Thái Cổ Thần Vương

Bất Tử Kinh

Bắc Minh tiên sơn mười năm mở một lần, hiện tại đã tới thời hạn mười năm kể từ khi Tần Vấn Thiên tới Bắc Minh tiên sơn, lại một nhóm cường giả bước vào bên trong Bắc Minh tiên sơn. Chuyện trọng đại lần này vẫn là do Bắc Minh Lộng Nguyệt chủ trì.
Sát hạch đã kết thúc, các cường giả đã vào bên trong Bắc Minh tiên sơn, Lý Dục Phong vẫn không rời đi. Lần này hắn và Bắc Minh Lộng Nguyệt cùng nhau vào tiên sơn.
Trong tiên sơn, tại một tòa cổ sơn có một mảnh kỳ cảnh, hấp dẫn vô số người tu hành tới đứng ngoài xem.
Hóa ra, ở nơi ấy, có một vị nữ tử như thơ như tranh đang ngồi tu hành. Nàng tấu một khúc đàn, trong thiên địa sinh ra cảnh trí kỳ diệu, tiếng đàn như thể một vật sống, lưu chuyển theo gió. Trong hư không bất ngờ xuất hiện một vài bức tranh, lấy tiếng đàn làm bút viết sách, quả thực kinh người.
- Nghe đồn nữ tử này tên là Tri Âm, am hiểu âm luật, suy nghĩ của nàng thông suốt, ngộ tính siêu phàm, mười năm trước bước vào đây và giờ đã đắc đạo.
Có người đứng ngoài xem nói, bọn họ liền thấy trong lòng chấn động. Trong ánh mắt của bọn họ, Tri Âm đã trở thành một nhân vật truyền kỳ.
Có đôi khi chỉ mười năm đã có thể tạo nên một truyền kỳ.
- Bắc Minh tiên sơn là núi quy tắc, cho người ta cơ hội gặp được giác ngộ. Thế nhưng muốn vào Tiên Vương sao mà khó khăn, tuy rằng ở đây có thể tăng thêm một phần cơ hội, nhưng vẫn cực ít người thật sự có thể bước vào Tiên Vương. Tri Âm tiên tử có thể có tạo hóa như vậy, nhất định là cực kỳ thoát tục. Bản thân nàng có ngộ tính cực cao, có người nói năm đó sau khi vào tiên sơn, nàng vẫn cứ luôn ngồi ở đây vẽ tranh đánh đàn, chưa bao giờ động. Tới kỳ hạn ba năm vốn dĩ phải rời đi, thế nhưng Lộng Nguyệt công chúa không đành lòng để cho nàng rời đi, thấy được kỳ ngộ của nàng.
- Có vẻ Lộng Nguyệt công chúa cũng đặc biệt quan tâm tới Tri Âm tiên tử.
Có người đánh ánh mắt nhìn về phía Bắc Minh Lộng Nguyệt. Lần này nàng và Lý Dục Phong cùng nhau vào tiên sơn, hai người đứng chung một chỗ, nhìn Tri Âm, trong lòng xúc động.
- Tri Âm cô nương thật là một người bất phàm.
Bắc Minh Lộng Nguyệt khẽ nói.
- Đúng vậy, ai có thể nghĩ tới người vào được cảnh giới Tiên Vương cuối cùng lại là nàng cơ chứ, thực sự khiến cho người ta bất ngờ. Bằng hữu của Tần huynh chính là không tầm thường.
Lý Dục Phong cười nói:
- Vẫn chưa tìm được Tần huynh, cũng không biết hắn thế nào rồi.
- Chắc là hắn đã vào cấm địa. Với tính cách của hắn, thì hắn thật sự làm được loại chuyện như vậy đấy. Lúc ở Thiên Đạo Thánh Viện cũng có thể nhìn ra một ít.
- Cấm địa thật sự nguy hiểm như vậy sao?
Lý Dục Phong hỏi.
- Đúng vậy, nói cửu tử nhất sinh cũng còn là đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của cấm địa.
Bắc Minh Lộng Nguyệt là công chúa của tiên triều Bắc Minh, nàng đương nhiên càng hiểu rõ sự nguy hiểm của cấm địa.
- Gia hỏa kia mạng lớn, hi vọng không sao. Nếu không, Tiên Vực tương lai sẽ thiếu mất một nhân vật hết sức quan trọng, có thể ảnh hưởng đến thế cục của toàn bộ Tiên Vực.
Lý Dục Phong nhàn nhạt nói.
- Ngươi đánh giá hắn thật cao.
Bắc Minh Lộng Nguyệt liếc mắt nhìn Lý Dục Phong.
- Từ trước đến nay đều là ta vượt qua người khác, bỏ qua người khác. Vậy mà hắn lại có thể đuổi theo ta rồi hoàn thành vượt qua ta. Nếu hắn đảm đương không nổi đánh giá này, chẳng phải là thừa nhận thành tựu sau này của ta là có hạn?
Lý Dục Phong ôm vòng eo của Bắc Minh Lộng Nguyệt nói:
- Nói vậy, ta dựa vào cái gì cưới nàng làm vợ bây giờ.
- Hóa ra là đang khen bản thân ngươi.
Bắc Minh Lộng Nguyệt cười cười:
- Ngươi dự định khi nào thì trở về?
- Tại sao ta phải trở về?
Lý Dục Phong nói.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Bắc Minh Lộng Nguyệt mỉm cười nhìn Lý Dục Phong.
- Tu hành cho thật tốt, tranh thủ sớm ngày đột phá cảnh giới Tiên Vương, dẫn một cô con dâu là công chúa quay về Bách Luyện Thánh Giáo. Như vậy ắt hẳn sẽ có chút mặt mũi.
Lý Dục Phong nói đùa, khiến cho Bắc Minh Lộng Nguyệt trừng hắn liếc mắt.
- Lộng Nguyệt, nàng là công chúa tiên triều, đối với cấm địa này chắc hẳn là hiểu rõ vô cùng, cũng biết tình hình bên trong chứ?
Lý Dục Phong nghiêm túc hỏi.
- Biết một ít thôi. Có người nói bên trong nguy cơ trùng trùng, nhân vật Tiên Vương tầm thường bước vào bên trong đều chỉ có một đường chết. Nhân vật Tiên Đế cũng không có cách nào thăm dò được huyền bí trong đó. Những điều này chắc ngươi cũng có thể hiểu được. Gia hỏa Tần Vấn Thiên kia mới tới cảnh giới Tiên Thai.
Bắc Minh Lộng Nguyệt có chút bận tâm. Tần Vấn Thiên quá kích động.
- Tiên triều của nàng có ai đã từng vào trong đó hay không?
Lý Dục Phong lại nói.
- Có không ít, hơn nữa, ta còn biết một người từng thật sự thâm nhập vào cấm địa, hơn nữa còn ra khỏi đó.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nhìn về phía Lý Dục Phong.
- Ai?
Lý Dục Phong thoáng lộ ra một tia hiếu kỳ.
- Tỷ tỷ ta.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nói.
... ...
Lúc này Tần Vấn Thiên, vẫn đang nỗ lực tu hành. Hắn đã ngưng kết ra lĩnh vực quy tắc đầu tiên của mình, sau đó liền ngừng lại. Lĩnh vực quy tắc khác với Thiên Tượng tinh thần. Lĩnh vực quy tắc có thể sửa đổi không ngừng, hơn nữa vô cùng vô tận, chỉ cần ngươi có đủ vô hình, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi lĩnh vực quy tắc của mình, khiến nó trở nên càng cường đại hơn.
Bởi vậy, hắn không cần chuyên chú thêm sâu quá, tạm thời cứ đạt đến bình cảnh là được rồi.
Mấy năm tiếp theo, hắn lại bắt đầu tu hành theo những gì lão biến thái lưu lại cho hắn, trong đó, có một bộ đao pháp hủy diệt có lực công kích cực kỳ cường đại bá đạo, uy lực vô cùng, tu hành đến mức tận cùng có thể tiêu diệt Thần Ma.
Còn có một bộ thân pháp kỳ diệu vô cùng, thay đổi thất thường, cho dù là không tu hành lực lượng quy tắc thuộc tính gió thì vẫn có năng lực biến hóa vô cùng đáng sợ. Thân pháp này được lĩnh ngộ từ trên người của thần điểu Đại Bằng vương, vừa hay lại tương thông với lực lượng mà trước đây Tần Vấn Thiên tu hành, chỉ là càng thêm cường đại, khá thích hợp cho hắn tu hành.
Cũng có một kiện thần binh. Thần binh này tràn ngập khí đen, mang theo khí tức đáng sợ. Lần đầu tiên Tần Vấn Thiên cầm nó lên đã phải ném đi trong nháy mắt. Ngay trong khoảnh khắc nắm lấy thần binh, hẳn chỉ cảm thấy một loại cảm giác bổ giết hồn phách, toàn thân đều trở nên tê liệt, không có cách nào khống chế được thân thể của mình. Từ đó, hắn không dám động vào thần binh này một lần nào nữa.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đang nhìn thần binh trước mắt. Nó là một cây gậy, tuy rằng lực lượng kinh người nhưng thoạt nhìn lại có vẻ bình thản không có gì kỳ lạ.
- Lão biến thái ném nó tới đây, hẳn là muốn ta cầm lên. Nếu như làm không được, sợ rằng...
Tần Vấn Thiên nghĩ đến thực lực của lão biến thái lại có chút sợ hãi. Lão gia hỏa kia thật lợi hại, nói không chừng bây giờ đang ở góc nào len lén nhìn hắn.
- Thử lại lần nữa xem sao.
Tần Vấn Thiên cắn răng. Hắn đi lên trước, bàn tay cầm lấy cây gậy này. Chỉ trong nháy mắt, lực lượng đáng sợ giống như tia chớp đánh vào linh hồn của hắn, khiến cho hắn không khống chế được thân thể, hồn phách bị công kích, cực kỳ đáng sợ.
- Không ổn, không ném đi được rồi.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên khó coi, hắn không khống chế được tay mình, chỉ có thể cứ thế nắm gậy. Lực lượng đáng sợ này điên cuồng công kích hồn phách của hắn. Lần đầu tiên hắn cảm nhận thấy động tĩnh khác thường của hồn phách, quá kinh khủng, hồn phách và thân thể của hẳn như thể muốn chia lìa. Trong tích tắc này, Tần Vấn Thiên có ảo giác như là hồn phi phách tán. Lão biến thái này muốn hại chết mình hay sao?
Đúng lúc này, lão biến thái xuất hiện, cứ như vậy đứng ở trước mặt Tần Vấn Thiên. Trong ánh mắt Tần Vấn Thiên lộ ra thần sắc cầu cứu nhưng lão biến thái không để ý đến. Lão trực tiếp ngồi xuống phía trước người hắn, hai tròng mắt của Tần Vấn Thiên mở thật lớn, thân thể không chịu lực khống chế của hắn run rẩy. Đối phương xác thực là tới xem trò vui.
- Ngươi không biết, cây gậy này là pháp bảo chí cường, tại Tiên Vực hiếm có khó tìm, sử dụng trên người ngươi chính là phí của trời.
Lão biến thái quay sang nói với Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên có một loại kích động muốn giết chết đối phương. Hắn chẳng lẽ không biết hiện tại mình không có tâm tình nghe hắn nói sao?
- Không nên nhìn ta như vậy. Ngươi có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích, ta cũng không biết mình vì sao lại thả cho ngươi vào đây, lại còn cho ngươi ở nơi này tu hành. Nói thật với ngươi, ta đã ở chỗ này vô số năm qua, ngươi là người thứ hai tới được nơi này. Lần trước là một nha đầu xinh đẹp, ta nhìn thuận mắt, không đành lòng để cho nàng chết ở đây. Chính nàng cũng không chịu thua kém, cuối cùng ta đã đưa nàng ra ngoài.
Thân thể Tần Vấn Thiên vẫn run rẩy, hắn nào có quan tâm gì tới chuyện đã từng có ai tới đây cơ chứ. Lão hỗn đản này lại dùng thần binh ám hại mình.
Hơn nữa, có phải lão biến thái này là do cô độc quá lâu rồi nên có nguyện vọng nói hết ra hay không?
Nhưng mà, vì sao hắn lại cứ sống mãi ở đây không chịu đi ra?
Dựa vào sự cường đại của lão biến thái này, hắn có thể hoành hành Tiên Vực.
- Kiên trì chút nữa đi, đợi đến khi cảm giác thật của ngươi đến, ta sẽ giúp ngươi một tay.
Lão gia hỏa nói. Tần Vấn Thiên hoàn toàn tuyệt vọng. Biết ngay mà, lão biến thái này căn bản sẽ không giúp mình. Phải chịu công kích khủng khiếp như vậy, Tần Vấn Thiên không ngờ lại dần dần có thể cảm giác được sự tồn tại của linh hồn mình.
Hồn phách cực kỳ kỳ diệu, nó tương hỗ với thân thể, thiếu một thứ cũng không được. Phần lớn công pháp thần thông mà võ mệnh tu sĩ tu hành đều là tu hành thân thể, số người tu hành linh hồn ít hơn. Thế nhưng nếu gặp phải nhân vật lợi hại tu hành linh hồn thì sẽ vô cùng nguy hiểm, đương nhiên là bởi vì thủ đoạn của khuyết thiếu tu hành linh hồn. Loại người tu hành lợi hại ấy cực kì hiếm gặp, có thể nói là lông phượng sừng lân.
Tần Vấn Thiên chưa bao giờ tu hành linh hồn. Giờ phút này, hắn chỉ có thể bị động hứng chịu cỗ lực lượng công kích này. Cũng may loại công kích này không trực tiếp tiêu diệt linh hồn, bằng không hắn thật sự sẽ chết.
Chịu đựng một hồi lâu, Tần Vấn Thiên gần như muốn tan vỡ, lão biến thái này hãy còn đang nói:
- Thế đạo bây giờ, người tu hành linh hồn lại yếu đuối như này, quả thực là không có đạo lý. Nếu như đặt ở thời đại của ta, người như các ngươi quả thực là có chết cũng không biết chết như thế nào. Thiên địa quả nhiên đã đổi thay, thế giới phân hoá nhiều lên, sinh linh cũng nhiều lên, thế mà thế hệ sau không bằng thế hệ trước. Hoặc là nói, cường giả đều không có ở đây.
- ...
Tần Vấn Thiên gần như đã không có cách nào chịu đựng thêm nữa.
- Chỉ có điều, cũng may là ngươi đã gặp được ta. Nếu như không chịu nổi, chết cũng sẽ chết ở chỗ này, tu hành cũng không còn ý nghĩa, sớm muộn gì cũng sẽ bị người chém giết. Ngươi là may mắn lắm đó.
Lão biến thái vẫn đang nói chuyện, còn Tần Vấn Thiên thì đã gần như có thể cảm nhận được linh hồn yếu đuối của mình đang muốn rời khỏi thân thể.
- Xem ra sắp được rồi, ngươi cảm nhận cho kỹ vào.
Lão biến thái liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, ngay lập tức, trong hai tròng mắt hắn đột nhiên bạo phát ra một đạo ánh sáng cực kỳ loá mắt.
- Ra ngoài.
Một tiếng quát lớn chấn động linh hồn của Tần Vấn Thiên. Hắn cảm thấy tuyệt vọng, lập tức phát hiện mình nhẹ nhàng bay lên. Không đúng, thân thể của hắn vẫn đứng trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
- Này...
Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy can đảm đều như muốn nứt ra, ánh mắt trở nên tuyệt vọng. Linh hồn của hắn đã rời khỏi thân thể?
Lão biến thái liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, lập tức nhỏ giọng nói:
- Vẫn tính là có chút tiềm chất.
- Về.
Lại là một tiếng quát lớn, linh hồn của Tần Vấn Thiên trở về vị trí cũ, thần binh trong tay hắn bị lấy xuống, ném ở dưới chân. Hắn chỉ thấy toàn thân không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép. Hắn đã trải nghiệm một hồi khủng khiếp thật sự lớn.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào lão giả trước mắt. Lão biến thái này đến tột cùng là thứ tồn tại khủng khiếp gì vậy?
- Năm đó nha đầu kia thu được Tử Nhân Kinh từ chỗ của ta, ta nay sẽ cho ngươi Bất Tử Kinh.
Lão đầu nói nhỏ một tiếng, ngón tay lập tức vươn ra, bay thẳng đến một điểm trên đầu Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc, toàn thân Tần Vấn Thiên lại run rẩy, linh hồn sợ run, lập tức trực tiếp ngất đi.
- Ai~ thật vô dụng.
Lão đầu lắc đầu, nói:
- Tới khi nào ngươi có thể cầm lên thần binh này thì ta sẽ thả ngươi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận