Thái Cổ Thần Vương

Quyết định chiến trường

Trường Thanh Đại Đế trầm mặt. Nếu hắn phát động trận chiến tài quyết, vậy thì chính là thừa nhận Tiên Vực tài quyết. Hắn đương nhiên cực kỳ không muốn.
Nhưng mà Tiên Vực tranh đấu tàn khốc, Thiên Lam Tiên Quốc lại có khế ước, còn có chuyện năm đó gả hậu nhân của kẻ phản bội cho Thiên Lam Tiên Quốc, khiến Thiên Lam Tiên Quốc dấy lên sóng gió, dẫn đến việc các thế lực phía đông kết thành liên minh đối phó Trường Thanh Tiên Quốc của hắn, muốn tranh thủ lúc bọn họ nội loạn, nguyên khí tổn hao để khiến cho bọn họ không gượng dậy nổi.
Một Trường Thanh Tiên Quốc đã từng loạn động chưa phục hồi đủ một trăm năm, thế nhưng một thế lực muốn phục hưng lại cần đến vạn năm làm đơn vị tính toán. Các thế lực lớn ở bờ đông Tiên Vực dường như đều không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Về phần các phe đồng mình bên phía Trường Thanh Tiên Quốc, ngoại trừ Cơ Đế nể mặt Thanh Nhi mà đến, Thiên Biến Đế Quân, Nam Hoàng thị còn có cả Vũ Đế, trên thực tế có khả năng có quan hệ thân thiết hơn với Tần Vấn Thiên. Nếu như đế chiến hoàn toàn bạo phát, hắn không biết Nam Hoàng thị sẽ dốc ra vài phần sức lực.
Trường Thanh Đại Đế hắn đây cũng không có tư cách cầu xin người khác chiến đấu vì bọn họ.
Những điều này, Trường Thanh Đại Đế đương nhiên cũng đã thấy rõ ràng.
- Nếu Vũ Đế là tùy tùng của Cổ Đại Đế, như vậy ta muốn hỏi, nếu ta đồng ý trận chiến tài quyết, quy định sẽ được định ra như thế nào?
Trường Thanh Đại Đế hỏi.
- Nếu là trận chiến tài quyết, như vậy trước lựa chọn đại điểm tài quyết. Vạn Ma đảo sẽ là nơi diễn ra trận tài quyết lần này, hai bên phái ra trăm người tiến nhập Vạn Ma đảo. Lấy mười năm làm hạn định, bên nào có càng nhiều người sống sót đi ra thì bên đó sẽ thắng, được phép dùng tất cả các thủ đoạn. Như vậy có được không?
Vũ Đế mở miệng nói, khiến cho thần sắc mọi người đều thoáng thay đổi. Không ngờ địa điểm được lựa chọn lại là Vạn Ma đảo. Này cũng quá độc ác đi.
Đương nhiên, cũng chỉ có một nơi như Vạn Ma đảo mới công bằng, bởi vì bất kể lựa chọn chỗ nào thì bọn họ cũng đều có thể nhúng tay vào. Chỉ có mình Vạn Ma đảo là ngoại lệ mà thôi.
Đó là nơi cấm cường giả đế cảnh của Tiên Vực đặt chân đến, bằng không sẽ bị coi là xâm lấn.
Nhưng những cường giả thuộc trình độ Tiên Thai thì lại khác. Ở Tiên Vực, có vài người thậm chí còn đi tới Vạn Ma đảo để thí luyện, Vạn Ma đảo cũng không từ chối Tiên Thai cường giả tầm thường đặt chân tới, thậm chí còn có rất nhiều người sau khi tiến nhập Vạn Ma đảo còn nhập ma, bị thế lực lớn của Vạn Ma đảo thu nạp, trở thành đệ tử của Ma Môn, tu luyện ma công. Đây đều là những chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng mà, chọn Vạn Ma đảo làm địa điểm diễn ra trận chiến tài quyết cho bọn họ thì không thể nghi ngờ gì nữa, chính là cực kỳ mạo hiểm. Bọn họ đưa người tiến vào trong, nhất định phải vạn phần cẩn thận. Nào có ai lại dám đưa tất cả thủ hạ cấp cao nhất vào đó? Có khả năng tiến vào rồi vĩnh viễn không trở về được. Bọn họ không nhúng tay vào được, điều này có ý nghĩa rằng, ma tu ở trong đó sẽ chẳng quan tâm đến việc bọn họ đến từ thế lực nào.
Cho dù những đệ tử này có chết ở trong đó thì bọn họ cũng không có biện pháp nào cả.
Đề nghị của Vũ Đế quả thật đủ ngoan độc.
Huống hồ, trong đề nghị này của Vũ Đế còn ẩn chứa một tầng ý tứ, rằng đây là tranh phong giữa các thế lực cao cấp, hậu nhân mà bọn họ phái ra có thể sẽ mang theo thần binh lợi khí đáng sợ, tuy nhiên ở Vạn Ma đảo, nếu như ngươi sử dụng thần binh lợi khí đẳng cấp như vậy, e rằng sẽ càng chết nhanh hơn.
Đương nhiên, mặc dù Vạn Ma đảo được định là nơi diễn ra trận chiến tài quyết, tuyệt đối công bằng là chuyện không có khả năng, hai bên vẫn có khả năng phái Tiên Vương cường giả tiến vào trợ chiến. Bởi vậy, trận chiến này cũng không chỉ có một trăm người bị chọn bày binh tranh đấu, kì thực cũng là xem xem giữa hai bên, ai ngoan độc hơn, thủ đoạn của ai lợi hại hơn.
- Vạn Ma đảo.
Trường Thanh Đại Đế thì thầm khẽ nói, đúng lúc này lại có một giọng nói truyền âm đến:
- Chấp thuận đi thôi.
Ánh mắt Trường Thanh Đại Đế lóe lên, nhìn về phía cây Vạn Cổ Trường Thanh, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Thanh Nhi đang nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lạnh lùng toát lên vẻ kiên định.
Hiển nhiên, Thanh Nhi cũng biết thế cục đế chiến nghiêm trọng đến mức độ nào. Trên thực tế, dưới tình huống không nắm chắc có thể tiêu diệt đối phương, hai bên giao tranh hãy còn có phần kiêng nể. Ví dụ như bên phía Trường Thanh bọn họ, có lẽ bọn họ có thể giết chết một vị Tiên Đế tầm thường có cảnh giới thấp một chút bên đối phương, nhưng một khi đã giết thì sẽ không thu lại được.
Lại thí dụ như Bạch Đế, hắn tiến nhập Đông Thánh tiên môn nhưng không lạm sát, chỉ là giết duy nhất một Tiên Vương cản đường. Nếu hắn lạm sát, ở đây lại không thể tiêu diệt Đông Thánh, sau này Đông Thánh trả thù cũng sẽ đồng dạng khiến cho hậu bối của Trường Thanh Tiên Quốc rất thảm.
Trường Thanh Đại Đế không sợ, nhưng Thanh Nhi thì sao?
Hiện tại, các thế lực đồng minh của Thiên Lam Tiên Quốc không diệt được Trường Thanh Tiên Quốc, như vậy bọn họ cũng nhất định phải áp chế chính mình, không thể lộn xộn. Vậy nên cả hai bên mới đều cân nhắc lời của Vũ Đế về trận chiến tài quyết.
Nếu như thế cục nghiêng về một phía thì đã không cần cân nhắc trận chiến tài quyết.
Chính vào lúc này, chỉ thấy Vũ Đế quay sang truyền âm cho Trường Thanh Đại Đế, ánh mắt của Trường Thanh Đại Đế chợt lóe, lập tức thoải mái, ngẩng đầu nhìn về phía hư không, mở miệng nói:
- Ta đồng ý. Nếu ta thua trong trận chiến tài quyết lần này, ta nguyện tiếp nhận kết quả của tài quyết.
Thần sắc của Thiên Lam Đại Đế ngưng lại, không ngờ Trường Thanh Đại Đế lại đồng ý trận chiến tài quyết.
Điều này đối với bọn họ mà nói đồng dạng là một vấn đề nan giải, nếu như đồng ý để trận chiến tài quyết diễn ra, bọn họ nên phái ai đi Vạn Ma đảo tham gia cuộc chiến đây?
- Còn Thiên Lam Tiên Quốc thì sao.
Ánh mắt của Vũ Đế chuyển qua, nhìn về phía Thiên Lam Đại Đế hỏi.
- Nếu như Thiên Lam Tiên Quốc không đồng ý trận chiến tài quyết, như vậy cái gọi là Tiên Vực tài quyết cũng chẳng có ý nghĩa gì, Trường Thanh Tiên Quốc đương nhiên cũng có thể không tuân thủ. Nếu vậy thì cứ tiếp tục đánh nhau thôi.
Vũ Đế lạnh nhạt nói, thế lực cường đại nào thắng thì sẽ được tôn trọng. Nếu không phải là một mũi tên của Vũ Đế bắn bị thương Tiên Đế cường giả, các Tiên Đế sao lại có thể yên tĩnh lắng nghe hắn nói chứ, e rằng đến cả tư cách phát biểu ý kiến hắn cũng không có.
Như năm đó ở Thần Thủ sơn trang, nếu không phải Vũ Đế triển lộ ra thực lực của mình, Tử Đế và Đông Thánh sao lại có thể lưu ý thái độ của hắn.
- Được.
Thiên Lam Đại Đế gật đầu, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Cái gọi là đồng minh thật ra cũng không vững chắc như trong tưởng tượng. Các thế lực lớn chung quy cũng là vì lợi ích mà đến, nếu thật sự phải khai chiến toàn diện, ai biết được thế lực nào sẽ rời đi.
Lần này lập mưu tính toán Trường Thanh Tiên Quốc thất bại, như vậy chỉ có thể tiếp tục chờ cơ hội, trước tiên phải thắng được trận chiến tài quyết này.
- Như vậy thì, ba tháng sau, hai bên dẫn một trăm vị Tiên Thai hậu nhân tới lối vào Vạn Ma đảo, còn giờ các vị vẫn là cứ về đi thôi.
Vũ Đế cất giọng đầy bình tĩnh. Các Tiên Đế liếc mắt nhìn hắn một cái, từ hôm nay, e rằng ai cũng không dám lơ là với vị Tiên Đế ẩn sĩ tu hành này của Thần Thủ sơn trang.
Cảnh giới của hắn có lẽ là rất cao.
Nơi Tiên Vực mênh mông này, người như Vũ Đế cũng không thiếu. Dù sao thì trong dòng chảy năm tháng vô tận, ai biết được có bao nhiêu Tiên Đế còn tồn tại ở một góc nào đó của Tiên Vực cơ chứ. Một tiều phu mà ngươi gặp vào một ngày nào đó cũng có khả năng chính là nhân vật danh chấn thiên hạ của vô số năm trước.
- Đi thôi.
Tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, chỉ thấy Thiên Lam Đại Đế phất phất tay, ngay lập tức Thần Tượng hú dài, cất bước về phía hư không.
Tất cả mấy người bên Chí Tôn Kiếm Đế đều có chút không cam lòng. Phát động đế chiến, đắc tội chết với Trường Thanh Tiên Quốc nhưng lại không thể tiêu diệt được ai, Nam Hoàng thị cùng với Vũ Đế nhúng tay, phá rối kế hoạch mà bọn họ đã bố trí.
- Vạn Ma đảo sao?
Bạch Hổ Yêu Đế liếc nhìn phía dưới, đồng dạng rời đi.
Rất nhanh, từng vị Tiên Đế cường giả mang theo ánh sáng vô tận lần lượt biến mất trên khoảng không nơi Trường Thanh Tiên Quốc.
Cành lá của cây Vạn Cổ Trường Thanh đang che chắn cho địa vực mênh mông này cũng thu về nhanh như tia chớp. Chẳng bấy lâu sau, người trong Hoàng Thành ngẩng đầu nhìn trời, tất cả đã khôi phục lại như cũ, Đế cảnh cường giả biến mất, Đế chiến đã kết thúc.
Cậy Vạn Cổ Trường Thanh lại một lần nữa vùi rễ vào trong lòng đất nơi Đế Cung của Trường Thanh Tiên Quốc, dường như đã cắm rễ tại đó.
Trường Thanh Đại Đế bước chậm rãi trên hư không, quay sang phía Cơ Đế, Vũ Đế, Nam Hoàng Cô Hồng, Thiên Biến Đế Quân cùng các cường giả khác chắp tay mà nói:
- Trường Thanh cảm ơn các vị đã đến trợ chiến.
- Trường Thanh, trận chiến tài quyết sắp tới đặc biệt nguy hiểm đáng sợ. Không nói đến đối thủ, bản thân việc tiến vào Vạn Ma đảo đã là một chuyện khó lường. Ngươi định làm thế nào?
Cơ Đế quay sang hỏi Trường Thanh Đại Đế.
Trường Thanh Đại Đế thở dài nói:
- Một hồi nội chiến này gây ra tổn thất rất lớn đối với Tiên Quốc ta đây, không chỉ có rất nhiều cường giả chết trận, một vài hậu bối thậm chí bị cuốn vào trong tranh phong đã ngã xuống. Hiện tại nhân tài trong thế hệ này của Trường Thanh Tiên Quốc có thể nói là vô cùng ít ỏi, thiên phú kiệt xuất cũng không nhiều. Trận chiến lần này, Tần Vấn Thiên, ngươi thích Thanh Nhi, ngươi hẳn là không hy vọng nàng gả vào Thiên Lam phải không? Trận chiến này có quan hệ đến tương lai của nàng sau này.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Trường Thanh Đại Đế trong hư không, hắn nắm tay Thanh Nhi, trước ánh mắt nhìn chăm chú của các cường giả vẫn cứ như vậy, giống như đang thể hiện quyết tâm của hắn.
- Ta đương nhiên sẽ tới Vạn Ma đảo, chiến đấu bảo vệ Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên trịnh trọng nói.
- Được, trận chiến tài quyết lần này có thời hạn mười năm, nếu ngươi sống sót trở ra, đồng thời chiến thắng trận chiến tài quyết này, ta sẽ làm chủ gả ái nữ Thanh Nhi cho ngươi.
Trường Thanh tuyên bố trước mặt mọi người, khiến cho ánh mắt Tần Vấn Thiên ngưng lại. Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Nhi đang đứng bên cạnh hắn cũng ngưng lại, trong con ngươi lạnh lùng lại hiện lên một tia sáng khác thường.
Sau đó, tay bọn họ càng thêm siết chặt lấy nhau, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay của đối phương.
- Ta sẽ phái vài đệ tử tham gia vào cuộc chiến.
Cơ Đế mở miệng nói.
- Sư tôn.
Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn Cơ Đế.
- Thanh Nhi, chuyện ở thánh viện ngươi không cần áy náy. Lần này cũng không phải thuần túy là vì ngươi, bản thân việc tới Vạn Ma đảo cũng chính là một loại rèn luyện đối với sư tỷ của ngươi. Muốn trở thành tuyệt đại cường giả sao có thể không phải trải qua sinh tử rèn luyện. Cứ cho đó là một hành trình thí luyện đi.
Cơ Đế bình tĩnh nói.
- Nam Hoàng thị bọn ta cũng sẽ chọn ra một vài người tham gia vào cuộc chiến này.
Nam Hoàng Cô Hồng mở miệng nói.
- Đa tạ tiền bối.
Tần Vấn Thiên khom người.
- Ta cũng sẽ lựa chọn một số người theo Tần Vấn Thiên tham gia vào cuộc chiến.
Thiên Biến Đế Quân nói. Các đế đều đã tỏ thái độ.
- Nếu đã như vậy, các vị đều trở về chuẩn bị đi thôi. Ba tháng sau tới lối vào của Vạn Ma đảo.
Vũ Đế lên tiếng, thoáng liếc mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:
- Tiểu gia hỏa, đừng có mà bôi đen thân phận truyền nhân của Nghệ Đế đó.
- Rõ, thưa tiền bối.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn hiểu rõ trong lời nói của Vũ Đế còn có một tầng hàm nghĩa khác.
Hắn ở trong núi cổ không chỉ được Nghệ Đế truyền thừa mà còn có thân phận là Thánh Chủ của Đấu Chiến Thánh tộc. Vũ Đế cũng là người của Đấu Chiến Thánh tộc.
- Đi thôi.
Thân hình Vũ Đế chuyển từngquay lại, ngự không mà đi, trong nháy mắt liền biến mất.
Nam Hoàng Cô Hồng liếc nhìn Tần Vấn Thiên một cái thật sâu. Chuyện năm đó phát sinh trong núi cổ không một ai biết rõ, Vũ Đế là tùy tùng của Nghệ Đế, Tần Vấn Thiên là truyền nhân của Nghệ Đế, nhưng giữa bọn hắn thật sự chỉ có quan hệ đó hay sao?
Những cường giả đi theo Tần Vấn Thiên, nghe nói là cùng xuất thân từ một cổ tộc, nhưng tại Tiên Vực này cũng không có tộc gì mạnh mẽ. Như vậy, bọn họ đến từ phương nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận