Thái Cổ Thần Vương

Đại thế đã mất

Đông Thánh Tiên Đế chưa từng bị vũ nhục như vậy, hôm nay hai người con nối dõi củ hắn gặp nạn tại đây, hắn muốn báo thù mà lại bị người ta dùng thế lực cường đại chấn nhiếp uy hiếp. Đây là sỉ nhục tới mức nào cơ chứ.
Đông Thánh Tiên Đế hắn đây là chủ nhân của mười ba châu Đông Thánh thế mà lại bị người ta lấy thực lực ra dọa. Quá thảm, thể diện mất sạch cả rồi.
- Đây là tiên chiến giữa Đông Thánh Tiên môn và Thiên Biến tiên môn, chư vị tới xem náo nhiệt là được rồi.
Trường Thanh Đại Đế nhàn nhạt nói.
- Đúng vậy, cứ để cho hai thế lực lớn lấy Đế Chiến chấm dứt lần tiên chiến này, cần gì phải tạo sát nghiệt. Người chiến thắng Đế Chiến sẽ thống ngự mười ba châu, kẻ chiến bại Đế Chiến sẽ giải tán rời đi.
Vũ Đế đạm mạc nói. Đông Thánh Tiên Đế cười cười, liếc mắt nhìn bọn người Tử Đế, thấy bọn họ đều không mở miệng, xem ra cũng không định nhúng tay.
Trận tiên chiến này, lực lượng bị hao tổn là Đông Thánh Tiên môn và Thiên Biến tiên môn, làm gì có quan hệ gì tới các thế lực khác? Hơn nữa, một trận này đã khiến cho bọn họ nhìn rõ được toàn bộ át chủ bài của Thiên Biến tiên môn. Kế tiếp, e rằng bọn họ cũng vui vẻ ngồi xem một hồi Đế Chiến.
Phía dưới, vô luận là nhân vật cấp bậc Tiên Vương hay là Tiên Thai cũng đều tạm ngưng chiến đấu, ngóng nhìn hư không. Chư Tiên Đế hàng lâm, trận tiên chiến này có vẻ như đã vượt ngoài tầm khống chế. Người của Đông Thánh Tiên môn lại càng là thần sắc tái nhợt, thấy rất nhiều đồng bạn tử vong, trong nội tâm bọn họ đều có chút bi thương. Lần này dùng đại quy mô tiến đánh Thiên Biến tiên môn, cứ ngỡ rằng có thể san thành bình địa trong một lần hành động, lại không nghĩ tới kết cục sẽ như vậy.
- Nếu như hòa nhau thì sao?
Tử Đế hỏi. Năm đó Thiên Biến tiên môn muốn sáu châu cũng là bởi vì đã hòa với Đông Thánh Tiên Đế, không bên nào làm gì được đối phương nên đành phải chia cắt mười ba châu Đông Thánh.
- Nếu hòa nhau thì cứ tùy theo ý bọn họ mà làm. Ngưng chiến cũng được mà tiếp tục chiến đến bao giờ đối phương chỉ còn lại một mình cũng được.
Vũ Đế nhàn nhạt nói. Trong tiên chiến, nếu như nhân vật đỉnh cấp không làm gì được đối phương, những người ở cấp bậc thấp hơn cũng không hơn kém nhau mấy, thì đa phần sẽ đều chọn về trước: ngưng chiến, phân chia lãnh thổ mà thống trị. Nếu không thì chính là ngươi chết ta cũng chết.
Đương nhiên, nếu như người ở cập bậc thấp hơn của một phe chiếm được ưu thế tuyệt đối thì sẽ chọn đại càn quét. Giống như là lần này, lúc trước Đông Thánh Tiên môn tự nhận mình có ưu thế tuyệt đối, bởi vậy nên mới phát binh càn quét sáu châu miền tây, một đường đánh tới tổng bộ của Thiên Biến tiên môn, san bằng tiên môn tiên cung phủ đệ.
- Không diệt được Thiên Biến tiên môn thì sao có thể rời đi.
Đông Thánh Tiên Đế cất bước đi về phía hư không, chiến uy cuốn lấy tất cả. Đồng thời, hắn hai vị thủ hạ chí tôn dưới trướng hắn cũng lần lượt đi về phía không trung, mỗi người đứng ở một bên Đông Thánh Tiên Đế.
Đôi mắt của Thiên Biến Đế Quân lạnh lẽo, cất bước tiến vào hư không, hàng lâm tới đối diện Đông Thánh Tiên môn. Bạch Vô Nhai cùng với lão giả vừa xuất hiện cũng ngay lập tức tới đứng hai bên Thiên Biến Đế Quân.
Cường giả Đế cảnh của hai bên đều tương đương nhau, vô luận là số lượng hay là cảnh giới. Trận đấu kế tiếp đơn thuần là so bì chiến lực mạnh yếu.
- Năm đó khi Bạch Vô Nhai tru sát con nối dõi Tiên Đế, vì Thuần Dương kiếm đế này đã xuất đầu vì hắn. Không nghĩ tới quan hệ giữa hắn và Bạch Vô Nhai lại tốt đến mức này, ngay cả Đế Chiến giữa Đông Thánh Tiên môn và Thiên Biến tiên môn mà hắn cũng tham dự, theo phe của Bạch Vô Nhai.
Có người nhẹ giọng cảm thán. Lúc ấy Tần Vấn Thiên mới biết được vị lão giả sư huynh này chính là nhân vật Tiên Đế năm đó đã xuất đầu vì Bạch Vô Nhai, Thuần Dương kiếm đế.
- Tuy nhiên Bạch Vô Nhai cũng thật sự không khiến cho Thuần Dương kiếm đế thất vọng. Hắn tiến bộ rất nhanh, tới nay cảnh giới đã đuổi kịp Thuần Dương, đương nhiên là vẫn rất khó mà phá cảnh lên Tiên Đế.
Mọi người ngóng nhìn hư không. Sáu vị Tiên Đế, Đông Thánh Tiên Đế giằng co với Thiên Biến Đế Quân, Bạch Vô Nhai giao đấu với Đạm Thai Chí Tôn, Thuần Dương kiếm đế giằng co với Thiên Bằng Chí Tôn.
Vầng tinh quang sáng chói rơi xuống từ tinh không xa xôi vô tận, trong chốc lát đã chiếu rọi cả bầu trời, hóa thành thế giới Tinh Quang. Sáu đại nhân vật Đế cảnh đều phát sáng cùng tinh thần, mượn lực lượng vô thượng của tinh thần mà diễn hóa thành uy lực của quy tắc, có thể trực tiếp mượn Võ Mệnh Tinh thần tới đánh một trận.
- Người của Đông Thánh Tiên môn nghe đây. Sau trận chiến này, Tiên Vực sẽ không còn mười ba châu Đông Thánh. Mười ba châu từ nay về sau sẽ thuộc Thiên Biến tiên môn thống ngự. Trận tiên chiến này đã có quá nhiều chư tiên vẫn lạc, tu hành không dễ, tiên lộ lại càng không dễ, ta không hi vọng nhìn thấy tổn thất lớn hơn, nhìn thấy nhiều người chết thêm. Phàm là người của Đông Thánh Tiên môn, nếu giờ phút này ly khai chiến trường, Thiên Biến tiên môn ta đây sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không chịu rời đi thì hãy tự suy nghĩ lấy hậu quả.
Giọng nói của Bạch Vô Nhai truyền khắp thiên địa, bên trong giọng nói ấy dường như ẩn chứa một sự tự tin mãnh liệt, như thế ba vị Tiên Đế của Thiên Biến tiên môn hắn nhất định sẽ thắng trận Đế Chiến này vậy.
Vô số cường giả của Đông Thánh Tiên môn cảm thấy rung động trong lòng. Chiến đấu đến tình trạng như thế này, tín niệm cường đại lúc trước của bọn họ đã bị xơi tái chẳng còn sót lại chút gì, ngay cả con nối dõi của bệ hạ cũng có kết cục thê thảm đến thế, bọn hắn chính là đã ôm ấp hi vọng quá lớn với trận tiên chiến này. Rất nhiều người đều đã nản lòng thoái chí, nhất là những nhân vật Tiên Thai, nhìn thấy bằng hữu của mình giống như cọng rơm cái rác mà tử vong, cứ một lần càn quét là sẽ tử vong một đám, loại trùng kích này chắc chỉ có chính bọn hắn mới có thể trải nghiệm qua.
- Nói khoác không biết ngượng mồm.
Khí thế trên người Đạm Thai Chí Tôn bá đạo vô cùng, hắn bước ra, ánh sáng chói lọi đầy trời. Chỉ thấy hắn đưa tay chém ra, công phạt rất bá đạo lập tức hàng lâm tới phía trước Bạch Vô Nhai, tốc độ công kích cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Hai con ngươi của Bạch Vô Nhai chất chứa tinh quang mãnh liệt, giữa hai con ngươi khép mở bắn ra thần hoa, trực tiếp bao lấy lực lượng đại công phạt của đối phương, lập tức đánh tan nó.
- Đông.
Đạm Thai Chí Tôn trong giây lát cất bước tiến ra, khắp cả người đều là khí thế vô cùng bá đạo, cả phiến thiên địa hư không đều như không ổn định mà rung lắc, ngay cả chư cường giả đang đứng tại hạ không cũng đều cảm nhận được thiên địa chấn động, như thể muốn nghiền nát hủy diệt. Uy thế của Đế chiến thực mạnh, khiến lòng người run sợ.
Bạch Vô Nhai lại thản nhiên như không phát giác ra, trực tiếp cất bước, hai con ngươi một lần nữa bắn ra thần hoa. Trong tích tắc, một thần mâu kinh người từ hư không vô tận đáp xuống, nháy mắt đã bao bọc cả hư không mênh mông, thậm chí còn có một cỗ uy lực hủy diệt trực tiếp vọt vào trong thân thể Đạm Thai Chí Tôn, coi khinh phòng ngự, muốn phá hủy tất cả.
- Cút.
Uy thế bá đạo trên người Đạm Thai bộc phát, hắn đưa tay nắm chặt, thiên địa bị vò tới nát vụn. Thế nhưng sau khi tất cả đã nát bấy, Bạch Vô Nhai lại vẫn đứng ở đó, Tiên Đế áo trắng, tuyệt đại vô song.
- Thực mạnh! Hai con ngươi của Bạch Vô Nhai dường như có thể tự tạo thành một thế giới, uy lực vô song.
Mọi người run sợ. Vào lúc đó, hai trận Đế Chiến khác cũng đồng thời bộc phát, trong đó trận chiến giữa Đông Thánh Tiên Đế và Thiên Biến Đế Quân mượn ánh sáng chói lọi của tinh thần là cường liệt nhất. Hai người đại chiến kinh thiên động địa, khắp cả phiến không gian chỉ tồn tại lực lượng hủy diệt, tiên lôi hủy diệt không ngừng đánh giết mà xuống, khiến cho người ta tuyệt vọng. Một chùm lôi uy này có thể tiêu diệt người ta, cũng may phía dưới còn có Tiên Đế, bọn họ phóng thích lực lượng, ngăn trở công kích đánh xuống từ phía trên khung.
Trận chiến cuối cùng là trận chiến giữa Thiên Bằng Chí Tôn và Thuần Dương kiếm đế.
Thiên Bằng Chí Tôn có được tốc độc cực đại của Thiên Bằng, còn có năng lực công kích chí cường, mỗi một kích đều còn nhanh hơn mạnh hơn sấm chớp, có thể phá vỡ hư không.
Thế nhưng, vô luận là tốc độ hay là công kích, Thuần Dương kiếm đế cũng đều không yếu thế chút nào so với Thiên Bằng Chí Tôn. Kiếm của hắn toát lên vầng sáng thuần dương. Vầng sáng thuần dương ấy từ phía trên vòm trời đáp xuống, còn muốn chói lòa hơn chiến trường giữa Đông Thánh và Thiên Biến, dung nhập vào trong Thuần Dương kiếm pháp của hắn, mỗi một lần công kích đều cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thiên Bằng Chí Tôn không dám cứng rắn chống lại, nhưng tốc độ của hắn cũng nhanh đến kinh người.
Lúc này, vầng sáng thuần dương từ trên vô tận hư không rủ xuống bao phủ lấy thiên địa, ngón tay của Thuần Dương kiếm đế chỉ về phía phía trước, ngay lập tức hàng tỉ hào quang phá hủy tất cả lao tới phía Phong Bằng Chí Tôn, mỗi một vầng sáng đều chất chứa Thuần Dương kiếm uy.
Thiên Bằng Chí Tôn xẹt qua hư không, chớp động như Thiên Bằng, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, có thể tránh được tất cả các công kích. Thế nhưng lúc này, thân hình của Thuần Dương kiếm đế đã hàng lâm tới, chém xuống một kiếm. Cả phiến thiên địa hư không đồng thời bị bao phủ, đâu đâu cũng là kiếm uy hủy diệt.
Thiên Bằng Chí Tôn rống to một tiếng, bàn tay đánh ra ngàn vạn Thiên Bằng nộ sát, trong chốc lát những tiếng phốc phốc vang không dứt bên tai.
Thân thể của Thuần Dương kiếm đế trực tiếp vọt vào bên trong, từng đạo kiếm quang chém ra, mỗi một kiếm đều cất chứa công kích chí cường, trong chốc lát ngắn ngủi đã chém ra vô số kiếm uy.
- Thiên Bằng Chí Tôn đã bị vây khốn.
Ánh mắt của mọi người lóe lên. Thiên Bằng Chí Tôn cường đại đã bị kiếm pháp của Thuần Dương kiếm đế khống chế trong một khu vực, không có cách nào giãy giụa. Nếu cứ tiếp tục như vậy lời thì Thiên Bằng Chí Tôn sẽ chiến bại.
- Bạch Vô Nhai cũng chiếm được thế thượng phong.
Bọn họ lại nhìn về bên trận chiến khác. Bạch Vô Nhai và Đạm Thai Chí Tôn đang chiến đấu nhưng Bạch Vô Nhai đã chiếm được ưu thế, từng bước ép sát, sắp lộng thương đối phương.
- Đông Thánh Tiên Đế căn bản không làm gì được Thiên Biến Đế Quân, thậm chí bị Thiên Biến Đế Quân ngăn chặn, là thuật phân thân.
Tình hình của ba trận Đế Chiến khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, đã có nhân vật Tiên Thai của Đông Thánh Tiên môn bắt đầu lui về phía sau mà rời đi. Bọn họ gia nhập Đông Thánh Tiên môn là vì cái gì, chính là vì truy cầu thực lực, thế nhưng trận Đế Chiến hôm nay lại sắp có khả năng chiến bại, bọn họ sẽ khó mà giữ được tánh mạng, lưu lại còn có ý nghĩa gì, không cần phải cùng tồn vong với Đông Thánh Tiên môn.
Tiếp đó lại lục tục có người rút lui, binh bại như núi đổ. Một khi có người lui ra thì sẽ nảy sinh phản ứng dây chuyền, đại quân của Đông Thánh Tiên môn bạo động. Ban đầu là nhân vật Tiên Thai sau đó lan đến cường giả Tiên Vương, bọn họ đều chuẩn bị nghe theo lời khuyên của Bạch Vô Nhai mà rút lui.
- Đại thế đã mất.
Thấy một màn như vậy, mọi người đều thầm nghĩ trong lòng.
- Phế vật.
Tiên Đế của Thiên Lam Tiên quốc cũng tới, nhìn thấy thế bại của Đông Thánh Tiên môn mà thầm mắng trong lòng. Dùng đại quy mô như thế đánh tới mà lại chiến bại, cả ba đại Tiên Đế đều bị áp chế, Đông Thánh Tiên môn đã đỡ không nổi, đã có một vài nhân vật Tiên Vương lợi hại mà bọn họ uổng phí tâm cơ trợ giúp cho Đông Thánh Tiên môn chết trận, tổn thất thảm trọng.
Thần sắc của Tử Đế cũng không dễ nhìn chút nào. Thiên Biến tiên môn cùng phe với Trường Thanh Đại Đế, bọn họ hiển nhiên không muốn thấy Thiên Biến tiên môn trở nên mạnh mẽ.
Chẳng qua hiện nay đại thế đã mất, Thiên Biến tiên môn chắc chắn sẽ thống ngự mười ba châu.
- Các ngươi thấy như thế nào?
Tử Đế truyền tin hỏi mọi người.
- Bại chính là bại. Tuy nhiên cũng không sao, sau khi chiến bại trận này, tâm huyết nhiều năm của Đông Thánh sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hơn nữa con nối dõi còn bị giết, hắn tất sẽ phát điên.
Tử Đế lạnh lùng truyền âm, chư vị Tiên Đế đều ngầm hiểu, cho dù Thiên Biến tiên môn chiếm cứ ưu thế nhưng cũng sẽ không thể giết được Đông Thánh.
Chỉ cần Đông Thánh không chết, hắn sẽ điên cuồng trả thù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận