Thái Cổ Thần Vương

Bởi Vì Ta Tin

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Tần Vấn Thiên và Nguyệt Trường Không liều mạng tấn công nhau khiến đám người chung quanh xem sợ teo tim.
Bây giờ không chỉ Tần Vấn Thiên điên, Nguyệt Trường Không cũng được ăn cả ngã về không. Bản thân Nguyệt Trường Không biết mình không đối phó được công kích của Tần Vấn Thiên và Lâm Tiêu nên chỉ có thể liều mạng.
Lực lượng cắn nuốt kinh khủng rút đi tất cả những gì trong người Tần Vấn Thiên. Nhưng dường như ngay tại lúc ấy, một cỗ lực lượng phong ấn tất cả, khóa lại sinh mệnh, còn có huyết công tà ác đã xâm nhập vào cơ thể Nguyệt Trường Không,
Lúc này, vùng hư không chung quanh đều là khí tà ma, hắc vụ ngập trời, huyết quang tràn khắp. Dường như chỉ cần tới gần liền chết, giống như có ma quỷ đang chiến đấu.
Cơ thể Tần Vấn Thiên thỉnh thoảng trở nên khô quắt, giống như tất cả trong người hắn đều bị cắn nuốt. Cơ thể Nguyệt Trường Không thì hóa thành huyết nhân, bị huyết quang bao phủ.
Lâm Tiêu thấy cảnh ấy cũng không có tiến lên, nhíu mày.
Hận ý của hai người này rất mãnh liệt. Chấp niệm tru diệt Nguyệt Trường Không của Tần Vấn Thiên hiển nhiên còn sâu hơn Lâm Tiêu y nữa.
- Oanh!
Một cỗ huyết quang càng mạnh hơn bao phủ thiên địa, Nguyệt Trường Không kêu thảm một tiếng, hóa thành sương máu đầy trời. Cái đầu khủng bố kia cũng nổ tung.
Cơ thể Tần Vấn Thiên bị thương cực nặng, cả người hắn đẫm máu, chẳng khác nào huyết nhân.
Lúc này, khói độc bay tới, điên cuồng chui vào cơ thể Tần Vấn Thiên. Hiển nhiên là vị cường giả Diệt Thần Cung kia ra tay. Có thể diệt trừ Tần Vấn Thiên, luyện hắn thành huyết độc, sao lại không làm?
Ngưu Ma cũng muốn ra tay, đây cũng là cơ hội ngàn năm một thuở. Nhưng Thần Âm Giới Chủ lại luôn theo dõi Ngưu Ma, tại lúc Ngưu Ma muốn ra tay liền chắn trước mặt gã.
Thần Âm Giới Chủ thấy huyết độc công kích Tần Vấn Thiên liền đưa tay bắt pháp ấn, một cỗ sóng âm vô hình vây quanh Tần Vấn Thiên khiến lực lượng huyết độc không thể tiếp tục xâm nhập cơ thể hắn nữa.
- Sao khổ thế chứ!
Thần Âm Giới Chủ thấy Tần Vấn Thiên thảm vậy liền thầm thở dài.
Lạc Thần Lệ dùng sinh mệnh làm tế phẩm truyền tà pháp của mình cho Tần Vấn Thiên. Vị thiên chi kiêu tử này luân hãm, hóa thân tà ma giết chết ba cường giả Tần tộc, giết Nguyệt Trường Không nhưng bản thân cũng vét cạn tất cả, gặp phải tai ương ngập đầu.
Thần Âm Giới Chủ nhìn về phía thần nữ Nghê Thường, hỏi:
- Có thể dẫn hắn đi không?
Thần nữ Nghê Thường ban nãy từng ra tay giúp Tần Vấn Thiên. Dù Thần Âm Giới Chủ không biết nguyên nhân do đâu nhưng ở đây trừ lão ra, người có thể cứu Tần Vấn Thiên cũng chỉ có nàng.
Thần nữ Nghê Thường khẽ gật đầu. Thân hình Nghê Thường chợt lóe, một cỗ lực lượng vô hình vây lấy Tần Vấn Thiên. Nghê Thường mang Tần Vấn Thiên đi về phương xa, chuẩn bị thoát khỏi chiến trường nguy hiểm này.
Thấy cảnh ấy, rất nhiều người đều khó hiểu.
Thần nữ Nghê Thường giúp Tần Vấn Thiên vì người Tần tộc đối phó nàng nên thương hại Tần Vấn Thiên, kẻ thù của Tần tộc chăng?
Điều ấy không ai hiểu được.
Có người tiến lên muốn ngăn thần nữ Nghê Thường lại nhưng Thần Âm Giới Chủ liền cản lại, lạnh nhạt nói:
- Trước lúc đệ tử Thiên Đạo Thánh Viện ta bước vào Truyền Thuyết Chi Địa đều chưa hề biết được bất luận bí mật gì. Nhưng Thiên Thần từng khuyên chúng ta thủ vững bản tâm. Tuy vậy, trong các vị đã có người bị tà ma mê hoặc, bây giờ còn không dừng tay sao?
Lâm Tiêu nhìn các cường giả bên này, đạm mạc nói:
- Truyền Thuyết Chi Địa, thế giới luân hồi khiến người thấy rõ được bản thân mình. Chỉ trở thành duy nhất mới có thể được thế giới luân hồi thừa nhận sao? Bất quá là ý nguyện một bên thôi. Lâm Tiêu ta đến Truyền Thuyết Chi Địa chỉ vì kiến thức một phen. Mặc dù ở đây không có bất luận cơ duyên nào cũng sẽ không ảnh hưởng võ đạo của ta. Hôm nay dừng ở đây đi!
Người Tần tộc và Nguyệt Trường Không đều đã ngã xuống. Chuyện bọn họ đối phó Huyền Nữ coi như cũng có công đạo rồi. Kế tiếp, Lâm Tiêu còn phải đối phó một người, Quỷ Thần của Ngục Thần tộc, gã cũng tham dự.
Thần nữ Nghê Thường mang Tần Vấn Thiên rời đi cũng bị huyết độc đuổi giết. Thần Âm Giới Chủ như có cảm giác, thân hình lão chợt lóe, bay về một hướng nào đó trong thành cổ, tìm kiếm cường giả gây ra mọi chuyện này, Diệt Thần Cung, Hàn Sát.
Địa vị Thần Âm Giới Chủ ở Thiên Đạo Thánh Viện vô cùng phi phàm, có thể xếp hàng đầu Huyền Vực Thiên Đạo Bảng. Thần Âm Giới Chủ thậm chí có thể là một trong những người mạnh nhất, ở Thiên Đạo Thánh Viện có thể giáo huấn Ngưu Ma dễ dàng.
Thiên phú Thần Âm Giới Chủ có thể không mạnh vậy nhưng thắng ở cảnh giới mạnh, thực lực tuyệt đối không thể coi thường. Sau khi Thần Âm Giới Chủ tìm được Hàn Sát, hai người liền đại chiến một trận. Nhưng cuối cùng Thần Âm Giới Chủ lại bị độc khí xâm nhập, rút đi. Tuy vậy thần nữ Nghê Thường và Tần Vấn Thiên cũng toàn thân trở ra.
Tất cả chuyện bên này, đều dường như không liên can đến Tần Vấn Thiên nữa.

Mấy tháng sau, ở một nơi yên tĩnh không người tại thế giới luân hồi, có mấy gian phòng nhỏ, phía sau có thanh sơn, phía trước có cây xanh râm mát, khung cảnh an tĩnh tường hòa.
Nhưng nơi an bình ấy lại có một cỗ tà khí cực kì cường đại, huyết khí phiêu đãng đầy trời, vô cùng đáng sợ.
Trong hoàn cảnh quỷ dị ấy, ngoài phòng nhỏ lại có một vị nữ tử tuyệt sắc. Nàng đứng đó dường như chính là cảnh đẹp nhất trong thiên địa. Cảnh vật có đẹp tới đâu cũng không sánh được nửa phần tao nhã.
Lúc này, một cỗ huyết quang kinh khủng bộc phát. Đôi mắt đẹp của nữ tử lóe lóe, quay đầu nhìn về phía trong căn phòng. Một người chạy ra, khuôn mặt anh tuấn lại mang theo huyết sắc yêu dị, huyết quang phủ người đang không ngừng dao động.
Người đi ra tự nhiên là Tần Vấn Thiên, nữ tử kia chính là mỹ nữ đệ nhất Thiên Vực, thần nữ Nghê Thường.
Tần Vấn Thiên nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mắt, tà quang trong mắt lóe lóe. Cảm giác xâm lược mãnh liệt khiến thần nữ Nghê Thường nhíu mày. Lãnh ý trên người nàng nhẹ nhẹ tỏa, phủ lấy Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nói với thần nữ Nghê Thường:
- Tà công ta tu hành này do Lệ nhi truyền trực tiếp cho, căn cơ không xong. Trận chiến khi ấy lại nguyên khí đại thương. Bây giờ ta càng khó khống chế tà pháp này hơn, cho dù là ngươi, ta cũng sẽ xuất hiện ý muốn gây rối, ngươi đi đi.
Tần Vấn Thiên cũng không che giấu tâm tư của mình.
Tà pháp liền có lực lượng ăn mòn nhân tâm. Như lời Tần Vấn Thiên nói, tà pháp hắn đang có được truyền trong một lần là xong, do đó Tần Vấn Thiên càng khó khống chế bản thân.
Thần nữ Nghê Thường liếc Tần Vấn Thiên một cái liền quay đầu lại nhìn phong cảnh xa xa.
Tần Vấn Thiên cũng nhìn phương xa.
Phong cảnh rất đẹp, cảnh đẹp như thế lại có mỹ nhân tuyệt sắc ở bên, dù không tu hành tà pháp cũng khó tránh khỏi nghĩ bậy nghĩ bạ.
Tần Vấn Thiên khẽ nói:
- Ngươi đã dẫn ta đi không ít nơi rồi. Ta dường như cảm giác được ta đã hại chết không ít người.
Sau trận chiến khi ấy, ý chí Tần Vấn Thiên mặc dù có lúc mơ hồ nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được dường như mình bị thần nữ Nghê Thường mang tới một trấn nhỏ. Sau đó, người trấn nhỏ ấy đều chết vì hắn, nơi ấy hóa thành luyện ngục đỏ máu. Cảnh tượng ấy như một cơn ác mộng, tra tấn trái tim Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên bỗng hỏi:
- Tại sao giúp ta?
Tần Vấn Thiên hơi không hiểu, chẳng lẽ chỉ vì mình đối phó người Tần tộc, mà người Tần tộc lại từng đối phó Nghê Thường nàng?
Nếu vì chuyện ấy, dù Nghê Thường mang hắn đi cũng không cần phải ở lại đây làm gì.
Thần nữ Nghê Thường không trả lời câu hỏi Tần Vấn Thiên. Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đã biết nguyên nhân thì nên tĩnh tâm tu hành, củng cố tâm tình, chém rụng tâm ma. Hôm nay ngươi có thể khống chế được mình thì sau này hẳn cũng có thể làm được mới đúng.
- Ta sẽ cố gắng, nhưng mà ngươi không tất yếu phải ở lại đây.
Tần Vấn Thiên thấy Nghê Thường không muốn trả lời lí do giúp mình cũng không hỏi nhiều. Hắn hy vọng Nghê Thường rời đi.
Nghê Thường ở đây sẽ kích khởi tà niệm trong lòng Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên sợ mình nhịn không được luyện nàng luyện thành huyết khu.
Thần nữ Nghê Thường khẽ nói:
- Hoàn cảnh nơi đây thật an tĩnh, tất cả khu vực này đều không người. Phía đông có một tòa yêu thú sơn mạch, nếu ngươi thật sự không thể khống chế bản thân thì tới đó đi.
Nói xong, Nghê Thường đứng dậy, thân hình chợt lóe, bóng hình xinh đẹp liền biến mất không thấy, rời khỏi bên này.
Sau khi Nghê Thường rời đi, Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng thở ra. Trong mắt Tần Vấn Thiên đầy sự khát máu, huyết khí trong cơ thể phun trào, dường như không thể tiếp tục khắc chế bản thân nữa.
Tần Vấn Thiên phát ra một tiếng gào thét trầm thấp đầy thống khổ. Tâm Tần Vấn Thiên bị tà ma ăn mòn còn nghiêm trọng hơn Lệ nhi nhiều. Ban nãy Tần Vấn Thiên cố gắng nhịn xuống, khuyên nhủ Nghê Thường rời đi chính vì lo mình xúc phạm tới nàng.
Xa xa, thần nữ Nghê Thường đứng trên một tòa đỉnh núi nhìn ánh sáng màu máu tràn ngập thiên địa bên kia, đôi mắt không chút sợ hãi nhưng trong lòng lại khẽ động.
Thì ra, hắn đã khó có thể khống chế bản thân. Có vẻ ảnh hưởng của tà pháp với Tần Vấn Thiên rất lớn.
Nghê Thường vẫn chưa rời đi mà ở lại trên đỉnh núi này.
Trong nháy mắt, lại mấy tháng trôi qua, bên ngoài thay đổi bất ngờ, Tần Vấn Thiên lại ngăn cách ở đây. Ngày ngày, trong yêu thú sơn mạch phía đông căn phòng nhỏ đều bị huyết vụ bao phủ. Yêu thú đều bị giết sạch, máu tươi nhiễm đỏ cả ngọn núi, hoàng hôn giống như hóa thành màu máu, thấy mà ghê người.
Tà pháp người Tần tộc tu hành là tu hành một bước từ đầu tới cuối, vậy mà họ còn khó có thể kiềm chế, không thể khống chế tham dục của bản thân. Ngay cả thần nữ Nghê Thường và Huyền Nữ họ cũng muốn động, có thể thấy tà pháp bá đạo cỡ nào.
Tần Vấn Thiên lại xong trong một lần, được Lệ nhi truyền công trực tiếp. Sau khi được tà pháp lại trải qua một trận chiến kinh khủng, phóng thích sự bá đạo của tà pháp hoàn toàn. Tần Vấn Thiên bị phản phệ rất nặng mới phải gánh hậu quả bây giờ.
Hôm nay, thế giới luân hồi bao phủ trong mây đen, toàn bộ thế giới đều không khác biệt. Trên bầu trời, ánh sáng tia sét lóng lánh. Sau đó, mưa to đổ xuống, uy lôi đình đáng sợ tựa như lôi kiếp tận thế không ngừng đánh tới. Từng tia chớp cắt ngang trời, buông xuống mặt đất.
Dưới ngọn núi an tĩnh, giữa những cổ thụ cao nhất, bên ngoài phòng nhỏ, mưa to sấm đánh còn lộ ra huyết quang khủng bố, đâm thẳng tận trời. Một tiếng gào thét truyền ra, Tần Vấn Thiên lao ra, tựa như một tia chớp màu máu muốn rời khỏi đây.
Nhưng vào lúc này, có một thân ảnh tuyệt mỹ đứng trong mưa to, đắm chìm trong sấm sét. Áo nàng bị mưa làm ướt nhẹp, dáng người hoàn mỹ hiển lộ vô cùng rõ ràng, tóc dài ướt sũng, kinh thế thoát tục.
Nghê Thường nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi:
- Ngươi đi đâu?
Tần Vấn Thiên gầm gừ:
- Cút!
Thần nữ Nghê Thường nói:
- Ngươi không khiến Lạc Thần Lệ thất vọng sao?
- Oanh!
Huyết quang khủng bố như muốn bao phủ thiên địa, trong mắt Tần Vấn Thiên xuất hiện một đạo tà mang đáng sợ. Thân thể Tần Vấn Thiên tựa như tia chớp xông tới trước mặt Nghê Thường, đôi tay chộp lấy cánh tay nàng. Mắt hắn đỏ lên, huyết uy như muốn bao phủ thân ảnh tuyệt mỹ trước mặt.
Tần Vấn Thiên hét lớn:
- Ta bảo ngươi đi, sao lại quay về?
- Vì ta tin nhi tử Tần Viễn Phong sẽ không vô dụng như thế.
Đôi mắt thần nữ Nghê Thường nhìn Tần Vấn Thiên lạnh như băng, thanh âm giống như thần lôi nổ mạnh trong đầu Tần Vấn Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận