Thái Cổ Thần Vương

Kẻ Ngông Cuồng

Trường Thanh Long Hạo cười. Hắn cũng muốn xem con bài tẩy của Thiên Lam Tiên Quốc là gì, chưa lật bài mà đã đòi gặp phụ thân hắn? Thiên Lam Tiên Quốc tuy mạnh, nhưng chỉ một vị hoàng tử Thiên Lam Giang thì còn chưa có mặt mũi đó. Thiên Lam Đại Đế của Thiên Lam Tiên Quốc tự mình đến thì còn được.
Đảo mắt qua đội hình mấy nghìn người mênh mông này, chừng mấy chục thế lực lớn nhỏ. Đương nhiên không thể nghi ngờ rằng những thế lực lớn nhất chính là mấy thế lực lớn đứng đầu phía đông Tiên Vực, đó là Thiên Lam Tiên Quốc, Chí Tôn Kiếm Phái, Thiên Yêu Cung, Thái Hoa Tiên Triều và Tiên Biến Tiên Môn mà Tần Vấn Thiên đại diện.
Trường Thanh Long Hạo dừng mắt trên người Tần Vấn Thiên trong giây lát rồi dời đi, như là không nhận ra. Hắn chưa chính thức gặp Tần Vấn Thiên lần nào, nhưng lúc Tần Vấn Thiên còn ở hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc, tiên niệm của hắn đã từng nhìn qua Tần Vấn Thiên, nên nhận ra được. Nhưng lần này Tần Vấn Thiên đại diện cho Tiên Biến Tiên Môn đến đây.
- Hoàng thất Trường Thanh Tiên Quốc ta chưa từng tổ chức một buổi tụ hội nào long trọng như này, lần này có thể cùng các vị tụ tập ở đây, làm cho những bậc tuấn kiệt trẻ tuổi luận bàn võ đạo, đây cũng có thể coi là một chuyện lý thú. Không biết hoàng tử điện hạ của Thiên Lam Tiên Quốc muốn luận bàn như nào?
Trường Thanh Long Hạo chậm rãi ngồi lên một chiếc ghế, nói lời khách khí mà mang theo vài phần uy nghiêm, nhưng lại khá khéo léo đưa đẩy.
Trường Thanh Long Hạo và Thiên Lam Giang này trông có vẻ rất trẻ, nhưng thực ra tuổi đã rất lớn rồi, đều là những người đã sống tới cả vạn năm, đều gặp nhiều mưa gió. Đương nhiên so với những người ở cấp Tiên Vương khác, bọn họ vẫn rất trẻ, bởi vậy thoạt trông hệt như thanh niên.
- Chúng ta mà luận bàn thì đương nhiên là tuỳ ý rồi, không phải câu nệ mấy cái hình thức làm gì. Chỉ cần có người muốn chiến, hai bên tự nguyện là được. Người của các thế lực muốn luận bàn như nào cũng được, thế nào?
Thiên Lam Giang thản nhiên nói.
- Được chứ, theo ý Thiên Lam huynh.
Trường Thanh Long Hạo sảng khoái nói, rồi hắn bưng chén rượu len:
- Các vị, Trường Thanh Long Hạo ta kính các vị một ly. Mời!
Các cường giả khắp nơi vẫn nể mặt Trường Thanh Long Hạo, nên đều bưng chén rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch. Dù sao Trường Thanh Long Hạo là hoàng tử của một Tiên Quốc, con ruột của Trường Thanh Đại Đế, hơn nữa bản thân còn là cường giả cấp Tiên Vương. Mà nơi đây lại là hoàng cung của Tiên Quốc.
Lúc này, có người lục tục tới. Bọn họ đều đi đến phía sau Trường Thanh Long Hạo, tới từ phủ đệ của các vương hầu. Nếu Thiên Lam Tiên Quốc tới tận cửa khiêu khích, bọn họ tất nhiên sẽ tiếp. Trường Thanh Tiên Quốc có nhiều phủ đệ vương hầu, trong đó có rất nhiều thiên kiêu kiệt xuất, sao lại không tới tham gia sự kiện này được.
- Dư Phong, ngươi lên trận đầu đi.
Lại nghe Thiên Lam Giang dửng dưng nói. Lần này sứ đoàn của Thiên Lam Tiên Quốc có ít nhất cũng cả trăm cường giả, có thể nói là đội hình rất mạnh. Cho dù là cường giả Tiên Vương cảnh hay Tiên Đài cảnh thì đều có không ít. Hơn nữa nếu Thiên Lam Tiên Quốc dám tới khiêu khích Trường Thanh Tiên Quốc thì chắc chắn sẽ dẫn những nhân vật tinh anh đi.
- Vâng, điện hạ.
Một thanh niên lập tức đi tới đài chiến đấu được đặc chế ở trung tâm kia. Hắn có tu vi cảnh giới không cao, chỉ là Tiên Đài tầng một, nhưng có khí độ phi phàm, có vẻ trầm ổn. Thanh niên tên là Dư Phong này nhìn về phía Trường Thanh Long Hạo, mở miệng nói:
- Muốn lĩnh giáo thực lực của thiên kiêu trong hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc, xin hãy chỉ giáo.
- Trận đầu tiên, quả nhiên trực tiếp khiêu khích Trường Thanh Tiên Quốc luôn.
Mọi người thầm nghĩ. Hơn nữa còn không cho người có cảnh giới cao xuất chiến, chỉ là cảnh giới đầu tiên của Tiên Đài.
- Điện hạ!
- Điện hạ, để ta!
Không ít đệ tử vương hầu của Trường Thanh Tiên Quốc nóng lòng muốn thử. Trường Thanh Long Hạo đảo mắt qua những người này. Hắn biết mặc dù là khiêu chiến cảnh giới Tiên Đài tầng một, nhưng thực ra rất nguy hiểm.
Nhớ năm đó khi Tần Vấn Thiên vẫn còn ở hoàng cung Tiên Quốc, vừa mới vào Tiên Đài, nhưng làm gì có con cháu vương hầu cùng cảnh giới của hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc có thể sánh bằng?
Lúc ấy Tiên Đài của Tần Vấn Thiên quả thực hoàn mỹ, vừa phá cảnh là như người đã ở trong Tiên Đài nhiều năm, lực công kích mạnh tới biến thái. Bởi vậy theo một ý nào mà nói, nếu còn là Tiên Đài tầng một mà đúc được Tiên Đài có phẩm chất cao thì sẽ có được thực lực phi phàm, ưu thế rất lớn, hơn xa hẳn những người ở cảnh giới Tiên Đài tầng một bình thường. Bởi vậy đừng nhìn cảnh giới thấp, nhưng hung hiểm như nào, Trường Thanh Long Hạo có thể nhìn ra được.
Hoàng cung Trường Thanh Tiên Quốc rất đông nhân tài, nhưng người ở Tiên Đài tầng một mà mạnh vượt trội thì lại không nhiều lắm. Phàm là có một nhân vật giống Tần Vấn Thiên lúc trước, Trường Thanh Long Hạo hoàn toàn không phải lo về trận đấu này.
Nếu Thanh Nhi ở đây hẳn là không có vấn đề. Nhưng Thanh Nhi đang tu hành ở chỗ sư phụ Cơ Đế của nàng, chẳng biết bao giờ mới về.
- Ngươi đi đi.
Cuối cùng Trường Thanh Long Hạo nhìn một người thanh niên. Người này là hậu nhân của một vị vương hầu, có thiên phú rất xuất chúng, đã là một trong những nhân vật lợi hại của cảnh giới Tiên Đài tầng một.
Hắn đi lên đài chiến đấu. Hai người đứng đối mặt với nhau, Dư Phong khách khí chắp tay nói với hắn:
- Xin hãy chỉ giáo!
- Dối trá!
Đệ tử vương hầu Trường Thanh Tiên Quốc khẽ mắng. Hắn toả khí thế toàn thân ra. Một chiếc búa màu vàng xuất hiện trên hư không. Hư không biến ảo, có kỳ cảnh xuất hiện. Một thứ khí thế cực kỳ bá đạo bộc phát ra từ người hắn, dường như có thể chặt gãy tất cả. Hắn giơ chân bước đi, tức thì chiếc búa đáng sợ trên không trung chém xuống, hoá thành một phủ quang màu vàng mang theo sức mạnh kinh người, muốn chém Dư Phong thành hai nửa.
Dư Phong tức thì phóng ra thứ uy thế kinh người. Hắn phóng thích Tiên Đài, khiến toàn thân có tiên quang lượn vòng. Mà trên thân thể hắn như được phủ thêm một tầng tiên giáp, có chứa phù văn của Đại Tiên rất mạnh. Đó là biểu hiện của kẻ có thân thể rất mạnh.
Thấy chiếc búa đang chém mạnh xuống, Dư Phong bước ra một bước. Tức thì một quầng sáng hình tròn xuất hiện trước người hắn, bao phủ lấy toàn thân hắn lại. Trên quầng sáng này, tất cả đều là tiên hoa. Chiếc búa kia chém lên hắn như bổ vào một tảng kim loại vô cùng cứng, chẳng cách nào đánh xuống tiếp.
- Lực phòng ngự này?
Mọi người đều kinh ngạc. Thanh niên hậu bối vương hầu của Trường Thanh Tiên Quốc kia có sức tấn công rất mạnh, nhưng quầng sáng tiên này cùng với uy của Tiên Đài đang phóng ra chứng minh Dư Phong kia có được năng lực phi phàm. Chỉ thấy phù văn trên quầng sáng kia không ngừng di chuyển, hoá thành một đám nhưng chữ cổ thật lớn, dường như muốn bắn ra.
Đệ tử vương hầu quát to một tiếng, phóng uy của Tiên Đài ra, khiến cả hư không phải biến sắc, hoá thành không gian tinh thần. Đại phủ chém trời, điên cuồng chém xuống. Một tràng trời đất mịt mù, hệt như cảnh tượng khủng bố.
Những chữ cổ do phù văn trên quầng sáng trên người Dư Phong hoá thành kia đột nhiên bộc phát ra, trong phút chốc như có ngàn vạn phù văn đồng thời phóng ra. Tiên Đài của đối phương nở rộ, đại phủ bổ ra quầng sáng bên người. Thứ ánh sáng màu vàng chói mắt khôn cùng, nhưng cũng che mất hư không. Tiếng nổ không ngừng vang lên. Đồng thời Dư Phong lại bước ra một bước, đi tới phía đối phương. Quầng sáng đáng sợ ép xuống, chữ cổ vô tận công phạt.
Rốt cuộc phủ quang vỡ tan. Dư Phong quát một tiếng, đánh cho đối phương phải hộc máu, bay ra ngoài, đụng vào quầng sáng bao phủ đài chiến đấu mà giành thắng lợi.
Nhìn cảnh chiến đấu này, mọi người đều đăm chiêu. Chiến lực của thanh niên hậu bối vương hầu của Trường Thanh Tiên Quốc đã được coi là rất mạnh, uy lực của chiếc búa Tiên Đài kia rất mạnh. Nhưng Dư Phong này còn bất phàm hơn, có được thể chất mạnh mẽ tới kỳ lạ. Mà chiếc búa kia lại không thể bổ vỡ quầng sáng chữ cổ trên người hắn, hiển nhiên Thiên Lam Tiên Quốc đã có chuẩn bị từ trước, trận này tất thắng.
- Dư Phong, sao ra tay nặng vậy, chúng ta tốt xấu gì cũng là khách mà.
Thiên Lam Giang hững hờ nói. Dư Phong chắp tay nói với thanh niên hậu bối vương hầu của Trường Thanh Tiên Quốc:
- Trong lúc luận bàn, bị thương là điều khó tránh, mong các hạ chớ trách.
- Hừ.
Người kia đi xuống, sắc mặt khó coi. Trận này thua, coi như mất luôn mặt của Trường Thanh Tiên Quốc.
- Còn ai muốn luận bàn vưới Dư Phong nữa không?
Thiên Lam Giang mở miệng hỏi. Không ai đáp lời. Với thực lực hùng mạnh của Dư Phong này, người ở cảnh giới Tiên Đài tầng một mà muốn thắng hắn thật không dễ. Mà với Trường Thanh Tiên Quốc mà nói, nếu bọn họ phái người ở Tiên Đài tầng hai, thì chẳng phải khiến Thiên Lam Tiên Quốc nhạo báng sao.
- Người của Tiên Biến Tiên Môn đâu rồi?
Thiên Lam Hải nhìn sang phía Tần Vấn Thiên, nhìn Tần Vấn Thiên đang ngồi giữa đám người Tiên Biến Tiên Môn, lạnh nhạt nói:
- Lúc trước ngươi luôn nói lời bất kính với ta, nay có cơ hội luận bàn, sao không cho người của ngươi đi lên. Đương nhiên, nếu luận bàn với Tiên Biến Tiên Môn, dù chết hay bị thương cũng sẽ không phụ trách.
Không thể nghi ngờ rằng Thiên Lam Hải đang tuyên chiến với Tần Vấn Thiên. Mọi người chuyển mắt qua, thấy Tần Vấn Thiên cười khẩy, nói:
- Lần này người của Tiên Biến Tiên Môn ta tới đây, không có ai là cảnh giới Tiên Đài tầng một cả. Bọn ta không ỷ mạnh hiếp yếu.
- Ngươi có thể tự mình lên.
Thiên Lam Hải nói. Tần Vấn Thiên cũng mới chỉ ở cảnh giới Tiên Đài tầng hai mà thôi.
- Ta ấy hả?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Dư Phong, ánh mắt sáng rọi một cách khác thường. Chỉ thấy đối phương quay về phía hắn, khẽ chắp tay:
- Xin hãy chỉ giáo!
- Kiêu ngạo đấy.
Tần Vấn Thiên nhìn Dư Phong. Đối phương dù ăn nói khiêm tốn, nhưng thực ra vô cùng kiêu ngạo. Kẻ này ở Tiên Đài tầng một mà đúc thành Tiên Đài vương phẩm, chiến lực mạnh mẽ, thể chất kỳ lạ, quả thật có tư cách để kiêu ngạo.
Người của Trường Thanh Tiên Quốc đều nhìn Tần Vấn Thiên, nhưng lại hy vọng Tần Vấn Thiên sẽ ra tay. Lúc kẻ này đặt chân vào Tiên Đài, trời sinh dị tượng, mạnh mẽ bá đạo, chiến lực vô song. Nay tu vi của hắn đã đạt tới Tiên Đài tầng hai, chắc chắn lại càng mạnh hơn nữa. Thắng Dư Phong là chuyện bình thường.
- Xin hãy chỉ giáo.
Thấy Tần Vấn Thiên không nói gì, Dư Phong lại nói tiếp, hai lần giục giã tuyên chiến, càng thấy hắn kiêu ngạo như nào.
- Về nhà tu luyện thêm vài thập niên nữa, có lẽ ngươi còn có tư cách để ta ra tay. Bây giờ, ngươi không xứng.
Thấy đối phương tuyên chiến hai lần đầy kiêu ngạo như vậy, Tần Vấn Thiên đáp lại một cách cường thế. Tuy giọng hắn bình tĩnh, nhưng lại không hề che giấu vẻ ngông cuồng của hắn. Khiến mọi người phải giật mình quay sang nhìn hắn.
Thật đúng là kẻ nào cũng kiêu ngạo. Dư Phong này có chiến lực đáng sợ, mặc dù nói là chiến với người ở Tiên Đài tầng hai thì không khoa trương, nhưng đã là Tiên Đài tầng một cao nhất, hẳn đã tu hành đến cực hạn của cảnh giới này. Tần Vấn Thiên lại bảo là hắn không xứng để Tần Vấn Thiên ra tay.
- To mồm đấy.
Thiên Lam Hải lạnh nhạt nói:
- Cứ to mồm làm gì. Phải thứ qua thì mới biết được.
- Ngươi có muốn thử không? Ta không ngại việc cảnh giới của ngươi cao hơn ta.
Tần Vấn Thiên nhìn Thiên Lam Hải với ánh mắt đầy sắc bén!
Bạn cần đăng nhập để bình luận