Thái Cổ Thần Vương

Bốn viện xuất hiện

- Vũ mệnh tinh thần!
Lúc này ở trong đầu mọi người xuất hiện một giọng nói, đây là vũ mệnh tinh thần mà bọn họ ngưng tụ tinh hồn tu hành sao?
Tinh không bao la, tinh thần vô tận, cách nhau vô cùng xa xôi, bọn họ vẫn có thể cảm giác được lực lượng của nó, cũng hấp thu lực tinh thần cho mình sử dụng, mà giờ phút này bọn họ mới biết được, lực lượng mà bọn họ hấp thu so với vũ mệnh tinh thần mà nói lại yếu đuối tới mức nào, thực lực của bọn họ càng trở nên mạnh mẽ thì mới có thể hấp thu lực lượng mạnh hơn từng chút một.
- Người tạo ra thế giới, hay là thế giới tạo ra người!
Tần Vấn Thiên thì thầm khẽ nói:
- Nếu vậy thì, là tinh hồn đúc nên vũ mệnh tinh thần hay là vũ mệnh tinh thần đúc nên tinh hồn.
Lời này vừa dứt, nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tần Vấn Thiên, suy nghĩ lớn mật này thực sự làm nội tâm bọn họ run rẩy.
Đương nhiên bọn họ hiểu rõ Tần Vấn Thiên có ý gì, vũ mệnh tinh thần và tinh hồn tương tự tới mức nào, tinh hồn chính là dùng vũ mệnh tinh thần đúc nên hình dáng mà sinh ra, tinh hồn không ngừng cường đại, càng ngày càng tương tự với vũ mệnh tinh thần, tới một ngày tinh hồn cường đại đến mức giống như vũ mệnh tinh thần, như vậy tinh hồn của bọn họ chính là một tinh thần (tinh thần = ngôi sao)?
Ý nghĩ lớn mật như vậy làm cho bọn họ lại một lần nữa cảm giác được bản thân mình nhỏ bé, kể cả người đứng ở Tiên Thai đỉnh phong, đứng dưới bầu trời nhìn những vì tinh tú trên khắp cao, ngoại trừ ngưỡng mộ còn có thể làm như thế nào?
- Tới một ngày, các ngươi đứng trên đỉnh phong của giới tu hành, có phải cũng sẽ giống như ngôi sao sáng lạn trong bầu trời đêm hay không, tỏa sáng rực rỡ, chiếu rọi khắp thế gian, đại biểu cho quy tắc trật tự.
Giọng nói lúc ẩn lúc hiện chậm rãi vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn tinh không, những vì tinh tú vẫn sáng rực trong tinh không, giống như từng vị cường giả tuyệt thế đang đứng sừng sững trên bầu trời.
Bọn họ chìm vào trong suy nghĩ, trong lúc trầm tư, giọng nói lúc ẩn lúc hiện này vẫn tiếp tục giảng đạo mà không hề dừng lại, vẫn cứ nói, giọng nói như đạo âm rót vào tai, mỗi một câu nói, mỗi một giọng nói dẫn dắt bọn họ suy nghĩ, thậm chí sâu trong nội tâm của bọn họ còn sinh ra cộng hưởng.
Từ lớn đến nhỏ, từ tinh thần đến tinh hồn, từ tinh hồn lại đến tu hành, giọng nói không ngừng thẩm thấu và rót vào trong tai, bọn họ đắm chìm trong đạo âm không có cách nào tự kềm chế được, đôi mắt của bọn họ dần dần khép lại, cũng tiến vào trong tu hành.
Giác ngộ rất khó, chính là cảnh ngộ mà người tu hành nằm mơ cũng muốn có được, một lần giác ngộ còn hơn nhiều năm tu hành, vậy mà khi thánh viện giảng đạo, giọng nói lúc ẩn lúc hiện lại có thể lần lượt đưa mọi người tiến vào trạng thái giác ngộ, thủ đoạn nghịch thiên như vậy vô cùng hiếm thấy trên thế gian, trưởng bối của những thiên kiêu các thế lực cao cấp cũng không có năng lực như thế.
Thế nhân trân trọng cơ hội thánh viện giáng lâm Tiên Vực, đưa con cháu hậu bối vào trong thánh viện tu hành, không một thế lực nào dám cả gan khinh thường thánh viện, có thể thấy được địa vị của Thiên Đạo Thánh Viện ở Tiên Vực, mặc dù đã quá nhiều năm trôi qua, Thiên Đạo Thánh Viện chưa từng xuất hiện tại Tiên Vực thì nó vẫn có lực ảnh hưởng vô cùng đáng sợ.
Lực ảnh hưởng như vậy đương nhiên là do danh vọng mà nó đã tích lũy được từ thời cổ đại tới nay.
Mười hai năm một lần, hai lần thánh viện giảng đạo, đưa tất cả những người nghe thánh viện giảng đạo vào trạng thái giác ngộ, tiếng nói lúc ẩn lúc hiện giống như tiếng của đại đạo, giống như chuông sớm trống chiều, nó gõ vang nội tâm người tu hành, đồng thời cũng gõ vang đại đạo của bọn họ, mở rộng cánh cửa tu hành, bọn họ có thể nhìn thấy xa hơn, giúp đỡ bọn họ một ngày nào đó trong tương lai có thể đi xa hơn.
Lúc mọi người rơi vào trạng thái giác ngộ, thánh viện bao la vô tận cuối cùng đã bắt đầu biến đổi, dưới sự bao phủ của ánh sáng vô tận mà rực rỡ, toàn bộ bố cục của thánh viện phát sinh biến hóa từng chút một, nếu như đứng ở trên cao của thánh viện nhìn xuống, mọi người nhìn về phương xa, có lẽ bọn họ có thể nhìn thấy có bốn tòa thánh viện đứng sừng sững trên hư không.
Bốn tòa thánh viện này đặc biệt giống nhau, lơ lửng trên vòm trời, có bậc thang dẫn lên núi và tỏa ra tia sáng thánh khiết, giữa bốn tòa thánh viện này có một địa vực mênh mông vô tận, mơ hồ có thể nhìn thấy được một thế giới như ẩn như hiện, bất ngờ chính là, Thông Thiên giới.
Chỉ có điều, lúc này người tu hành trong bốn tòa thánh viện vẫn chưa biết rằng bốn đại thánh viện đã bắt đầu xuất hiện, bọn họ vẫn chìm đắm trong tu hành.
Thánh viện năm thứ hai mươi bảy, tại thánh viện nơi Tần Vấn Thiên đang có mặt, không ít người lục tục tỉnh lại, Già Nam Thiên của Thiên Bằng tộc đột phá tới cảnh giới Tiên Thai cửu trọng, ánh sáng màu vàng bao phủ khắp bầu trời, trên hư không có ảo ảnh Kim Sí Đại Bằng tỏa ra ánh sáng vô thượng, làm cho rất nhiều cường giả nhìn về phía Già Nam Thiên, vương điểu Kim Sí Đại Bằng của Thiên Bằng tộc, hắn tiến vào Tiên Thai cửu trọng, e rằng trong tòa thánh viện này không ai địch nổi, kể cả bốn đại thánh viện cộng lại, hiện tại người có thể chống lại hắn cũng không nhiều.
Sau khi Già Nam Thiên đột phá cảnh giới, hắn tiếp tục tu hành giống như không muốn tỉnh lại.
Cùng năm, Ma Sư đột phá cảnh giới, hắn bước vào Tiên Thai cửu trọng.
Đương nhiên, ngoại trừ bọn họ ra, còn có hơn trăm cường giả khác lần lượt đột phá cảnh giới, nhưng đều không có gây ra chấn động như hai người kia.
Bởi vì, nếu xét về vị trí sắp xếp tiên vị, bọn họ ngồi ở hai vị trí của hàng ghế thứ hai , nếu xét về cảnh giới, bọn họ là từ Tiên Thai bát trọng đột phá đến Tiên Thai cửu trọng.
Cảnh giới thấp thì đột phá dễ dàng, cảnh giới cao thì đột phá khó khăn, nếu không có cơ duyên, đã đến Tiên Thai bát trọng, chuyện bị vây khốn trong một cảnh giới tới hơn nghìn năm là rất bình thường, mọi người hiểu rõ, cơ duyên lần này tại Thiên Đạo Thánh Viện sẽ giúp bọn họ đột phá tới cảnh giới cao hơn.
Những người bỏ lỡ lần đầu tiên khi thánh viện giảng đạo càng cảm thấy đáng tiếc, rốt cuộc bọn họ đã hiểu thánh viện giảng đạo là kỳ ngộ hiếm có tới mức nào.
Thiên Đạo Thánh Viện năm thứ hai mươi tám, không ít cường giả tự biết mình không có cách nào tiếp tục tiến bộ, dần dần có cường giả đi ra khỏi thánh viện, bọn họ nhìn về phương xa, cuối cùng lại chấn động phát hiện ra có ba tòa thánh viện khác xuất hiện trong hư không.
Thiên Đạo Thánh Viện năm thứ ba mươi, Tần Vấn Thiên đột phá cảnh giới, hắn bước vào cảnh giới Tiên Thai ngũ trọng, hai lần thánh viện giảng đạo đều đột phá cảnh giới, cảnh giới của hắn vốn cũng không cao thâm, sẽ không làm cho người ta chú ý, nhưng bởi vì hắn ngồi ở tiên vị thủ tọa, bởi vậy mới làm người khác chú ý.
Chỉ có điều một năm này, trên tiên vị tại Thiên Đạo Thánh Viện, số lượng người đã không còn nhiều lắm, rất nhiều người tỉnh lại rời đi, nhưng Già Nam Thiên và Ma Sư đều không rời đi, vẫn còn đang tu hành, ngoại trừ bọn họ ra, còn có mấy trăm người vẫn tu hành tại chỗ cũ, có người đã tỉnh, có người vẫn tu hành trong giác ngộ.
Thiên Đạo Thánh Viện năm thứ ba mươi hai, trên ba nghìn tiên vị, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tần Vấn Thiên.
Đồng thời, có rất nhiều người phát hiện, thánh viện thay đổi, bốn tòa thánh viện liên hệ với nhau, Thông Thiên giới không còn là thế giới hư ảo nữa, bản tôn đã có thể bước vào trong đó, là chiến đấu giới, tuy nhiên bên trong Thông Thiên giới vẫn bị quy tắc bao phủ, bước vào trong đó liền không thể mượn bất kỳ ngoại lực nào, hơn nữa, trong chớp mắt bị tiêu diệt sẽ bị đưa ra khỏi Thông Thiên giới, nghĩ đến thì có vẻ là do thánh viện không muốn nhìn thấy một số lượng lớn người tu hành tại thánh viện bởi vì tranh phong mà ngã xuống.
Trừ việc đó ra, bọn họ còn phát hiện, tại nơi giảng đạo của bốn tòa thánh viện, bậc thang nơi cổ sơn tồn tại một lực lượng vô hình, sau khi đi xuống thì không có cách nào đi lên, lúc đám người Tiểu Hỗn Đản cùng với Luyện Ngục muốn trở lại gặp Tần Vấn Thiên thì phát hiện không cách nào bước lên bậc thang, điều này làm cho rất nhiều người suy đoán, chẳng lẽ thánh viện giảng đạo chỉ có hai lần này?
Mặt khác, trong thánh viện lần lượt có lời đồn truyền ra, Thông Thiên giới không chỉ có một tầng, còn có các tầng khác, có người tận mắt nhìn thấy một vị cường giả siêu phàm nào đó ở trên thông thiên tiên bảng biến mất trước Thông Thiên Tiên Thạch.
Thánh viện, hơn vạn cường giả, nhân loại võ tu là nhiều nhất, số lượng yêu giả ít hơn nhiều so với số lượng nhân loại võ tu, dù sao thì cũng có quá ít yêu giả tới từ Man Hoang Thập Vạn Đại Sơn phía bắc Tiên Vực, Tiên Vực chung quy vẫn thuộc về thế giới của nhân loại võ tu, chỉ có vài cường đại yêu tộc có thể trụ vững không ngã tại Tiên Vực.
Thánh viện của hiện tại, còn náo nhiệt hơn trước kia.
Tần Vấn Thiên vẫn yên tĩnh tu hành trên tiên vị, thánh viện vô cùng an tĩnh, chỉ có một mình hắn, đối diện với bức tượng này, mặc dù đã qua nhiều năm, hắn vẫn chưa từng tỉnh lại trong tu hành.
Thiên Đạo Thánh Viện năm thứ ba mươi ba, các thiên kiêu Tiên Vực đã đặt chân đến Tiên Vực được ba mươi ba năm, bên ngoài thánh viện, mỗi ngày đều phát sinh biến hóa, tuy nhiên đối với những thế lực đứng ở đỉnh cao mà nói, Tiên Vực vẫn như vậy, không có gì khác biệt, đơn giản là đứng ở độ cao của bọn họ, sinh tử của sinh linh cùng với sự thay đổi của vô số thế lực cũng giống như nước mưa rơi xuống dòng sông lớn, mặc dù sẽ làm bọt nước bắn lên cao nhưng chung quy cũng không có gì khác nhau.
Ánh mắt của Tiên Vực vẫn còn nhìn vào thánh viện, tòa thánh viện này vừa xuất hiện, có khả năng sẽ thay đổi tương lai của Tiên Vực.
Hôm đó, ở bên ngoài thánh viện có một bóng người tuyệt mỹ xuất hiện ở trên đài cao nơi kiểm tra thiên phú, bóng dáng ấy xinh đẹp vô song, chỉ có điều ngay khi nàng phóng ra tinh hồn lại làm cho không ít người thất vọng, Tiên Thai của nàng vô cùng không tồi, chính là Tiên Thai vương phẩm tứ giai, ở trước mắt rất nhiều người nàng là thiên kiêu một phương, nhưng nhìn khắp Tiên Vực, muốn tiến nhập thánh viện hình như còn lâu mới đủ.
- Nếu như bàn về dung mạo, nữ tử này thật sự xinh đẹp vô song, giống như tiên tử trên trời, nhưng tu vi chỉ là Tiên Thai nhất trọng, thiên phú tuy tốt nhưng cũng không kiệt xuất, muốn tiến vào thánh viện, chung quy vẫn còn kém không ít.
Có người than thở.
Quả nhiên, hư ảnh trên đài cao khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi nên biết, dựa vào thiên phú mà ngươi thể hiện ra thì không có tư cách được tiến nhập thánh viện.
- Vãn bối hiểu rõ, chỉ là, vãn bối vẫn khẩn cầu tiền bối cho ta một cơ hội.
Nữ tử khom người bái lạy, dung nhan xinh đẹp lộ ra vẻ chân thành.
- Thiên phú tiên thiên của ngươi không mạnh, có lẽ ngày sau sẽ được cải tạo, nhất định sẽ có kỳ ngộ, có lẽ sẽ có một hồi thành tựu, tuy nhiên vẫn không đủ để tiến vào thánh viện, đi thôi.
Hư ảnh này vẫn nói.
Nữ tử xinh đẹp giống như con cưng của thế gian, bất luận là người phương nào cũng không nhịn được muốn giúp đỡ, cho dù cường giả trông coi cánh cửa của thánh viện không đồng ý nhưng vẫn nói thêm vài lời.
- Cầu tiền bối thành toàn.
Nữ tử vẫn không chịu rời đi, khom người quỳ gối, chấp niệm mãnh liệt.
- Cần gì phải cố chấp như thế, phía trước còn có thử thách, nếu không thể tiến vào thánh viện, thậm chí còn có khả năng bị nhốt nhiều năm.
Cường giả nói.
- Phu quân của vãn bối tiến vào thánh viện đã hơn ba mươi năm, ta tự biết thiên phú tu vi đều kém xa phu quân, bởi vậy khổ cực tu hành, không muốn bị bỏ lại quá xa, ta hy vọng có thể ở bên cạnh hắn, thánh viện kinh động Tiên Vực, nghe đồn chính là thánh địa tu hành, một là có thể bầu bạn bên cạnh phu quân, hai là có thể nâng cao thực lực, bởi vậy sau khi đã ổn định bước vào cảnh giới Tiên Thai, ta liền đi tới đây, nếu phía trước còn có thử thách, cầu tiền bối cho vãn bối thử một lần, nếu như thất bại, cũng không hối hận.
- Phu quân của là người nào?
Cường giả hỏi, nữ tử bộc phát một tia tiên niệm, một bức tranh xuất hiện, vị cường giả kia nhìn thấy thì vung tay lên, lập tức mở miệng nói:
- Vào đi thôi.
- Đa tạ tiền bối!
Nữ tử khom người, nàng tiến vào cửa thánh viện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận