Thái Cổ Thần Vương

Huyết Hải Cốt Chu

Tần Vấn Thiên lộ ra một tia dị sắc, có điều một lát sau, người nhỏ tinh thần lại yên lặng, không phóng thích ra bất kỳ khí tức nào, tiếng gầm rú truyền ra, pho tượng trên cột đá chọc trời lại động, giống như thiên thần ép tới.
Thấy một màn này, đồng tử Tần Vấn Thiên co rút lại, khí tức từ trong người nhỏ tinh thần tỏa ra không ngờ có thể khiến pho tượng trở về vị trí cũ, là vì người nhỏ tinh thần là chí bảo kỳ dị à? Hay là vì người nhỏ tinh thần và thiên quật có liên quan với nhau?
Điều này khiến cho Tần Vấn Thiên càng thấy hứng thú với thiên quật, gia gia vẫn lạc ở đây, người nhỏ tinh thần lại phát sinh dị động ở đây, tất cả những điều này rốt cuộc có tồn tại liên hệ gì hay không.
Không kịp nghĩ nhiều, trên bầu trời, pho tượng giống như thần minh từ trên trời lao xuống, hắn tay cầm một cái búa lớn, có thể khai thiên tích địa, búa lớn chém xuống, không gian thiên địa giống như bị chặt đứt, tới thẳng thân thể của Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên đứng trên cổ lộ lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, hắn cảm nhận được uy áp cường đại, cả người giống như bị ý chí của búa lớn bao phủ, thiên khung giống như xuất hiện một khe nứt đáng sợ, muốn bổ thân thể hắn ra làm hai.
Tần Vấn Thiên có một loại cảm giác, không gian nơi hắn đứng toàn bộ đều bị búa lớn đập nát, không có chỗ để trốn.
Phía sau hắn có quang huy lấp lánh hiện ra. Trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, giống như bỗng bềnh những chữ cổ, lượn quanh đó, không ngờ hóa thành một quầng sáng không gian, giống như trận đồ đại đạo bay lên không. Trong nháy mắt, công kích vô cùng khủng bố đó giống như toàn bộ nhập vào trong quầng sáng không gian, sau đó tiêu tán thành vô hình. Giống như lực lượng có đáng sợ tới mấy cũng không thể tiếp xúc với thân thể hắn. Cước bộ của Tần Vấn Thiên bước về phía trước, vô cùng tiêu sái, trực tiếp bước qua cổ lộ, vượt qua khu vực cột đá chọc trời.
- Lại một nhân vật đại năng.
Mọi người ở đằng sau thấy cảnh này thì lờ mờ có chút chết lặng. Kiếm chi quân chủ Kiếm Quân Lai, Hoa Thái Hư cường đại thần bí. Hiện giờ lại xuất hiện một người nữa, dễ dàng ngăn cản công kích vô cùng mạnh mẽ đó, giống như đã sắp tiếp cận với lực lượng của thiên đạo. Nhưng mà không ngờ không có ai nhận ra người đó.
Sau khi Tần Vấn Thiên đi qua, Quân Mộng Trần nóng lòng muốn thử, cũng đi theo Tần Vấn Thiên, đi qua một cột đá phía trước, đối mặt với công kích, tất nhiên cũng tương tự.
Quân Mộng Trần từ nhiều năm trước khi ở đại hội vạn giới đã lĩnh ngộ được giới tâm phi phàm, thành tựu giới chủ. Hiện giờ nhiều năm trôi qua, lại tu hành ở chiến trường diệt thế của Thanh Huyền, có nhân vật thiên thần chỉ điểm, nhiều năm như vậy qua đi, thực lực sớm đã hơn hẳn ngày trước. Sư huynh đi qua một cách dễ dàng, Hoa Thái Hư cũng vậy, khiến một pho tượng cường đại vỡ nát, hắn cũng không thể quá mất mặt được.
Hắn bước một bước, trong nháy mắt, giống như lực lượng của vạn vật trong thiên địa đều để hắn sử dung. Lập tức, Quân Mộng Trần giống như đế vương của nhân gian, hắn vươn tay, chỉ thấy dưới bàn tay hắn giống như có một thế giới, lập tức quyền đầu nắm chặt. Trong khoảnh khắc, từng cỗ quang hoa khủng bố xuyên thấu qua thân thể hắn, giống như ánh sáng thần, ánh sáng chói mắt xộc thẳng lên trời, uy thế trên người hắn cường đại đến mức bất khả tư nghị.
- Đây là năng lực gì thế?
Mọi người mắt lóe sáng, chăm chú nhìn Quân Mộng Trần. Người này giống như thiên thần chuyển thế vậy, quang hoa trên người hắn chói mắt vô cùng. Chỉ thấy hắn giơ tay lên, quát một tiếng, đập tới búa lớn từ hư không công kích đến, quyền mang xuyên qua thiên địa, thế như chẻ tre, phá hủy tất cả, búa lớn vỡ nát, thân hình của pho tượng cực lớn đó cũng trực tiếp nứt ra rồi vỡ vụn.
- Cũng không tệ lắm.
Quân Mộng Trần cười cười. Thủ đoạn tu hành của hắn không giống như những người khác. Chân cất bước, cũng đi qua khu vực này. Cuối cùng Tề Vũ đuổi theo, hắn hít sâu, sau khi được truyền thừa Đấu Chiến Thánh cốt, tu hành nhiều năm, trong chiến trường diệt thế mặc dù thỉnh thoảng luận bàn với mọi người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn thật sự chiến đấu.
Trên người Tề Vũ, một cỗ chiến ý kinh thế tỏa ra, ùa lên như gió lốc. Tuy rằng thân thể của hắn không biến to, nhưng uy thế trên người trên người so với pho tượng một lần nữa ngưng tụ trên hư không lại không hề kém cạnh.
Một cỗ chiến ý cường thịnh đến cực hạn giống như muốn phá thể mà ra, các cường giả phía sau đều có thể cảm nhận được lực lượng cuồng bạo tích tụ trong cơ thể hắn.
Cuối cùng, Tề Vũ gầm lên một tiếng, thiên địa chấn động, trong tiếng gầm giống như xuất hiện tự phù, đấu tự phù. Đấu tự phù này hứng lấy lực lượng chiến ý thiên địa, đấu diệt chư thiên, khi đánh tới búa lớn, tự phù trực tiếp ép cho vỡ nát, sau đó đập lên trên thân thể khổng lồ của thân ảnh pho tượng trên hư không, kích xuyên nó.
- Đấu tự phù?
Mọi người ở phía sau nhìn Tề Vũ đang đi về phía trước, ánh mắt lại lộ ra vẻ suy tư. Trong thái cổ người dùng lực lượng đạo pháp dung nhập trong tự phù để công kích rất nhiều, đấu tự phù có hàm nghĩa đặc biệt gì không?
Sau đó, các cường giả lục tục thử xông qua. Nhưng mà, tựa hồ chỉ có nhân vật giới chủ vô cùng lợi hại mới có thể vượt qua được, giới chủ tầm thường đi tới thiên quật, ở trạm gác đầu tiên đã bị cản lại, không thể đi qua, thậm chí còn có mấy vị giới chủ đã táng mạng.
Thiên quật tựa hồ không phải dễ vào, nếu không lượng sức thì rất có thể sẽ phải chết.
Thần vẫn (thiên thần vẫn lạc), không phải là hư ngôn, mà là lịch sử chân chính.
Bọn Tần Vấn Thiên đi qua khu vực cột đá này, tiến về phía trước. Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy phía trước có rất nhiều người, đều đang đứng, chăm chú nhìn về phía trước, không dám tùy tiện đi tiếp. Mà ở chỗ dừng chân đó, lúc Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng phía trước thì không nhịn được mà trong lòng run rẩy. Trong thiên quật thật đúng là có một thế giới, lúc trước nơi giống như thái cổ có mười cột đá chống trời ngăn cản. Mà đi qua nơi đó, xuất hiện ở trước mắt không ngờ là là một vùng biển, biển đỏ như máu, biển màu máu đỏ.
Đây là một biển máu, rực rỡ đến chói mắt.
Trên bờ biển, có cốt chu (thuyền xương) bồng bềnh ở đó. Tần Vấn Thiên nhìn thấy một tấm bia đá dựng ở bờ biển máu, tấm bia đá cũng có màu máu, bên trên khắc chữ:
- Dúng máu làm biển, dùng xương làm thuyền.
Tần Vấn Thiên trong lòng rúng động, dùng máu làm biển, máu của một người hóa thành một vùng biển, dùng xương làm thuyền, chiếc thuyền lẻ lo bồng bềnh trong biển máu là xương hóa thành.
Thiên quật rốt cuộc là địa phương như thế nào?
Dùng máu làm biển là có ý gì?
- Chư vị sao không tiếp tục tiến về phía trước?
Tần Vấn Thiên đi tới đây, mở miệng hỏi một người đang đứng bên cạnh. Người đó nhìn Tần Vấn Thiên, hắn so với Tần Vấn Thiên thì đến sớm hơn một lúc, cũng muốn vượt biển, nhưng mà nhìn thấy một màn phát sinh mấy ngày trước thì hắn có chút do dự.
- Vùng biển máu này chạm vào là tan, trầm luân trong biển máu, huyết mạch của ngươi cũng sẽ trở thành một bộ phận của biển máu.
Cường giả đó lạnh lùng nói. Tần Vấn Thiên thần sắc run rẩy, hỏi:
- Lúc trước đã xuất hiện tình hình như vậy chưa?
- Xuất hiện rồi.
Người đó chậm rãi gật đầu, thần sắc ngưng trọng:
- Có nhân vật giới chủ đại năng sau khi bước vào biển máu, cưỡi thuyền mà đi. Không biết gặp phải gì mà thuyền lật, hắn rơi vào biển máu, trực tiếp hóa thành máu tươi, thi cốt cũng không còn, vẫn lạc ở đó.
Tần Vấn Thiên trong lòng run lên, biển máu, không ngờ đáng sợ như vậy. Nếu như là thiên thần cưỡi cốt chu bị lật, bị biển máu ăn mòn sẽ như thế nào?
- Cường giả thiên thần thì sao? Sẽ như thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi. Người đó cũng tình nguyên kể cho Tần Vấn Thiên, tiếp tục nói:
- Bước vào biển máu, thiên thần sẽ bị áp chế. Lúc trước đã có một vị thiên thần thử rồi, nhưng hắn chưa đi được bao xa thì đã quay lại. Có người hỏi hắn đã trải qua những gì, hắn lại ngậm miệng không nói, qua một đoạn thời gian thì xoay người rời khỏi nơi này, không muốn tiếp tục mạo hiểm nữa.
Quân Mộng Trần và Tề Vũ cũng đều đã tới đây, bọn họ ở xa xa đã nghe thấy Tần Vấn Thiên và đối phương đối thoại, hai người trong lòng rung động. Quân Mộng Trần mở miệng nói:
- Nói như vậy, lúc này vừa mới bước vào thiên quật đã gặp phải lực lượng uy hiếp đến thiên thần? Thiên thần cũng phải lùi bước, có mấy người dám đi vào biển máu rồi?
- Thiên thần đã tu hành đến cảnh giới này, có quyền thế ngập trời, tất nhiên không muốn mạo hiểm.
Người đó cười nhạt. Tần Vấn Thiên minh bạch, đây là những lời nói thật, đã đặt chân đến Thần cảnh rồi, việc gì phải quá mạo hiểm. Nếu biển máu này thực sự có năng lực táng diệt thiên diệt thiên, nhất địnhsẽ có rất nhiều thiên thần lựa chọn rút lui.
- Đãng Thiên, ngươi có quyết định rồi chứ?
Lúc này, bên cường giả của Tần tộc, Tần Chính cũng tới, hắn đang mở miệng hỏi Tần Đãng Thiên ở bên cạnh.
- Vâng, có nguyện tiếp tục đi vào.
Tần Đãng Thiên gật đầu. Cho dù là biển máu như thế nào, chuyện mà năm đó Tần tộc có người từng làm được rồi thì hắn có thể lùi bước, hắn chính là thiên tuyển chi tử.
- Được, nếu vậy thì ngươi đi đi, vi phụ về gia tộc đợi tin tức tốt của ngươi.
Tần Chính nói. Hắn không muốn bước vào biển máu, đối với hắn mà nói, hiện giờ đã tu hành đến cảnh giới cực cao rồi, lại là người đứng đầu Tần tộc, không cần thiết phải mạo hiểm xông vào thiên quật.
Năm đó phu phụ Tần Thiên Cương vẫn lạc ở thiên quật này, theo như lời mà phụ thân nói, cảnh giới tu vi cũng không kém gì hắn hôm nay.
Nhưng con của hắn muốn xông vào, hắn vẫn ủng hộ.
- Chỉ có nơi mà ta không muốn tới chứ làm gì có chỗ nào mà ta không tới được.
Tần Đãng Thiên ánh mắt sắc bén, hắn nhìn về phía thần nữ Nghê Thường ở bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên vẻ nhu hòa, nói:
- Nghê Thường, biển máu rất nguy hiểm, nàng đừng đi vào, chờ ta quay lại nhé, được không?
Thần nữ Nghê Thường nhẹ nhàng lắc đầu. Thiên quật là nơi mà phụ thân của nàng ta vẫn lạc, nàng ta muốn thấy thiên quật này rốt cuộc là có bí mật gì.
Thấy thần nữ Nghê Thường lắc đầu, Tần Đãng Thiên nhìn vào mắt đẹp của nàng ta, lập tức gật đầu nói:
- Cũng được, chúng ta cùng đi, nếu có nguy hiểm thì ta đưa nàng quay lại.
Nói xong, hắn cất bước tiến về phía trước, đi lên một cốt chu. Cốt chu lái vào biển máu, hai người sóng vai mà đi, giống như thần tiên quyến lữ.
Rất nhiều người cũng không vội đi ngay, muốn xem Tần Đãng Thiên và thần nữ Nghê Thường sẽ gặp phải gì. Có điều lúc này, kiếm ý gào thét, kiếm của Kiếm Quân Lai đã ra khỏi vỏ, rơi xuống một chiếc thuyền. Hắn bước một bước, đứng trên cổ kiếm, mà cổ kiếm thì ở trên cốt chu, trong biển máu, chỉ có cốt chu là có thể tiến về phía trước.
- Tần Đãng Thiên có thể đi thì ta sao không thể.
Không ít nhân vật tuyệt thế của thái cổ nhìn thấy có người đi đầu, bọn họ không do dự nữa, đều bước ra khống chế cốt chu.
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Tần Chính đưng ở ven biển máu, chỉ nghe Tần Chính thì thầm nói nhỏ:
- Năm đó, chuyện các ngươi từng làm được, ta không đi làm, nhưng con ta sẽ hoàn thành thay ta.
Dứt lời, hắn xoay người, không ngờ lập tức rời khỏi, bước ra ngoài.
Có đôi lúc, hắn rất bội phục vị tộc đệ kia của hắn. Sau khi cha mẹ hắn chết nhiều năm, thiên quật lại mở ra, hắn nhất định phải vào thiên quật điều tra tới cùng.
- Chúng ta đi thôi.
Tần Vấn Thiên nghe thấy của lời nói Tần Chính, các ngươi trong miệng hắn là nói ai. Gia gia và nãi nãi của hắn đều đã tới, phụ thân của hắn thì sao, liệu ông ta cũng có phải đã bước vào thiên quật hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận