Thái Cổ Thần Vương

Gió mây tan

Tần Vấn Thiên là ngôi sao kia, giờ phút này hắn được tinh quang vô tận bao bọc, giống như một ngôi sao thật sự, không ai có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn mà chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ trên người hắn.
Lúc này, cánh cửa Tinh môn cuối cùng của hắn từ từ biến mất, một mảnh tinh không vô ngần như đã bị cướp đoạt hết, trong đầu của hắn giống như có một bầu trời sao, không ngừng có ngôi sao mới được thắp sáng lên, mỗi khi có ánh sáng của một viên Võ Mệnh Tinh Thần rơi lên người Tần Vấn Thiên thì sẽ có một ngôi sao mới được thắp sáng lên.
- Chờ đợi vô số năm tháng, nhưng cuối cùng không ai có thể kế thừa di chí mà ta không thể hoàn thành, hi vọng có một ngày, ngươi có thể vượt qua cửu thiên, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, từ nay về sau trên cửu thiên này không còn Thần Vương Hi nữa.
Một giọng nói vang lên trong đầu Tần Vấn Thiên, sau khi tiếng nói đó ngừng lại, từng luồng sáng vô hình mạnh mẽ bay vào đầu của Tần Vấn Thiên, Thần Tuyệt Lộ trên chín tầng trời kia giống như xuất hiện dao động hư vô chui vào trong đầu của Tần Vấn Thiên, kèm theo đó còn có tất cả mọi thứ trong Thiên Quật cũng bay vào đầu Tần Vấn Thiên.
Giờ khắc này, mười cây cột đá khổng lồ trong Thiên Quật, có rất nhiều pho tượng hóa thành tượng đá thật sự, sẽ không bao giờ động đậy nữa, vùng biển máu kia cũng dần dần khô cạn. Bên trong không còn tà linh nữa, Cửu Thiên Cổ Lộ như ẩn như hiện giống như có thể biến mất bất kì lúc nào, trên chín tầng trời, không gian cô tịch, hoang vu vô ngần giống như không có điểm cuối, có nhiều xác ướp cổ trôi nổi, trừ những thứ đó ra, còn ra hiện rất nhiều bóng dáng của người sống.
- Đi ra rồi.
- Cuối cùng cũng ra rồi.
Từng giọng nói lục tục vang lên, trong mắt những nhân vật Thiên Thần này có tang thương vô tận, cuối cùng bọn họ lại thấy được Cửu Thiên Tinh Hà, cảm nhận được vùng không gian cô độc cô quạnh này, sẽ không còn là mê cung thời không mãi mãi không có tận cùng.
Đoàn người Tần Chính cũng có mặt, hắn đứng ở nơi đó, thở sâu, Thần Tuyệt Lộ biến mất rồi sao.
- Phụ thân.
Tần Đãng Thiên bên cạnh hô:
- Chúng ta, đi ra rồi.
- Ừ.
Tần Chính gật đầu, hắn nhìn thê tử bên cạnh mình, khẽ kéo tay nàng rồi nhìn thoáng qua những Thiên Thần bên người, trong Thần Tuyệt Lộ, Tần Tộc đã tổn thất hai vị Thiên Thần, mấy năm sau dù bọn họ vô cùng cẩn thận nhưng vẫn có thêm một vị Thiên Thần thiếu chút nữa bỏ mạng, bản thân bị trọng thương, có điều vẫn nhờ thực lực siêu cường của Tần Chính cứu lại một mạng.
Chuyện giống như một cơn ác mộng này, cuối cùng bây giờ đã kết thúc.
Không chỉ đối với bọn Tần Chính, đối với những cường giả của các Đại Thế Lực khác, chuyện này cũng như một cơn ác mộng, dù là vị tiên tử xinh đẹp nhất của Cửu Thiên hồng trần, Cửu Thiên huyền nữ vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng trên mặt vẫn nhiễm lên vài phần tiều tụy, có điều lại tăng nét xinh đẹp kỳ lạ.
- Ha ha, trời không tuyệt đường người.
Có Thiên Thần cường giả sảng khoái hô to, Thiên Thần đã đi qua cơn tuyệt vọng, nếu như may mắn còn sống thì hãy xem đó là một cơn ác mộng.
Lúc các vị Thiên Thần cảm thán xong, đột nhiên bọn họ lại sinh lòng nghi ngờ, vì sao Thần Tuyệt Lộ lại chợt biến mất vậy?
Chẳng lẽ, có người thăm dò được chỗ huyền bí của Thần Tuyệt Lộ hay sao?
Bọn hắn nhìn sang những người xung quanh, tuy vùng không gian này rất lớn, nhưng không lớn bằng Thần Tuyệt Lộ, ở trong đó giống như một mảnh thời không thác loạn thật sự, bọn họ thậm chí không có khả năng bắt gặp một mảnh thời không nào như vậy nữa.
- Tần Chính, ngươi còn sống à.
Càn Khôn giáo chủ cười nói.
- Ngươi chưa chết, sao ta sao chết được chứ.
Tần Chính đáp lại.
- Ha ha.
Càn Khôn giáo chủ cười lớn một tiếng, lập tức cất bước ra, đi tới chỗ Cửu Thiên Tinh Hà, nói:
- Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, nhưng chưa thăm dò được điều gì cả.
Các vị cường giả nhao nhao cất bước, đi xuống tầng không.
- Về rồi, bọn họ về rồi.
Những người tu hành trong Cửu Thiên Tinh Hà nhìn thấy những bóng dáng cường đại đang đi ra từ trong hư không thì ánh mắt rất nhiều người lộ ra vẻ hưng phấn, nếu Thái Cổ mà thiếu những người này, chẳng phải rất không thú vị sao, bọn họ đều là Thiên Thần, có rất nhiều người trong đó là cự phách cao nhất của mỗi một lĩnh vực.
Tần Vấn Thiên cũng biết bọn họ sẽ đi ra, đúng như điều mà ông nội đã suy đoán, tất cả những người này đều là những kẻ kiệt xuất trong Thần Vương Hi, rất có thể Thần Tuyệt Lộ kia là do ý niệm vô tận trong đầu Thần Vương Hi biến thành, ý niệm của hắn ta, bao trùm cả Cửu Thiên, đúc thành Thần Tuyệt Lộ, điều này đáng sợ đến cỡ nào chứ, Thiên Thần đã ở bên trong thì không có cách nào đi ra, thậm chí phải chịu cảnh vẫn lạc trong đó.
Tần Vấn Thiên không chỉ biết bọn họ sẽ ra ngoài, hắn còn nhìn thấy có rất nhiều người từ thế giới bên ngoài tiến vào Thiên Quật, trong Thiên Quật có đủ mọi cảnh tượng, chúng khắc sâu vào trong đầu của hắn giống như Thiên Quật đã thành vật trong tay hắn, hắn có thể cảm nhận được có một khí thế vô cùng đáng sợ tồn tại, người nọ nhìn rất giống Tần Chính nhưng khí tràng ẩn ẩn lộ ra lại đáng sợ hơn Tần Chính rất nhiều.
Chỉ trong chớp mắt, điều này khiến Tần Vấn Thiên nhớ tới một người, phụ thân của Tần Chính, người năm đó cân tài cân sức với ông nội mình, Tần Đỉnh của Tần tộc.
Ông ta đến nơi đây, chắc là do biết hậu nhân bị nhốt trong Thiên Quật , cho nên chạy tới cứu viện ngay.
Điều này khiến Tần Vấn Thiên nhíu nhíu mày, tuy rằng hiện giờ hắn đã đặt chân đến bước mấu chốt, nhưng chuyện này không có nghĩa là thực lực của hắn lập tức bay vọt đến mức có thể đối kháng với Tần Đỉnh. Chuyện tu hành không phải một lần là xong, lần lột xác này khiến con đường tu hành sau này của hắn có thể bước lên một con đường xưa nay chưa có ai đi, nhưng hắn cần thời gian tìm hiểu, hơn hai trăm năm qua hắn có tiến bộ rất lớn, nhưng còn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng tu hành hai trăm năm là có thể vượt qua nhân vật Thiên Thần đứng trên đỉnh cao của Thái Cổ tiên vực.
Đối với Thiên Thần mà nói thì thời gian hơn hai trăm năm thật sự rất ngắn.
Hiện giờ, một nhà Tần Chính đi ra ngoài, việc Tần Đỉnh hàng lâm là một phiền toái lớn với hắn, tuy hắn ở trong tinh không vô ngần, không nhất định đối phương có thể tìm thấy hắn, nhưng Tần Đỉnh là một kẻ cường đại như vậy, ai biết có chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Huống hồ, trong Thiên Quật này không chỉ có mình hắn mà còn có bọn Thanh nhi cũng đang tu hành trong Tinh Hà.
May mà bây giờ hắn đã đã nắm Thiên Quật trong tay, cho nên những phiền toái này có vẻ như cũng không còn là vấn đề nữa.
Suy nghĩ của hắn vừa động, chỉ trong khoảnh khắc Thiên Quật Cổ Lộ nối liền với Cửu Thiên Tinh Hà dần dần hóa thành hư ảo, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào, trong phút giây này, ánh mắt rất nhiều người trên Thiên Quật Cổ Lộ đều ngưng kết lại, sao lại thế này?
- Hả?
Tần Chính và các vị Thiên Thần vừa đến bên này, thấy Thiên Quật Cổ Lộ xảy ra thay đổi thì không khỏi lộ ra ánh mắt khác thường.
- Đây là xảy ra chuyện gì?
Có người nói khẽ.
- Thần Tuyệt Lộ biến mất, Thiên Quật Cổ Lộ như ẩn như hiện, chẳng lẽ cũng sắp biến mất theo hay sao?
Có người nhíu mày nói, chỉ thấy Thiên Quật Cổ Lộ từ từ mờ ảo đi, thậm chí, phần giữa của Cổ Lộ ngẫu nhiên biến mất, giống như thật sự không tồn tại nữa, điều này khiến trái tim bọn họ căng thẳng lên, xem ra Thiên Quật Cổ Lộ thật sự sắp biến mất rồi.
Thiên Quật Cổ Lộ, nối liền từ Thiên Quật đến Cửu Thiên, rút khoảng cách vô hạn lại thành một con đường cổ, con đường này xuyên qua tinh không, vắt ngang qua Cửu Thiên, lúc nó xảy ra thay đổi, tất cả mọi người trong tinh không đều có thể nhìn thấy.
Giờ khắc này, rất nhiều người nảy ra suy nghĩ, phải đi về rồi sao?
Bọn hắn không muốn trở về, hai trăm năm qua việc tu hành có tiến bộ rất lớn, một ngày đi vạn dặm, có thể nói là lột xác.
Còn có mấy giới chủ, đặt chân đến Thần Cảnh.
Không ai muốn quay về cả, có chỗ nào ngộ đạo tốt hơn trên Võ Mệnh Tinh Thần chứ?
Thiên Thần, cũng không muốn về.
Nhưng mà, nếu không quay về, một khi Thiên Quật Cổ Lộ hoàn toàn biến mất thì bọn họ sẽ phải vĩnh viễn ở trong tinh không, không biết năm nào tháng nào mới có thể quay lại Thái Cổ, chẳng lẽ sau này bọn họ phải phiêu bạc trong tinh không vô ngần này sao?
Có người cầm đầu của Đại Thế Lực hạ lệnh, chuẩn bị rút lui khỏi tinh không nên lúc này có rất nhiều cường giả đi dọc theo cổ lộ, từ từ đi khỏi Thiên Quật, trong lòng có vài phần không cam.
Không chỉ có như vậy, ở bên ngoài, lối vào của Thiên Quật cũng đang xảy ra thay đổi, lối vào của Thiên Quật đang rung động con đường giữa trời kia đang từ từ khép kín, rất nhiều người run sợ, Thiên Quật sắp đóng lại thật sao?
Ở trong lịch sử, thời gian Thiên Quật mở ra và đóng lại rất bất quy tắc, chưa từng có quy luật, bây giờ hình như sắp đến lúc Thiên Quật đóng cửa rồi.
Thiên Quật đang run lên, rất nhiều người lấy Thủy Tinh Truyền Tấn ra, thông báo cho các trưởng bối có quan hệ với bọn họ đang tu hành trong Thiên Quật, nói với bọn họ tin tức Thiên Quật sắp sửa đóng lại, vì thế tin tức không ngừng khuếch tán, các cường giả trong Cửu Thiên Tinh Hà lục tục ngừng tu hành, chuẩn bị rút lui khỏi đó.
- Vấn Thiên, Thiên Quật sắp đóng lại, ngươi ở đâu rồi?
Tiếng cảu Lạc Thần Xuyên vang lên, truyền vào trong đầu Tần Vấn Thiên.
- Ông ngoại, ông cứ yên tâm tu hành, không cần phải quan tâm.
Tần Vấn Thiên đáp lại, Lạc Thần Xuyên nghe giọng của Tần Vấn Thiên thì sửng sốt, sau đó hình như ông hiểu ra chuyện gì, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, rồi ông nhắm mắt lại tiếp tục an tâm tu hành, thậm chí còn yên tâm hơn trước kia, ông biết, từ nay về sau bí cảnh Thiên Quật này, sắp bị cháu ngoại của ông nắm trong tay.
- Vấn Thiên ca ca, chúng ta phải đi về sao?
Giọng nói của Tình nha đầu vang lên, sau đó là đám người Thanh nhi, Nam Hoàng Yêu Nguyệt, Tiểu Hỗn Đản nhao nhao hỏi Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cũng nói với bọn họ đáp án như cũ, cứ yên tâm tu hành không cần phải để ý tới thay đổi của Thiên Quật, vì thế mọi người tiếp tục an tâm tu hành, không hỏi thêm gì nữa, Tần Vấn Thiên cũng chủ động thông báo, vì thế, trừ bỏ người thân bạn bè của Tần Vấn Thiên, rất nhiều cường giả đang bắt đầu rút lui khỏi tinh không vô ngần.
Lúc Tần Đỉnh đến thì phát hiện Thiên Quật sắp đóng lại, ánh mắt ông ta nhìn vào tinh không xa xăm, sau đó trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, trong lòng thoáng yên tâm lại, bọn Tần Chính đều còn sống, đang trên đường trở về, không bao lâu sau Tần Đỉnh nhìn thấy bọn người Tần Chính đã về, chẳng qua thiếu hai vị Thiên Thần.
- Phụ thân.
Tần Chính nhìn Tần Đỉnh muốn mở miệng nói chuyện, hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, hắn gặp Tần Thiên Cương trong Thần Tuyệt Lộ.
- Thiên Quật sắp đóng lại rồi, về trước rồi vừa đi vừa nói chuyện.
Tần Đỉnh mở miệng nói, Tần Chính gật đầu, đoàn người lập tức lên đường quay về, Tần Đãng Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Cửu Thiên Tinh Hà, trong ánh mắt vô cùng sắc bén kia nhiễm mấy phần lưu luyến, nhưng vẫn quay đầu đi theo ông nội và phụ thân cùng về nhà.
Bên ngoài Thiên Quật, là Hải Vực Vô Nhai, nơi biển trời giao nhau này đang không ngừng có cường giả đi ra khỏi Thiên Quật, mọi người hiểu rằng, sau khi trận phong vân Thiên Quật này giằng co hơn hai trăm năm, cuối cùng cũng sắp sửa kết thúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận