Thái Cổ Thần Vương

Chuyện thú vị

Tiếng cười của Tần Vấn Thiên tuy rằng rất khẽ, nhưng cảm giác của những người này nhạy bén cỡ nào, cho nên vẫn rất dễ dàng nhận ra. Chỉ thấy Vạn Thanh Sơn và Vạn Diệu Nhan nhíu mày, tựa hồ cực kỳ không vui, nhưng mà ở trước mặt Đoan Mộc thanh niên, bọn họ không muốn thất lễ, bởi vậy không muốn phát tác.
Nhưng Vạn Nhất Dao thì lại không để ý nhiều như vậy chỉ lãnh đạm nói:
- Ngươi cười cái gì?
- Không cười gì cả.
Tần Vấn Thiên lắc đầu.
- Cút sang bên.
Vạn Thanh Sơn không phát tác tại chỗ mà truyền âm với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lúc này trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nhìn lại Vạn Thanh Sơn, người không nhúc nhích.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tần Vấn Thiên, hiển nhiên, cho dù là bọn Vạn Thanh Sơn không muốn so đo tính toán thì cũng không thể qua được mắt mọi người.
- Ngươi vừa rồi, cười cái gì?
Vạn Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Không được cười à?
Tần Vấn Thiên hỏi lại.
- Không được.
Vạn Diệu Nhan cũng lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, Tần Vấn Thiên cười cười, giống như là đang châm chọc nàng ta.
-Được rồi, các ngươi đã muốn biết thì ta nói với các ngươi vậy, ta cười là vì người khác chỉ là tùy ý nói vui một câu thôi mà ngươi đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy rồi, bất kể là tìm con rể hay là thân con gái, đều không thể rụt rè một chút à?
Ngữ khí của Tần Vấn Thiên cũng chẳng khách khí, bao lần bị quát mắng, tuy rằng hắn không muốn so đo với người của Vạn gia, nhưng đáng tiếc là đối phương cứ liên tục gây sự.
Quả nhiên, những lời châm trọc không hề che giấu của Tần Vấn Thiên giống như là vạch trần gì đó, lập tức ánh mắt của Vạn Thanh Sơn và Vạn Diệu Nhan trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Mục Thu thanh niên cùng với Đoan Mộc thanh niên thì mắt nhìn Tần Vấn Thiên với vẻ hài hước, người này thật sự rất thú vị.
- Vị này là?
Mục Thu cười rất ôn hòa nho nhã, lộ ra khí độ công tử phiên phiên.
- Một tên chuột nhắt mà thôi, núp sau người của Vạn gia để tới được đây, rất mặt dày mày dạn.
Vạn Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Ồ.
Mục Thu cười cười gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi rất thú vị.
- Cám ơn.
Tần Vấn Thiên cười cười nhìn lại Mục Thu.
- Chỉ là không biết chọn trường hợp mà lên tiếng, cho dù thú vị thì cũng rất dễ chết sớm.
Mục Thu vẫn cười, nhưng thanh âm lại khiến cho người ta cảm thấy một cỗ ý lạnh, cho dù là người của Vạn gia cũng cảm giác được cỗ áp lực đó, nhân vật như vậy, bóp chết Tần Vấn Thiên thì chỉ sợ là đơn giản giống như bóp chết một con kiến.
- Âm dương quái khí.
Tần Vấn Thiên nhìn Mục Thu, phun ra bốn chữ này, Mục Thu lập tức híp mắt lại, một cỗ hàn ý từ trên người hắn tỏa ra.
- Càn rỡ.
Lúc này, trên người Vạn Thanh Sơn bộc phát ra sát khí, thổi quét về phía Tần Vấn Thiên, vất vả lắm mới có cơ hội để bám vào nhân vật phong vân, Tần Vấn Thiên lại ở đây tùy ý phá hoại, bản thân hắn muốn chết thì tự đi mà tìm chết đi, nhưng mà giờ lại thành ra làm ảnh hưởng tới cái nhìn của Mục Thu và Đoan Mộc đối với Vạn gia hắn.
Cơ hội như vậy, hắn không muốn bỏ qua.
- Lúc trước đã mấy lần bỏ qua cho ngươi rồi, nhưng mà ngươi lại căn bản không biết tới hai chữ cảm ơn, chẳng lẽ ngươi cho rằng, cố nói mấy câu khí phách là có thể khiến ngươi ta coi trọng ngươi hơn à.
Vạn Diệu Nhan đi lên, hàn khí trên người cũng được phóng thích một cách không hề che giấu, mắt đẹp nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên:
- Chỉ là con kiến hôi, ở trước mặt nhân vật phong vân, giậm chân một cái là có thể khiến ngươi tan xương nát thịt.
- Ngươi so sánh Tần Vấn Thiên với con kiến, bọn Đoan Mộc là nhân vật phong vân, vậy thì Vạn Diệu Nhan ngươi được tính là gì?
Tri Âm ở phía sau đi lên, thanh âm bình tĩnh được phát ra từ trong miệng của nàng ta.
Vạn Diệu Nhan quay sang nhìn Tri Âm, đây đã là lần thứ hai Tri Âm chống đối nàng ta rồi.
- Ta tính là gì thì không tới phiên ngươi chỉ trỏ, Tri Âm, ngươi trước giờ không thích tranh đấu, khi gia tộc cần ngươi thì ngươi phớt lờ, nhưng mà lại năm lần bảy lượt vì người ngoài mà đối lập với gia tộc, chẳng lẽ, giữa ngươi và hắn đã tằng tịu với nhau.
Vạn Diệu Nhan mặt như được phủ lên sương lạnh, nói ra những lời khó nghe đến cực điểm.
Lúc này, trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lùng sắc bén.
Hắn tức giận thật sự rồi, nếu lúc trước chỉ là có chút chán ghét người của Vạn gia, nhưng lúc này, sát khí của Vạn Thanh Sơn, lời nói làm nhục của Vạn Diệu Nhan đã khiến trong lòng hắn tức giận thật sự.
- Kiểu người gì thế, chỉ thích lấy bụng tiểu nhân ra đo lòng quân tử, phải chăng đây chính là mặt tối của nhân tính.
Tri Âm nhẹ nhàng lên tiếng, đúng là nàng ta đang nói thì Mục Thu ở bên cạnh đột nhiên vung tay, không hề có bất kỳ dấu hiệu gì, chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, khăn che mặt trên mặt Tri Âm trong nháy mắt bị trực tiếp xé ra, nàng ta mắt khép hờ, lộ ra dung nhan xinh đẹp như tranh.
Mắt của các cường giả đều tập trung trên mặt nàng ta, nhìn dung nhan đó, thần sắc của đám người Mục Thu và Đoan Mộc đều trở nên có chút phấn khích. Vạn Diệu Nhan nhìn thấy khuôn mặt của Tri Âm thì cũng hơi sửng sốt, nàng ta vẫn luôn xưng là đệ nhất mỹ nữ của Vạn gia, thiên phú và mỹ mạo đều là đệ nhất. Về phần Tri Âm, không có bao nhiêu người thèm để ý tới sự tồn tại của nàng ta, nhưng mà lúc này khuôn mặt như tranh đó, so với vẻ lạnh lùng băng sương của nàng ta thì đâu có kém gì.
- Vị mỹ nữ này cũng là người của gia tộc các ngươi à?
Sắc mặt của Mục Thu trong nháy mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, hỏi Vạn Thanh Sơn.
Vạn Thanh Sơn nhìn thấy thần sắc của Mục Thu thì rùng mình trong lòng, gật đầu nói:
- Ừ, là đứa cháu gái không ra gì của ta, hiện giờ không ngờ giúp đỡ người ngoài đối phó với người nhà, khiến Mục thiếu gia chê cười rồi.
- Nữ nhân xinh đẹp thì luôn tùy hứng, chỉ là bị tiểu nhân vật lợi dụng thì không hay. Tri Âm tiểu thư nếu có hứng thú thì làm quen nhé, tiếp xúc với nhau nhiều hơn, thế nào?
Mục Thu mỉm cười nói.
Sắc mặt của Tri Âm lúc này cũng không dễ coi tí nào, vô lễ xé khăn che mặt của nàng ta, lúc này còn cười khanh khách xin làm quen với nàng ta, thật sự là quá vô sỉ.
- Không có hứng thú.
Tri Âm lạnh lùng nói.
- Tri Âm, Mục công tử thưởng thức ngươi là phúc phận của ngươi đó, đi qua đi.
Vạn Thanh Sơn quát lớn một tiếng.
- Ngươi...
Tri Âm nhìn Vạn Thanh Sơn.
- Việc hôm nay quả thực là làm đảo điên nhận thức của ta đối với hai chữ vô sỉ.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng lên tiếng.
- Cút.
Mục Thu mỉm cười thốt ra một chữ với Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Mục Thu.
- Bắc Minh Tiên sơn, ngươi đừng ôm ảo tưởng, cút.
Mục Thu nhìn vào mắt Tần Vấn Thiên, lại nói tiếp, thần sắc thản nhiên, lộ ra khẩu khí không thể nghi ngờ.
- Cút đi.
Đoan Mộc cũng lên tiếng, ngữ khí của hai người đều rất lạnh lùng.
Giống như Tần Vấn Thiên đã bị định trước là không thể đặt chân vào Bắc Minh Tiên sơn.
Tần Vấn Thiên đứng, nhìn hai bóng người trước mắt, cao cao tại thượng, giống như một lời là có thể định đoạt vận mệnh của hắn.
- Hai vị công tử tha cho cái mạng chó của ngươi, ngươi còn không mau cút đi.
Vạn Thanh Sơn châm chọc, người này, thật sự là f không biết lượng sức.
- Nếu ta không cút thì sao.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, Vạn Trúc Thanh và Tri Âm đứng phía sau hắn sắc mặt đều rất khó coi.
- Ta chưa bao giờ nhìn thấy người đê tiện như ngươi, không ngờ không có nổi một chút tự hiểu lấy mình.
Vạn Diệu Nhan lạnh lùng mở miệng:
- Ngươi chẳng lẽ không hiểu, người phía trước ngươi, chỉ tùy ý một người thôi đều có thể dễ dàng lấy cái mạng đê tiện của ngươi, nhưng mà bọn họ lại bảo ngươi cút, ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng cốt khí ti tiện dối trá như vậy là có thể khiến cho người ta xem trọng mà tha cho ngươi à? Ngươi lừa Tri Âm thế là đủ rồi đó.
Ngay khi bọn họ xảy ra xung đột thì khu vực này vẫn có nhiệt náo của riêng mình, rất ít người chú ý tới nơi này, trong hư không, vẫn có người rộn ràng đi tới, trong đó liền có một nhóm thân ảnh tư thế oai hùng phi phàm, người cầm đầu chính là Lý Dục Phong.
- Lộng Nguyệt công chúa còn chưa tới, ngươi lại cứ đi gấp như vậy làm gì?
Bên cạnh có người cười nói.
- Vào góp vui, không phải rất thú vị sao?
Lý Dục Phong cười cười, ánh mắt của hắn hướng xuống dưới, hôm nay người đến nhiều thật, nha đầu Lộng Nguyệt đó sắp tới sẽ được tiếp nhận sự quỳ bái của những người này sao.
Đúng lúc này, ánh mắt của Lý Dục Phong đột nhiên dừng lại, nhìn về phía một nơi ở đằng trước, hắn cơ hồ cho rằng mình nhìn nhầm.
Cặp mắt sáng ngời lấp lánh, hắn tin rằng mình không nhìn nhầm, lập tức cười nói:
- Các ngươi đi tìm chỗ đi, ta thấy một vị bằng hữu, tới chào hỏi đã rồi sẽ quay lại chỗ các ngươi.
Dứt lời, Lý Dục Phong trực tiếp bay đi, mọi người ở bên cạnh sửng sốt, người này thật đúng là như sấm rền gió cuốn.
Có điều, trong đám người đó thật sự có bạn của hắn ư?
Người có thể được Lý Dục Phong gọi là bằng hữu, sẽ là người như thế nào? Không ngờ cũng tới Bắc Minh Tiên sơn, thật là thú vị.
- Tần huynh, đã lâu không gặp.
Khi Tần Vấn Thiên được bị người ta đuổi đi thì trong hư không một đạo thanh âm truyền đến, Tần Vấn Thiên nhìn lên lập tức liền thấy thân ảnh của Lý Dục Phong từ trên trời hạ xuống bên cạnh hắn, cười nói:
- Từ biệt nhiều năm, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
- Lý Dục Phong.
Tần Vấn Thiên cười cười, khéo thật đấy, nghe nói Bắc Minh Lộng Nguyệt chủ trì thịnh yến lần này, hắn liền nghĩ rằng không biết Lý Dục Phong có tới hay không, không ngờ lại thật sự gặp được ở đây.
Lúc này, Lý Dục Phong tựa hồ cảm giác được không khí chung quanh có chút không đúng, hắn nhìn quanh, lập tức thấy Mục Thu và Đoan Mộc đang cười lạnh, cùng với hàn ý trên người người của Vạn gia, chỉ có Tần Vấn Thiên là cô đơn đứng đó, phía sau cũng có một vị mỹ nữ, người này đúng là có duyên với nữ nhân thật, năm đó ở Thiên Đạo Thánh viện, cũng có mấy vị nữ tử tuyệt sắc bầu bạn.
- Tần huynh, sao thế?
Lý Dục Phong thấy một màn này thì cười hỏi.
- Có người đang bắt ta cút, nói là Bắc Minh Tiên sơn này ta đã bị định trước là không thể đặt chân vào.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ nói.
- ...
Lý Dục Phong mắt chớp chớp, nhìn Đoan Mộc và Mục Thu, trong mắt hiện ra vẻ hứng thú, nghĩ lại năm đó, Tần Vấn Thiên ở Thiên Đạo Thánh viện nướng thịt Bạch Hổ của thế lực đỉnh cấp để ăn mà giờ ở đây lại bị người ta bắt nạt sao?
- Thật đúng là một chuyện rất thú vị.
Lý Dục Phong cảm khái.
- Ngươi là người phương nào?
Vạn Thanh Sơn lạnh lùng hỏi, người trước mắt tựa hồ mang tới một cảm giác quen thuộc.
- Đã tới nơi này thì tất nhiên là chuẩn bị bước vào Bắc Minh Tiên sơn rồi.
Lý Dục Phong cười cười nói.
- Bất kể ngươi là ai, nếu đứng bên cạnh hắn thì ngươi cũng vô duyên với Bắc Minh Tiên sơn rồi, cút đi.
Mục Thu mỉm cười nhìn Lý Dục Phong, nụ cười trên mặt hắn vẫn cứ tự tin như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận