Thái Cổ Thần Vương

Tiếng chuông hóa tưởng niệm

Giọng nói của Hoàng Vô Địch cuồn cuộn, Tần Vấn Thiên hiển nhiên đã nghe được.
Lúc trước Tần Vấn Thiên dùng ngôn ngữ kích thích Cổ Tiêu, khiến cho tâm thần Cổ Tiêu rung chuyển, bị Thạch Chung Bích chấn tới mức trọng thương.
Mà hiện tại, Hoàng Vô Địch lại muốn dùng thủ đoạn tương tự khiến cho Tần Vấn Thiên không có cách nào bảo vệ tâm thần. “Hắn” ở trong miệng Hoàng Vô Địch đương nhiên là vị Hoàng tử tuyệt đỉnh đã từng bước ra tám mươi mốt bước, đúc lại thánh Tiên Thai. Nghe đồn ngày trước hắn đã từng nói nữ nhi của Trường Thanh đại đế không tồi, rất nhiều người liền cho rằng Thanh Nhi sẽ trở thành nữ nhân của hắn. Quan hệ giữa Tần Vấn Thiên và người thanh niên kia dường như có vẻ không tầm thường.
Như vậy, lời nói lúc này của Hoàng Vô Địch không thể nghi ngờ sẽ có khả năng khiến cho Tần Vấn Thiên rất thảm.
Hắn đã bước ra tám mươi bước, vị trí nguy hiểm hơn nhiều so với bảy mươi sáu bước của Cổ Tiêu. Người của Cửu Hoàng Tiên Quốc không muốn nhìn thấy hắn bước ra bước thức tám mươi mốt, làm được chuyện mà vị tuyệt đại thiên kiêu của Cửu Hoàng Tiên Quốc bọn họ đã làm đã được.
- Hắn nói là nữ nhân của hắn thì chính là nữ nhân của hắn, nực cười? Hắn có thể giống như Tần Vấn Thiên, liên tục bước tám mưới mốt bước trước Thạch Chung Bích hay không?
Một giọng nói đột ngột truyền ra, lạnh lùng mở miệng:
- Nều vậy thì Tần Vấn Thiên nói công chúa của Cửu Hoàng Tiên Quốc các người đều là nữ nhân của hắn, Cửu Hoàng Tiên Quốc các ngươi có dâng các vị công chúa lên cho hắn hay không.
Ánh mắt mọi người đánh về phía người đang nói, chỉ thấy một đoàn người, khí chất bọn họ đều không tầm thường, hơn nữa trên người còn lộ ra khí tức mơ hồ có chút tương tự.
- Ta nhớ kỹ lời này của ngươi.
Hoàng Vô Địch nhìn chằm chằm vào người vừa mở miệng, mặt không đổi sắc, sau đó tiếp tục nhìn về phía Tần Vấn Thiên giữa những làn sóng khí tức điên cuồng dao động bên kia. Đã từng có vài nhân vật kinh tài tuyệt diễm bước đến bước thứ tám mươi, nhưng tất cả bọn họ đều thất bại khi trùng kích một bước cuối cùng này. Tiên Thai đều bị chấn nứt, duy chỉ có vị kia hoàng đệ kia của hắn bước ra bước thứ tám mươi mốt, phá vỡ ràng buộc, đúc ra được thánh phẩm Tiên Thai hoàn mỹ không tì vết.
Muốn bước một bước này, có lẽ còn khó khăn hơn tất cả tám mươi bước trước cộng lại.
Hắn muốn nhìn Tần Vấn Thiên bị chấn động ngã xuống.
Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng nghe được lời của Hoàng Vô Địch. Lúc này đây, hắn đang thừa nhận một lực lượng siêu cường, dường như mỗi một hạt căn bản trong cơ thể đều tràn ngập lực lượng kia, tiếng chuông ở trong đó chấn động không ngừng, thân thể hắn cũng không ngừng rung động. Lúc này nếu như tâm thần không yên, bị lời nói của Hoàng Vô Địch ảnh hưởng, chính Tần Vấn Thiên cũng biết mình sẽ lập tức bị chấn tới mức tổn thương nặng nề, thậm chí là thân thể bị nghiền nát, Tiên Thai cũng vỡ nát.
Nhưng Tần Vấn Thiên sẽ bởi vì một câu nói mà bị ảnh hưởng sao? Một câu nói của Hoàng Vô Địch liền có thể xuyên tạc tình cảm giữa hắn và Thanh Nhi sao?
“Hắn” là ai, Tần Vấn Thiên không biết, nhưng hắn biết bản thân mình là ai, Thanh Nhi là ai.
Lực lượng vô hạn lưu chuyển khắp trong thân thể Tần Vấn Thiên, giờ phút này trong cơ thể Tần Vấn Thiên hình như có một lực lượng bao dung cường đại. Tiếp sau đó, trong ánh mắt chăm chú mà chấn động của mọi người, hắn lại không dừng lại bình phục cỗ lực lượng cuồng bạo mà trực tiếp nhấc chân bước về phía trước.
- Người này...
Mọi người trợn tròn mắt, tim đập thình thịch. Hắn muốn liên tục bước ra tám mươi bước cả tám mươi mốt bước?
Điên rồi sao?
Lực lượng Vô biên phóng ra từ Thạch Chung Bích, cuốn lấy thiên địa, trong phút chốc đã bao trùm lên khắp cả không gian mênh mông. Một loại uy áp chí cường tràn ngập xông ra, lập tức tập trung thành một ngọn gió hung bạo rót vào trong cơ thể Tần Vấn Thiên. Trên không trung phong vân gào thét, một tích tắc này, tất cảnhững thiên kiêu đang lặng lẽ tu hành ở nơi xa cũng đều ngẩng đầu nhìn về phía thánh viện. Tại tòa thánh viện này, cảnh tượng như vậy chỉ từng xuất hiện đúng một lần.
Đã từng có một vị hoàng tử của Cửu Hoàng Tiên Quốc tên là Sát Thiên bước hết tám mươi mốt bước trước Thạch Chung Bích. Khi đó thánh viện rung chuyển, phong vân gào thét, hắn phá cảnh thánh Tiên Thai, phong thái vô thượng. Từ đó về sau tại tòa thánh viện này, không ai lại không biết đến Hoàng Sát Thiên.
Sau này, lại có mấy vị thiên kiêu cực kỳ cường đại tới khiêu khích Hoàng Sát Thiên, tất cả đều bị thủ đoạn tàn khốc nhất phá hủy tự tin, hoàn toàn không có ngoại lệ. Chỉ sau vài trận chiến, không một ai dám khiêu chiến Hoàng Sát Thiên nữa.
Cho đến hôm nay, thánh viện lại chấn động. Thiên địa nổi phong vân, mặt đất chấn động, giống như đã từng thấy qua.
Tại Thạch Chung Bích, một khí tức vô thượng cuồn cuộn lưu chuyển trong hư không, tràn ngập lan tỏa khắp tòa thánh viện. Tần Vấn Thiên đã hạ xuống một bước ấy.
Lực lượng vô thượng đồng thời hạ xuống trên người Tần Vấn Thiên, điên cuồng trùng kích thân thể của hắn. Thân thể Tần Vấn Thiên chấn động, giống như nến tàn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị hủy diệt.
Lực lượng thuộc tính cường đại đến cực hạn rót vào trong thân thể, thánh phẩm Tiên Thai của Tần Vấn Thiên cũng đang điên cuồng run rẩy, cuối cùng phát ra tiếng vang, mơ hồ khiến cho người ta cảm thấy có nguy cơ bị nghiền nát.
Chỉ thấy đôi mắt Tần Vấn Thiên nhắm chặt, lực lượng vô hạn đánh thẳng vào thân thể, dường như cảm nhận được một đạo tiên oai trong u minh, chống lại sẽ bị lực lượng này hủy diệt.
Tiếng chuông không ngừng vang vọng, thân thể hắn cơ hồ không có cách nào chịu được, hắn cảm nhận được lực lượng thuộc tính này đang xông vào trong cơ thể.
Mỗi một nơi trong cơ thể hắn đều vang lên tiếng chuông. Tất cả các tiếng chuông thâm nhập vào trong đầu hắn, dường như gợi lên hồi ức của hắn, quá khứ của hắn. Hắn nhớ lại kinh nghiệm tu hành từ thời kỳ niên thiếu cho tới bây giờ, nhớ lại mỗi một tinh hồn ngưng tụ, nhớ lại quãng thời gian luyến ái say đắm với Khuynh Thành tại Sở Quốc, nhớ lại Thanh Nhi một đường bảo vệ mình, nhớ lại từng chút một.
Những tiếng chuông này như là đại đạo chuông.
Một tích tắc này, hắn không điên cuồng chống lại cỗ lực lượng không có cách nào chống đỡ này nữa, mà thuận theo tự nhiên, tùy ý nó rèn luyện thân thể. Toàn thân trên dưới đâu đâu cũng có tiếng chuông chảy ra, hội tụ thành âm thanh của đại đạo, vang vọng khắp trong thiên địa.
Mọi người khẩn trương nhìn bóng dáng của Tần Vấn Thiên. Lúc này vẫn không ngừng có cường giả chạy tới, chấn động kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Không ngờ lại có người bước được một bước cuối cùng trước Thạch Chung Bích. Chỉ có điều, trong đám người khiêu chiến trước đây lại chỉ có một người thành công, liệu người này có thể đứng vững hay không?
Trong gió bão vô thượng, thân thể Tần Vấn Thiên có vẻ đặc biệt nhỏ bé, nhưng niềm tin của hắn lại đặc biệt cường đại.
Chỉ thấy lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không, trong mắt hiện lên một luồng ý cười ôn hòa. Trong ánh mắt của hắn, gió bão nơi vòm trời như thể hội tụ thành hình bóng mỹ lệ của Thanh Nhi.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng chuông vô cùng đáng sợ trút ra từ trong cơ thể của Tần Vấn Thiên. Giờ phút này, tiếng chuông dường như đã hóa thành âm thanh lưu chuyển, kèm theo một giọng nói vang vọng thiên địa.
- Thanh Nhi, ta nhớ nàng.
Giọng nói này đi theo tiếng chuông thiên địa truyền lại về phía xa, truyền tới từng ngóc ngách trong tòa thánh viện này. Giờ phút này, kể cả những người không chạy tới đều ngẩng đầu nhìn về phía hư không. Khi tiếng chuông rơi xuống bên tai bọn họ, bọn họ dường như có thể cảm nhận được cỗ tình nghĩa nồng đậm này, cũng tưởng niệm người nhà hoặc người yêu của mình.
- Thật mạnh.
Trong lòng mọi người cảm thán. Bọn họ đều là tu sĩ võ mệnh lợi hại, âm thanh của đại đạo thuận theo tiếng chuông truyền đến khiến cho bọn họ cảm nhận được một thứ tình cảm nồng đậm đến cực điểm, khiến cho bọn họ đều muốn rơi vào trong đó.
Người này bước ra đủ tám mươi mốt bước ở trước Thạch Chung Bích, trở thành người thứ hai bước ra tám mươi mốt bước tại tòa thánh viện này.
- Bước đủ tám mươi mốt bước trước Thạch Chung Bích chỉ để nói cho vị nữ tử tên Thanh Nhi kia biết, ta nhớ nàng!
Trong lòng mọi người cảm thán. Đây là phong thái bậc nào, so với những kẻ theo đuổi thực lực càng khiến cho người ta bội phục. Vì một câu nói mà bước lên Thạch Chung Bích, không khiếp sợ nguy hiểm. Người như vậy e rằng thánh viện khó tìm người thứ hai.
Ở một nơi nào đó trong thánh viện có một nhóm các mỹ nữ. Các nàng đều có chút kinh hãi, suy đoán xem là ai đã làm được thí luyện ở trước Thạch Chung Bích, thậm chí liên tục dẫn tới thánh viện chấn động.
Đúng lúc này, một giọng nói bay tới.
- Thanh Nhi, ta nhớ nàng.
Giọng nói này theo tiếng chuông mà đến, vang vọng ở trong lòng các nàng, khiến người ta bất tri bất giác sinh ra một tia ấm lòng, có thể cảm nhận được sự nhung nhớ một cách rõ ràng.
Các nữ tử đều đánh ánh nhìn về phía một vị tuyệt sắc mỹ nhân băng thanh ngọc khiết. Trong đôi mắt xinh đẹp của các nàng đều lộ ra tia sáng kỳ dị, không ngờ lại có người mượn Thạch Chung Bích hướng nàng biểu đạt nhung nhớ.
Mỹ nhân tuyệt sắc băng lãnh này chính là Thanh Nhi, giọng nói nhung nhớ theo tiếng chuông mà đến dường như gần trong gang tấc nói chuyện với nàng. Giờ phút này, khí chất lạnh như băng trên mặt nàng nháy mắt dung hòa, trong con ngươi xinh đẹp đồng dạng lộ ra nồng đậm tưởng niệm.
Thân hình nàng lóe lên mà đi về phía trước, bao bọc trên người Thanh Nhi là ánh sáng không gian. Nàng sao lại không biết giọng nói ấy đến từ người phương nào, nàng sao lại không cảm nhận được tình cảm trong giọng nói ấy.
Mấy vị nữ tử đằng sau liếc mắt nhìn nhau, chỉ nghe một người trong đó cười nhẹ mà nói:
- Thật là lãng mạn.
Nói ròi, thân hình các nàng đồng dạng chớp động, cùng Thanh Nhi chạy tới phía Thạch Chung Bích.
Thanh Nhi nghe thấy, Hoàng Sát Thiên đương nhiên cũng nghe thấy, người trong khắp tòa thánh viện cũng đều nghe thấy. Những thiên kiêu quan sát lúc trước cũng đều chạy tới phía Thạch Chung Bích, bọn họ đều muốn nhìn xem là hạng người nào đã bước đủ tám mươi mốt bước trước Thạch Chung Bích, biểu đạt nhung nhớ của mình.
Hơn nữa, người trong thánh viện đương nhiên sẽ không quên sự tồn tại của Hoàng Sát Thiên. Vị cường giả này trước đây đã từng hoàn thành kỳ tích, người trong thánh viện cũng sẽ không quên đánh giá của hắn đối với Thanh Nhi, rất nhiều người đều cho rằng Thanh Nhi sẽ là người của hắn. Hiện tại, thiên kiêu nhân vật đồng dạng bước ra tám mươi mốt bước lại nói một câu “Thanh Nhi, ta nhớ nàng”, vậy xem như là chính thức đáp lại Hoàng Sát Thiên sao?
Phía trước Thạch Chung Bích, mọi người chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy lực lượng vô hạn trong thiên địa không vào Thạch Chung Bích mà lập tức hóa thành lực lượng vô thượng trùng kích đến cơ thể của Tần Vấn Thiên, sau đó lại từ trong thân thể của Tần Vấn Thiên phóng ra. Cứ tuần hoàn như vậy, hóa thành từng tiếng chuông cổ, khiến cho một câu nhung nhớ kia không ngừng vang vọng trong hư không, kéo dài không thôi.
Bộc bạch như vậy thật khiến cho nữ nhân đố kị.
Càng lúc càng có nhiều người đáp xuống phía trước Thạch Chung Bích, thấy được Tần Vấn Thiên đang tắm mình trong ánh sáng vô thượng, ánh sáng Tiên Thai rực rỡ dần dần trở nên chói lòa.
Hắn đứng vững vàng tại bước thứ tám mươi mốt, sáng lập nên một kỳ tích khác ngoài Hoàng Sát Thiên, kỳ tích mà một không ai có thể phá vỡ.
- Chẳng lẽ chỉ có thánh phẩm Tiên Thai mới có khả năng kiên trì nổi một bước cuối cùng kia?
Trong lòng mọi người sinh ra một ý niệm. Hoàng Sát Thiên là ở đó đúc nên thánh phẩm Tiên Thai, co nên hắn đã thành công. Bản thân Tần Vấn Thiên chính là thánh phẩm Tiên Thai, cho nên hắn cũng thành công.
Hơn nữa thành công của Tần Vấn Thiên càng thêm chấn động so với Hoàng Sát Thiên. Trong vòng một ngày, hắn một mạch bước ra tám mươi mốt bước.
Tám mươi mốt bước này là để nói lên nhung nhớ của hắn đối với Thanh Nhi, dường như cũng là đáp trả đối với cường giả của Cửu Hoàng Tiên Quốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận