Thái Cổ Thần Vương

Giáng Lâm

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Một cảnh tượng kì dị hiện ra, sau khi Tần Vấn Thiên dọa lui các cường giả tiên quốc Cửu Hoàng, đế vận sau lưng hắn nhanh chóng tăng lên, trở nên sáng ngời, phô ra ánh sáng chói mắt, hơn hẳn nhiều người khác,
Các cường giả của tiên quốc Cửu Hoàng từng người từng người bị giết chết khiến những người khác không dám động tay động chân, thậm chí còn bị Tần Vấn Thiên quát một tiếng mà rời khỏi. Điều này đã chứng tỏ được năng lực mạnh mẽ của Đao Kiếm Tiên Vương không phải bàn cãi, đế vận sao lại không mạnh được chứ. Một trận này thậm chí cũng khiến cho kẻ thù của hắn núp trong bóng tối an phận hơn một chút, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ví dụ như, không ít môn nhân của Tử Đế đã đến nhưng vẫn chỉ nhìn chằm chằm phía Tần Vấn Thiên, không có hành động gì.
Lần lượt, các nhân vật của các thế lực lớn ở tiên quốc Thiên Lam đều đã đến nhưng không ai dám nói đến chuyện báo thù, Đao Kiếm Tiên Vương còn lăng không đứng đó chính là uy hiếp vô hình.
- Thú vị, nhân loại này đúng là thú vị.
Một con yêu thú để lộ ra ánh sáng gian tà, trào phúng cười nói, tựa như có chút khinh thường loài người.
- Lúc trước chẳng bao lâu còn tuyên bố muốn tru diệt kẻ khác, kết quả lại nói vài câu đã bị đuổi đi, nghe nói đây là nhân vật thiên kiêu của tiên quốc Cửu Hoàng, thế lực đỉnh cao của Tiên Vực nhân loại, vẫn cho rằng là nhân loại kém cỏi, nhưng không nghĩ tới lại kém đến vậy, hèn mọn như con kiến hôi
Lại có một con yêu thú khác lên tiếng hát bè, nói thẳng không chút ngại ngần.
- Nếu là ngươi thì sẽ làm thế nào?
- Ta sẽ vặn đầu hắn xuống ăn.
Một số cường giả yêu tộc nói tự nhiên như nơi không người, giọng điệu khinh thường châm chọc loài người.
- Nếu không phải là ba hoa khoác lác vậy ngươi đi lên thử một chút đi?
Một người lên tiếng châm chọc, giật giây nói.
- Hắn ta không đắc tội bổn vương, nếu không thì sao lại vậy được.
Một đại yêu khinh thường nói.
- Đao Kiếm Tiên Vương, ngươi thấy thế nào?
Một cường giả loài người nhìn về phía Tần Vấn Thiên hỏi.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên ẩn chứa điệu cười, nhưng đôi môi mỏng lại khiến người khác cảm giác như lưỡi kiếm bén nhọn, ánh mắt lướt qua các cường giả đứng trên không ở xung quanh, nói:
- Muốn khai chiến thì các ngươi khai chiến đi, không cần đến đây giựt giây ta, hay muốn bốn tọa chơi với các ngươi? Chỉ cần mở miệng, bổn tọa sẽ thành toàn cho các ngươi, còn những câu ô ngôn uế ngữ kia, kẻ yếu nhược dùng lời nói làm bộ mặt của mình, còn những lời dương dương tự đắc ấy, bổn tọa thật nghi ngờ liệu có phải đầu óc các ngươi còn chưa có mở mang.
- Ngươi nói đầu ai chưa mở mang?
Một tiếng nói trà đầy tà khí truyền đến, Tần Vấn Thiên nhìn thấy một đôi con ngươi gian tà lại xấu xí nhìn chằm chằm hắn. Đó là một người thấp bé, tướng mạo xấu xí, do yêu thú biến thành, đại yêu Cử Thiên tộc.
- Ngươi không hiểu lời ta nói à? Muốn khai chiến thì đứng ra, bổn tọa sẽ thành toàn, còn nói những lời nhảm nhí vậy cút ra xa một chút.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt liếc mắt về đối phương nói, dáng vẻ cuồng vọng một đời từ trước đến nay, có thê đối đầu với kẻ thù tiên quốc Cửu Hoàng mạnh mẽ đến vậy, dám để cho Thái tử tuyệt thế lăn đến đây quỳ xuống sám hối, Đao Kiếm Tiên Vương này tính cách ra sao, nhìn một cái là biết ngay. Thành Cổ Đế này, e là không có người nào hay yêu thú nào mà hắn không dám chọc đến.
Đại yêu Cử Thiên tộc kia nhếch môi, biểu cảm cực kì kinh tởm và dữ tợn. Gã nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lạnh lùng nói:
- Sắp chết rồi mà vẫn còn phách lối như vậy, vậy trước cứ để cho loài người các ngươi tự cắn xé lẫn nhau, hẳn là Diêm La Vương sẽ tự tay giết chết ngươi, không cần bổn vương phải ra tay.
Khóe miệng Tần Vấn Thiên nhếch lên một nụ cười trào phúng, giống như đang cười nhạo đối phương. Đúng là kiểu người như vậy, chẳng qua là ba hoa khoác lác nhưng không có can đảm khai chiến.
Thật sự cũng đúng là vậy, dù yêu thú cuồng bạo nhưng cũng không phải là đồ ngu, Tần Vấn Thiên có thể dọa lui được người tiên quốc Cửu Hoàng ắt hẳn chiến lực bất phàm, huống chi rất nhanh thôi hắn sẽ phải chết trên tay Diêm La Vương, cần gì phải chiến với hắn. Chẳng qua lần này chỉ là nhân cơ hội nói cho đa ghiền, lại còn khiêu khích nhân loại ở Tiên Vực nữa.
Tần Vấn Thiên cũng lười để mắt đến gã, vẫn đứng yên ở đó.
- Tần sư huynh.
Một giọng nói truyền vào tai, Tần Vấn Thiên nhìn thấy Quân Mộng Trần đã đến rồi.
- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Đã từ biệt suốt ba mươi năm, lần này hẳn là đã có thể làm thịt kẻ kia rồi nhỉ.
Quân Mộng Trần hay tin Đao Kiếm Tiên Vương quát Diêm La Vương đầu hàng, biết ngay là Tần sư huynh đến, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến không ngừng nghỉ. Bây giờ đã đến cảnh giới Tiên Vương trung cấp, một mình rời đi tất nhiên là đã có thể đảm đương được rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn đế vận trên người Quân Mộng Trần, lốc xoáy cuốn lên, hết sức chói mắt, hơn hẳn nhiều người, khiến cho Tần Vấn Thiên cũng thấy kì lạ, nhưng hắn vấn bình tĩnh như trước, truyền âm nói:
- Ta cũng không biết sức chiến đấu thật sự của Diêm La Vương mạnh chừng nào, dù sao thì lần trước cũng không có thăm dò ra được hắn sâu cạn chừng nào.
- Tần sư huynh hăn đã đột phá đến cảnh giới Tiên Vương cao cấp rồi, giết chết gã tuyệt đối không có vấn đề gì.
Quân Mộng Trần vẫn luôn tin tưởng Tần Vấn Thiên như trước.
- Là Quân Mộng Trần.
- Ừ, kẻ này cũng đến tham gia náo nhiệt.
Không ít người nhìn về Quân Mộng Trần xì xào bàn tán, tất nhiên là ở thành Cổ Đế này Quân Mộng Trần cũng có danh tiếng khá cao. Bọn họ dĩ nhiên không biết được nội dung truyền âm của Quân Mộng Trần với Tần Vấn Thiên, cứ cho là Quân Mộng Trần đến tham gia náo nhiệt.
- Sư đệ, tiếng tăm của ngươi hình như không nhỏ đâu.
Tần Vấn Thiên có chút bất ngờ, âm thầm truyền âm dò hỏi.
- Hắc hắc.
Quân Mộng Trần cười một tiếng:
- Tần sư huynh, sư đệ dù gì cũng đã rèn luyện ở thành Cổ Đế ba mươi năm, sao lại không có chút danh tiếng được chứ. Ngươi cũng không nhìn xem ta là sư đệ của ai, không thể để cho ngươi mất thể diện, phải không nào?
Tần Vấn Thiên xấu hổ khi nghe thấy truyền âm của Quân Mộng Trần. Tên này đã là đại nhân vật Tiên Vương trung cấp rồi mà vẫn còn ngả ngớn như vậy, nói chuyện hết sức tùy tiện.
- Ngươi là kẻ muốn khiêu chiến Thái tử tiên quốc Sâm La bọn ta?
Một âm thanh lạnh lùng từ phía truyền đến, bóng dáng một nhóm người khí thế bất phàm từ xa xa tiến đến gần, từng người từng người đều để lộ ra khí khái hoàng giả. Tất cả đều là cường giả hoàng tộc của tiên quốc Sâm La, người còn chưa đến, âm thanh đã xuyên thẳng đến rồi, khiến nơi này cứ rung động như thiên lôi đánh xuống.
Tần Vấn Thiên liếc mắt qua đám người đó, một trong số đấy đã từng gặp qua. Lúc ở núi Yêu Thần có gặp Diêm La Thiên, từng khiêu khích hắn. Thực ra ở thành Cổ Đế bây giờ có không ít người hắn đã gặp ở núi Yêu Thần rồi, nếu hắn dùng khuôn mặt thật xuất hiện, người biết hắn hẳn sẽ không ít người.
- Năm đó ngươi là bại tướng dưới tay huynh trưởng ta, chạy trốn chật vật, giờ còn không cút ra khỏi thành Cổ Đế này mà vẫn dám xuất hiện, muốn chết sao?
Diêm La Thiên dừng lại trên không trung, chỉ tay vào Tần Vấn Thiên, vô cùng kiêu ngạo, gã chính là em trai ruột của Diêm La Vương.
- Ôi, là Diêm La Thiên à, ta còn tự hỏi là kẻ nào ầm ĩ ở đây, không nghĩ đến lại gặp ngươi. Lần trước đánh ngươi một trận mặt mày xám ngắt, có muốn thử lại lần nữa không?
Tần Vấn Thiên còn chưa mở miệng, Quân Mộng Trần đã đứng dậy cười ngược vào mặt Diêm La Thiên.
Diêm La Thiên nhìn thấy người kia là Quân Mộng Trần, sắc mặt hơi đổi, trầm xuống, nói:
- Quân Mộng Trần, đây không phải là chỗ ngươi nói chuyện, cút ngay.
- Không phải lúc nãy ngươi rất hống hách à, Đao Kiếm Tiên Vương là bại tướng dưới tay anh ngươi? Năm đó anh ngươi có thực lực gì? là Tiên Vương đỉnh cao. Đao Kiếm Tiên Vương có thực lực gì? Là Tiên Vương trung cấp. Vậy mà ngươi lại còn mặt mũi lấy chuyện này ra diễu võ dương oai. Diêm La Thiên, trách không được lần trước ngươi đã đánh thua rồi còn để người gia tộc ra tay cứu viện. Đúng là không biết xấu hổ.
Hai tay Quân Mộng Trần khoanh trước ngực, miệng châm chọc nói.
Diêm La Thiên bị bêu xấu ngay trước mặt mọi người, tức giận quát một tiếng, khí thế cuồng bạo bùng nổ, lạnh lùng mở miệng:
- Cái này có liên quan gì với ngươi?
- Sao lại không liên quan được. Đao Kiếm Tiên Vương là bạn ta, ngươi với ta cũng vậy, là ngươi bị ta đánh thành chó, còn dám ầm ĩ trước mặt ta, lại còn mặt mũi đi chế nhạo người khác. Nếu ta là ngươi thì bây giờ sẽ cút đến chỗ nào đấy xa xa ngay lập tức, xa chừng nào tốt chừng đấy.
Miệng lưỡi Quân Mộng Trần không chút khách khí nói lời châm biếm, thấy khí thế Diêm La Thiên càng lúc càng cuồng bạo, hắn cười nói:
- Làm sao? Muốn thử lại lần nữa? Có muốn đấu sinh tử không?
- Ngươi ...
Diêm La Thiên bị kích tướng cả người run rẩy, gần như không nhịn được mà muốn ra tay, nhưng hắn biết mình không thể thắng nổi Quân Mộng Trần.
- Diêm La Thiên xem ra là tự vả mặt mình, mới nãy hống hách như vậy, quay đầu lại thì gặp phải Quân Mộng Trần.
- Thực lực Diêm La Thiê cũng rất mạnh, nhưng Quân Mộng Trần là nhân vật nào chứ, hắn dùng cảnh giới Tiên Vương trung cấp nhận được truyền thừa đạo thống, là nhân vật lợi hại đến mức nào. Nếu hắn đột phá đến Tiên Vương cao cấp, thì phải là một trong những nhân vật đứng đầu. Diêm La Thiên vẫn còn kém chút.
Không ít người thì thầm nhỏ to.
- Ai đang xấc láo ở đây.
Một âm thanh nổ ầm từ hư không truyền đến, đất trời lay chuyển, khiến cho rất nhiều cường giả không khỏi run rẩy trong lòng. Âm thanh này, hình như là gã đến rồi.
Mây gió biến ảo trong hư không, đất trời dường như cũng trở nên cuồng bạo, ầm ầm ... Tiếng nổ truyền đến, mây mù bay lên điên cuồng, chỉ thấy ánh mắt sáng chói rực rỡ tỏa ra từ đằng xa, giống như có đế vận bay thẳng lên trời, ánh sáng màu vàng giống như thần hoa vậy, chói mắt vô cùng.
Chiếc long liễn chiến xa chở một người mang ánh sáng chói mắt xuất hiện trên bầu trời, kim quang cuốn khắp hư không, uy áp đáng sợ bao phủ xuống, đáng sợ đến tột cùng.
- Diêm La Vương, Diêm Thái tử đến.
- Hắn càng đáng sợ hơn rồi.
Mọi người run sợ không người. Xuất hiện như vậy quá đẹp đẽ, cũng chỉ có thể là Thái tử mới có thể như vậy, uy phong tám hướng, duy ngã độc tôn.
- Bái kiến Thái tử.
Các cường giả tiên quốc Sâm La khom người bái kiến, dù bọn họ là cường giả của hoàng tộc nhưng đây chính là oai phong của Thái tử tuyệt thế. Địa vị của gã ở tiên quốc Sâm La quyền thế ngút trời, địa vị vô song, không ít nhân vật Đế cảnh nhìn thấy hắn đều phải lễ nhượng.
Diêm La Vương ngạo nghễ vô song, ngồi trên long liễn chiến xa, trong con ngươi bắn ra thần mang, quét qua phía dưới, không nhìn đến Tần Vấn Thiên, giống như là khinh thường, chỉ là lại dừng lại trên cô gái tuyệt sắc đang đứng trên đỉnh núi.
- Ngươi đẹp đến như vậy, vì ngươi ta nguyện buông bỏ theo đuổi Hứa Thanh Dao, để vị trí Thái tử phi tiên quốc Sâm La cho ngươi, ngươi thấy sao?
Thái tử tuyệt thế dứt khoát mở miệng nói, sắc mặt Hứa Thanh Dao đổi một cái, nhìn không tốt cho lắm, dù nàng không được Diêm La Vương theo đuổi nhưng gã lại nói ra như vậy trước mặt mọi người, không cần bàn cãi gì là đã đánh mặt mũi của nàng, thật sự cho rằng nàng không thèm để ý tức là nàng không nghĩ gì chăng. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng không thích Diêm La Vương. Dù cho thiên phú của gã vô song nhưng lại quá kiêu ngạo, trong mắt không chưa nổi người khác, thậm chí có thể gọi là coi trời bằng vung, không ai được gã xem ra gì.
Cô gái ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Diêm La Vương một cái, cũng không nói gì.
- Ngươi có thể suy nghĩ kĩ một lát.
Diêm La Vương tiếp tục mở miệng, ánh mắt sau đấy quét về phía Tần Vấn Thiên và Quân Mộng Trần nhanh như chớp. Lại có kẻ dám gọi gã lăn đến quỳ xuống sám hối, cho đến giờ vẫn không có ai dám nói chuyện với gã như vậy, lần này xem như là mở mang kiến thức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận