Thái Cổ Thần Vương

Tới bái kiến một lần nữa

Bắc Minh U Hoàng tu hành nhiều năm, chưa từng dừng lại, đương nhiên muốn đi thăm phụ thân của nàng.
Tần Vấn Thiên đi khỏi bên này tới tẩm cung tu hành trong Thiên Quật của mình, cả tòa cung điện lơ lửng giữa bầu trời đều ở trong bí cảnh thời gian.
Thần niệm lan ra, Tần Vấn Thiên tìm thấy mấy người Thanh Nhi và Khuynh Thành, nói:
- Mọi người hãy tới chỗ ta.
Nhanh chóng, rất nhiều người đã tập trung lại đó, mấy người Khuynh Thành và Thanh Nhi với Dạ Thiên Vũ thì không cần nói nhiều, còn như Tinh nha đầu, Tiểu Hỗn Đản, Quân Mộng Trần, Nam Hoàng Yêu Nguyệt, Nam Hoàng Vân Hi… bọn họ cũng đều tới cả, hơi nghi hoặc vì sao đột nhiên Tần Vấn Thiên triệu tập bọn họ tới.
- Không có chuyện gì chẳng qua có hơi nhớ mọi người thôi.
Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt nghi hoặc của mọi người cười nói, khiến bọn họ không biết nói gì, có điều bọn họ hoàn toàn không biết rằng, trước đó Tần Vấn Thiên chứng kiến U Hoàng bị thương do tu luyện khiến hắn có nhiều cảm xúc trong lòng, trên thực tế, rất nhiều người ở đây đều giống với U Hoàng, đều vì muốn giúp đỡ hắn mà lao vào tu hành một cách điên cuồng.
- Vấn Thiên ca ca, muội đang tu hành tới thời khắc quan trọng, thì bị huynh gọi qua đây.
Bạch Tinh buồn bực nói lí nhí, trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, mặc dù đã là cường giả Thiên Thần, nhưng trước mặt Tần Vấn Thiên, nàng dường như vĩnh viễn là cô thiếu nữ trước đây.
- Ha ha, vậy lần sau nếu muội có chỗ nào tu hành chưa hiểu, thì có thể tới quấy rầy ta.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Huynh nói rồi đó nhé.
Bạch Tinh cười ngọt ngào xinh đẹp, nhưng nàng chỉ nói thế thôi, nếu bảo nàng tới quấy rầy Tần Vấn Thiên thật, thì nàng thật sự không nỡ, nàng sẽ không thường xuyên tới làm phiền sự tu hành của Tần Vấn Thiên.
- Đương nhiên.
Tần Vấn Thiên gật đầu cười, rồi lại nhìn những người đứng bên cạnh mình, khuôn mặt lộ ra nụ cười:
- Nhược Hoan tỷ, Lăng Sương tỷ, giờ đều đã lợi hại tới vậy rồi, càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp.
- Vậy thì sao chứ, vẫn không có ai thèm.
Nhược Hoan cười khanh khách, ném về phía Tần Vấn Thiên một cái nhìn tình tứ, Tần Vấn Thiên sầm mặt, sư tỷ này thật cũng hết chỗ nói rồi, tu vi mọi người đều cao như vậy rồi, mà vẫn thích chọc ghẹo hắn, hắn không tiếp lời, nếu không chắc chắn sẽ bị rơi vào bẫy.
- Vân Hi, Sênh Ca, tu vi của hai nàng đều đã đạt tới trình độ này rồi, càng cần phải cố gắng, Thiên Thần cảnh, đã có thể nhìn thấy được từ xa rồi.
Tần Vấn Thiên nói với hai mỹ nhân, Nam Hoàng Vân Hi và Nam Hoàng Sênh Ca đều là thánh nữ của của Nam Hoàng thị, thiên phú dị bẩm, tu hành ở trong bí cảnh Thiên Quật, tới nay đều đã là Giới Chủ.
Hai nàng khẽ gật dầu, mắt hắn tiếp tục quay qua, dường như tìm kiếm gì đó, sau đó hỏi:
- Hai tiểu nha đầu đâu?
- Hai cô nhóc đó làm gì có chuyện ở yên một chỗ được, Huyền Tâm và Khương Đình đưa hai đứa đi chơi rồi.
Phàm Lạc mở miệng nói.
- Con gái bảo bối của huynh đi chơi mà huynh không đi theo sao?
Tần Vấn Thiên cười nhìn Phàm Lạc, hóa ra, Phàm Lạc và Huyền Tâm cũng sinh một nữ nhi lấy tên là Phàm Diệp, tuy rằng nếu tính theo thời gian của thế giới bên ngoài thì mới hai tuổi, nhưng bởi vì lớn lên trong bí cảnh, do đó trên thực tế đã trưởng thành rồi.
Phàm Lạc mặt mũi đau khổ, đau đầu lắm, nha đầu đó, không phải ham chơi bình thường đâu, vốn tưởng rằng sinh ra một đứa con gái sẽ điềm đạm nho nhã, nào có được tí nào đâu, còn hoạt bát hơn cả một đứa con trai, riêng điểm này thì lại giống hắn.
- Mọi người có thời gian rảnh thì ra ngoài thư giãn, tu hành trong Thiên Quật tuy rằng tốt thật, nhưng thỉnh thoảng cũng cần đi lại một chút.
Tần Vấn Thiên cười nói, mọi người gật gật dầu, chỉ là, bởi vì áp lực mà Thiên Quật và Thần Tông phải đối mặt quá lớn, bọn họ đều bận rộn tu hành, muốn nhanh chóng trưởng thành, những tâm tư khác tự nhiên cũng ít đi.
- Tông Chủ, có tăng nhân từ thế giới Tây Phương tới bái kiến.
Lúc này, trong đầu Tần Vấn Thiên vang lên một đạo âm thanh, ánh mắt hắn lóe lên, lộ ra một ánh tinh quang.
Mấy năm trước, đại sư Bất Giới của thế giới Tây Phương từng tới bái kiến, khi được biết hắn không đồng ý giao ra Thiên Quật, thế giới Tây Phương liền bắt đầu hành động, rút Càn Khôn Giáo và Cửu Thiên Huyền Nữ Cung khỏi Thiên Quật, phá vỡ liên kết đồng minh với bọn họ, đồng thời liên minh với cường giả Thái Cổ kéo tới, Tử Thần xuất hiện, khiến cho một tấn tuồng hoành tráng chưa kịp bắt dầu đã hạ màn.
Đến nay, thế giới Tây Phương sau mấy năm tĩnh lặng, lại một lần nữa có người tới, sóng ngầm đã điên cuồng phun trào.
Tần Vấn Thiên lấy ra truyền tấn thủy tinh, trả lời:
- Ta tới ngay đây.
Thu hồi truyền tấn thủy tinh lại, Tần Vấn Thiên nhìn mọi người đứng trước mặt:
- Người của thế giới Tây Phương tới Tần Thiên Thần Tông rồi.
Ánh mắt mọi người lóe lên, đều mơ hồ có chút lo lắng, thế giới Tây Phương trước giờ luôn là nỗi lo lắng âm thầm vắt ngang trong lòng bọn họ, tới nay bọn họ lại một lần nữa tới đây, cũng không biết bọn họ muốn làm gì.
- Yên tâm đi, giờ thực lực của Thiên Quật chúng ta, đủ để ứng phó với mọi biến cố, giờ ta đi ra ngoài xem sao.
Tần Vấn Thiên nói.
- Vấn Thiên ca ca, chúng ta cùng đi, vừa hay đi ra ngoài đi lại chút.
Tinh nha đầu mở miệng nói, Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó, một đoàn người cùng đi ra ngoài.
Lúc này, trong Tần Thiên Thần Tông, một đoàn tăng nhân khoác áo cà sa đã tới, mỗi người bọn họ đều có tướng mạo Bồ Tát trang nghiêm, trên người toát ra ánh sáng thần thánh, hai tay chắp ở trước ngực, toát ra khí độ siêu nhiên thế ngoại.
Ánh mắt của không ít người của Thần Tông tỏ ra hiếu kỳ, dò xét đánh giá đoàn tăng nhân này.
- Mẫu thân, đám lừa trọc này nhìn cũng nghiêm trang đó chứ.
Bên cạnh, một thiếu nữ xinh đẹp truyền âm với nữ tử diễm lệ đứng bên cạnh, nữ tử đó chính là Huyền Tâm, thê tử của Phàm Lạc, còn thiếu nữ dung mạo xinh đẹp nọ chính là con gái của nàng và Phàm Lạc, Phàm Diệp, có điều dù nàng có nghịch ngợm nhưng cũng không đến nỗi mắng ngay thẳng mặt kẻ khác, mà dùng truyền âm để trao đổi.
- Đừng nói chuyện.
Huyền Tâm khẽ nhíu mày, truyền âm trả lại, sắc mặt hơi biến đổi, nàng nghe Phàm Lạc nói, những con lừa trọc của Phật Môn này có thủ đoạn lợi hại, thậm chí người có tu vi cao, còn có thể lấy ra tiên niệm truyền âm của người khác, rất lợi hại, không thể không đề phòng.
- Tại sao, phụ thân từng nói, đám lừa trọc này ra vẻ đạo ngạo, nhìn thì có hình dáng thánh nhân đó nhưng kỳ thực rất xấu xa.
Phàm Diệp tiếp tục nói, Huyền Tâm đưa mắt ra hiệu cho nàng, đồng thời cũng nhìn đám tăng nhân kia, quan sát phản ứng của bọn họ, chỉ thấy lúc này, một vị tăng nhân dẫn đầu quay qua nhìn Phàm Diệp, cười nói:
- Người trong thế gian đều là phàm phu tục tử, lấy đâu ra hình dáng thánh nhân, chúng ta cũng chỉ là cơ thể máu thịt thôi, sau khi chết đều hóa xương khô nhập vào hoàng thổ.
Phàm Diệp há hốc miệng, lộ vẻ kinh ngạc, chỉ người tăng nhân đó:
- Ngươi… ngươi nghe được truyền âm của ta.
Bên cạnh nàng cón có một thiếu nữ xinh đẹp nữa, là Âu Dương Cầm Tâm, nàng cũng lộ vẻ giật mình kinh ngạc như thế.
- Phật môn đạo pháp vô tận, đây chẳng qua chỉ là một đạo nhỏ mà thôi, đâu đáng để ý tới, tiểu cô nương thiên tư thông tuệ, rất có tuệ căn, nếu như muốn học, ta có thể đưa tiểu cô nương nhập phật môn tu hành đạo này, ít ngày là sẽ thành công.
Người tăng nhân đó chậm rãi mở miệng nói, Phàm Diệp chớp chớp mắt, nhìn Huyền Tâm ở bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt Huyền Tâm thay đổi, nói:
- Đại sư khách khí rồi, nha đầu này tuổi nhỏ nói năng bậy bạ, đại sư đừng trách.
- Chẳng qua chỉ mấy lời nói, không có gì quan trọng.
Tăng nhân cười nói:
- Chỉ là, vị cô nương này quả thật có tuệ căn, nữ cư sĩ sao không suy nghĩ một chút.
Phàm Diệp chớp mắt, nói:
- Ngươi lừa ta, với năng lực của ngươi, muốn truyền thụ một vài đạo pháp cho ta, dễ như trở bản tay, vậy tại sao phải tới phật môn, ở đây cũng được rồi, hay là ngươi truyền thụ cho ta đạo pháp làm sao có thể nghe được truyền âm của người khác đi?
Ánh mắt cao tăng phật môn lộ vẻ suy tư, sau đó nói:
- Cô nương và Tông Chủ Tần cư sĩ của Tần Thiên Thần Tông có quan hệ gì với nhau.
- Là cha nuôi của ta.
Phàm Diệp đắc ý nói.
- Hóa ra là vậy, cái gọi là pháp không thể truyền ra ngoài, ngươi có tuệ căn phật môn, ta mới nguyện ý truyền thụ, nhưng ngươi và Tần cư sĩ có quan hệ thân thiết tới vậy, đạo pháp này, không thể tryền được rồi.
Tăng nhân cười nói.
- Ngươi sợ ta sẽ truyền cho cha nuôi của ta?
Phàm Diệp nhìn chăm chăm vào tăng nhân nói:
- Cha nuôi của ta là nhân vật cấp bậc nào, không thèm để ý tới đạo pháp nhỏ này của các ngươi đâu, hơn nữa, ngươi đã nói với ta không được truyền ra ngoài, ta đương nhiên sẽ không truyền thụ cho người khác, có điều nếu ngươi không tin, thì coi như ta chưa từng nói.
Tăng nhân phật môn thấy Phàm Diệp ăn nói đĩnh đạc, liền lộ ra vẻ tươi cười thân ái, nói:
- Một cô nương thật thông minh, nếu ngươi đã có duyên với phật môn, vậy thì ta sẽ truyền cho ngươi, ngươi không nên phản kháng.
Nói rồi, trên người hắn tràn ra những ánh tinh quang, có ánh sáng phật môn đáng sợ sáng lòa lên, thánh khiết không gì sánh được, sau đó ánh sáng phật môn này thâm nhập vào trong đầu của Phàm Diệp, trán của nàng giống như được thắp sáng một đạo phật quang, càng lúc càng sáng, rất lâu sau đó, mới dần dần tắt đi, sau đấy, Phàm Diệp lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn tăng nhân ở trước mặt, nói:
- Mấy tăng nhân các ngươi quả nhiên cũng có chút đạo hạnh.
- Cô nương quá lời rồi.
Tăng nhân đó bình tĩnh đáp, chỉ thấy bên cạnh Phàm Diệp, Âu Dương Cầm Tâm kéo nhẹ tay áo Phàm Diệp, khẽ nói:
- Lá gan ngươi cũng lớn thật đó.
Bọn họ lớn lên ở Thiên Quật, đương nhiên cũng hiểu rất rõ về thế giới Tây Phương, đây là tăng nhân của thế giới Tây Phương đó, Phàm Diệp không ngờ lại tiếp thụ truyền đạo của bọn họ.
- Ở Thần Tông bọn ta, có cha nuôi mà, sợ gì.
Phạm Diệp tinh nghịch chớp mắt, cười nói, rõ ràng rất sùng bái Tần Vấn Thiên.
- Lại đang nói xấu cha nuôi đó.
Lúc này, một đạo âm thanh truyền tới, sau đó một đoàn người xuất hiện, người đi đầu là Tần Vấn Thiên.
- Cha nuôi.
Phàm Diệp chạy tới, lao vào lòng Tần Vấn Thiên, dụi dụi trong lòng hắn.
- Con làm gì nỡ lòng nào nói xấu cha nuôi chứ.
Phàm Diệp cười khanh khách nói, Tần Vấn Thiên xoa xoa mái đầu của tiểu nha đầu, lộ ra vẻ cưng chiều, bản thân hắn phải gánh vác áp lực cực lớn, bởi thế tạm thời không suy nghĩ chuyện con cái, nhưng Phàm Diệp và Âu Dương Cầm Tâm, hắn luôn đối đãi như với con gái của mình.
- Tần thúc thúc.
Âu Dương Cầm Tâm cũng đi tới, ôm lấy cánh Tần Vấn Thiên, bọn họ cũng coi Tần Vấn Thiên như phụ thân của mình, hơn nữa, bởi vì phụ thân của hai nàng đôi khi có hơi nghiêm khắc, Tần Vấn Thiên thì lại luôn cưng chiều hai nàng, do đó trước mặt Tần Vấn Thiên hai nàng mới thả lỏng thoải mái hơn một chút.
- Lớn thế này rồi, còn làm nũng với Tần thúc thúc.
Khương Đình đi tới nói.
- Bọn con rất lớn sao?
Phàm Diệp làm ra một khuôn mặt kỳ quái, trên thực tế, hai nha đầu đều đã trưởng thành, duyên dáng yêu kiều lắm rồi.
Tần Vấn Thiên cười cười, nhìn những người của thế giới Tây Phương, nói:
- Các vị đại sư tới đây, có gì chỉ giáo?
- Vẫn là việc năm đó, phật môn hành sự đương nhiên sẽ không hẹp hòi, nếu thế giới Tây Phương nắm trong tay Thiên Quật, bọn người Tần cư sĩ vẫn có thể ở lại trong Thiên Quật tu hành, như vậy được không?
Tăng nhân phật môn kia nói thẳng vào vấn đề, không chút loanh quanh vòng vo.
- Kêu bọn ta giao ra Thiên Quật, cho các ngươi tới nắm giữ, sau đó, là thế giới Tây Phương các ngươi cho phép bọn ta tu hành trong Thiên Quật? Quả nhiên rất đại lượng đấy.
Phàm Lạc nghe những lời vừa rồi thì thấy buồn cười lắm, tu sĩ phật đạo thế giới Tây Phương, da mặt dày tới mức độ này sao?
- Đây không phải là ý của thế giới Tây Phương, mà là cách nghĩ của các chư cường Thái Cổ, cũng là xu thế tất yếu, Tần cư sĩ tội gì mà nghịch thế mà làm chứ.
Tăng nhân tiếp tục nói, Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, cười nói:
- Nếu đại sư tới đây là vì chuyện này, vậy thì có thể về được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận