Thái Cổ Thần Vương

Chống Đối Trực Diện

Một đoạn thời gian tiếp đó, Tần Vấn Thiên luôn ở trong phủ thống lĩnh không đi ra ngoài. Thế lực lớn nhỏ trong Bắc thành đều chủ động tới tiến cống, căn bản không cần cho người đi thu. Thậm chí, Tần Vấn Thiên ra lệnh không chủ động đi thu cống phú khiến các thế lực trong Bắc thành bị áp lực, không ai dám không đến.
Trong phủ, Từ Lạp tiến đến hội báo.
Y đứng trước mặt Tần Vấn Thiên, nhìn thân ảnh tuấn dật trước mặt mà cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
Nhớ năm đó, Từ Lạp từng theo lệnh Man Đế đi chặn giết Tần Vấn Thiên. Mấy chục năm trôi qua, Tần Vấn Thiên giờ đã mạnh đến mức này, giống như thần minh tại cảnh giới Tiên Đế. Dù là Tà Đế cũng phải thừa nhận mình cũng không phải là đối thủ Tần Vấn Thiên, thua xa.
Nếu năm đó Tần Vấn Thiên có chiến lực thế này, có lẽ Cung Chủ cũng sẽ không bị bắt, Hạ Lan Đế Quân sợ rằng cũng đã là người chết.
Hy vọng ngày nào đó Tần Vấn Thiên có thể tiếp tục quật khởi, mạnh mẽ tới mức chiến thắng Ly Hỏa cung chủ. Chỉ có vậy mới có cơ hội cứu Dạ Thiên Vũ ra.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Thế nào?
Từ Lạp đáp:
- Tất cả thế lực lớn đã tiến cống xong. Hơn nữa, hầu như tất cả thế lực đều đưa cống phú nhiều gấp bốn lần số lượng trước giờ chưa đưa để bổ sung.
Lực uy hiếp của trận chiến ấy quá mạnh mẽ. Hơn hai mươi vị Tiên Đế ngã xuống, ngay cả những vị Tiên Đế đỉnh cấp đều bị diệt gọn, ai còn dám làm càn?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, nói:
- A? Bên kia cũng tiến cống?
Từ Lạp gật đầu:
- Vâng. Thế lực bên ngoài của Hạ Lan thị cũng đều chủ động tiến cống. Họ cũng bổ túc đầy đủ cống phú thiếu trước kia, hơn nữa còn không nháo sự.
- Hạ Lan thị.
Tần Vấn Thiên khẽ thì thào một tiếng, đôi mắt hiện lên một tia sáng lạnh.
Kẻ thù như thế mới đáng sợ. Ở mặt ngoài, chúng chưa bao giờ làm chuyện gì với ngươi, sẽ không để ngươi có bất kì cớ gì đối phó chúng. Nhưng âm thầm, nơi nơi đều sát khí. Ngươi thậm chí tìm không ra bóng dáng họ sau lưng mọi chuyện.
Tần Vấn Thiên phân phó:
- Về sau cẩn thận Hạ Lan thị.
Từ Lạp gật đầu:
- Vâng.
Từ Lạp tự nhiên hiểu được Hạ Lan thị nguy hiểm thế nào. Nó như một con rắn độc. Về phần số cống phú đó, nó chả đáng gì với Hạ Lan thị cả.
Từ Lạp hỏi:
- Người phủ thống lĩnh chúng ta vẫn quá ít, có cần khuếch trương hay không?
Tuy uy vọng phủ thống lĩnh hiện tại đã cực cao, nhưng sao Từ Lạp lại không rõ uy vọng này kỳ thật do một mình Tần Vấn Thiên mang đến. Nếu Tần Vấn Thiên không mạnh mẽ vậy, phủ thống lĩnh sao có thể có thịnh cảnh như giờ?
Trận chiến Cổ Hà Phách Mại Hành, Từ Lạp nhìn thấy số lượng cường giả của các thế lực lớn liền cảm giác được phủ thống lĩnh quá yếu, một thế lực nhất đẳng nào đó cũng có thể chống lại phủ thống lĩnh. Cường giả Tiên Đế của họ nhiều hơn phủ thống lĩnh không ít. Một khi không có Tần Vấn Thiên, phủ thống lĩnh sẽ không còn lực uy hiếp nào nữa. Không bằng thừa cơ hội này phát triển phủ thống lĩnh mạnh mẽ lên.
Tần Vấn Thiên gật gật đầu:
- Quả thật.
Nhưng Tần Vấn Thiên lại lập tức nhíu mày, mở miệng nói:
- Nhưng khoan vội đã. Đợi ta từ Ly Hỏa Cung về, phát thưởng cho mọi người xong mới thả tin nhận người ra. Người tu vi cao không phải kẻ ngốc. Bọn họ đương nhiên hiểu được giờ tiến vào phủ thống lĩnh cũng không an toàn như tưởng tượng. Điều có thể hấp dẫn đến bọn họ cũng chỉ có tài nguyên tu hành. Còn có một chuyện cần lưu ý, chiêu nạp phó thống lĩnh cùng với chấp sự đều cần Tà Đế tới trấn. Ngươi hiểu được ý ta không?
Ánh mắt Từ Lạp lóe sáng, y lập tức gật đầu nói:
- Ta hiểu. Việc phủ thống lĩnh nhận người quả thật rất dễ khiến người thẩm thấu vào, nhưng khiến bọn họ cam tâm tình huyện bị Tà Đế khống chế sợ rằng rất nhiều người sẽ không vui lòng.
Tần Vấn Thiên nói:
- Chỉ hỏi một câu mà thôi, tuyệt đối không thăm dò bí mật của bọn họ. Nếu không đồng ý, thà rằng không cần.
Từ Lạp gật đầu, sau đó lui.
Sau khi Từ Lạp đi rồi, đôi mắt Tần Vấn Thiên lộ suy nghĩ sâu xa.
Tần Vấn Thiên không chỉ muốn đề phòng Hạ Lan thị, hắn còn muốn đề phòng bên Ly Hỏa Cung. Nếu hắn khiến phủ thống lĩnh lớn mạnh lên nhưng có một ngày Ly Hỏa Cung Chủ ra tay với hắn, hô một tiếng, người phủ thống lĩnh liền chuyển mũi kiếm đâm về phía hắn và người của hắn thì làm sao giờ?
Việc này đều phải suy tính trước mới được.
..
Ly Hỏa Cung, ngày tiến cống đến. Thống lĩnh ngũ đại thành khu lại tụ tập nơi hoa viên của phủ đệ cung chủ tại Ly Hỏa thành, có thị nữ hầu hạ hai bên. Nhưng khác xưa, không khí lúc này lại có vẻ hơi quái lạ.
Mấy chục năm qua, thống lĩnh Tần Vấn Thiên khu Bắc thành đều thu mình đến đáng sợ, hầu như không hiện thân. Mỗi lần tới đây, Tần Vấn Thiên luôn khó tránh khỏi nghe được vài câu châm chọc.
Nhất là Hạ Hầu, thống lĩnh nội thành trung ương, khi châm chọc Tần Vấn Thiên chẳng bao giờ để chút tình cảm nào.
Nhưng lần này, chuyện trong Bắc thành bọn họ đương nhiên đã nghe nói qua. Một trận chiến, Tần Vấn Thiên mạnh mẽ quét ngang chư đế, chém mấy vị Tiên Đế đỉnh cấp.
Tuy không nhìn thấy tận mắt nhưng họ vẫn có thể tưởng tượng ra trận chiến ấy Tần Vấn Thiên đã cường thế, bá đạo cỡ nào.
Trước đây, Hạ Hầu thống lĩnh vũ nhục Tần Vấn Thiên không ít lần, giờ chuyện này xảy ra chả khác nào tát cho bọn họ mấy cái. Mặc dù Tần Vấn Thiên không nói gì nhưng không khí vẫn hơi bất bình thường.
Năm vị thống lĩnh, mỗi người ngồi mỗi chỗ. Tần Vấn Thiên mặc bạch y, an tĩnh thưởng thức trà. Hạ Hầu thống lĩnh lại uống rượu, không nói tiếng nào. Khuôn mặt gã căng chặt, giống như đang rất mất hứng.
Hạ Hầu đương nhiên có lí do mất hứng.
Mấy chục năm trước, gã tới nội thành trung ương, chuyện Đế các khiến phủ thống lĩnh gã lâm vào phong ba gièm pha. Tử Nguyệt, thị nữ bên cạnh cung chủ tự mình tới truyền lời, phủ thống lĩnh thua, bỏ lệnh cấm Đế các.
Từ đó về sau, Đế các phát triển càng ngày càng mạnh. Hiện tại, nó đã sớm trở thành một trong những thị trường giao dịch lớn nhất nội thành trung ương, vô cùng phồn hoa.
Mỗi lần khi nghe người ta đàm luận Đế Thiên đại sư lại luyện chế ra thần binh lợi khí là Hạ Hầu đều cực kỳ không vui.
Hiện giờ, Tần Vấn Thiên vẫn luôn bị Hạ Hầu trào phúng lại cường thế quật khởi. Nghe đồn phủ thống lĩnh Bắc thành hiện giờ đã thu được cống phú mấy chục năm qua không thu được. Không có bất kì thế lực nào dám can đảm không tiến cống!
Tần Vấn Thiên chỉ mất năm mươi năm đã bước chân vào cảnh giới Tiên Đế trung giai, gây nên phong ba lớn vậy ở Bắc thành. Trước đó, Tần Vấn Thiên dù nghe được gã nhục nhã đều lười đáp lại.
Tiêu Mỹ Nhân dùng tay nâng cằm, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, cười nói:
- Càng ngày càng đẹp trai.
Trước đây, mỗi lần Tiêu Mỹ Nhân khích lệ Tần Vấn Thiên, Doãn Thu luôn mở miệng châm chọc Tần Vấn Thiên vài câu. Nhưng lúc này, Doãn Thu lại hiếm thấy không mở miệng. Y chỉ lặng lặng liếc Tần Vấn Thiên đang an tĩnh thưởng thức trà một cái.
Tiêu Mỹ Nhân hô:
- Tần thống lĩnh!
Ánh mắt Tần Vấn Thiên liếc qua. Hắn nhìn Tiêu Mỹ Nhân, cười nói:
- Tiêu thống lĩnh có gì chỉ bảo?
- Ta mời Tần thống lĩnh mấy chục năm, sao chưa thấy Tần thống lĩnh tới phủ thống lĩnh Nam thành ta làm khách?
Trong đôi mắt đẹp của Tiêu Mỹ Nhân lộ ý cười mị hoặc, nhu tình như nước, đôi mắt câu người.
Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp:
- Mấy năm nay quả thật bận tu hành, Tiêu thống lĩnh đừng trách.
Tiêu Mỹ Nhân vẫn mỉm cười, nói:
- Hiện tại Tần thống lĩnh đã tới cảnh giới Tiên Đế trung giai, nên bận bịu xong rồi? Khi nào có rảnh ghé chơi.
Tần Vấn Thiên cười đáp:
- Nếu có cơ hội chắc chắn tới.
- Nếu Tần thống lĩnh nguyện đến, cứ xem phủ thống lĩnh của ta như nhà mình vậy.
Tiêu Mỹ Nhân cười khanh khách, trong thanh âm giống như chứa sự ám chỉ nào đó.
Sắc mặt Doãn Thu trắng bệch, gã liếc Tần Vấn Thiên một cái. Thật khó chịu, tiện nhân kia lần nào cũng dụ dỗ Tần Vấn Thiên. Doãn Thu gã mơ ước đối phương thật lâu, Tiêu Mỹ Nhân lại không thèm để ý.
Lâm Bá cũng cười nói:
- Nếu Tần thống lĩnh rảnh cũng đến chỗ ta chơi một chút.
Hạ Hầu có chút không vui, trầm giọng nói:
- Chẳng qua làm chuyện của chính hắn thôi. Hơn nữa mất tận năm mươi năm mới làm được. Các ngươi có cần như thế không?
Lâm Bá sửng sốt, liếc Tần Vấn Thiên một cái, cười không nói. Tiêu Mỹ Nhân cùng Doãn Thu cũng cười nhìn Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đang thưởng thức trà, thấy vậy liền buông chén trà xuống. Khóe môi Tần Vấn Thiên nhếch lên tạo một nụ cười châm chọc.
Dù là Tần Vấn Thiên hắn hay thân ngoại hóa thân Đế Thiên, Hạ Hầu này đều không chừa chút mặt mũi nào. Trước đó Tần Vấn Thiên thu mình không muốn gây chuyện nhưng Hạ Hầu này lại vẫn kiêu ngạo như cũ.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói:
- Nói ra thật xấu hổ, cảnh giới Tần mỗ thấp kém, mất năm mươi năm mới có thể phân ưu cho cung chủ. Bằng uy nghiêm của Hạ Hầu thống lĩnh chắc lúc cảnh giới Tiên Đế trung giai đã có thể quét ngang một phương, bình định tất cả. Hỗn loạn trong Bắc thành có thể dễ dàng khống chế cũng vì cung chủ khinh thường để Hạ Hầu thống lĩnh đi qua, này quả thật là nhân tài không được trọng dụng.
Ý châm chọc trong lời Tần Vấn Thiên không ai không hiểu.
Hạ Hầu quay đầu lại liếc Tần Vấn Thiên một cái, nói:
- Nói chuyện không cần kỳ quái vậy. Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu đã dương dương tự đắc như thế sao có thể được việc.
Tần Vấn Thiên cười:
- Ta nào uy phong tám phương như Hạ Hầu thống lĩnh. Hạ Hầu thống lĩnh tọa trấn nội thành trung ương, thống ngự một phương, chuyện gì không xong? Nhớ năm đó, chuyện Đế các dù dư luận có xôn xao, Hạ Hầu thống lĩnh cũng chưa từng để ý.
Răng rắc một tiếng, chén rượu trong tay Hạ Hầu bị gã bóp vụn thành phấn. Ánh mắt Hạ Hầu lập tức lạnh băng, đập bàn, mở miệng gằn:
- Ngươi đang kiếm chuyện sao?
- Rầm!
Tần Vấn Thiên cũng đập bàn một cái, một cỗ lãnh ý tỏa ra. Hắn lạnh lùng đáp:
- Hạ Hầu thống lĩnh trào phúng ta nhiều năm, ta chưa từng để ý. Hiện giờ ta mới đáp lại Hạ Hầu thống lĩnh một câu liền thành ta gây sự. Hạ Hầu thống lĩnh quả nhiên uy phong thật lớn.
Đôi mắt Hạ Hầu lộ hàn quang:
- Ngươi muốn thế nào?
Tần Vấn Thiên nheo mắt, cười tà mị nói:
- Hạ Hầu thống lĩnh không ưa Tần mỗ như thế vậy quyết chiến một trận đi. Ai bại liền từ chức thống lĩnh, cút khỏi Ly Hỏa thành, sao?
Mọi người ở đây đều kinh. Đôi mắt đẹp của Tiêu Mỹ Nhân tỏa sáng kì dị, quả thật càng ngày càng đẹp trai.
Lâm Bá cùng Doãn Thu cũng nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm. Người này vậy mà lại khiêu chiến Hạ Hầu.
Nét mặt Hạ Hầu âm trầm tột cùng.
Một Tiên Đế trung giai lại dám khiêu chiến gã, đây chính là một chuyện rất mất mặt. Quả thật đang miệt thị Hạ Hầu gã.
Hạ Hầu lạnh băng đáp:
- Vui lòng phụng bồi.
Lúc này, một tiếng quát lạnh truyền tới:
- Quậy đủ chưa!
Mọi người lập tức thấy Gia Cát Hùng đang tới nơi này. Lập tức, ai cũng đứng dậy chắp tay chào:
- Đại thống lĩnh.
Gia Cát Hùng hừ lạnh:
- Hồ nháo ở nơi cung chủ, lá gan hai ngươi không nhỏ.
Thanh âm Ly Hỏa cung chủ truyền tới:
- Có chút hỏa khí là chuyện tốt. Huống hồ lần này Tần Vấn Thiên lập công lớn, nếu không có hỏa khí nào có thể một lần đã dẹp yên chuyện bên Bắc thành kia.
Lập tức, Ly Hỏa Cung Chủ dưới sự hộ tống của hai thị nữ thiếp thân, đi tới bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận