nhai lãnh đạm quét mắt nhìn Diễm Uyên, nhưng không nói gì. Ánh mắt không tiếng động ấy tựa hồ như đang châm biếm nhãn quang của hắn không đúng
-Người ngươi xem trọng lúc trước đã giải phóng lực lượng huyết mạch rồi. Khuyết Thiên Nghệ và người đứng đầu kia vẫn không có. Có thể bọn họ là còn lá bài tẩy.
Diễm Uyên bắt được ánh mắt của Bạch Vô Nhai, hừ lạnh một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận