Thái Cổ Thần Vương

Giương Cung Bạt Kiếm

Xác Hà Lão rơi xuống đất, đầu mình hai nơi. Vô số ánh mắt nhìn xác chết, tim đập nhanh, kinh hoàng xem biến cố đột ngột.
Tần Vấn Thiên ra tay giết một Tiên Đế tại chỗ.
Lão nhân ở giữa hư không con ngươi co rút nhìn mặt đất bị máu nhuộm đỏ:
- Tiểu Hà!
Mắt lão bắn ra sát ý đáng sợ, nhiều người Cổ Hà Phách Mại Hành tiến lên nhìn xác Hà Lão, tức giận người run rẩy.
Tần Vấn Thiên dám xuống tay giết người? Làm sao hắn dám giết người?
Đám người xem sợ ngây người, đặc biệt các chủ mấy giao dịch các đầu óc như bị tạt bồn nước lạnh thoáng chốc tỉnh táo lại. Họ chợt nhận ra mình tham gia vào tranh chấp đẳng cấp gì, họ có tư cách xen vào không.
Hà Lão, Tiên Đế của Cổ Hà Phách Mại Hành mà Tần Vấn Thiên chém ngay tại chỗ, không nói một câu. Hà Lão muốn ngăn cản người của phủ thống lĩnh, Tần Vấn Thiên một ánh mắt tru, thực hiện câu vừa nói, chém chết tại chỗ!
Bọn họ tuy là các chủ của giao dịch các nhưng Tần Vấn Thiên dám giết cả Hà Lão thì họ là cái thá gì? Chẳng qua là phụ thuộc vào Cổ Hà Phách Mại Hành. Bọn họ đã hiểu phủ thống lĩnh muốn lấy Cổ Hà Phách Mại Hành khai đao, người khu Bắc thành dần quên nhân vật này, dần quên phủ thống lĩnh nhưng Tần Vấn Thiên bỗng xuất hiện.
Mọi người xem phủ thống lĩnh khu Bắc thành là tượng trưng nhát gan bất lực, nhưng phủ thống lĩnh từ trên trời giáng xuống, đi tới Cổ Hà Phách Mại Hành.
Tần Vấn Thiên lại lên tiếng:
- Người phủ thống lĩnh nghe lệnh! Lập tức chấp hành mệnh lệnh, bất cứ kẻ nào dám quấy nhiễu tra án chém tại chỗ!
Câu này có sức nặng hơn lần nói đầu tiên, tăng thêm mấy phần khí khái thiết huyết.
Các cường giả phủ thống lĩnh đồng thanh kêu lên:
- Rõ thưa thống lĩnh!
Mấy năm nay bọn họ sợ thống lĩnh Tần Vấn Thiên, ở bên ngoài họ biết phủ thống lĩnh bị người coi khinh, đánh tiếng thối. Phủ thống lĩnh khu khác uy phong tám hướng, chỉ có họ không chút uy nghiêm trong khu Bắc thành, ai cũng dám chọc vào họ, mỗi năm thu cống phú như năn nỉ người ta, bị làm khó dễ đủ điều.
Trong lòng họ ôm uất nghẹn, giờ thống lĩnh đại nhân nhịn mấy chục năm rốt cuộc ra tay. Họ ngửi được mùi thiết huyết, mùi của mãnh thú. Từ giây phút Tần Vấn Thiên tru sát ba phó thống lĩnh là bọn họ biết hắn là mãnh thú, tuy im lặng nhiều năm giờ rốt cuộc nhe răng nanh sắc bén.
Các ánh mắt người Cổ Hà Phách Mại Hành cùng nhìn lão nhân, nhân vật lãnh tụ của Cổ Hà Phách Mại Hành.
Lão nhân đặc biệt bình tĩnh, nhìn xác chết dưới đất sau đó lạnh lùng nói:
- Để bọn họ tra.
Lão nhân đã hiểu Tần Vấn Thiên làm thật, nếu cứng rắn ngăn cản tức là khai chiến.
Hơn nữa đối phương hành động có lý do, lấy danh nghĩa tra án giúp họ, ra tay với thế sét đánh không kịp bưng tai. Thế lực đồng minh của Cổ Hà Phách Mại Hành chưa đến, nếu khai chiến lúc này Tiên Đế phe họ không chiếm ưu thế. Đối phương có Tần Vấn Thiên và Tà Đế, Cổ Hà Phách Mại Hành thua chắc, Tần Vấn Thiên sẽ chém họ ngay tại chỗ, không còn mạng sống thì đi đâu nói lý?
Càng đến lúc này càng phải nhẫn nhịn.
Mọi người lộ vẻ tức giận, hai nắm tay siết chặt rất muốn xông lên đánh, nhưng cả đám không nhúc nhích, nghe theo lệnh của lão nhân.
Lão nhân không kiêng dè lấy thủy tinh truyền tin ra trước mặt Tần Vấn Thiên, đánh vào luồng tiên niệm. Mọi người biết Cổ Hà Phách Mại Hành đang làm gì, Tần Vấn Thiên cũng biết nhưng hắn chỉ nhìn.
Hôm nay dù ai đến đều vô dụng.
Các Tiên Đế phủ thống lĩnh phong tỏa các hướng Cổ Hà Phách Mại Hành, cường giả phủ thống lĩnh xông vào điều tra. Tần Vấn Thiên và Tà Đế đứng bên ngoài lạnh lùng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Lão nhân truyền tin xong nhìn Tần Vấn Thiên, bình tĩnh nói:
- Tần thống lĩnh, Cổ Hà Phách Mại Hành của ta có chút địa vị trong khu Bắc thành, ngươi làm như vậy có nghĩ đến hậu quả?
Tần Vấn Thiên khoanh tay đứng lạnh lùng nhìn đối phương:
- Không phải Cổ Hà Phách Mại Hành muốn bổn tọa điều tra những chuyện xảy ra mấy năm nay sao? Giờ bổn tọa bắt đầu điều tra ngươi lại nói như vậy là có ý gì?
Lão nhân nói giọng bình tĩnh không tức giận nhưng chất chứa đe dọa:
- Tần thống lĩnh rất biết diễn kịch. Người Ly Hỏa thành đều biết Tần thống lĩnh xuất thân từ cường đạo, cũng biết tại sao thống lĩnh làm thống lĩnh. Ta đề nghị thống lĩnh đại nhân làm chuyện gì cũng nên suy xét hậu quả, tránh cho tự lầm.
Mắt Tần Vấn Thiên lóe tia lạnh lùng, uy hiếp hắn? Tốt lắm.
Rất nhanh có một người bị áp giải ra, đó là một cường giả Tiên Đế đỉnh cấp.
Tiên Đế này lạnh băng nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi:
- Thống lĩnh đại nhân làm vậy là có ý gì?
Tần Vấn Thiên liếc gã một cái, không nói chuyện, tiếp tục chờ.
Lục tục có người bị áp giải ra. Nhìn cảnh này lão nhân biến sắc mặt, mắt lóe tia sáng khác lạ.
Thì ra phủ thống lĩnh lên kế hoạch cho ngày hôm nay đã lâu, phủ thống lĩnh đến quả nhiên có chuẩn bị trước.
Phương xa có cường giả các nơi lục tục chạy tới, dần dà bên ngoài Cổ Hà Phách Mại Hành kín không kẽ hở, từ trên trời đến dưới đất toàn là đầu người.
Cổ Hà Phách Mại Hành tuy là đại phách mại hành khu Bắc thành nhưng chưa từng náo nhiệt như hôm nay.
Phủ thống lĩnh yên lặng nhiều năm, vừa hành động đã đối phó Cổ Hà Phách Mại Hành, làm sao không khiến người chú ý? Hơn nữa việc này liên quan ích lợi của các thế lực lớn, trong mấy chục năm qua ít ai tiến cống phủ thống lĩnh. Nên lần này phủ thống lĩnh và Cổ Hà Phách Mại Hành đối kháng có ý nghĩa đại biểu, nhiều người muốn xem sự kiện sẽ diễn biến đi về phía nào.
Có vài thế lực cực kỳ mạnh mẽ giáng lâm hư không, trận thế rất lớn, có nhiều cường giả cảnh giới Tiên Đế, bao gồm Tiên Đế đỉnh cấp. Bọn họ vừa đến liền lao thẳng tới Cổ Hà Phách Mại Hành, nơi cách trung tâm bão tố gần nhất, nhìn chằm chằm đám người phủ thống lĩnh.
Rõ ràng người đến không có ý tốt.
Tần Vấn Thiên không thèm ngước lên nhìn họ cái nào, hắn khoanh tay đứng, thậm chí nhắm mắt lại. Khuôn mặt điển trai rất mê người, nhiều tu hành giả mỹ nữ mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Vấn Thiên, toát ra ngưỡng mộ.
Trẻ tuổi, anh tuấn, cường đại, phong cách thiết huyết, khu Bắc thành đã nhiều năm chưa từng xuất hiện thống lĩnh hấp dẫn ánh mắt như vậy.
Rốt cuộc có nhiều người bị áp giải đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, người phủ thống lĩnh lục tục về đội.
Lão nhân Cổ Hà Phách Mại Hành lạnh lùng hỏi:
- Thống lĩnh đại nhân rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tần Vấn Thiên nhắm mắt nói:
- Tà Đế, giao cho ngươi.
Tà Đế gật đầu, mắt bắn ra tia sáng yêu dị:
- Ừm!
Tà Đế tiến lên trước một bước.
Lão nhân hét to một tiếng:
- Khoan đã! Tần thống lĩnh muốn cho Tà Đế làm gì?
Tần Vấn Thiên trả lời:
- Đương nhiên là tra án.
Lão nhân lạnh băng chất vấn:
- Tra án nhưng tại sao bắt người của Cổ Hà Phách Mại Hành ta?
Tần Vấn Thiên mở mắt ra, quang minh chói lòa bắn ra:
- Có lẽ bọn họ có vấn đề, Cổ Hà Phách Mại Hành không phát hiện. Phủ thống lĩnh ta nếu muốn điều tra kỹ vài chuyện xảy ra trong Cổ Hà Phách Mại Hành mấy năm nay thì đương nhiên sẽ cố hết sức. Thế nào? Ngươi muốn ngăn cản ta?
Quang minh lợi kiếm này càng sắc bén đâm vào mắt lão nhân.
Lão nhân tim rung lên, lạnh lùng nói:
- Tần Vấn Thiên, ngươi đừng quá đáng!
Tần Vấn Thiên không thèm nhìn đối phương, mở miệng nói:
- Tà Đế!
Mắt Tà Đế trở nên vô cùng yêu dị lấp lánh ánh sáng xanh biếc, nó nhìn vào mắt một người. Người kia con ngươi lóe ánh sáng xanh yêu dị, mặt đờ dẫn mơ hồ.
Tà Đế hỏi:
- Hai mươi năm trước Cổ Hà Phách Mại Hành xảy ra mấy vụ trộm cướp ngươi có biết không?
Người đó gật đầu nói:
- Ta biết.
Tà Đế lại hỏi:
- Chuyện cụ thể ra sao?
Người đó đáp:
- Sắp đến lúc phủ thống lĩnh thu cống phú, vì có lý do không nộp nên phách mại hành tự diễn vở kịch.
Lão nhân hét to một tiếng:
- Câm mồm!
Tiếng quát như sấm sét chấn động linh hồn người đó, ánh sáng xanh trong mắt gã biến mất. Gã nhìn mắt lão nhân lạnh lẽo, sắc mặt trắng không còn giọt máu.
Tần Vấn Thiên nói:
- Tiếp tục đi Tà Đế.
Tà Đế hỏi thẳng:
- Ừm, Chu Viêm, tám năm trước ta nghe nói ngươi từng ở trong tửu lâu nói đến một việc liên quan mười năm trước, về một người của Cổ Hà Phách Mại Hành bị ám sát đó là do người của Cổ Hà Phách Mại Hành làm, việc này có đúng không?
Chu Viêm khóe môi cong lên châm chọc kể ra sự thật:
- Đúng vậy, người đó vốn là người chúng ta muốn trừ khử, vừa lúc lại đến ngày phủ thống lĩnh thu cống phú, mượn cơ hội này một hòn đá ném hai chim tru sát hắn, sau đó thông báo phủ thống lĩnh điều tra việc này. Tất nhiên phủ thống lĩnh không tra được cái gì, không chỉ có chuyện đó, mỗi lần tới ngày tiến cống chúng ta sẽ làm chút chuyện. Dù không tiến cống nhưng tốt xấu tìm cái cớ, phủ thống lĩnh yếu đuối, làm đại chút chuyện là được, thậm chí không cần lo bị họ biết, chỉ là một đám phế vật.
Không gian yên tĩnh, lão nhân ngực phập phồng, tức giận run người.
Lão nhân chậm rãi nhìn Tà Đế:
- Đủ rồi, năng lực của Tà Đế nhà ngươi có ai không biết, muốn cho họ nói cái gì thì nói cái đó, muốn đổ tội lo gì không có cớ. Hãm hại Cổ Hà Phách Mại Hành ta như vậy thủ đoạn hơi ti tiện.
Tà Đế nhìn lão nhân:
- Thủ đoạn ti tiện? Cổ Hà Phách Mại Hành các ngươi dùng hết chiêu trò vô sỉ mà có mặt nói mấy chữ này?
Lão nhân nhìn Tần Vấn Thiên:
- Hừ, cãi với ngươi không có ý nghĩa. Ta muốn hỏi Tần thống lĩnh tính làm gì? Muốn đối phó Cổ Hà Phách Mại Hành ta cứ nói thẳng, cần gì dùng thủ đoạn hãm hại.
Một giọng nói vang lên:
- Ta nghe nói mấy năm nay Tần thống lĩnh vì không thu được cống phú, mỗi lần đi Ly Hỏa Cung sẽ bị đồng liêu miệt thị, chắc cũng khó ăn nói với cung chủ nên làm ra chuyện như vậy.
Mọi người nhìn về phía hư không, người nói chuyện thuộc thế lực lớn, biểu tình mỉa mai, rõ ràng đến giúp đỡ Cổ Hà Phách Mại Hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận