Thái Cổ Thần Vương

Năm hai mươi tư, tranh giành vị trí thủ tọa

Thiên Đạo Thánh Viện năm thứ hai mươi tư, các đại yêu trong tòa thánh địa xuất hiện năm đó đã không còn ai có thể thắng Tần Vấn Thiên.
Ngày hôm nay, tiếng chuông vang lên, đã đến kỳ giảng đạo của Thánh Viện.
Trong ánh mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một tia phong mang, các cường giả lần lượt dừng lại, ánh mắt những cường giả đang tu hành trong thánh địa nhìn ra bên ngoài, sau đó bọn họ nhấc chân bước đi, đi về bên ngoài.
Dù có là thí luyện thánh địa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chấp nhất của bọn họ đối với kỳ giảng đạo của Thánh Viện, kỳ giảng đạo của Thánh Viện mười hai năm mới có một lần, không nghi ngờ gì chính là ngày mà các cường giả không có khả năng bỏ lỡ, tại lần giảng đạo trước đó của Thánh Viện, rất nhiều cường giả đã đột phá cảnh giới, cho dù không thể đột phá, cũng đều có được ích lợi không nhỏ, hơn nữa, không chỉ đối với tu vi mà còn có ảnh hưởng tới tâm linh, cũng như có tác động lớn đến tầm mắt.
Thánh Viện giảng đạo có thể giúp bọn họ lĩnh ngộ, nương theo con đường tu hành của bọn họ, có thể nhất mực trợ giúp bọn họ, những điều này đều diễn ra một cách vô hình, nhìn không tới, sờ không được.
Những thiên kiêu dù đã bỏ lỡ mất lần giảng đạo đầu tiên của Thánh Viện, khi nhìn thấy từng đạo thân ảnh bay trong hư không với khuôn mặt nghiêm túc và trang trọng đi tới phía Thánh Viện, tất cả đều nhận ra, lập tức cất bước đi theo bọn họ, trong đầu có giọng nói xuất hiện, kỳ hạn mười hai năm đã đến, Thánh Viện giảng đạo.
Tần Vấn Thiên, Tiểu Hỗn Đản, Luyện Ngục, người của Chiến Đấu Thánh tộc cùng với cưởng giả của Nam Hoàng thị từ khắp các phương khác nhau đều tụ lại thành một khối, thực lực của bọn họ đều có những tiến bộ riêng, không chỉ có bọn họ, Thánh Viện năm thứ hai mươi tư, người bước vào Thánh Viện mà không chết, mỗi người đều có tiến bộ rất lớn, đều lột xác từng chút một.
Thiên Đạo Thánh Viện có bốn tòa, hôm nay đã có gần vạn người tiến vào Thánh Viện, những người này đều là những cường giả cảnh giới Tiên Thai ưu tú nhất của Tiên Vực.
Tuy nhiên không thiếu những thiên kiêu của Thánh Viện hoặc vì ở nơi xa xôi hoặc vì có chút chuyện trọng đại mà bỏ lỡ mất, dù sao thì Tiên Vực cũng quá rộng lớn, tuy nhiên không thể phủ nhận, giờ phút này các thiên kiêu tại Thiên Đạo Thánh Viện đã có thể đại biểu cho tầng lớp thiên phú kiệt xuất nhất cảnh giới Tiên Thai.
Dưới cổ đỉnh mờ mịt, trước các bậc thang, từng đạo thân ảnh đứng sững ở đó, so với mười hai năm trước, lần này lại càng có thêm nhiều người tới đây hơn, đương nhiên là trong mười hai năm này liên tục có người độ tiên hải tiến vào Thánh Viện, trong những năm qua, sau khi mở mang kiến thức trong Thánh Viện, bọn họ đều thầm mắng chính mình vì sao không sớm ngày độ tiên hải để vào Thánh Viện, bỏ lỡ không ít thời gian, thời gian ở trong Thánh Viện là cực kỳ trân quý.
- Thánh Viện mười hai năm giảng đạo một lần, như vậy thì có không ít thiên kiêu mười hai năm trước đã nghe qua Thánh Viện giảng đạo một lần, ta thấy thần sắc bọn họ nghiêm túc, khóa học này hiển nhiên không tầm thường, không biết có ai nguyện ý giải thích nghi hoặc cho người đến sau hay không, Thánh Viện giảng đạo, rốt cuộc có gì đặc thù, lại có ma lực đến vậy.
Có người mở miệng nói.
- Mười hai năm trước, sau khi Thánh Viện giảng đạo, có người trong nửa năm thì ngộ ra, có người trong một năm thì ngộ ra, cũng có người trong ba năm thì ngộ ra, lần giảng đạo đó, chưa bàn đến biến hóa của tâm tình và tầm mắt, chỉ bàn đến cảnh giới, trong hơn ngàn cường giả, theo ta được biết, ước chừng có hơn trăm người đã đột phá cảnh giới vốn có, nhân số cụ thể lẽ còn nhiều hơn nữa.
Một người đáp lại, làm cho tất cả những người đã bỏ lỡ đều nghiêm túc và bắt đầu kính nể, bọn họ biết rõ khi đã bước vào cảnh giới Tiên Thai thì khó đột phá cảnh giới, một lần giảng đạo, hơn trăm người đột phá cảnh giới, đây là việc đáng sợ đến bực nào.
Hơn nữa từ những lời này, đây không chỉ là sự thăng tiến trong cảnh giới mà còn có tâm cảnh, tầm mắt.
- Người giảng bài hẳn là một vị siêu cấp cường giả.
Có người thấp giọng nói khẽ.
- Tiên Vực mênh mông, có lẽ cũng khó tìm được nhân vật bậc này.
Một người thở dài, nhấc chân bước đi lên cầu thang.
Sau lần giảng đạo trước của Thánh Viện, quả nhiên những người này càng thêm kính sợ Thánh Viện giảng đạo, kể cả những đại yêu kiệt ngao bất tuần kia cũng không ngoại lệ.
Những người đến sau vừa hiếu kỳ, lại vừa có chút hối hận vì đã bỏ lỡ mất một lần, bước mười bậc một, bước chân vô cùng nhanh, dường như có chút không thể chờ đợi thêm nữa.
Tần Vấn Thiên cũng mang theo thần thái nghiêm túc và trang trọng, hắn và các cường giả của Nam Hoàng thị cất bước đi lên trên bậc thang, tuy chẳng hề hấp tấp, năm đó Tần Vấn Thiên tùy ý lựa chọn ngồi tại một chỗ trong mười hàng tiên vị, sau khi kết thúc tu hành, lại ngồi ở vị trí tiên vị thủ tọa, vị trí cũng không trọng yếu như vậy.
Vẫn là một pho tượng, tiên vị ba nghìn chỗ.
Có kẻ đến sau cất bước vượt lên, không có quá nhiều kính sợ, thẳng tiến đến tiên vị thủ tọa, mặc dù cường giả này có chút bất phàm, nhưng kết cục đã được định trước, bị đánh bay xuống.
Tiên vị thủ tọa, mười hai năm trước không ai có thể ngồi lên, lúc này đây, không biết Già Nam Thiên cùng với Ma Sư có thể ngồi lên hay không.
- Lần giảng đạo trước của Thánh Viện, không ai có thể ngồi lên vị trí thủ tọa, nay lại mở ra, người đến sau lại mưu toan ngồi lên thủ tọa, chuyện hoang đường viển vông.
Có một giọng nói lạnh lùng truyền ra.
- Nói đến vị trí thủ tọa, lần trước, cuối cùng lại là Tần Vấn Thiên xuất hiện ở vị kia.
Trong đám người phía sau có một giọng nói vang lên, làm cho ánh mắt của mọi người liên tục nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nhưng giọng nói này thực sự không phải là Tần Vấn Thiên nói với mọi người bên cạnh, trái lại, là do một cường giả của Thiên Lam Tiên quốc từng có quan hệ với Tần Vấn Thiên nói, những lời này, mặc dù như đang tán thưởng, nhưng cũng đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn Tần Vấn Thiên.
Một cường giả nhân loại cảnh giới Tiên Thai tứ trọng, có thiên tư siêu phàm, lần trước có thời gian lĩnh ngộ vượt qua các đại yêu cùng với cường giả nhân loại xuất hiện trên vị trí thủ tọa, mọi người không bởi vì vậy mà có tâm kính sợ với hắn, trái lại, là không phục và chĩa mũi nhọn vào hắn, đương nhiên, trong đó có lẽ ít nhiều cũng có vài phần ghen tỵ, cho dù là nhân loại hay là yêu thú, đại đa số đều có thiên tính như thế, nhất là những thiên chi kiêu tử phi thường kiêu ngạo ở đây.
Nếu như có chút ân oán với Tần Vấn Thiên, như vậy thì địch ý hiển nhiên sẽ càng phóng đại, bởi vậy, đôi mắt mang theo sát khí của Bạch Mâu nhìn qua Tần Vấn Thiên, lạnh như băng mở miệng nói:
- Nếu như không có hai nữ nhân bên người hắn, lần trước người này sẽ hóa thành máu tươi trong dòng sông máu, đến cả thi cốt cũng không còn sót lại, người như vậy còn cần vận khí như thế nào mới có thể xuất hiện ở vị trí đó?
Tần Vấn Thiên đương nhiên hiểu Bạch Mâu đang ám chỉ đến lần nào, nếu như không có quy tắc của Thánh Viện, nếu như ở trong thánh địa cũng có thể ra tay, Tần Vấn Thiên nghĩ, Bạch Mâu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đối phó hắn tốt như vậy.
- Như vậy, giết Bạch Hổ, nướng thịt Bạch Hổ, chiến đấu với ngươi, cũng là do vận khí đang chiếu cố ta, trên chiến đài sinh tử, Bạch Hổ tộc bằng mọi giá muốn giết ta, thế mà bị chết mất hai người, xem ra vận khí của ta thực sự không tồi.
Tần Vấn Thiên nói lời châm chọc rất trôi chảy, Bạch Hổ gầm lên một tiếng,, sát khí bộc phát, chỉ có điều hắn cuối cùng vẫn không dám làm càn trước ba nghìn tiên vị nơi Thánh Viện giảng đạo.
Từng đôi mắt lạnh như băng đồng loạt nhìn lên người Tần Vấn Thiên, cuộc chiến sinh tử lần trước trên chiến đài vĩnh viễn là một sự sỉ nhục của Bạch Hổ tộc.
- Thiên phú của ngươi không tồi, nhất là sức chiến đấu lại rất mạnh, nhưng cũng chỉ giết hai tên Bạch Hổ tầm thường mà thôi, cũng chẳng phải vốn liếng gì để cho ngươi có thể kiêu ngạo, nếu không phải có một vài người đi theo bảo hộ ngươi, trong thánh viện này, người có cảnh giới thấp kém như ngươi căn bản sẽ không có không gian sinh tồn, cho nên, tốt nhất sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi ăn thịt yêu thú thêm một lần nào nữa, mặc dù đám Bạch Hổ tộc kia có ngu xuẩn, nhưng ta không quen nhìn như vậy.
Một giọng nói bướng bỉnh vang lên, chỉ thấy bên cạnh Kim Sí Đại Bằng Già Nam Thiên có một thân ảnh thanh niên mang đồng tử màu vàng, hắn rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức ánh mắt của hắn thậm chí không có nhìn đến Tần Vấn Thiên, mà là nhìn về ba nghìn tiên vị phía trước, hơn nữa cảnh giới của hắn cũng rất cao, là cường giả Tiên Thai cửu trọng cường đại của Thiên BằngtTộc, theo ý nào đó mà nói, hắn xác thực có tư cách giáo huấn Tần Vấn Thiên.
Bởi vì hắn mạnh, tin tưởng hơn hai ngàn người tại tòa Thánh Viện này, chẳng có mấy người có thể chiến thắng hắn, nhất là vài năm qua hắn đã được trải nghiệm lực lượng của Thánh Viện, hắn đã mạnh hơn trước vài phần, thậm chí ẩn ẩn đã chạm đến cánh cửa kia.
Một câu nói của hắn không chỉ uy hiếp Tần Vấn Thiên, đồng thời cũng nhục mạ Bạch Hổ tộc là một đám ngu xuẩn, đây cũng không phải kiêu ngạo ở mức bình thường.
Tần Vấn Thiên có thể lý giải khó chịu của đối phương, bởi vì hắn là yêu, mà Tần Vấn Thiên hắn lại nướng một con Bạch Hổ đại yêu ngay trước mặt những đại yêu này.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên có thể lý giải cũng không có nghĩa hắn đồng ý, bởi vậy hắn lạnh lùng nói:
- Ta nghĩ, Bạch Hổ tộc lấy người làm nô, lúc phun ra thứ ngôn ngữ thô bỉ như vậy đùa bỡn tàn sát nhân loại, ngươi chắc có lẽ sẽ không nhìn không quen.
- Đương nhiên.
Ánh mắt của Đại Bằng chuyển qua, ngưng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, con ngươi màu vàng cực kỳ sắc bén, cảnh này khiến cho ánh mắt của mọi người lóe lên, Tần Vấn Thiên hắn đã đắc tội với Bạch Hổ tộc, nếu lại đắc tội với Thiên Bằng Tộc hung ác, e rằng sẽ không sống khá giả, nhất là tại đây, trong tòa Thánh Viện này, thực lực của Thiên Bằng Tộc hình như còn mạnh hơn cả Bạch Hổ tộc.
- Những thứ ngươi nhìn không quen mắt chắc hẳn cũng không quá ít.
Tần Vấn Thiên cười lạnh nói.
- Đúng vậy, ví như mười hai năm trước ngươi ngồi lên vị trí tiên vị thủ tọa, ta đây không quen nhìn, ngươi không xứng với vị trí kia.
Ánh mắt của hắn nhìn về Kim Sí Đại Bằng Già Nam Thiên phía trước hắn, hắn là thiên kiêu của Thiên Bằng Tộc thế hệ này, trong mắt hắn, vị trí kia không có người hoặc yêu nào có thể thích hợp hơn Già Nam Thiên.
- Ta đây vốn dĩ không quan tâm tới vị trí kia, nhưng vừa hay lại xuất hiện tại đó, điều này căn bản không phải suy nghĩ cá nhân của ta, mà là thuận theo tự nhiên mà thành, cuối cùng thì ta vẫn là đã ngồi tại chỗ đó, như vậy, dĩ nhiên là có đạo lý riêng, ngươi cho rằng không xứng thì có làm sao?
Tần Vấn Thiên nói.
- Chỉ mình ta cho rằng như vậy sao?
Cường giả kia lên tiếng, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía mọi người, ba nghìn tiên vị ở ngay phía trước, nhưng mà cũng không có ai sốt sắng muốn tiến vào trong đó, dù sao thì bọn họ cũng biết rõ tiên vị phía trước mặt kia cũng không phải dễ ngồi như vậy, về phần những người đã bỏ lỡ mất mười hai năm, bọn họ càng cần quan sát tình thế một cách rõ ràng.
Vô số ánh mắt rơi trên người của Tần Vấn Thiên, các cường giả bên cạnh Tần Vấn Thiên đều lộ ra vẻ tức giận, nhưng cũng không thể thay đổi cách nghĩ của tất cả mọi người, đúng thế, trong cái nhìn của rất nhiều người và yêu thú, mặc dù Tần Vấn Thiên có được chiến lực rất mạnh, nhưng hắn vẫn như cũ không có tư cách ngồi tại vị trí thủ tọa.
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên bật cười, có đôi khi ngươi không muốn tranh giành, lại có người buộc ngươi phải tranh giành, tranh giành ở đây không chỉ là tranh giành một tiên vị, mà đồng thời cũng là tranh giành một khẩu khí.
Hắn chậm rãi đi đến phía trước, cất bước đi về hướng ba nghìn tiên vị kia, đưa lưng về phía mọi người, thản nhiên nói:
- Ta vốn dĩ không quan tâm tiên vị trước hay sau, ít nhất lần này cũng không nghĩ tới việc tranh giành tiên vị thủ tọa, tuy nhiên, nếu ngươi đã cho rằng ta không xứng, như vậy tự bản thân ta cũng muốn nhìn một chút, ta đến tột cùng có xứng hay không, tuy rằng điều này có thể sẽ khiến cho ngươi rất không thoải mái, nhưng ngươi có thoải mái hay không lại liên quan gì đến ta đâu!
Nói xong, Tần Vấn Thiên từ từ đi về phía tiên vị thủ tọa, cường giả của Thiên Bằng Tộc muốn động, Già Nam Thiên lại ngăn bọn họ lại, mọi người đều nhìn Tần Vấn Thiên đi về chỗ đó, dường như muốn xem hắn sẽ bị mất mặt ra sao.
- Mười hai năm trước, không ít người muốn ngồi lên đó đều thất bại, hôm nay, nếu như ta ngồi được ở đó, mười hai năm sau, không ít người trong đám các ngươi hẳn là sẽ nói rằng ngày hôm nay cũng không phải chỉ có mình ta có thể tiền vào ngồi lên, tuy nhiên, ta cũng không ngại các ngươi nghĩ như thế nào, bởi vì ngươi kiêu ngạo, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết một tiếng, một khi ta đã muốn vị trí này, như vậy, liền không có quan hệ gì với các ngươi.
Tần Vấn Thiên đi đến phía trước vị trí thủ tọa và nói ra, giọng nói kiêu ngạo biết bao, sau khi nói xong câu đó, bước chân của hắn đạp vào vị trí thủ tọa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận